[Allkook] Muốn làm em trai nữ phụ không dễ

Chap 65



Vâng lại là tui đây, con au sủi fic mấy tháng trời mới ra chap mới đây. Bị deadline dí quá giờ mới có thời gian viết nè, đừng giận tui nhe hihi (´ ε ' )♡

WARNING: chap này có những suy nghĩ tiêu cực, bạn nào cảm thấy không ổn có thể lướt qua.

Chap này chủ yếu xoay quanh suy nghĩ của Jungkook, vì mình muốn giải thích về việc tại sao đôi lúc Jungkook có những ý nghĩ khá tiêu cực và không màng đến bản thân, vậy nên có thể chap này sẽ không hài hước hay ngọt ngào như các bạn mong đợi, thành thật xin lỗi các bạn.

Mình không hoàn toàn hiểu hết về hội chứng PTSD, nếu có sai sót gì mong các bạn thông cảm.

Và cuối cùng trước khi bắt đầu chương, tui muốn nói rằng dù chap mới tui viết có hơi tiêu cực, nhưng tui chúc các sĩ tử 2k5 thi cử thành công thuận buồm xuôi gió, và nhớ rằng cho dù kết quả có ra sao, hãy tự hào về bản thân vì các bạn đã rất cố gắng rồi. Fighting! ・:*+.\(( °ω° ))/.:+
-------------------

Cuối cùng sau đó Jungkook đã được quay trở lại cuộc sống thường ngày.

Nếu không phải Jungkook ra sức thuyết phục Sehun (và còn lôi kéo Jihyo ủng hộ mình nhưng cậu sẽ không tiết lộ ra chuyện đó) rằng cậu hoàn toàn khỏe mạnh và muốn tiếp tục đi học thì có lẽ Sehun sẽ giữ cậu ở lại bệnh viện cho đến khi nào tra ra bệnh thì thôi.

Jungkook thề số ngày cậu ở bệnh viện chắc sắp ngang bằng thời gian đi học của cậu luôn rồi.

Vả lại, nếu Jungkook cứ tiếp tục ở lại bệnh viện, cậu sẽ chẳng thể tìm hiểu được nguyên nhân tại sao mình lại đổ bệnh, và cậu cũng không yên tâm khi không ở cạnh Jihyo và bạn bè của mình. Nếu có kẻ có khả năng hạ độc cậu, chắc chắn kẻ đó cũng có thể làm thế với những người xung quanh cậu.

Cứ nghĩ đến khả năng đó có thể xảy ra, Jungkook sao có thể tiếp tục nhàn hạ ở trong bệnh viện chứ?

- Cô chủ, cậu chủ, chúng ta đến nơi rồi.

- Được rồi, cảm ơn ông quản gia Choi, chúng cháu đi học đây.

Jungkook vừa bước xuống xe thì đã bị một vật thể từ bên cạnh ôm chầm lấy khiến cậu suýt chút nữa ngã lăn ra đất.

- Huhu Kook ah, sao mày lại đi học? Lần trước tụi tao đến thăm mày còn nôn mửa ra làm tụi tao sợ muốn tụt huyết áp nè! Tao biết mày nhớ tụi tao da diết nên mới gắn đi học nhưng cũng đừng cố quá chứ.

Yugyeom ôm lấy Jungkook khóc lóc hoảng hốt, theo sau là Baekhyun, Lisa, Bambam và Chaeyoung.

- Em chào Jihyo noona ạ. Này Yugyeom, Kook vừa mới ra viện mày đã đu lên người cậu ấy là thế nào?

- Mày không biết đâu Kook. Mấy hôm mày ở bệnh viện Baek chả thiết ăn uống gì luôn, cứ thẫn thờ như tên ngốc á.

- M-Mày im giùm tao!

- Thôi được rồi buông tao ra đi Gyeom, tao đi học vì nhớ em kiến thức chứ không có nhớ tụi bây đâu.

Jungkook gỡ tay con gấu koala Yugyeom khỏi người mình, nếu là bình thường cậu cũng không để ý đâu, nhưng ánh mắt Bambam nhìn cậu như muốn tống cậu vào lại bệnh viện rồi đó.

- Thằng bé này cứng đầu lắm, chị với Sehunnie oppa không quản nổi nó nữa rồi, nên nhờ mấy đứa để mắt tới Kookie nhé. Chị đi đây.

- Tuân lệnh chị ạ!

- Bai bai Jihyo unnie!

Sau khi tạm biệt Jihyo, cả nhóm lại quay ra túm tụm hỏi han Jungkook.

- Mày chắc là mày đủ ổn để đi học không đấy Kook?

- Sehun hyung với Jihyo noona cứ để cho mày đi học vậy thôi ý hả?

- Làm gì dễ được thế - Jungkook ngán ngẩm - Tao phải năn nỉ đảm bảo là có vấn đề sẽ báo với họ ngay lập tức mới miễn cưỡng được xuất viện đấy chứ. Trong bệnh viện ngột ngạt lắm, tao ở lâu thêm nữa chả có gì làm cũng chán chứ.

- Nhưng mà....

Jungkook thấy cả nhóm đang nhìn mình, sắc mặt họ không còn vui vẻ như vừa rồi nữa mà là sự lo lắng. Sau một lúc Baekhyun mới lên tiếng.

- Kook, mày không cần phải gắng gượng chịu đựng gì cả. Nếu mày cảm thấy không ổn thì hãy nói với tụi tao. Chúng ta là bạn, mà đã là bạn bè thì phải giúp đỡ nhau.

Jungkook bất ngờ nhìn mọi người, cậu không nghĩ họ sẽ nghiêm túc bận tâm tới chuyện này. Jungkook đoán có thể Sehun và Jihyo đã đánh tiếng trước với họ là phải để ý đến cậu rồi.

Cũng đúng thôi, hai lần chứng kiến cậu nôn mửa rồi bất tỉnh, bọn họ không bị dọa sợ mới là lạ.

- Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng, nhưng tao thật sự không sao mà. Nếu cảm thấy không khỏe tao sẽ nói với mọi người mà.

- Hừ, nhớ kĩ đó, đừng có giấu bệnh với tụi này nhe!

- Nghe nói trưa nay canteen có món mì lạnh(*) đó.

- Sao lúc nào mày cũng chỉ nghĩ tới đồ ăn thôi vậy Yug?

- Nếu em thích ăn tôi sẽ mua cho em.

- Đù, Bambam bao hả? Nhất mày nha Yug.

Jungkook mỉm cười trêu đùa với hội bạn, che dấu cảm xúc len lỏi trong lòng mình.

Jungkook có một bí mật từ kiếp trước.

Cậu bị PTSD(**).

Cái chết của gia đình đã để lại cú sốc lớn cho cậu thiếu niên mới 19 tuổi. Hình ảnh vụ cháy đêm hôm đó luôn mang lại nỗi đau đớn cùng tuyệt vọng, sự dằn vặt và bất lực nhấm nháp thâm tâm cậu mỗi ngày, như muốn nhắc nhở cậu không được quên đêm định mệnh đó.

Mày đã xúc phạm gia đình mình mà không một lời xin lỗi.

Mày đã không làm được gì để cứu gia đình mình khỏi đám cháy đó.

Mày đã để họ chết một cách đau đớn trong biển lửa đó.

Tại sao mày lại vô dụng đến thế?

Tại sao chỉ có mày được sống, mà họ lại phải chết?

Tại sao chứ, Jeon Jungkook?

Đã rất nhiều lần, trong những lúc còn lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người ta bóc lột, đánh đập, chửi rủa, Jungkook chỉ muốn kết thúc đời mình ngay lập tức.

Giống như một lần cậu đụng phải một bọn côn đồ trên đường, chúng lôi cậu ra một con hẻm nhỏ rồi bắt đầu chửi mắng đánh đập, lí do đơn giản chỉ vì trông cậu ưa nhìn, thu hút những cô gái đứng đường ở khu đó khiến bọn chúng ngứa mắt cậu.

Cuộc đời có những kẻ vô lí đến vậy đấy.

Nhóm côn đồ đó đánh đập cậu đến mức ngã lăn ra đất, nhưng cậu cũng chả buồn phản kháng.

Líc đó Jungkook đã nghĩ, cứ vậy mà đánh chết cậu luôn đi. Nếu chết rồi sẽ không còn khổ sở như vậy nữa, cậu sẽ được đến mái ấm trên thiên đường, nơi có cha mẹ và anh trai cậu ở đó.

À không, Jungkook cười khẩy nghĩ, loại người như mình chắc sẽ bị tống xuống địa ngục. Có được lên thiên đường, chắc gia đình cũng không muốn nhận đứa con bất hiếu này nữa.

Mà lúc đó tình cờ làm sao, cuốn tiểu thuyết mà Seokjin đưa cho cậu trước khi chết, vì cậu ngã xuống nên đã rơi ra khỏi túi áo của cậu.

Khác với bộ dạng nhếch nhác của Jungkook, quyển sách đó trông vẫn còn mới, hiển nhiên là được bảo quản rất tốt. Đám côn đồ thích thú cầm quyển sách đó lên đọc qua rồi cười cợt nội dung trong đó, nói cái gì mà nhìn tên này ẻo lả như vậy, sách đọc cũng ẻo lả nốt.

Khoảnh khắc nhìn thấy cuốn tiểu thuyết Seokjin đưa cậu vào khoảnh khắc cuối cùng bị đùa bỡn trong tay người khác, trong đầu Jungkook hiện lên một suy nghĩ.

Quyển sách đó, là Seokjin đưa cho cậu.

Đó là di vật của anh trai cậu, là mối liên kết duy nhất giữa cậu và gia đình.

Cả cái mạng này, cũng là do anh ấy đánh đổi mạng sống để cứu lấy.

Cho nên, cậu....

Đám côn đồ đang mải cười cợt, hoàn toàn không để ý Jungkook chậm rãi đứng dậy. Đến lúc phát hiện, thì từng tên một đã bị Jungkook đánh đến mức không ngóc đầu dậy được.

Lúc đó vẫn có một tên còn chút tỉnh táo, bị Jungkook nhìn chằm chằm đến ngất xỉu thì cậu mới rời khỏi con hẻm.

Nếu có ai hỏi cảm nhận của tên đó khi bị Jungkook nhìn như thế nào, tên đó chắc chắn sẽ không nhịn được rét run mà trả lời.

Giống như đang nhìn một vật chết.

Năm tháng qua đi cùng sự nghiệp đã mài dũa chàng thanh niên năm đó thành một người đàn ông biết che dấu cảm xúc hơn. Tất cả mọi người xung quanh cậu, cả kiếp trước lẫn kiếp này, đều chỉ thấy một người năng động có, trầm ổn có, điển hình của một người bình thường. Quả thật Jihyo, Sehun cùng những người khác đã giúp đỡ cậu phần nào.

Nhưng chỉ có Jungkook biết, tâm lí cậu vẫn luôn không ổn định.

Cậu giúp đỡ người khác, nhưng lại không muốn họ mang ơn mình. Nghĩ đến việc những người đối xử tốt với mình xảy ra chuyện giống gia đình mình, cậu lại trở nên sợ hãi.

Thà rằng không gắn bó, lúc mất đi sẽ không đau đớn.

Jihyo, Sehun và nhóm bạn vốn đã thân quen từ trước với nguyên chủ, giờ mà xa cách với họ cũng không được hay cho lắm.

Vậy nên chỉ còn một cách, đó là bảo vệ họ đến cùng.

Cho dù có phải đánh đổi tính mạng này đi chăng nữa.

- Này, đó có phải là Jeon Jungkook không?

- Sao cậu ta đi học lại rồi?

- Loại người như cậu ta tốt nhất nên đừng đến trường thì hơn. Chỉ tổ làm bẩn mắt người khác.

- Này! Mày vừa nói-

- Mày bình tĩnh đi Baekhyun. - Lisa túm cổ áo Baekhyun - Kook, mày đừng nghe bọn họ lảm nhảm làm gì. Đám người trường này bây giờ như chơi bùa ngải ý, lúc nào cũng phải tìm cách gây sự với chúng ta.

Sợ rằng là bọn họ bị trúng bùa ngải thật, Jungkook thầm nghĩ.

Nhóm Jungkook tiếp tục bước vào trường, mặc kệ những lời nói chế giễu của người khác.

Vì học khác ngành nên bọn họ đành tách ra. Ngay khi Jungkook bước vào lớp học, mọi người trong lớp còn đang cười đùa nói chuyện bỗng dưng im bặt. Jungkook quan sát thái độ của họ một lúc liền kiếm một góc không có người để ngồi.

Không có người ra bắt chuyện cũng tốt, Jungkook có thể tranh thủ sắp xếp suy nghĩ trong đầu mình một chút.

Vốn mọi người trong trường còn đang bình thường, tự dưng lại thay đổi thái độ với cậu một cách nhanh chóng. Là do có người tung tin đồn gì đó về cậu sao?

Có thể không phải, nếu có, tài nghệ paparazzi của hội bạn cậu đã nói cho cậu từ đầu rồi.

Chợt Jungkook nhớ đến lần nôn mửa sau khi ăn thức ăn của trường. Cậu nhớ lúc ở bệnh viện, Jimin với Taehyung đã kể cậu rằng hai người họ cùng với Hoseok và Namjoon đều cảm thấy món canh hôm đó có vị rất lạ, nhưng họ không chỉ ra được là ở đâu. Cậu cũng nhớ lúc đó cậu vừa uống canh xong liền trở nên choáng váng. Vậy có thể cho ra một suy đoán vấn đề nằm ở món canh ngày hôm đó.

Có thể khiến cho người trong trường thay đổi thái độ nhanh như vậy, lẽ nào là bỏ thuốc vào canh? Thế nhưng Sehun hoàn toàn không tra ra được có chất gì lạ trong đó cả.

Hoặc có lẽ, thứ thuốc bỏ vào canh ngày hôm đó, có lẽ không phải loại thuốc bình thường. Nó chắc hẳn phải là một loại thuốc làm thay đổi nhận thức của con người, khiến bọn họ trở nên căm ghét cậu.

Còn lí do cậu phản ứng mãnh liệt như vậy, là vì thuốc đó nhằm vào cậu sao? Hay đó là một phản ứng bài xích vì cậu không phải là người của thế giới này? Nhưng việc có vài người không bị ảnh hưởng cậu vẫn chưa thể lí giải được.

Nếu như giả thuyết của cậu là đúng, vậy những người có thể thần kì thay đổi nhận thức của người khác, còn có thù đối với cậu, không có nhiều người như thế.

Vậy kẻ đó khả năng là nữ chính Nancy, hoặc là tên Ngô Diệc Phàm. Còn những người khác, Jungkook tạm thời chưa nghĩ ra.

Đến khi giảng viên bước vào lớp, Jungkook mới tạm dừng suy đoán trong đầu.

Muốn mình chết, mình cũng không ngại kéo theo họ xuống mồ đâu.

-------------------

(*) Mì lạnh Hàn Quốc

(**) PTSD (Rối loạn căng thẳng sau chấn thương): là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).

Một người bị PTSD gặp phải bốn loại khó khăn chính:

- Sống lại sự kiện đau buồn thông qua những ký ức không mong muốn và lặp lại, hồi tưởng hoặc những cơn ác mộng sống động.

- Tránh những gợi nhớ về sự kiện.

- Những thay đổi tiêu cực trong cảm xúc và suy nghĩ

- Cảnh giác quá mức hoặc căng thẳng


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật