Vương Triều Phiêu Lưu Kí

Chap 53: Đồng minh cũ tái hợp



Kẻ nọ không nói không rằng, kéo Mie ra khỏi cái lỗ như kéo một củ khoai lang, Mie ngã nhào vào người hắn. Cô hoảng hốt bật dậy, phủi bụi trên người rồi cáu gắt:

- Đau quá! Ngươi không thể nói trước một tiếng à?

- Thôi nào sao đại nhân ta làm việc tốt mà cứ bị mắng chửi vậy, thật là quá đáng mà.

Hắn giả vờ thút thít khóc. Mie thấy mình hơi quá đáng thật, cô hạ giọng xuống:

- Thôi! Ta cảm ơn ngươi, vậy được chưa? Ngươi ta chịu giúp ta thì chắc ngươi không phải người xấu, nhưng mà ngươi lén lén lút lút định đột nhập vào hoàng cung có ý đồ gì?

- Tiểu cô nương à, đại nhân ta là làm việc lớn, sao có thể tùy tiện nói cho cô nghe được? Huống hồ gì kẻ khả nghi như cô lẻn ra khỏi hoàng cung, ta còn đang nghi ngờ à nha.

Mie dậm chân, sao kẻ này lại dám nghi ngờ ngược lại cô chứ? Cô tức tối nói:

- Ngươi nghi ngờ cái gì! Ta đường đường là Công Chúa, ta muổn ra vào hoàng cung thế nào là quyền của ta, ngươi mới là kẻ đáng ngờ đó!

Hắn phá lên cười ngặt nghẽo, hắn ôm con chim trên đầu xuống, vừa ôm bụng vừa nói:

- Điểu nhi, Xà nhi, tiểu cô nương này bảo cô ấy là công chúa. 

Dứt lời hắn lại nằm vật ra cười. Mie không chịu được nữa, cô mặc cho cái suy nghĩ tên này có thể là sát thủ đang nhắm vào Công Chúa. Cô lôi miếng ngọc dưới thắt lưng ra quẳng vào kẻ đang cười lăn bò dưới đất. Hắn chụp lấy miếng ngọc, dò xét thật kĩ, rồi như nhận ra điều gì, hắn mở to mắt bật dậy, thốt lên:

- Ôi! Là ngọc mang huy hiệu hoàng tộc Chăm Pa!

Mie đắc thắng, tay chống lên hông định nói gì đó thì hắn chen ngang:

- Thì ra là nhóc lẻn vào cung chôm miếng ngọc này rồi chạy ra đây hửm. Nhóc cũng gan quá nha, có năng khiếu đó,  muốn làm đệ tử của đại nhân không hả?

Cô chưa kịp phản bác lại thì nghe tiếng gọi phía sau bức tường:

- Công chúa! Công chúa!

- Công chúa!

- Công chúa Mie! Người đang ở đâu vậy?

Đó là tiếng của binh lính và của Hoàng Thân Kava nữa. Mie chỉ cần có thế, cô gọi với lên:

- Cứu! Ta ở đây! Mau cứu ta với!

Tiếng chân của bọn lính dồn dập chạy hướng về phía bức tường Mie đang đứng, bọn chúng chật vật nâng người nhau lên để leo qua khỏi bức tường. Hoàng Thân Kava thì không thể chờ đến lúc đó, hắn phi qua bức tường. Ngay khi chân vừa chạm đất, Kava nhanh chóng đứng chen giữa Công chúa và kẻ lạ mặt. Kava mặt đầy sát khí, rút thanh đao vắt sau thắt lưng ra xông tới kẻ khả nghi. Kẻ nọ không thèm động thủ, chỉ đung đưa người qua lại né đao như thể Kava đang đùa giỡn với hắn. Bất ngờ hắn tung cước lên đá bật thanh đao Kava đang cầm lên không trung, chụp lấy nó rồi đẩy Kava ra xa. Mie vội vã chạy đến bên Hoàng thúc của mình, lúc này thì bọn lính cũng đã vượt qua được tường thành, chúng nhanh chóng tạo thành vòng tròn vây lấy kẻ khả nghi. Hoàng thân Kava đứng dậy, nói:

- Tên to gan, dám đột nhập vào cung bắt cóc Công chúa! Ngươi đã bị bao vây rồi, đầu hàng thì ta cho con đường sống.

- Con nhóc đó là Công chúa thật sao? Mà ta không có làm gì hết nha, là tự con bé xuất hiện ở đây mà. 

Mỗi tiếng con bé với "con nhóc" phát ra từ miệng hắn đều làm Mie bực mình. Với tình thế này thì chỉ cần Mie phủ nhận điều hắn nói thì lập tức hắn sẽ bị tống vào ngục, nhưng thiết nghĩ chuyện này có liên quan đến mạng người, không thể vì một chút thể diện mà làm càn được, Mie nhẹ nhàng nói:

- Hoàng thân, ban nãy đúng là ta cảm thấy ngột ngạt nên muốn ra khỏi cung một chút cho khuây khỏa. 

Kava trừng mắt một cái. Cô rùng mình một cái nhẹ. Mie vội chỉ vào tên khả nghi để đổi sự chú ý: 

- Cơ mà ta vừa ra được thì bắt gặp kẻ này đang cố gắng đột nhập vào Hoàng cung không biết vì ý đồ gì, tốt xấu không rõ.

Kava định phản ứng với việc Công chúa lẻn ra ngoài, nhưng hắn quyết định quan tâm vấn đề trước mắt trước, hắn hỏi kẻ đang ung dung trong vòng vây hãm của quân lính:

- Vậy kẻ như ngươi đột nhập vào cung là vì mục đích gì?

Tên lạ mặt lấy ngón tay đẩy nhẹ mũi kiếm của  một tên lính ra khỏi người mình một chút rồi nói:

- Ta là Vương gia Xà Phu của Âu Lạc, đến đây với tư cách sứ giả của Sư Vương, mong được gặp Đức Vua của các ngươi có chuyện cần thương lượng. 

Nói rồi hắn vứt một thẻ bài đến cho Kava, Kava chụp lấy xem. Mắt ông mở to trong chốc lác rồi trở về vẻ nghiêm nghị: 

- Cũng đúng lúc lắm. Coi như lúc nãy ta thất lễ, mời ngài vào trong nói chuyện. 

Kava nghiêng người cung kính, đưa tay ra hiệu mời Xà Phu đi theo. Mie há hốc mồm kinh ngạc. Xà Phu cũng tỏ ra vẻ vương giả, tay chắp ra phía sau đắc chí đi theo Kava. Đoạn đi ngang qua Mie, hắn nhét lại miếng ngọc vào tay cô rồi nói:

- Trả cho Công chúa. - Hắn bỗng nhỏ tiếng lại - Nhờ nhóc chui lỗ chó mà đại nhân mới vào được Hoàng Cung dễ dàng vậy, ráng phát huy nha.

Mie nhận lại miếng ngọc, dậm chân định nói gì đó nhưng tên nọ đã theo Kava đi trước cô một khoảng khá xa. Cô vùng vằng đi theo hai người họ, vừa đi vừa lẩm bầm nguyền rủa cái tên Vương Gia đáng ghét.

Kava dẫn Xà Phu và Mie đến thư phòng của mình. Khi cả ba đều đã an tọa, ông gật đầu ra hiệu cho các tì nữ lui ra. Lính gác cũng tự động khép cửa lại. Kava rót trà mời Xà Phu, Xà Phu không uống mà dáo dác ngó xung quanh, hắn hỏi:

- Thế Vương gia,  Nhà Vua đâu rồi?

Kava đang tự rót trà cho bản thân, nghe hỏi đến Nhà Vua thì giật mình một tí, suýt đổ trà ra ngoài. Nhà vua qua đời không chỉ là một mất mát lớn đối với ông và Công chúa, mà còn là mất đi một chỗ dựa chính trị quan trọng. Theo lệ khi nhà Vua băng hà thì ngôi vị sẽ được truyền lại cho con trai lớn của Hoàng hậu. Vua Chăm chỉ có độc nhất Công Chúa Mie nên ngôi vị sẽ truyền tiếp cho con rể. Chỉ cần thông tin nhà vua băng hà lọt ra ngoài, Sadu sẽ lập tức xuất quân đến kinh thành để "cầu hôn" Công chúa cho con trai mình là Khalet. Nếu Công chúa không đồng ý thì hắn sẽ giết Công chúa và ngồi lên ngai vàng với tư cách người thừa kế thứ ba - con trai thứ của Hoàng hậu. Và cả chuyện tìm kiếm đồng minh vào lúc dầu sôi lửa bỏng thế này nữa, nếu không nhờ uy danh của Đức Vua thì khó có thế lực nào lại đồng ý hồ trợ cho một phe cực kì yếu như Chăm lúc này. Kava hít một hơi thật sâu rồi ngẩng mặt lên, Xà Phu cũng đang nhìn chằm chằm ông sẵn. Ông thở ra, nói:

- Nhà Vua đã băng hà rồi. 

Kava đang định nói lấp vào về những đãi ngộ mà phía Chăm có thể cung cấp với hy vọng sẽ giữ chân được người đồng minh cũ này, nhưng Xà Phu đã ngắt ngang bằng một giọng nhẹ nhàng:

- Ta xin chia buồn với sự mất mát to lớn của ngài và người dân Chăm Pa. 

Hoàng thân không lường trước được Xà Phu sẽ nói như thế, ông lúng túng đáp:

- Đa tạ Vương Gia đã quan tâm. Có vẻ như ngài đã biết trước điều này?

- Có thể nói thế, ban sáng ta cho Điểu nhi vào xem xét tình hình thì không thấy sự hiện diện của Nhà Vua. Lúc đó ta còn chưa chắc nhưng giờ thì rõ rồi. Xem ra ta đã trễ một bước, tuy nhiên mục đích chính của ta đến đây là thay mặt Hoàng huynh của ta đến để thương lượng với Chăm, chỉ cần người nhiếp chính hiện tại có thiện chí hợp tác, bọn ta cũng không ngại gì. Quân số hiện tại của bọn ta có khoảng bốn nghìn người, tuy không nhiều nhưng bọn họ đều là những binh lính dày dạn kinh nghiệm trên chiến trường. Ngoài ra phía bọn ta còn có các thợ rèn vũ khí với tay nghề tinh xảo. Xét về lực chiến bọn ta không thiếu, nhưng đất Âu Lạc không còn là nơi yên ổn, nếu phía ngài đồng ý cho chúng ta một nơi để an cư lạc nghiệp, bọn ta cũng không ngại dốc hét sức phò tá Công Chúa dẹp loạn cho Chăm.

Mie nghe nhắc đến mình thì mặt ửng đỏ lên. Cô vẫn chưa quen với việc trở thành người đại diện đứng đầu cho một đất nước. Cô ngước mắt nhìn kẻ đang nói một cách kính nể. Vừa mới nãy hắn còn là một tên khả nghi với vẻ ngoài bê bối, vậy mà giờ hắn nói chuyện như một Vương Gia đích thực. Kava nhìn cô, cô gật đầu. Kava nói:

- Chăm Pa ta không phải là một quốc gia lớn, kể cả khi thống nhất lại thì vùng lãnh thổ vẫn rất nhỏ bé, bọn ta không thể cho các ngài được. Tuy nhiên ở rìa Đông và phía Nam của bọn ta có vùng lãnh thổ rộng lớn chưa được khai phá, nếu các ngài không chê thì ta xin tặng lại hai vùng đất đó cho các ngài. Ngoài ra sau khi Chăm Pa hợp nhất, người của các ngài vẫn có thể đi lại tự do trên đất Chăm và ở đất Chăm với tư cách là một đồng minh danh dự của nước Chăm nếu muốn. 

Cả quân của Sư Tử và Chăm Pa đều đang cần sự hỗ trợ từ phía còn lại, một bên cần chỗ định cư, một bên cần quân lực nên cuộc đàm phán diễn ra một cách tốt đẹp. Sau vài canh giờ bàn bạc thêm chi tiết về tình hình hai bên và các yêu sách bổ sung, hai bên đã đi đến thỏa thuận chung. Quân lính tinh nhuệ của Chăm Pa đã bị hao hụt rất nhiều trong các cuộc chiến trước, phần đông đội quân hiện tại đều được đốc thúc từ từ dân thường chưa qua rèn luyện, khả năng chiến đấu vô cùng thấp. Bởi thế theo giao ước thì trước nhất Sư Tử sẽ phái người đến huấn luyện binh lính Chăm Pa, sau đó dốc toàn quân hỗ trợ Chăm Pa khi chiến sự bùng nổ. Nếu giành được thắng lợi thì Chăm Pa sẽ tặng lại hai vùng đất hoang ở phía Đông và phía Nam cho Sư Tử tùy ý sử dụng. Hai bản giao ước được chính tay Công Chúa Mie viết và đóng ấn Vương của hai bên, mỗi bên giữ một bản. Xà Phu cuộn bản giao ước lại vào trong một cái ống gỗ rồi nhét vào trong áo rồi đứng lên. Kava và Mia cũng đứng lên, Kava nói:

- Vương Gia định trở về ngay lúc này sao? Để ta cử người hộ tống ngài.

- À không, giờ ta mà trở về đó thì mất thời gian lắm, mà thời gian cũng không còn nhiều. Giao ước từ nãy giờ Sư Vương đã nghe hết rồi. Hoàng huynh thấy thế nào?

Nói rồi Xà Phu lấy vỏ ốc ra đặt lên bàn. Kava bối rối nhìn vỏ ốc rồi nhìn Xà Phu, tự hỏi đây có phải là một phong tục gì đó của người Âu Lạc mà ông chưa biết không. Bỗng từ vỏ ốc phát ra giọng nói khiến Mie giật bắn mình chộp lấy tay Kava:

- Giao ước này sẽ có lợi cho cả hai bên chúng ta, ta rất vui vì Âu Lạc và Chăm có thể trở thành đồng minh với nhau. Ta sẽ cử người ngay lập tức đến Chăm. Nội hai ngày họ sẽ có mặt ở đó. 

- Vỏ ốc này... Đây là giọng của Sư Vương sao? - Mie tròn mắt hỏi.

- Là giọng của bổn Vương. Chắc vừa nãy ta đã làm Công Chúa giật mình, ta hy vọng Công Chúa không để tâm. Sẵn đây ta cũng muốn nhắc Công Chúa phải cẩn thận, Công chúa là một nhân vật rất quan trọng, tuyệt đối không thể khinh suất. 

Mie quên mất Sư Vương không có ở đây, khẽ gật đầu một cái. Kava trả lời với giọng chắc nịch:

- Sư Vương không phải lo, Chăm Pa bọn ta sẽ không để Công Chúa của mình rơi vào tay bất kì ai.


****

Hai ngày sau, cổng thành Chăm mở để đón đoàn sứ giả vào. Cưỡi ngựa đi đầu là Bạch Dương,  Nhân Mã và Lý tướng quân, theo sau là đoàn binh tăng lữ của ông. Kava cùng đoàn tùy tùng ra tận nơi tiếp đón nồng hậu. Bạch Dương và Lý tướng quân xuống ngựa, cúi đầu hành lễ với Kava.

- Ta là Bạch Dương, là cận vệ thân tín của Hoàng Thượng, đứng đầu Cẩm y vệ. Xin được bái kiến Hoàng thân.

  - Bái kiến Hoàng thân. Ta là Lý Huyền Thái, Đại Tướng chỉ huy cấm quân kinh thành. Hôm nay ta cùng với hai ngàn binh lính tinh nhuệ của Âu Lạc phụng mệnh của Hoàng thượng đến đây để giúp đỡ Vương quốc Chăm. Dù có đổ máu cũng dốc lòng hoàn thành sứ mệnh.

Lập tức tất cả binh lính phía sau đều hô vang:

- Hoàn thành sứ mệnh! 

Kava cảm động đến rung người, hắn vội đỡ vai hai người dậy, niềm nở nói:

- Sư Vương gửi những người xuất sắc như vậy đến giúp đỡ, ta vô cùng cảm kích. Hà tất phải hành lễ nữa. Các vị tướng quân mau đứng lên đi. 

Kava đỡ hai người họ xong lại để ý thấy còn một người đang đứng ngó nghiên xung quanh, lông mày chau lại, hai tay quạt lấy quạt để, coi bộ đang mệt mỏi lắm. Bạch Dương ngó ra sau thấy Nhân Mã còn đang đứng tồng ngồng ở chỗ ngựa thì há hốc mồm, cứ tưởng cô đi theo sau hắn nãy giờ.  Lý tướng quân không muốn thất lễ, vội chạy lại chỗ Nhân Mã rồi nói với Kava:

- Bẩm vương gia, đây là Mã Phi, phi tử thân cận của Hoàng Thượng. Nương nương tuy tuổi còn trẻ nhưng lại vô cùng tài trí, võ nghệ tinh thông, tính tình khảng khái. Người chính là sứ giả đại diện cho hoàng tộc hỗ trợ cho Chăm hôm nay. 

Nhân Mã nghiên đầu về Lý tướng quân, thì thầm:

- Ta không biết là ông nghĩ về ta tốt như vậy.

- Nương nương  xin cẩn thận phong thái. 

Nhân Mã vờ ho khụ khụ rồi nghiêng người trước Java:

- Đường xa nắng nóng khiến ta có phần chóng mặt, đi đứng không vững, không kịp ra hành lễ với Vương Gia, xin Vương gia bỏ qua.

- Là ta thất lễ. Nương nương thân phận cao quí như thế nhưng lại không quảng đường xa đến đây. Thế mà ta lại không nhận ra nương nương đang mệt mỏi ở phía sau. Thật mất mặt. Người đâu, còn không mau hầu hạ Mã Phi nương nương về chỗ nghỉ!

Đám người hầu phía sau Java từ đâu ùa ra đỡ lấy Nhân Mã, kẻ lấy khăn thấm mồ hôi, kẻ thì cầm quạt quạt liên tục. Hai người cầm lọng cũng nhanh chóng chạy lên che lọng cho Nhân Mã. Dàn người hầu khiêng võng cũng từ đầu xuất hiện. Nhân Mã chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy mình bị nâng lên võng mang đi, quạt vẫn vỗ phạch phạch bên người gió không ngừng nghỉ. Trong nháy mắt Nhân Mã đã được đưa vào trong. Kava đưa tay về trước, nói:

- Để ta tiễn hai vị và các binh lính về chỗ nghỉ ngơi. Mời đi lối này.


Hết chap 53








Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật