[Bác Chiến | H] Đêm Hội Weibo 11.1.2020

Chương 2: Phặc



Thay cho câu trả lời, Vương Nhất Bác cúi người hôn xuống đôi môi còn sót một chút tinh dịch. Lưỡi luồn lách mà đẩy vào khuôn miệng Tiêu Chiến, cậu mạnh mẽ mút lấy rồi khuấy động. Hai đôi môi tách ra nhưng hai đôi mắt lại chìm đắm nhìn nhau, Vương Nhất Bác ôm anh đặt nằm lên ghế sofa.

Loại ghế này cậu đặc biệt thích vì sự mềm mại và rộng rãi, nói trắng ra, ghế này có thể làm cái-gì-đó mà ai cũng biết là cái-gì-đó một cách dễ dàng, không cảm thấy chật hẹp. Vương Nhất Bác đem chiếc gối đặt sau eo Tiêu Chiến, một phần giúp anh đỡ mỏi, một phần chính là muốn nâng hạ thân anh lên để dễ hành sự.

Tiêu Chiến được yêu thương liền có chút ỷ lại, anh hơi cúi đầu nhìn người yêu mình ôn nhu từng chút một, vô tình ánh mắt lướt qua cự vật to lớn phía dưới hạ thân Vương Nhất Bác, hậu huyệt bất giác co rút một trận, anh nỉ non: "Vương lão sư~ phía sau ngứa, muốn em đến thao lỗ nhỏ của anh."

Nói đoạn, anh tự mở rộng hai chân, luồn tay xuống hạ thân, đưa hai ngón tay tách miệng huyệt nho nhỏ khép hờ đang mấp máy.

Từ trước đến nay, Tiêu Chiến chưa từng nói ra những lời nói câu dẫn như vậy, chưa từng có cử chỉ nào dâm đãng đến vậy, não bộ bị kích thích, tính khí phía dưới cũng không yên phận mà giật giật một chút, trở nên cứng rắn hơn.

Lí trí Vương Nhất Bác theo từng hành động của Tiêu Chiến mà đứt đoạn, cậu gầm lên, nhanh chóng chen vào giữa đôi chân thon dài đang mở lớn, hai tay chống hai bên, giọng khàn đục: "Được!"

Tiêu Chiến cười cười choàng tay ôm lấy Vương Nhất Bác, tự động nâng cơ thể, hôn lên đôi môi đối phương. Vương Nhất Bác cũng đáp trả, nụ hôn ướt át mãnh liệt khiến cả hai đắm chìm trong khoan miệng ngọt ngào.

"Em vào đây." Vương Nhất Bác rốt cục cũng không thể khống chế được, tay cầm lấy Tiểu Bác đặt trước hậu huyệt, nhẹ nhàng đẩy đẩy để ổn định vị trí sau đó chôn mặt vào cổ Tiêu Chiến hưởng thụ mùi thơm của anh một chút rồi mạnh mẽ ưỡn thắt lưng, quy đầu đem miệng huyệt tách ra.

Huyệt động ấm nóng siết chặt lấy đầu khấc làm cậu từ trong khoái cảm thanh tỉnh đôi chút nhớ ra được một điều, nói: "Chưa nới lỏng."

Dù sao cũng hơn một tháng chưa làm tình, nếu không làm tiền hí, anh Chiến sẽ đau, anh Chiến đau Nhất Bác xót.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác ngồi dậy muốn rút ra liền luống cuống choàng tay qua cổ cậu, lại kéo xuống, giọng khàn khàn: "Nhất Bác.... đừng rút ra, anh... anh đã làm rồi..."

Sau đó bàn tay thon dài trượt xuống, năm ngón tay bao trọn lấy phần bụng dưới mà ấn ấn. Đôi mắt long lanh mang một tầng hơi nước nhìn thẳng vào gương mặt ẫn nhẫn đến đỏ bừng mà trên trán nổi rất nhiều gân xanh của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mê hoặc nói: "Anh muốn em lấp đầy nơi này... có được không?"

*Phặc*

Lí trí vốn không còn bao nhiêu mà giờ đây lại bị câu nói đó làm đứt hết thảy. Vương Nhất Bác nhìn anh mĩm cười, vì dục vọng khống chế mà khàn đục: "Được, làm đến khi nào anh Chiến của em thỏa mãn mới thôi!"

Dứt lời, Vương Nhất Bác nắm chặt lấy cái eo thon gọn đang cọ quậy muốn cậu yêu thương kia, dùng lực kéo mạnh đồng thời ưỡn thắc lưng. Tính khí theo một đường thẳng mà đâm sâu vào huyệt động, "ba" một tiếng, túi nang bên ngoài va vào cánh mông tròn trịa.

Tiêu Chiến bị khoái cảm đánh úp đến ngửa cổ, há họng nhưng không thể phát ra bất kì âm thanh nào, trước mắt đen một mảng, hai tay anh siết chặt lấy chiếc áo khoác hờ ướt đẫm mồ hôi trên cơ thể Vương Nhất Bác.

Cậu đưa đẩy hạ thân, tính khí cực đại chen chút vào sâu trong huyệt động, mỗi lần đầu mài mạnh một cách không thương xót vào tuyến tiền liệt.

"Tiêu Chiến, anh nói dối."

Vương Nhất Bác bất ngờ lên tiếng, nói xong lại cố tình hướng điểm mẫn cảm đâm mạnh, khoái cảm đánh thẳng vào đại não, anh sướng đến ưỡn lưng thành một đường cong hoàn mỹ.

"Anh... anh... ha.... nói dối gì chứ!"

Vương Nhất Bác rút cự vật hung tợn đang chèn ép trong hậu huyệt ra đến khi chỉ còn lại đầu nấm rồi mạnh mẽ tiến vào đâm sâu đến tận cùng, sau đó cứ như vậy mà vừa xỏ xuyên vừa hữu lực nói: "Anh chưa nới lỏng!"

"Đừng đừng... a... Nhất Bác, em... sâu quá! Anh... đã làm rồi mà! Nhẹ lại..."

Trầm mê trong dục vọng nóng bỏng, tiêu cự trong đôi mắt trong trẻo thường ngày trở nên đục ngầu vì nước mắt bao phủ, cơ thể đổ mồ hôi trơn láng dịch chuyển theo từng cú thúc của Vương Nhất Bác mà giọng nói gần như làm nũng. Vương Nhất Bác vẫn không tha, tiếp tục động tác khi nãy, cúi người hôn lên đôi môi sưng đỏ, thì thào: "Thật sao? Vậy tại sao cái miệng dưới của Chiến Chiến lại khít như vậy, siết chặt thật đấy, em cứ ngỡ anh chưa nới lỏng."

Nói xong, Vương Nhất Bác một lần nữa rút ra lại tàn nhẫn ưỡn hạ thân, đem tính khí nghiền vào điểm gồ lên.

"Nhất Bác, Nhất Bác, Ưm..."

Cơ thể bị khoái cảm cùng lời nói hết sức dâm mỹ mãnh liệt lấn áp, Tiêu Chiến không phòng bị liền trợn mắt há lớn miệng nhưng không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Niệu đạo co rút, tính khí giần giật, tiếp đến trên mã mắt một dòng tinh dịch trắng đục bắn lên bụng anh. Trong tư vị cao trào, trước mắt bỗng xoay một vòng, Vương Nhất Bác ôm anh nằm sấp xuống. Khi xoay, cự vật to lớn bên trong xoay một vòng vô tình trúng vào nơi gồ lên khiến cơ thể anh giật nảy.

Vương Nhất Bác nâng mông, ghé sát người Tiêu Chiến đang thở hổn hển: "Sao Chiến Chiến ra sớm vậy ta?"

"Em... khốn kiếp! Em thử là người...."

Không để Tiêu Chiến nói hết câu, Vương Nhất Bác dùng sức đỉnh một cái khiến cho người nằm dưới thân đổ rạp xuống đệm, run lẩy bẩy.

"Nói, sao hôm nay lại câu dẫn như vậy?" Nhớ đến những thứ anh vừa làm, cậu hỏi.

Vương Nhất Bác hôn lên lưng Tiêu Chiến, tay luồng ra trước nhéo hai hạt đậu nhỏ cương cứng trước ngực anh. Tiêu Chiến mặc dù bắn một lần nhưng hậu huyệt vẫn có chút ngứa, muốn được côn thịt gãi gãi. Thấy cậu dừng động tác, như không nghe được lời Vương Nhất Bác hỏi nhưng anh gấp lắm rồi, van xin: "A? Đừng dừng mà~ Em động động chút đi."

Dù Tiểu Bác sắp nổ tung đến nơi vẫn muốn trừng phạt người kia một chút: "Không, anh phải trả... A!"

Tiêu Chiến không thấy động tĩnh, thịt mông bỗng cứng rắn, hậu huyệt nóng ấm ướt át siết chặt Tiểu Bác đến ra hình thù, mô phỏng từng ngõ ngách của côn thịt. Thành công làm Vương Nhất Bác rên lên một tiếng đầy quyến rũ.

"Anh được lắm."

Vương Nhất Bác bị tiểu huyệt mút lấy suýt chút nữa là buông bỏ vũ khí đầu hàng. Cậu nắm cái eo thon gọn của người tình, thúc mạnh một cái. Tiêu Chiến chưa kịp thét lên lời nào đã bị cậu nhanh chóng đưa đẩy thắt lưng.

"Đừng... đừng... a~ Nhất Bác, chậm chút."

"Nhẹ lại, Nhất Bác, anh chịu không nổi."

"Em chậm lại... đi mà~"

Tiêu Chiến thật sự là đi tìm đường chết, anh bất lực chống một tay dưới nệm, tay còn lại đưa ra sau đẩy bụng người kia ra một chút, rốt cục bị cậu đỉnh đến nằm bẹp xuống giường.

"Không, phải, anh, muốn, động, sao?!"

Nói một chữ lại thêm một cú thúc mãnh liệt vào điểm G, sau đó lại hung hăng đỉnh lộng. Tiểu Chiến mềm mại phía dưới cũng rụt rịch cứng lên, rỉ ra những giọt nước mắt trắng đục.

Không hổ là Vương Nhất Bác, tuổi trẻ tài cao, nhảy giỏi đua xe hay, lăn giường điêu luyện. Thường ngày tập thể dục đều đặn, eo hông đều rất linh hoạt. Yêu thích tốc độ, khi làm tình cũng không ngoại lệ, đem người yêu lớn hơn mình sáu tuổi bắn lần hai mà bản thân lại không buông tha.

Tiêu Chiến từ mắng chửi thành nài nỉ, từ nài nỉ thành ấm ức chôn mặt vào gối rên rỉ, cuối cùng cổ họng khô khốc chỉ có thể phát ra đơn âm, hốc mắt sưng tấy vì khóc do bị xỏ xuyên. Trông như một món đồ chơi bị làm đến hỏng.

Chờ đến khi Vương Nhất Bác bắn, Tiêu Chiến ngay cả cử động cũng không thể, tinh dịch nóng hổi đậm đặc bắn sâu vào bên trong lỗ nhỏ, lấp đầy đến nơi sâu nhất.

Vương Nhất Bác thở hổn hển nằm đè lên người Tiêu Chiến, cúi đầu hôn lên cổ anh sau đó lại ngồi dậy, lật người Tiêu Chiến lại.

Hai mắt anh khép hờ mang theo tầng hơi nước quyến rũ nhìn Vương Nhất Bác, sắc mặt ửng đỏ, đôi môi căng mọng hơi sưng mấp máy thở dốc. Tiêu Chiến cố gắng đưa tay đánh lên vai cậu, nhưng sức lực lại như một chú mèo con khều nhẹ.

"Nhất Bác, anh đã bảo... chậm rồi mà, sao em không nghe hả?"

Vương Nhất Bác nhìn anh không đáp, hôn lên đôi môi người dưới thân một cái "chóc" rồi hề hề cười: "Anh chưa trả lời em."

"Hả?"

"Sau hôm nay anh câu dẫn quá vậy?" Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến đang trần trụi ngồi dậy, ôm vào lòng, tay vân vê từng ngón tay thon thả của anh.

Tiêu Chiến được yêu thương liền ỷ lại, mệt mỏi dựa vào lòng ngực Vương Nhất Bác, nghe xong câu hỏi liền đỏ mặt: "Anh thấy em dạo gần đây.... ừm... hơn hai tháng, chỉ ôm anh ngủ thôi nên anh sợ em chán anh người yêu này rồi cho nên..."

Vương Nhất Bác cười phì: "Vậy anh muốn em phải 'mỗi ngày' với anh hả?"

Nghe đến mỗi ngày, anh trở mình đẩy Vương Nhất Bác ra nhưng vì động tác quá mạnh nên thiếu chút nữa anh đã bật ra sau, đành mang hai tay chống lại, hậu huyệt cũng vì đó mà phơi bày trước mặt người kia.

Từng dòng tinh dịch trắng đục từ từ men theo lỗ nhỏ chảy xuống thấm vào đệm sofa. Thành công khiến Tiểu Bác bán cương lại đứng thẳng lên một lần nữa. Tiêu Chiến nhìn thấy liền có ý định lùi ra sau, sợ hãi đến miệng lắp bắp:

"Nhất Bác, sao sao sao em em....."

Vương Nhất Bác kéo anh nằm xuống, chen người vào giữa hai chân Tiêu Chiến, mĩm cười ma mị nhìn gương mặt đầy vẻ hoảng sợ của anh.

"Quên nữa, hình như anh nói, thân thể anh hôm nay cần em chiếu cố mà nhỉ?"

End.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật