[Futanari] Nhật kí 21+ [Edit]

Chương 18: Thừa Hoan_ Châu Hiền



Tôn Thừa Hoan giống như mọi sinh viên đại học khác, cô rất chật vật để cân bằng cuộc sống và chuyện học ở trường. Cũng không phải là Thừa Hoan không muốn trở thành một học sinh tốt, cô rất muốn là đằng khác, nhưng cô nàng đang phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng, đó là cô ấy có khả năng sẽ trượt lớp văn học của mình. Thừa Hoan không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc nói chuyện với trợ giảng của mình và xem rằng liệu nàng ta có sẵn sàng giúp đỡ.

Cô không may mắn có được một người trợ giảng dễ chịu và dễ cảm thông như Hoàng Mĩ Anh hay là Kim Trí Tú. Không hề, trợ giảng của cô tên là Bùi Châu Hiền, một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ, có khuôn mặt và thần thái rất lạnh lùng. Nàng ta có thể vừa hấp dẫn bạn và khiến bạn sợ hãi tiếp cận cùng một lúc. Thừa Hoan tuy rằng cũng rất ái ngại khi gặp mặt nàng ấy nhưng việc nhận được một con A- quả thật là một điều không dễ chịu chút nào.

Cô học sinh trẻ với mái tóc nâu xoăn đi ngang qua khuôn viên trường học để tới văn phòng của nàng trợ giảng. Nàng ấy thường rất bận rộn và hiếm khi dành thời gian của mình cho các sinh viên. Thừa Hoan hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa

"Mời vào"

Thừa Hoan nghe thấy giọng nói khàn khàn, quyến rũ của nàng ta.

Cô bước vào và nhìn thấy cô trợ giảng đang mang kính, ngồi trên ghế với chiếc laptop, mặc một cái áo len trắng. Trông nàng có vẻ đang rất buồn chán, phải một lúc sau thì Châu Hiền mới nhận ra sự hiện diện của Thừa Hoan trong căn phòng.

"Có chuyện gì vậy?"

Nàng thắc mắc.

"À..ừ..em chào cô, hiện tại cô có rảnh để nói chuyện không?"

Nàng ra hiệu cho Thừa Hoan ngồi vào cái ghế đối diện với bàn làm việc của mình.

"Tôi có thể giúp cho em sao Thừa Hoan?"

"Vâng..."

Thừa Hoan cố gắng thông suốt suy nghĩ của mình nhưng điều đó rất khó khăn khi phải đối diện với khuôn mặt xinh đẹp và ánh mắt lạnh lùng của cô trợ giảng.

"Thừa Hoan à, tôi còn có việc phải làm, nếu em...."

"Ừ...thì..em đang tự hỏi không biết cô có thể giúp em qua môn không? Kiểu như cho em vài lời khuyên hay sao đó?"

Cô ấy đóng laptop lại và hoàn toàn tập trung nhìn vào Thừa Hoan.

"Vậy điểm số gần đây của em là bao nhiêu?"

"Em đã đạt điểm A- trong lần kiểm tra gần đây, thưa cô"

Nàng thở dài.

"Tại sao em không yêu cầu tôi giúp đỡ sớm hơn?"

"Dạo gần đây em khá bận rộn, chuyện nhà của em tùm lum hết".

"Tôn Thừa Hoan, tôi không biết em nghĩ tôi có thể làm gì khi mà đã sắp kết thúc học kì rồi."

"Thì chắc cô cũng biết cách giáo sư Kim chấm điểm mà, nếu cô có thể giúp em thì...

"Thế tôi sẽ nhận được gì khi giúp em?"

Người phụ nữ lớn tuổi hơn lập tức đặt câu hỏi.

"Cô ư?"

"Đúng vậy! Tôi sẽ nhận lại được gì?"

"Ừm....Vậy cô muốn gì?"

Thừa Hoan thắc mắc khi nhìn thấy ánh mắt tán tỉnh của người đối diện.

"Hmm, tôi biết một vài việc mà em có thể làm cho tôi đó, đi ra khoá cửa phòng rồi quay lại đây".

Thừa Hoan liền chạy đi khoá cửa. Khi quay lại, cô nhìn thấy Châu Hiền đã ngồi trên chiếc bàn làm việc của mình từ lúc nào.

"Cô....?"

"Suỵt, lại đây nào".

Trước khi Thừa Hoan có thể lại gần, Châu Hiền đã vội vã nắm lấy cổ áo cô và kéo lại.

"Em nghĩ là tôi không thấy được cái cách mà em nhìn tôi hả Thừa Hoan?"

Châu Hiền khẽ nói trong lúc gỡ ra những chiếc nút áo của cô.

"Em...."

"Em nhìn tôi như thể đang cố cởi hết quần áo tôi ra, điều này rất dễ gây phân tâm đó~".

"Em xin lỗi...."

Khi câu xin lỗi vừa kịp thốt lên thì cái áo sơ mi Thừa Hoan đang mặc đã yên vị dưới sàn nhà.

"Không, em không cần xin lỗi đâu. Em muốn tôi giúp đỡ em mà đúng không? Tôi biết chính xác việc em có thể làm để trả công cho tôi đó Thừa Hoan à~".

Nàng thì thầm một cách nóng bỏng.

"Cô muốn gì nào?"

Thừa Hoan hỏi trước khi đưa tay ôm lấy vòng eo của Châu Hiền và kéo về phía mình.

"Thể hiện cho tôi xem em muốn qua môn nhiều đến mức nào".

Thừa Hoan lập tức phản ứng sau câu nói đó. Cô vồ lấy Châu Hiền, đưa tay cởi chiếc áo len trắng rồi thuần thục cởi luôn cái áo ngực màu đen mà người phụ nữ và vứt chúng lên bàn. Cô cẩn thận ôm lấy hai bầu ngực vào trong tay mình, siết nhẹ đầu ngực.

"Mạnh.....mạnh hơn...được chứ..?"

Thừa Hoan nhanh chóng nghe lời và dùng sức siết mạnh đỉnh hồng khiến cho Châu Hiền phải rên rỉ. Cô xem những tiếng rên rỉ phóng đãng đó là một sự khích lệ để cô có thể làm nhiều việc táo bạo hơn. Vì vậy, cô đã cúi xuống và ngậm chúng vào miệng mình.

"Đ-đúng rồi...."

Châu Hiền rên rỉ, khuôn miệng ấm nóng của Thừa Hoan chạm vào da thịt nàng tạo nên cảm giác tuyệt vời. Tuy nhiên, cô trợ giảng phải cố kìm nén âm thanh của mình bởi vì bọn họ vẫn còn ở khuôn viên trường. Thừa Hoan chủ động vén chiếc chân váy đen lên cao sau đó lại kéo chiếc quần lót màu tím kia xuống và nở một nụ cười

"Cô còn muốn gì nữa không ạ?"

Thừa Hoan đưa tay chạm vào âm hộ của Châu Hiền, khiến cho đôi mắt nàng nhắm lại rồi mở ra để trả lời:

"Em thừa biết mà Thừa Hoan~"

Cô gái tóc nâu khẽ gật, trong đầu hiện lên nhiều điều mà cô muốn làm với nàng.

"Em biết rồi".

Châu Hiền nắm lấy tay cô và thì thầm với giọng khàn khàn.

"Thể hiện cho tôi xem đi".

Thừa Hoan liền chậm rãi đẩy hai ngón tay mảnh khảnh của mình vào trong âm hộ của nàng, những bức tường của nàng chặt chẽ và ấm áp đến mức Thừa Hoan phải cắn môi ngăn lại những tiếng rên.

"Nhanh hơn đi..."

Châu Hiền ra lệnh.

Thừa Hoan ra vào liên tục bên trong cô nàng, đôi tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà véo hai bên đỉnh ngực của Châu Hiền khiến nàng phải cố gắng hết sức để tiếng rên rỉ của mình không quá lớn.

"...Trời ạ.."

"Cô thích không ạ?"

"Rất...thích.."

Nàng thừa nhận, cố tình nâng cao hông của mình để có thể bắt kịp với từng cú chạm của Thừa Hoan. Sau đó, cô bắt đầu dùng miệng thay cho bàn tay, mút lấy đầu ngực.

"Hương vị của cô rất tuyệt đó.."

"T-Thừa Hoan..à.."

Nàng thở hổn hển.

"Sao nào? Cô vẫn còn muốn nhiều hơn à?"

Thừa Hoan cợt nhả, chợt Châu Hiền cảm nhận được bên trong quần jeans của cô có gì đó đang chạm vào mình. Nàng nhìn cô bằng cặp mắt trêu chọc.

"Em có bao cao su không?"

Châu Hiền vội hỏi.

"Không".

"Được thôi".

Châu Hiền di chuyển vùng hông khiến cho ngón tay Thừa Hoan lại được tự do.  Sau đó, nàng cởi xuống chiếc quần jeans, để lại cái quần boxer đủ để nhìn thấy thứ gì đang chọc vào người nàng.

Nàng có thể thấy "cái đó" của Thừa Hoan đang rất cứng và to, ngoài ra, đỉnh đầu của "nó" cũng đang sưng lên.

"Có vẻ như em cứng được một lúc rồi nhỉ?"

"Đ-đương nhiên, cô xinh đẹp như vậy, muốn mềm cũng không được".

Bàn tay mềm mại của Châu Hiền chạm vào "nó" một cách chậm rãi khiến Thừa Hoan như muốn phát điên, cô muốn nàng nhanh hơn một chút, cho dù cô vẫn chưa muốn "ra" ngay bây giờ.

"Không đem theo "bao" à?"

Nàng nhìn chằm chằm vào người trước mặt mình trong lúc bàn tay vẫn tiếp tục hoạt động.

"Thật sự không có".

Thừa Hoan mỉm cười và thật sự là cô không có một cái bao cao su nào hết. Cô không hề nghĩ rằng mình sẽ làm chuyện này ngay tại trường mình.

"Vậy thì em phải rút ra ngay trước khi em chuẩn bị ra, nhớ chưa?"

Nàng cảnh cáo.

"Được thôi".

Thừa Hoan bắt đầu ôm lấy hông của cô nàng trợ giảng và kéo về phía mình, rồi từ từ đút "cái đó" của mình vào bên trong âm đạo của nàng ấy.

"Chúa ơi.."

Nàng bắt đầu rên rỉ.

Châu Hiền thật sự rất khít và ẩm ướt khiến cho Thừa Hoan như muốn phát điên.

"Cô tuyệt lắm đó cô ơi...."

Thừa Hoan thì thầm và bắt đầu chuyển động. Cảm giác như thể Châu Hiền đang muốn bóp nghẽn cô với sự chặt chẽ của nàng.

Người phụ nữ bên dưới bắt đầu vòng tay qua cổ Thừa Hoan, cắn xuống một bên vai để có thể kìm nén được tiếng rên của mình, cô gái mắt một mí này rất biết cách điều khiển nhịp độ phù hợp.

"Em..cũng tuyệt lắm...Thừa Hoan à.."

Châu Hiền lại cắn xuống vai cô, mấp máy vài từ và cố gắng kiểm soát tiếng rên. Nàng cảm thấy có chút đau nhói khi những cú thúc của Thừa Hoan vô tình chạm vào nơi sâu nhất của nàng.

Người bên trên bắt đầu rên rỉ, các vật phẩm ở trên bàn bắt đầu rơi xuống đất cho thấy cái bàn đang rung lắc dữ dội.

"Khoan...chậm lại, cái laptop của chị".

Châu Hiền phàn nàn khiến cô bật cười.

"Đó là thứ khiến chị lo lắng hả?"

Dứt lời, Thừa Hoan kéo nàng vào một nụ hôn sâu.

"..A..em....thật thoải mái..."

Cô bắt đầu di chuyển chậm lại, dời sự chú ý của mình sang âm vật đang sưng cứng của cô nàng.

"Chị chặt quá đấy Châu Hiền à.."

Thừa Hoan có thể cảm nhận được những bức tường của nàng đang khít chặt mình hơn.

"..Ừm.."

Châu Hiền gật đầu bởi vì Thừa Hoan thật sự đang làm rất tốt. Bỗng nhiên cô đột ngột dừng lại khiến nàng khó hiểu.

"Này...đừng dừng lại mà".

Cô chợt đẩy mạnh hông của mình khiến Châu Hiền suýt nữa thì thét ra tiếng.

"..Chị..sắp tới rồi.."

Tiếng rên của cô nàng trợ giảng làm cho Thừa Hoan không thể ngăn cản bản thân khỏi việc xuất ra. Khoái cảm kéo đến với Châu Hiền, một dòng nước ấm chảy ra kết hợp với chất lỏng của Thừa Hoan.

"Em xin lỗi.."

Cô thì thầm trong lúc hôn lên trán nàng. Châu Hiền khẽ thở dài.

"Thừa Hoan à.."

Cô chợt cắt lời nàng.

"Mà này...chị vẫn sẽ giúp em đúng không?"

Châu Hiền nhìn cô với ánh mắt không thể tin được cô vẫn còn tâm trí nhớ đến chuyện đó khi hai bộ phận riêng tư của họ vẫn đang dính liền với nhau.

"Em thật sự nghiêm túc đó hả?"

"Em nói thật mà".

Thừa Hoan bật cười sau đó rút "cái đó" của mình ra khỏi nàng, khiến dung dịch trong nàng chảy xuống chân.

"Chết thật....tùm lum cả rồi.."

"Em xin lỗi mà".

Thừa Hoan vừa nói vừa ôm nàng vào lòng.

"Mặc dù chị là vợ em nhưng không phải lúc nào chị cũng có thể nâng điểm cho em đâu đấy! Em phải học hành đàng hoàng chứ cục cưng".

Nàng cất lời dạy dỗ nửa kia của mình khiến cho Thừa Hoan mỉm cười. Hai người bọn họ đã luôn giữ bí mật việc họ đã cưới nhau. Không ai biết sự thật rằng Bùi Châu Hiền thật ra đã trở thành Tôn phu nhân, nhất là khi họ luôn giữ khoảng cách lịch sự với nhau khi ở nơi công cộng.

"Nhưng mà dạo này chuyện nhà cửa của em bận rộn thật mà..."

"Thôi, đừng có xạo sự với chị. Chị nghiêm túc đấy, chị không muốn thấy em bị đình chỉ đâu".

"Chị có thể giúp em nâng môn mà, em chỉ bị điểm kém mỗi môn này thôi!"

Châu Hiền làm ra vẻ đăm chiêu.

"Tại sao chị phải giúp em khi mà em không chịu nghe lời chị? Chị đã bảo em đừng xuất vào trong rồi mà".

"Xin lỗi mà..tại chị chặt quá chứ bộ.."

"Nếu em mà làm chị dính bầu thì..."

Châu Hiền thở dài trong khi Thừa Hoan chỉ mỉm cười, khuôn mặt thể hiện vẻ hối lỗi.

"Chỉ lần này thôi mà, chắc không sao đâu".

"Đồ ngốc này, một lần cũng đủ rồi ấy.."

Châu Hiền bật cười.

"Nhưng mà chị vẫn sẽ giúp em đúng không?"

"Rồi, rồi, theo ý cô hết. Giờ thì giúp chị lau dọn chỗ này lại đi".

"Chị biết em "ra" rất nhiều mà".

Sau bao nhiêu năm bên nhau, Châu Hiền đương nhiên thừa biết điều đó, nếu không phải bọn họ còn đang ở trường học, nàng có lẽ đã cằn nhằn cô về vấn đề này rồi.

"Chị vẫn đang sử dụng thuốc ngừa mà đúng không?"

Thừa Hoan hỏi lại, bởi vì thật lòng mà nói khoảng thời gian hiện tại không phải thời điểm lý tưởng để cho họ có con, nhất là khi Châu Hiền đang trong giai đoạn chuẩn bị trở thành một giáo sư.

"Ừ thì có..nhưng chị vẫn sẽ giết em nếu chị dính bầu đó.."

"Thôi mà, chị nỡ giết mẹ của con chị à?"

Thừa Hoan chọc ghẹo, Châu Hiền đáp lại bằng cách vỗ vào người cô.

"Giúp chị lau xong rồi thì đến lớp đi, đừng có mà cúp học giống như bữa trước đó!"

Nàng nói bằng chất giọng cảnh cáo khiến Thừa Hoan bồn chồn.

"Ừm..."

"Đừng cố nghĩ ra lý do biện hộ nữa, chị biết hết cả rồi".

"Trời ạ, ai nói với chị thế?"

"Chị biết hết tất cả về em đó".

Thừa Hoan sợ hãi gật đầu. Châu Hiền hôn lên má cô.

"Em đi học đầy đủ nhưng mà phải về nhà đúng 7 giờ đó! Tối nay ba mẹ chị qua ăn cơm".

Thừa Hoan khẽ nhăn mặt, cô luôn ái ngại ba mẹ vợ của mình, nhất là mẹ vợ.

"Hiền à, ba mẹ chị ghét em!"

"Họ có ghét em đâu, chỉ là lần trước họ bắt gặp chúng ta đang "hành sự", em cứ bình thường khi gặp họ thôi, họ biết em suốt bao năm nay rồi".

"Được rồi, em yêu chị".

4 tuần sau, Thừa Hoan nhận được tin nhắn của vợ mình khi đang ở trong lớp.

Thỏ: Cái đồ ngốc này! Chị đã kêu em đừng có xuất vào trong rồi mà!

Chuột: Khoan, chị bình tĩnh lại nào, có chuyện gì đã xảy ra hả?

Sau đó cô liền nhận được một tấm ảnh cho thấy chiếc que thử thai hai vạch cùng gương mặt không mấy vui vẻ của Châu Hiền

"Ôi vãi l*n".

Cô bật ra lời thô tục trước khi nhắn lại với vợ mình.

Chuột: Chị có thai rồi à?

Bất chợt, điện thoại cô rung lên khiến cô phải xin phép giảng viên của mình ra ngoài để tiếp cuộc gọi. Cô còn chưa kịp a lô thì Châu Hiền đã lên tiếng.

"Tôn Thừa Hoan!"

"Chị yêu.."

"Đừng có mà chị yêu gì ở đây hết! Đã nói đừng có xuất vào rồi mà! Giờ thì chị mang thai rồi đó!"

Thừa Hoan phải kéo cái điện thoại ra xa khỏi tai mình bởi tiếng hét chói tai của nàng ta.

"Hiền à, em xin lỗi, đừng tức giận nữa mà. Em cũng muốn có con".

"Chị rất yêu em và rất muốn hai chúng ta có con, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tiện lợi chút nào...Mẹ chị chắc sẽ mừng lắm khi biết tin, mẹ muốn có cháu suốt bao lâu nay rồi".

Thừa Hoan khẽ cười khi nghe thấy lời phàn nàn của vợ mình.

"Đây là tin vui mà! À mà, còn một chuyện quan trọng hơn..."

"Em đang lo lắng về chuyện phải công khai với mọi người về mối quan hệ của hai đứa mình à? Tình huống sẽ rất khó khăn khi vừa phải cân bằng việc học với việc chăm con đó.."

Đây là những điều mà Châu Hiền đã suy nghĩ suốt từ lúc phát hiện mình mang thai.

"Không phải chuyện đó! Chuyện môn văn học cơ, chị vẫn sẽ giúp em qua môn mà phải không? Sắp hết học kì rồi.."

Một tiếng gầm giận dữ được phát ra trước khi Châu Hiền cúp máy.

"Này..Hiền....Tôn phu nhânnn..."

Chẳng có ai đáp lại.

Tuy nhiên, Thừa Hoan sẽ tìm mọi cách để bù đắp lại cho vợ mình khi về tới nhà.

Luôn là như vậy.

                                           


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật