[EDIT] Trục Vương - Thủy Thiên Thừa

Q9. Chương 19+20




Chương 19:

Đêm trước khi công thành, Yến Tư Không đang nghỉ ngơi trong trướng thì Phong Dã vốn đang bận tối mắt tối mũi đột nhiên xuất hiện.

Yến Tư Không còn chẳng nhấc mí mắt mà nói bâng quơ: "Giờ này Lang vương nên gác giáo ngủ giáp chứ. Chinh chiến căng thẳng, sao còn thời gian đến thăm ta vậy?"

Phong Dã đáp: "Nó muốn gặp ngươi." Nói rồi hắn dùng tay nâng vải lều, một con sói một mắt màu xám bạc sải bước vào.

"Hồn nhi!" Sắc mặt Yến Tư Không vì kích động mà cuối cùng cũng ửng hồng, trong mắt ánh lên sự vui mừng hiếm có.

Phong Hồn đi tới trước Yến Tư Không, dùng cái đầu to lớn cọ cọ y.

Yến Tư Không ôm tấm lông thật dày của nó, nhìn vào ánh mắt nó: "Hồn nhi, không ngờ còn có thể gặp lại ngươi." Con sói khổng lồ này vẫn uy phong như vậy, nhưng y mơ hồ cảm thấy Phong Hồn khác với trước kia.

Nó gầy hơn, đi lại chậm chạp hơn, không còn sung sức như trước nữa.

Phong Dã ngồi bên cạnh Phong Hồn, bàn tay lớn vuốt ve sống lưng nó: "Nó già rồi. Rất ít sói sống được đến hai mươi tuổi, nếu tính theo tuổi người, nó đã hơn trăm tuổi."

Yến Tư Không dụi đầu vào mặt Phong Hồn, nói khẽ: "Hồn nhi, ngươi đã già rồi ư?" Lần đầu tiên họ gặp mặt, Phong Hồn đang trẻ trung khỏe khoắn, Phong Dã còn đương niên thiếu.

Mười năm như một cái búng tay.

Phong Hồn 'ư ử' một cái nhẹ, lè lưỡi liếm Yến Tư Không.

Lòng Yến Tư Không khó nén thương cảm, hỏi hắn: "Ngươi còn muốn dẫn nó lên chiến trường không?"

"Muốn." Thanh âm Phong Dã dịu dàng cực kì: "Khoác trên mình áo giáp, đứng giữa vạn quân là thời điểm nó vui vẻ và oai phong nhất. Ta sẽ dẫn nó đi, đến khi nó không thể đi nổi nữa mới thôi."

Yến Tư Không ôm chặt cổ Phong Hồn, nhắm hai mắt lại. Người khác với sói, người có thể nhìn rõ già yếu qua vẻ bề ngoài, còn sói không thay đổi gì mấy. Thế nên trong tâm trí y, Phong Hồn dường như mãi mãi trẻ trung và cường tráng, dáng vẻ luôn khí thế phừng phừng. Y khó có thể chấp nhận, sinh mệnh trong ngực đang dần già đi.

Thương hải tang điền đi cùng với sự bất lực không ngăn được năm tháng trôi đi cứ nghẹn ứ trong lòng Yến Tư Không.

Phong Dã yên lặng nhìn y, con ngươi cũng ánh lên sự mất mát.

-------------

Sắc trời vừa sáng, ba vạn đại quân đã tập hợp dưới ngoại thành Tử Cấm Thành.

Mũi kiếm chỉ trời, trường thương như rừng, cho dù đứng nhìn từ trên cao cũng không thấy rõ điểm cuối.

Giữa trung quân là đại kỳ ba màu phấp phới đón gió lạnh đầu xuân. Trái xanh phải trắng. mỗi hoa văn đều được điểm xuyến thanh long và bạch hổ. Xen ở giữa là màu đỏ, nổi bật đầu sói đang gầm thét vô cùng sống động khiến người ta rùng mình.

Lá cờ này đại diện cho kẻ đứng đầu tam quân đang ngồi trên yên ngựa dưới cờ. Đó là chính là người nổi danh thiên hạ, kẻ khác nghe tên đã sợ mất mật --- Lang vương.

Bên phải Phong Dã là một con sói một mắt khổng lồ đang mặc áo giáp mềm, theo hắn công thành chiếm đất, đánh đâu thắng đó, đã trở thành một truyền kì dân gian. Bên trái, là cánh tay đắc lực nhất, thân như huynh đệ với hắn --- tướng quân giấu mặt Khuyết Vong.

Thân thể Yến Tư Không phục hồi cực nhanh, nhưng Phong Dã vẫn không cho phép y cưỡi ngựa, được như hiện tại là nhờ y cố chấp muốn xem quân Phong gia công thành. Huống hồ, 'Khuyết Vong' ở đây, dù cho thương thế chưa lành không thể dẫn binh, cũng ổn định được quân tâm và cổ vũ các chiến sĩ.

Phong Dã nheo mắt lại, nhìn tường thành cách đó không xa cùng thủ vệ đã sẵn sàng đón địch trên cổng thành, mà nhớ tới năm đó mình chật vật bỏ trốn chỉ vẻn vẹn có hai ngàn tử sĩ của Phong gia, ngày hôm nay dẫn ba mươi vạn trọng binh quay trở lại. Hắn đếm không hết khổ, nuốt tủi nhục vô vàn, tất cả vì giờ khắc này, cái giờ khắc đã đạt được nguyện vọng, há lại chỉ 'sảng khoái' thôi ư?

Hào khí tỏa ra từ lồng ngực Phong Dã, bay thẳng lên tận trời cao.

Yến Tư Không nói: "Lang vương rất đắc ý sao? Lúc này ấy."

"Tại sao không?"

"Mấy năm nay hết thiên tai triền miên, giờ lại bị chiến tranh tàn phá, có lẽ Đại Thịnh tận số thật rồi."

"Chiến tranh tàn phá à?" Phong Dã cười nhạt: "Không ít tai họa trong chuyện này dính dáng tới ngươi đấy."

"Ta nguyện không phá thì không xây được, ta nguyện lấy chiến tranh ngừng chiến tranh, ta nguyện nạo xương chữa thương cho Đại Thịnh, chỉ xin một thánh chủ minh quân xuất hiện trừng trị kẻ ác, an ủi lòng dân, trấn an xã tắc. Nếu ta sai..." Thanh âm Yến Tư Không như không còn chân thực nữa: "Đó chính là ta nhìn lầm ngươi. Hãy giúp ta vạn kiếp bất phục đi."

"Ngươi nhìn ta như thế nào?" Phong Dã liếc Yến Tư Không.

"Ta tin ngươi vẫn ôm trong lòng tình yêu với nước, vẫn ôm trong lòng bách tính muôn dân."

Phong Dã hơi hất cằm, cuồng ngạo nói: "Ta sẵn sàng bảo vệ thiên hạ này, nhưng thiên hạ này, phải là của ta."

Yến Tư Không thất thần nhìn về phía trước.

Phong Dã chậm rãi rút bội kiếm ra, để lưỡi kiếm ma sát với vỏ kiếm, phát ra những thanh âm sắc lạnh. Cuối cùng, lưỡi kiếm bạc 'xoẹt' ngang bầu trời xanh, tựa như chia cắt đất trời trong nháy mắt, lại vừa lúc mặt trời xé rách làn mây, chiếu rọi cả non sông!

Tiếng trống trận như trời giáng sấm, xuyên qua lớp giáp thật dày, đánh thẳng vào tim phổi, sôi sục máu những người chiến sĩ!

Phong Dã trừng lớn hai mắt, trên trán nổi gân xanh, đôi đồng tử như muốn ăn thịt người phản chiếu hình bóng Tử Cấm Thành hùng vĩ, tựa như nó đang bị kéo vào vực sâu không đáy của dục vọng. Hắn gầm lên: "Tiến công---"

Chớp mắt tiếp theo, trống kèn đua nhau hò hét, mũi tên như dệt như mưa, giăng kín trên đầu một tấm lưới chết chóc, mang theo sát ý xung thiên, xuyên qua áo giáp, đâm vào xương thịt.

Đại quân xông pha như thủy triều đen kịt, mang theo sức mạnh dời núi lấp biển.

Con hào bảo vệ Tử Cấm Thành đã được tu sửa và khơi thông, chiều rộng khoảng hai mươi trượng, độ sâu khoảng năm trượng, hoàn toàn không thể dùng xe cầu treo để bắc cầu như trước đây. Thế nên để vượt qua sông hào, Phong Dã đã mang mười chiếc xe ngựa có mui đến. Mỗi xe kéo đá tảng nặng ngàn tấn do trăm tên lính chỉ huy, cố gắng đẩy xuống hào thành.

Trên tường thành, mũi tên như châu chấu che kín bầu trời. Bộ binh bọc thép đỡ hàng ngàn hàng vạn mũi tên để che chắn cho xe mui và đội cung, từng bước tiến về phía thành hào. Nơi máu thịt liên tục đổ xuống lập tức lại có sĩ tốt liên tục bước lên. Tên lác đác khắp người, tên trên đất thì đầy như lông nhím, đáng tiếc nó không phải tới để bảo vệ vật chủ, mà là tới để lấy mạng.

Thi thể la liệt khắp nơi đổi lấy từng chiếc xe mui lần lượt được đẩy vào hào. Nước trong hào cứ tràn ra từ lúc mặt trời mọc đến gần trưa, từng xe một lấp đầy đoạn sông. Chỉ như thế thôi mà số người chết đã mấy vạn.

Công binh* dùng tốc độ nhanh nhất xây cầu gỗ lên hòn đá mà hào vừa lấp. Pháo binh vừa đỡ mưa tên, vừa đẩy đại pháo Phong Thần, dũng mãnh băng qua hào thành.

Công binh: là một binh chủng chuyên môn kỹ thuật và xây dựng.

Theo lệnh của Phong Dã, mấy chục vạn đại quân ập tới, chấn động cả vùng trời.

Vượt qua thành hào, địch và ta cuối cùng cũng tiến vào tầm bắn của đại pháo đối phương. Trong nháy mắt tiếng lửa đạn rền vang, tường thành lộ ra những vết sẹo gớm ghiếc, mặt đất thì nở rộ những nụ hoa đỏ tươi.

Xe công thành, xe bắn đá, xe thang mây tiếp nối nhau lái về phía tường thành.

Các tướng sĩ hăng hái xông pha bất chấp mũi tên và lửa đạn, thà chết không lùi phát động cuộc tiến công về phía tường thành cao ngất và cổng thành đang đóng chặt kia.

Đó là trận chiến lớn nhất, kịch liệt nhất, tàn khốc nhất mà Yến Tư Không từng thấy trong đời.

Khói lửa mù mịt, hài cốt thắng dã*, máu chảy thành sông, trận chiến này đang đánh cược tất cả của Phong Dã, quyết định liệu giang sơn có sửa họ hay không, thiên hạ có đổi chủ hay không.

Hài cốt thắng dã: Hài cốt nhiều đến mức ruộng cũng không chứa hết.

Họ đánh từ lúc mặt trời lên đến lúc mặt trời lặn, lại từ lúc mặt trời lặn đến lúc trăng treo.

Phong Dã trao thưởng người đầu tiên leo lên được thành sẽ phong Hầu vạn hộ. Ban đầu số người leo lên đông như kiến vỡ tổ. Gỗ, dầu, nước sôi dội xuống, người chết như ngả rạ, qua thời gian, không ai dám trèo lên nữa, thậm chí còn bắt đầu nảy sinh suy nghĩ thoái lui.

Phong Dã liền khua kiếm, kẻ nào dám lui lúc này, trảm!

Dưới tường thành, hài cốt các tướng sĩ chồng lên nhau dần thành ngọn núi nhỏ. Quân Phong gia giẫm lên thi thể chiến hữu để tiến lên, cuối cùng cũng có người đầu tiên leo lên cổng lầu.

Tiếng trống trận ngày một dồn dập, tinh thần các tướng sĩ lên cao. Họ ùa lên!

Phong Dã siết chặt chuôi kiếm, toàn thân phát run.

Leo thành rồi, quân Phong gia leo thành rồi!

Yến Tư Không cũng nhìn chòng chọc phòng tuyến tường thành sắp sửa tan vỡ mà gần như quên cả hô hấp.

Đại quân nhanh như hổ đói vồ mồi, hận không thể nuốt kẻ địch vào bụng. Từng nhóm nhảy lên tường thành, cuối cùng, mở cửa thành từ bên trong ra.

Phong Dã ra lệnh, đại quân gào giết gầm trời, xông vào cổng thành.

Trải qua tám canh giờ ngửi mùi máu tanh và chiến đấu kịch liệt, quân Phong gia đã thành công phá ngoại thành Tử Cấm Thành.

Lúc này, Lang vương Phong Dã chỉ còn cách hoàng quyền vô thượng – thống trị thiên hạ vẻn vẹn một bức tường nội thành.

Chương 20:

Sau khi công hạ ngoại thành, tinh thần binh sĩ lên cao, Phong Dã mừng rỡ vô cùng, lập tức hạ lệnh tu sửa tường thành, khai thông sông hào, vừa bao vây nội thành, vừa dùng ngoại thành để ngăn cản quân Cần vương sắp tới. Tử Cấm Thành đã như cá trong chậu.

Trinh sát hồi báo, Trần Mộc dự định ngày mai là đến được kinh đô, nhưng cuối cùng hắn vẫn chậm, chậm một nước, vì kết quả đã không thể nào cứu vãn.

Đến đêm, Phong Dã mang một bầu rượu tới gặp Yến Tư Không. Hắn đang nắm chắc thắng lợi trong tay, nên đương nhiên trong lòng rất hứng khởi, nét mặt lạnh lùng đã phảng phất ý cười.

Bấy giờ Yến Tư Không đang tựa vào Phong Hồn, đọc sách bên lò sưởi.

"Đại phu nói vết thương của ngươi đã gần khỏi, có thể uống rượu được." Phong Dã đích thân rót rượu cho Yến Tư Không.

Yến Tư Không cúi đầu nhìn rượu đong đưa trong chén: "Chúc mừng Lang vương."

"Ngươi thật lòng chúc mừng à?" Phong Dã cười như không cười nói.

"Thật lòng." Yến Tư Không liếc Phong Dã: "Lang vương dọn dẹp chiến trường sao rồi?"

"Đang sai người tu sửa tường thành, khai thông sông hào. Đại quân Trần Mộc sẽ tới đây vào ngày mai." Phong Dã cười thống khoái: "Đáng tiếc nó chậm rồi, nó chậm mất rồi, ha ha ha –"

"Có tường thành để thủ, quân Cần vương khó mà phá được."

"Đương nhiên. Ác chiến cả ngày, tuy quân Phong gia thương vong thảm trọng, nhưng binh dùng được vẫn còn hai mươi vạn. Binh mã triều đình gom góp từ Giang Nam còn chưa điều tới, Triệu Phó Nghĩa cũng đang trên đường, quân Cần vương lại càng chậm hơn. Tuy ta bỏ Thái Nguyên để đánh kinh đô là nước đi mạo hiểm, nhưng ta đã cược đúng." Phong Dã cười đến điên cuồng: "Ta đã phái sứ thần vào kinh, khuyên chó hoàng đế đầu hàng."

"Hửm?"

Phong Dã cười để lộ hàm răng trắng bóc: "Ta bảo sứ thần nói khéo với lão, nếu lão đầu hàng, ta không chỉ giúp Thập Tam hoàng tử lên ngôi, mà còn bảo vệ vinh hoa phú quý cho lão. Còn nếu lão không hàng, ta không chỉ đánh thẳng vào kinh đô, mà còn chôn sạch tất cả phi tần và con cháu của lão."

Yến Tư Không nheo mắt lại: "Vậy...Vạn Dương thì sao?"

Phong Dã cười nhạt: "Lo cho phu nhân của ngươi chứ gì? Yên tâm, muội ấy là biểu muội của ta, ta sẽ giữ cho muội ấy một mạng."

Yến Tư Không nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm: "Ngươi nghĩ, tên chó hoàng đế đó có hàng không?"

"Lão ta háo sắc hưởng lạc, ngu ngốc vô năng, Chúc Lan Đình không hàng thì lão ta cũng sẽ hàng. Ta đã phái sứ thần âm thầm liên lạc với quan tướng từng thân thiết với phụ thân, đến khi ấy bọn họ sẽ dụ hàng." Phong Dã nói: "Chúc Lan Đình vẫn chưa phản hồi thư của ngươi. Ngươi viết thêm cho hắn bức nữa, nói rõ lợi và hại với hắn."

"Ừ."

Phong Dã kéo Yến Tư Không vào lòng, Yến Tư Không lập tức giãy dụa.

"Đừng nhúc nhích." Phong Dã cảnh cáo: "Bây giờ cơ thể ngươi đang yếu, ta sẽ không chạm vào ngươi."

Yến Tư Không cứng đờ, không động đậy nữa.

Phong Dã ôm eo Yến Tư Không, nói nhỏ bên tai y: "Chờ bao giờ vào kinh, ta sẽ thẩm vấn Tạ Trung Nhân, ngươi muốn lão chết như thế nào?"

"Lăng trì." Yến Tư Không đáp quả quyết.

"Hợp ý ta." Phong Dã khẽ ngửi mùi thơm mát trên tóc Yến Tư Không: "Ngươi muốn sửa án sai cho Nguyên tướng quân, ta cũng muốn sửa án sai cho phụ thân. Chúng ta sắp báo được thù rồi."

Cơ thể Yến Tư Không hơi run lên. Y đã chờ ngày này, hai mươi năm.

Phong Dã cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, lại càng dùng sức ôm chặt hơn: "Đợi đến ngày ta nắm đại quyền, chỉ điểm giang sơn, ta sẽ không sợ ngươi phản bội ta nữa, bởi vì ngươi không còn chỗ để đi, chỉ có thể dựa vào ta."

Yến Tư Không im lặng.

"Đến lúc đó..." Phong Dã hừ nhẹ: "Ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì ta vẫn còn yêu thích ngươi, bằng không, trên đời này không còn chỗ cho ngươi dung thân nữa."

Yến Tư Không mấp máy môi: "Vậy phải cảm ơn đại ân đại đức của Lang vương rồi."

"Ngươi khỏi phải giở giọng trào phúng. Trong lòng ngươi hiểu rõ tình cảnh của mình." Phong Dã dùng môi dịu dàng vẽ theo đường cong của viền tai, cằm và khuôn mặt Yến Tư Không: "Ngươi thanh danh bại hoại, kẻ địch khắp nơi, không biết có bao người muốn ăn tươi nuốt sống ngươi. Nếu không có ta, ai có thể bảo vệ ngươi? Cái tên giang hồ Xà Chuẩn kia hả?"

"Ngươi, bảo vệ ta?" Yến Tư Không cười lạnh: "Kẻ nhiều lần cứu ta lúc nguy nan lại chính là tên giang hồ Xà Chuẩn kia đó."

Ánh mắt Phong Dã trầm xuống, hắn cắn một phát vào cổ Yến Tư Không.

Yến Tư Không rên lên, cố gắng né tránh, nhưng bàn tay Phong Dã đang giữ y chắc như đồng, vẫn bất động.

Tiếng thở hổn hển đánh thức Phong Hồn đang nằm sấp bên cạnh. Nó xoay đầu nhìn bọn họ, đôi ngươi sói dưới ánh nến lóe ánh sáng kì dị.

"Nguy nan mà ngươi nói đến là lúc trốn khỏi ta, đến chỗ Trần Mộc chịu tiên hình à?" Phong Dã lạnh lùng nói: "Vết thương khắp người ngươi là do ai?"

"Chút thương nhỏ này đáng là gì chứ." Trái tim y mới là thứ bị thương lỗ chỗ đây, mà tất cả đều do người đang ôm y thân mật ngày hôm nay đem lại.

"Thương nhỏ?" Phong Dã nghiến răng: "Từng tấc cơ thế ta liếm, từng cọng lông tóc của ngươi đều là của ta. Cho dù ta hận ngươi thế nào thì cũng chưa từng dám để lại một vết sẹo, thế mà ngươi lại tự dâng mình đến cửa cho người khác chà đạp!"

"À." Yến Tư Không như bừng tỉnh, y thờ ơ nói: "Ta hiểu rồi, Lang vương ngại người ta có sẹo khó coi. Cơ thể này suy cho cùng vẫn là thân thể của nam nhân, không tránh được sứt mẻ, không thể nào nhẵn nhụi bằng nữ nhân được."

"Câm miệng."

"Đến khi ta già đi, không còn như niên thiếu...Ưm..."

Phong Dã hung hăng chặn đôi môi Yến Tư Không. Nụ hôn này thô lỗ mà cuồng nhiệt. Hắn ra sức mút đôi môi mềm mại đó, đầu lưỡi bá đạo cạy khớp hàm, tiến quân thần tốc, quấn quýt với đầu lưỡi Yến Tư Không, dây dưa quyến luyến.

Đột nhiên, Phong Dã cảm thấy đau nhức, hắn bị ép phải buông Yến Tư Không ra. Lúc lau miệng, tất cả đều là máu.

Yến Tư Không thờ ơ nhìn hắn.

Phong Dã tỏ vẻ giận dữ: "Ta là Lang vương, ngươi vĩnh viễn không được từ chối ta."

Phong Hồn cảm nhận được hai người đang giương cung bạt kiếm, liền sáp lại gần, cố gắng chen vào giữa hai người, song lại bị Phong Dã đẩy ra.

Yến Tư Không châm chọc: "Lang vương sắp có được thiên hạ rồi mà vẫn cứ dây dưa với kẻ tiếng xấu đồn xa như ta, không sợ bị người ta chê cười à?"

"Ai dám chê cười ta?" Phong Dã nắm cằm Yến Tư Không: "Ngươi biết ta định sắp xếp cho ngươi thế nào sau khi vào kinh không?"

"Ta không muốn biết."

"Ngươi nên biết." Phong Dã kiêu căng nói: "Ta sẽ phong cho ngươi làm Thái phó, đứng hàng Tam công, hưởng vinh sủng vô thượng. Thế nào?"

Yến Tư Không nheo mắt lại.

Tuy đứng hàng Tam công là thứ địa vị tôn sùng, nhưng lại không nắm thực quyền. Phong Dã vô duyên vô cớ đặt y lên một vị trí cao như vậy chẳng khác nào biến y thành cái bia sống, chắc chắn bị mọi người âm thầm căm ghét, miệt thị, phỉ nhổ.

Phong Dã đang cố ý.

"Không chỉ vậy, ta còn muốn ngươi dạy con ta học." Phong Dã nhếch miệng, cười đến lạnh lùng mà tàn nhẫn, ngay cả vết thương bên khóe môi cũng ánh lên sự khát máu: "Ngươi bảo rằng ngươi dạy Trần Mộc thành một đế vương tài ba, thế nên trên đời này không còn thầy nào tốt hơn ngươi nữa."

Yến Tư Không thầm siết chặt tay. May mà lòng y đã chết, đã đau đớn đến tột cùng, ngày hôm nay chỉ còn lại sự chết lặng.

Phong Dã rót hai chén rượu, đưa cho Yến Tư Không một chén: "Nào, chúc mừng ta đã đánh bại ngoại thành đi."

Yến Tư Không nắm chặt chén rượu, mãi không nhúc nhích.

"Uống." Phong Dã ra lệnh.

Yến Tư Không cứng đờ uống cạn rượu trong chén. Phong Dã chăm chú ngắm nhìn y rồi cũng uống cạn sạch, sau đó hắn ném chén rượu đi, cười tà: "Mau dưỡng thương khỏi nhanh đi, ta nóng lòng muốn thị tẩm ngươi lắm rồi."

Nói xong hắn đứng dậy, thẳng thừng rời đi.

Yến Tư Không thẫn thờ ngồi đó, bất động một hồi lâu. Cho đến khi Phong Hồn tựa đầu vào đầu gối y, y mới thả lỏng sống lưng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông Phong Hồn: "Hồn nhi, ngươi cũng thấy phải không? Giữa chúng ta, chỉ còn lại...oán hận."

-----------

Bị đại quân vây thành, hoàng đô Đại Thịnh đã trở thành một tòa thành vắng vẻ. Sứ thần Phong Dã phái hiện giờ đang ở trong cung, chẳng ai biết Chiêu Vũ đế sẽ phản ứng thế nào.

Đại quân Trần Mộc tới kinh đô trước khi trời tối. Sau khi chọn nơi đóng quân, họ lập tức phái sứ giả đi nghị hòa với Phong Dã. Có vài quân Cần vương khác đang trên đường. Trong lòng Trần Mộc biết rõ, mặc dù binh lực mình tập kết nhiều hơn Phong Dã, nhưng Phong Dã có thành cao hào sâu thủ chắc, gần như khó mà phá được trong khoảng thời gian ngắn.

Phong Dã chẳng thèm quan tâm tới điều đó. Hắn vừa gây sức ép với triều đình, vừa chuẩn bị lực lượng, đã sẵn sàng cho cuộc tái chiến.

Đại quân sắp áp sát, triều đình tất nhiên đã rùm beng cả lên. Chiêu Vũ đế vốn không được lòng dân, nên Phong Dã ra sức mua chuộc, lôi kéo quan viên trong thành, để kỳ vọng vào trận chiến cuối cùng có thể không đánh mà thắng.

Cuối cùng Chúc Lan Đình cũng phản hồi thư Yến Tư Không, muốn Phong Dã lui quân ba mươi dặm trước để bày tỏ thành ý.

Phong Dã đọc thư, cười trào phúng: "Tên Chúc Lan Đình này đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

"Quân Cần vương các vùng sẽ tập kết ở kinh đô. Đến lúc đó cho dù chúng không công luôn được ngoại thành thì ngươi vẫn phải thủ thành, không được tốn công đi đánh nội thành nữa. Lỡ như Chúc Lan Đình mang binh rời thành giáp công thì tình thế sẽ cực kì nguy hiểm."

"Hắn mà rời thành càng đỡ cho ta phải đi tìm hắn." Phong Dã cười lạnh: "Ta đoán hắn không dám ra đâu."

"Chưa chắc. Hiện tại đương nhiên hắn không dám ra khỏi thành, nhưng hắn sẽ nắm bắt thời cơ."

"Đã vậy thì phải nhanh chóng đánh nội thành, bằng không đêm dài lắm mộng."

Yến Tư Không khẽ thở dài: "Ngươi tìm cho ta một tờ giấy cũ ố vàng."

"Ngươi định giả thư Chúc Lan Đình gửi cho triều đình à?"

"Không, ta sẽ gửi cho hắn trước. Chiêu Vũ đế bản tính đa nghi, bởi vì ngươi tuyên bố nguyện phò tá Thập Tam hoàng tử nên chắc chắn lão phải nghi kỵ Chúc Lan Đình phần nào. Mà trong lòng Chúc Lan Đình cũng hiểu, nếu thư này tới tay Chiêu Vũ đế, Chúc gia chỉ e khó giữ. Ngoại có quân địch, nội có chủ nghi, hắn bắt buộc phải đưa ra lựa chọn. Chúng ta phải bức hắn tới nước đường cùng."

"Kế hay, ta sẽ sai người tìm luôn."

"Nhưng có tin tức gì về Duật...Khuyết Vong chưa?"

"Hôm qua ngươi đã hỏi rồi, hôm nay vẫn thế thôi. Trần Mộc vẫn chưa phát hiện ra thân phận của Khuyết Vong, mà ngươi ẩn thân trong quân ta cũng khá lắm. Tốt nhất hắn phải không phát hiện ra, Khuyết Vong mới bình an được."

Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Nhờ ta không ra ngoài thôi, bằng không mấy tướng sĩ thân thiết với Khuyết Vong sớm muộn gì cũng phát hiện ra có điểm không đúng. Nhưng ta thật không ngờ, Khuyết Vong che giấu được lâu đến thế."

"Với kế hiện tại, cách duy nhất là đánh bại Tử Cấm Thành càng sớm càng tốt. Có con bài quan trọng nhất này rồi, ta nhất định có thể cứu Khuyết Vong trở về."

Duật nhi...Yến Tư Không thì thầm trong lòng, đệ nhất định phải bình an, nhất định phải chờ Nhị ca tới cứu đệ nhé.  


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật