Vợ Yêu của Tử Thần (1)

(062): Ác mộng của nhiều người lại cần sự giải thoát...



"Đây là đâu vậy!". Giọng của một cô gái với thanh âm trong trẻo vang lên trong bóng đêm tĩnh mịch. Mái tóc trắng ẩn hiện trong màn đêm càng thêm nổi bật.

Đôi mắt xám tro khẽ lay động, cô thu mình lại, dựa đầu vào đầu gối. "Hình như chẳng ai cần mình! Phải Vương Y mày bị bỏ rơi rồi, không ai cứu mình hết!".

Cảm nhận được bản thân cô quạnh nơi đây, một chút ánh sáng cũng chẳng thể lọt qua nổi, thật sự lại khiến cho người ta cảm thấy cô độc và yếu đuối.

Vương Y ngồi trên ngai chống cằm nhìn xuống dưới, như đang ngẫm nghĩ gì đó rồi nhẹ cười. "Phải rồi mày cứ mất hy vọng đi để tao lấy luôn cả cơ thể của mày".

Hắn khẽ cười. Đưa bàn tay lên điều khiển không trung. "Với sức mạnh của một con gái Ma Vương ta nghĩ không bao lâu sẽ thống trị của thế giới!".

.....

"Ngươi...đến đây làm gì?". Thanh âm cất lên vang vọng lại trong một hang đá, giọng nói không nhẹ cũng không mạnh, vừa đủ nhưng lại mang một cảm giác lạnh lẽo, không hơi ấm.

"Ồ! Bị phát hiện rồi!?". Một lúc lâu sau lại có thêm một âm thanh đáp lại. "Tài quá! Khâm phục!".

"Ha!? Vậy sao, giọng của ngươi nghe thật cứ ngươi đang tỏ vẻ khinh thường? Ngươi nên biết tuổi thọ của ta lớn hơn số tuổi của ngươi, Ma Vương, Tiểu Uyên và Tử Thần cộng lại đấy! Đừng làm như vẻ bản thân rất mạnh, ta thiết nghĩ ngươi có tu cả mấy kiếp cũng không phải là kẻ thù của ta!".

Cách nói mang đầy vẻ kiêng định, đe dọa, nhưng không chút tự cao, mà cứ như đang dạy bảo trẻ con, nên biết chừng mực với người lớn.

Âm thanh không phân biệt tuổi tác lẫn giới tính cười vang." Ta nên gọi là lão bà, hay cô nương không già đi dù trải qua ngàn năm đây?".

" Ngươi nên xưng hô Nguyệt nương nương đi nghe có vẻ hay hơn đấy!".

" Vậy Nguyệt nương nương có thể cho ta nhờ một chút việc được không?". Giọng nói mang tính dò xét, rụt rè lẫn sợ hãi nhưng không thể hiện ra.

Cũng có thể thấy thân phận vị cô nương này không bình thường và sức mạnh còn rất đáng kinh!

" Ngươi,...đoán xem?". Trong hang động tối đến mức giơ tay ra nhìn cũng chẳng thấy rõ mười ngón tay, chỉ nghe vài âm thanh nhỏ giọt của những giọt sương hay từ thác nước nhỏ xuống.

Vậy mà trong hang tối đến không nhìn rõ người kia lại có một vật sáng đến lạ thường, còn có thể nhìn rõ ra vật đó hình thù gì!

Đó là một sợi dây chuyền hình giọt nước vô cùng nhỏ, màu đỏ như máu, bên trong là hàng ngàn những vệt đốm sáng lấp lánh thay nhau phát ra, bay lơ lửng bên trong đó.

Quả thật nếu vật này mang ra ngoài ánh sáng có khi cũng chẳng thể nhìn rõ bên trong có gì! Bởi thứ này chỉ phát ra trong ban đêm, thật khiến cho người ta không thể ngó lơ mà cứ bị hút vào đó mà nhìn, đến mơ màng.

"Vẫn là đoán không ra! Theo những gì ta đoán, thì chắc Nguyệt nương nương đây có lẽ đang chờ ai đó đưa ra quyết định!?". Giọng nói không phân biệt rõ trạng thái cảm xúc kia vang lên...

Im lặng một hồi thấy cô gái không trả lời hình như đang chú tâm nghe gì đó, quả là không chú ý đến thứ khác...

"Nói rõ nguyên nhân ngươi nhờ ta...!". Cuối cùng âm thanh của cô gái ấy phát ra khiến không gian đang im lặng đến đáng sợ cũng giảm xuống.

"Thật ra có một nhân vật được sinh ra từ oán niệm của ta và Ma Vương, hắn không thể tồn tại được, nếu không ta và Ma Vương khó mà bảo toàn tính mạng!".

"Ồ! Hiếm khi thấy ngươi lại quan tâm đến việc sống chết và Ma Vương nhỉ? Nói rõ ra đi... không đừng hòng ta giúp!?".

"Thật ra... là như vậy thôi!". Tuy nói như vậy nhưng âm thanh lại có phần lưỡng lự không trả lời nhanh.

"Vẫn không chịu nói vậy cho phép ta suy đoán nhé! Ngươi và Ma Vương đã là đối thủ của nhau từ mấy trăm năm trước, không thể vì một kẻ từ oán niệm của hai ngươi mà trở thành cộng sự của nhau được, ta biết cả hai người các ngươi chẳng có tên nào là sợ chết cả! Vẫn là vì ai đó! Nhưng ai đó thì ta không chắc".

"Nếu ta nói ra đối tượng liệu ngài có giúp?". Giọng nói bắt đầu trở nên gấp gáp, lại hiện ra vẻ thật vọng.

"E là không! Chuyện của các ngươi nếu ta nhúng tay vào, vậy không phải các ngươi đang trong giai đoạn rối loạn thì ta lại một tay cầm kéo cắt đứt?".

"Vậy ta không còn gì để nói!".

"Khuyên ngươi cả Ma Vương nên cẩn thận, lần này không phải trận chiến sống còn, mà là phán quyết kẻ sống và chết, đừng để bản thân trở thành niềm thương nhớ, kỉ niệm cho người ở lại!".

" Đa tạ đã nhắc nhở ta sẽ ghi nhớ, phải rồi!". Người nọ đang tính quay đi thì nhớ ra gì đó liền quay lại nói.

"Lần sau gặp lại!". Âm thanh thay đổi, ngữ điệu thâm trầm lại có thể nghe ra và phân biệt rõ giọng nam nhân, thật không giống với giọng nói của người ban đầu.

Người nọ nói không rõ đầu đuôi, chỉ để lại một lời nói. Nhưng lại khiến cho người từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh, tĩnh lặng như nước lại khẽ lay động, một thoáng kinh ngạc.

Chỉ nghe thấy tiếng đá bị như bóp nát đến kinh hãi.

Người nọ đi mất, hang động đang im lặng đến tĩnh mịch, chỉ ' rầm ' một tiếng đá trong hang thay phiên nhau rơi xuống.

Tạ Tử Nguyệt, đã nhiều năm rồi chưa nhoẻn miệng cười nay trong hang động liền ẩn hiện nét cười như có như không của cô.

Cô cầm sợi dây chuyền trong tay lên, những sợi hạt bên trong từ lâu đã biến mất chỉ để lại sợi dây chuyền với hình dạng giọt nước màu đỏ.

Thứ gì đó bên trong đã thoát ra.

"Tại sao lại một lần nữa tái sinh? Chàng là muốn ta sống không bằng chết sao? Ta thật muốn nhảy xuống biển để cho đàn quỷ nhân ngư đó gậm nhấm thân thể thối rửa đến tội lỗi cũng không bằng này, tại sao lại một lần nữa xuất hiện,...sao...sao chàng không thể an phận vĩnh viễn ở bên ta, khốn kiếp, chẳng có nơi nào cho ta yên nghỉ, thân thể chết tiệt, sao năm đó ngươi không chết quách đi cho xong, thật kinh tởm...tấm thân lẫn cả linh hồn đều thật kinh tởm, ta thật muốn đâm chết bản thân, chàng không thể giúp ta sao? Hay do ta không đủ tốt, nhốt chàng bên ta, ép chàng yêu ta?...tại sao...ta...".

Như bị thao túng đôi mắt liền hiện ra tia gì đó, rất khó đoán hiện giờ cô đang nghĩ gì?

Nói rồi cô cầm lấy viên đá nhọn nhất nằm trên nền đất lạnh lẽo, đâm xung  quanh cơ thể ngay cả trên mặt cũng không tha, như thể chỉ cần làm như vậy sẽ khiến bản thân thanh thản hơn chút chăng?

Nhưng trong tâm cô làm gì còn hai chữ 'thanh thản' nữa?

Máu chảy, tim đau, dằn vặt, cô đơn, thất vọng, ghê sợ, căm phẫn, hành hạ, mệt mỏi, bất lực, nhưng cũng chỉ để lại vết thương mãi không lành, đi theo thời gian để nhắc cho cô nỗi ô nhục này, một vết nhơ đến cả ngàn kiếp cũng không biến mất này.

Đôi mắt bị đâm đến mức chẳng còn nhận ra đâu là hốc mắt đâu là máu, cổ họng đâm đến mức dây thanh quãng cũng bị xé toạc ra làm hai.

Đau nhưng không cách nào nói ra được hai từ...

Giải thoát...

Cô bước ra hang động, nhưng vết thương bị cô đâm đến không còn nhận ra đâu là máu đâu là thịt nữa, lành lại rất nhanh, chỉ để lại những vệt sẹo do cô đâm chi chít để lại. Đôi mắt cũng xuất hiện lại như chưa có gì xảy ra, dây thanh quãng cũng đã gắn liền lại.

Cơ thể như chưa từng xảy ra chuyện vừa nãy, đó chính là lời nguyền của Tạ Tử Nguyệt, bất tử.

Trong đầu lại hiện ra vô số hình ảnh bé mặc một bộ đồ trắng, có chút rách nát, mái tóc đỏ cam chạy thẳng ra biển khơi, như thể đuổi theo thứ gì đó, nhưng không lâu lại nổi lên.

Cô bé gào thét giữa biển khơi rộng lớn thênh thang, lạnh lẽo, mặt sóng xô đẩy, tiếng sóng cùng với những con hải âu cùng hòa âm vang xung quanh. Một bên là thiên nhiên lạnh lẽo, thờ ơ đến lạnh lùng, một bên là con người chỉ ngoài bất lực ra cũng chẳng thể làm gì!

.....

End (062), phần một xin kết thúc tại đây, đảm bảo phần hai dài và hay hơn ( văn phong ổn hơn).


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật