[Tiểu thuyết lịch sử Việt ] Đại Việt đệ nhất thương gia

Q2. Chương 166 Quyền lợi của người đứng đầu hậu cung



Ta bật cười trước lời đe dọa trẻ con của Bảo Từ phu nhân. Có vẻ như Hưng Đạo Đại Vương cũng có lý của ông khi nói nàng ấy vẫn quá bốc đồng. 

Tiếng cười của ta khiến bàn tay của Bảo Từ đặt trên bàn lại càng nắm chặt lại. Ta không muốn khiến nàng trở thành kẻ thù của mình, chính vì thế liền tiến tới một bước, cầm tay nàng rồi nói.

"Thần thiếp đã nói rồi, nếu phu nhân nói Đông, thần thiếp quyết không bao giờ đi phía Tây. Nhưng phu nhân lại chưa từng nói thiếp không được phép ở cạnh quan gia. Nếu không được quan gia sủng ái, thiếp thân mình còn lo không xong thì sao có thể trở thành trợ thủ của phu nhân được. Mấy ngày nay ong bướm quanh bệ hạ lại có thêm mấy người, thần thiếp chỉ nghĩ rằng sẽ ở lại đó giúp phu nhân để ý bọn họ."

Ta đã nhún nhường khuyên giải, Bảo Từ phu nhân thở hắt ra nhưng lại không giật tay về, chứng tỏ nàng ấy hiểu được dụng ý trong lời ta nói. Ta buông tay để yên cho nàng suy nghĩ, trong lúc ấy lại đón chén nước ô mai do nô tỳ dâng lên rồi đặt trước mặt nàng. Bảo Từ giật mình ngước nhìn ta, ta liền mỉm cười cất lời.

"Ngàn dặm hoàng thổ Đại Việt đều là của quan gia, bệ hạ muốn ai, người đó không được phép từ chối. Huống hồ gì đám ong bướm kia đều là kẻ có lòng trèo cao. Nhưng phu nhân yên tâm, người đời vẫn nói, thê thiếp không bằng vụng trộm. Giờ đây quan gia còn có hứng thú chơi trò mập mờ với các nàng, sau khi các nàng chính thức gia nhập hậu cung thì lập tức sẽ trở thành món ăn nhàm chán mà thôi. Tới lúc ấy, phu nhân chính là chủ hậu cung, muốn làm gì các nàng mà chẳng được."

Khóe miệng của Bảo Từ phu nhân lại một lần nữa nhếch lên, nhưng nụ cười này không mang theo sự khiêu khích mà chính là ý tự giễu. Nàng cầm chén nước ô mai lên nhấp một ngụm rồi mới nói.

"Ta cứ nghĩ cô cam chịu ở lại cạnh quan gia là vì tình yêu. Không ngờ cô lại có thể lý trí như vậy. Chẳng lẽ cô không cảm thấy khó chịu trong lòng hay sao?"

Khi nói lời này đôi mắt của Bảo Từ phu nhân không nhìn ta mà lại nhìn vào khoảng không phía sau lưng ta. Ta không biết là nàng đang thất thần hay phía sau lưng ta còn có ai đang đứng ở đó. Ta chỉ có thể mỉm cười đáp lại.

"Yêu? Thần thiếp tất nhiên là yêu quan gia, trong thiên hạ này làm gì có người vợ nào lại không yêu chồng mình? Phu nhân yêu quan gia bao nhiêu, thần thiếp cũng yêu quan gia như vậy. Nhưng quan gia là chủ thiên hạ, có nhiều người ái mộ là chuyện đương nhiên, việc bệ hạ có nhiều nữ nhân để khai chi tán diệp cho hoàng tộc cũng là lẽ thường. Thần thiếp đâu dám đem lòng khó chịu?"

Đúng thế, tình cảm của ta với Trần Thuyên đúng là yêu nhưng thứ tình yêu này đã bị vẩn đục bởi lòng tham của cả ta và hắn. Có lẽ Bảo Từ phu nhân cũng hiểu hàm ý trong lời của ta nói, nàng đột nhiên bật cười sau đó mới đáp lại lời ta.

"Bản cung yêu quan gia bao nhiêu thì cô cũng yêu thánh thượng như vậy cơ à? Bản cung vốn lo lắng rằng cô có lòng ghen ghét đố kỵ, nhưng nếu cô đã nói thế thì ta yên tâm rồi. Đúng vậy, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình, quản gì tới đám ong bướm xinh đẹp kia. Bậc đế vương có con đàn cháu đống cũng là chuyện thường, chúng ta cứ chờ xem."

Ta vô thức chạm nhẹ lên bụng của mình vuốt khẽ. Bảo Từ phu nhân đồng tình với lời nói của ta, như vậy tức là nàng ấy thật sự chẳng còn tình cảm gì với người chồng này. Sự tức giận của nàng hiện tại có lẽ chỉ đơn giản bởi vì nàng cảm thấy địa vị của mình bị đe dọa trước những nữ nhân mới đang chuẩn bị gian nhập hậu cung và hoàng tử bé vừa chào đời. Nhận ra được sự thật ấy, ta liền hiểu đây chính là thời điểm tốt nhất để lấy lòng Bảo Từ phu nhân. Ta dứt khoát lần nữa cầm tay nàng rồi cười nói.

"Hôm nay nhà bếp nhỏ của thần thiếp sẽ làm thiện củ sen để giải nhiệt. Đầu bếp này chính là chủ của quán bún cá mà phu nhân vốn yêu thích. Nếu hôm nay không có việc gì bận, thiếp kính mời phu nhân ở lại cùng dùng cơm với thiếp nhé."

 Bảo Từ phu nhân nghe ta nói lời này thì mới ngẩn người nhìn vào phòng bếp, rất nhanh, nàng ấy liền nhận ra bóng dáng của cô Bảy. Đôi mắt vốn nhuộm buồn liền trở nên vui vẻ. Nàng ấy cười nói.

"Đúng là cô luôn biết cách khiến người khác cảm thấy khó mà ghét nổi. Được rồi, hôm nay ở lại dùng bữa tối cùng cung phi đi. Nhìn sắc trời thì phải một lúc nữa mới tới giờ cơm. Cô có biết chơi cờ không? Cùng bản phi chơi vài ván giết thời gian thì thế nào?"

Là một thương nhân, đương nhiên ta có hiểu biết về những thú vui cầm kỳ thi họa của giới quý nam, quý nữ chốn kinh thành. Vì thế ta cũng vui vẻ đáp lời Bảo Từ phu nhân.

"Đã lâu rồi thần thiếp không đụng tới quân cờ, mong phu nhân đừng chê cười là được."

...................

Cổ nhân thường nói bàn cờ cũng như đời người, cách người đánh cờ chính là cách người đối nhân xử thế. Nếu người hấp tấp, thế cờ sẽ nhanh và có nhiều sơ hở, nếu người tâm cơ, một ván cờ có thể chơi tới mấy năm.

Cũng bởi vậy, quý tộc chơi cờ là để phân định thắng thua còn thương nhân chơi cờ là để đọc vị đối thủ. Mỗi người có một phong cách chơi cờ riêng, bản thân ta thường tìm cách để cho đối thủ của mình thắng vừa đủ, khiến họ cảm thấy họ đang trên cơ ta để rồi buông lỏng cảnh giác với ta. 

Ngồi đối diện quan sát Bảo Từ phu nhân qua bàn cờ, ta nhận thấy nàng vô cùng chú tâm suy nghĩ vào từng nước đi, chứng tỏ ngày thường nàng là một người rất nghiêm túc và kiên nhẫn.  Điều này cũng dễ hiểu, nàng ấy đã nhẫn nhịn ở cạnh Trần Thuyên suốt năm năm, chỉ cần một hành động sai là có thể liên lụy tới cả gia tộc, không cẩn thận thì khó mà sống nổi. 

Ván cờ của chúng ta diễn ra không quá nhanh, những nước cờ của Bảo Từ phu nhân thận trọng, xâm chiếm từng chút một. Đôi lúc ta cố tình bộc lộ sơ hở thí vài con tốt nhưng nàng không vội sát phạt mà đợi tới lúc rủi ro thấp nhất mới tiêu diệt quân cờ đó. Thời gian chầm chậm trôi, tới khi nàng thắng ta thì cũng đã tới giờ cơm tối. Hoàng hôn buông xuống từ lâu, trên trời mây đen vần vũ, từng cơn gió ẩm ướt thổi tới xua đi cái nóng oi bức của ban ngày. 

Ta tỏ ra không chú ý tới tiết trờ thay đổi mà buồn bực thốt lên.

"Kỳ nghệ của phu nhân thật là cao siêu. Thần thiếp thua tâm phục khẩu phục."

Bảo Từ phu nhân vẫn còn vui vẻ vì chiến thắng liền cười tươi vỗ lên bàn tay ta.

"Cô cũng đâu có kém cạnh, một ván cờ mà kéo dài tới gần hai canh giờ. Lâu rồi ta mới được sảng khoái như thế này đấy."

Tỳ nữ lần lượt mang cơm dọn lên, một bà mụ liền chạy tới cúi người thưa với bọn ta.

"Bẩm cung phi và phu nhân, cơm tối đã được dọn lên rồi ạ. Mời hai bà ngồi xuống xơi cơm."

Ta nhanh nhẹn đứng lên trước rồi đỡ lấy tay Bảo Từ, tỳ nữ của nàng ấy thấy chúng ta thân thiết thì liền ngoan ngoãn lùi lại đứng phía sau đợi được sai bảo.

Bữa tối lấy toàn thân cây sen làm nguyên liệu chính vô cùng thanh đạm, nêm nếm vừa đủ, không chỉ ta mà ngay cả Bảo Từ phu nhân cũng ăn vô cùng ngon miệng. Trong chuyến đi tới phố chợ vài ngày trước, nàng ấy đã cùng ta ăn uống vài lần nên hôm nay cũng không giữ ý nữa, ăn hết hai bát cơm đầy. Ta cầm miếng dưa hấu tỉa hình cánh hoa đặt vào đĩa nhỏ rồi dâng cho nàng tráng miệng.

"Nếu phu nhân thích tay nghề của đầu bếp này thì sau này cứ tùy ý sai bảo ạ."

Bảo Từ mỉm cười nhận lấy miếng dưa hấu rồi cười đáp.

"Bản cung tới ăn chực là được rồi. Sao nỡ cướp người của cô chứ."

Bảo Từ phu nhân nói xong lời này thì những hạt mưa đầu tiên cũng rơi xuống. Ban ngày nóng nực bao nhiêu, mưa giông bây giờ liền nặng hạt bấy nhiêu. Những hạt mưa to như hạt đậu trút ầm ầm lên mái ngói, tỳ nữ nhanh chóng đóng cửa sổ và dọn dẹp bàn ăn, Linh thị dâng lên một bình trà nóng, rót cho Bảo Từ phu nhân và ta mỗi người một chén. Ta liền quay sang nói với nàng.

"Trời mưa, gió lạnh, em đi tìm một cái khăn lụa mới đem tới đây cho phu nhân."

Bảo từ phu nhân nghe thấy vậy cũng gật đầu nói chêm vào.

"Nhớ lấy thêm cả khăn cho cung phi nhà ngươi. Tĩnh Huệ phi thân thể yếu ớt, cẩn thận lại cảm lạnh."

"Thần thiếp tạ ơn phu nhân đã quan tâm."

Ta khoanh tay cảm ơn Bảo Từ, bỗng nhiên lại nghe tiếng nàng thở dài đáp lại.

"Cô cứ khách sáo với bản cung thế này khiến bản cung thấy khó xử lắm đấy. Tính tuổi tác, cô còn hơn bản cung mấy cái xuân xanh kia mà."

Ta biết đây là lời thật lòng của Bảo Từ  nhưng lại không thể kìm nén bản thân bật cười. Ta nhìn nàng rồi đáp.

"Đại vương đã nhiều lần dặn dò thần thiếp không được phép quên thân phận và lễ nghi. Dù ở đây chỉ toàn là thuộc hạ thân cận, nhưng nếu thần thiếp để bản thân có thói quen xưng hô suồng sã với phu nhân, ắt sau này sẽ có lúc thất thố trước mặt người khác. Thần thiếp nghĩ đề phòng vạn nhất, lễ nghi phải luôn chu toàn mới tốt."

Bảo Từ mở lớn mắt nhìn ta nói hết những lời này. Ta nói xong cũng nghiêng đầu cười đáp lại cái nhìn của nàng. Nàng ấy liền che miệng thốt lên.

"Vẫn biết cô là học trò của Đại Vương nhưng bản cung không ngờ cô còn học được cả cái tính cứng nhắc của ông ấy."

Ta phì cười nháy mắt đáp lại nàng.

"Phu nhân phải tập hưởng thụ lễ nghi này như là quyền lợi của người đứng đầu hậu cung ấy."

Bảo Từ ngẩn ra trước câu đùa đột xuất của ta, sau một nhịp tim, nàng liền đưa bàn tay lên trán tỏ vẻ mệt mỏi rồi than thở.

"Đúng là cây cao đón gió lớn. Vừa hay trời mưa lạnh lẽo, bản cung đi về  hưởng thụ quyền lợi của người đứng đầu đây."

Nói xong lời này, Bảo Từ liền đứng dậy, nàng liếc nhìn ta qua khóe mắt rồi cứ như vậy mà để cung tỳ đỡ ra ngoài. Ta bật cười, khoanh tay cúi đầu tiễn nàng ấy.

"Thần thiếp cung tiễn phu nhân. Nếu phu nhân cản thấy nhàm chán thì có thể cho gọi thần thiếp bất cứ lúc nào ạ."

Bảo Từ không quay người, chỉ giơ một bàn tay ý rằng nàng ấy đã hiểu. 

Dù không cần thiết, ta vẫn đi tới cửa nhìn theo bóng đoàn người của Bảo Từ đi khuất dần. Linh thị đứng sau lưng ta cất tiếng nói.

"Trời đang mưa lớn thế này, sao tiểu thư không giữ phu nhân lại đợi mưa ngớt một chút."

Nhớ lại dáng vẻ ăn uống khẩn trương của Bảo Từ trong bữa tối, công với việc thi thoảng nàng ấy lại nhìn về phía cửa. Ta mỉm cười đáp lời Linh thị.

"Ta có mời thì phu nhân cũng không ở lại đâu. Nàng ấy sợ gặp người nào đó còn hơn cả sợ dính mưa cơ mà. "

"Ý của tiểu thư là ..."

Ta biết Linh thị không hiểu ý của mình, dù sao thì nàng ấy vẫn chưa trải qua chuyện gái trai. Quay gót bước về phía ghế móng ngựa bên khung cửa sổ, ta cười nói với nàng.

"Không có gì, sau này có chồng rồi em sẽ hiểu."

P/S: Trời nóng lên rồi, mùa cao điểm của công ty mình lại bắt đầu. Tháng này mình có thêm một nhân viên mới, vừa đào tạo bạn ấy, vừa phải hoàn thành công việc, cộng thêm đi công tác, tóm lại là mỗi ngày về đến nhà là hoa mắt, bật máy tính để viết mà không ra nổi chữ nào. Mong mọi người vẫn cứ yêu thương câu chuyện nhé. 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật