My Lucky Star

Ngoại Truyện



*Hello mọi người,lại là mình đây ^^ hôm nay mình ngoi lên truyện này để viết ngoại truyện cho mọi người xem,không có gì cả chỉ là đọc xong thấy nhớ truyện muốn cho thêm xíu tình tiết cẩu lương cho cặp đôi chính của chúng ta thôi bởi vì mình nhận thấy cặp đôi chính trong truyện ít có cảnh lãng mạn a~ nên rất muốn bù đắp cho họ,hi vọng mọi người ủng hộ ạ ^^ xie xie da jia ~*
*vô truyện*
Sau khi trận đấu kết thúc,quả nhiên Vương Nguyên lại là người thắng cuộc,Thiên Vũ cười nói:
Chị dâu à,xem ra lần này chị phải nghe lời anh ấy rồi
Tuyết Liên uỷ khuất nói:
Nghe thì nghe,thắng đua xe thôi mà có gì đâu làm thấy ghê
Vương Nguyên hất mặt nói:
Em nghĩ gì mà dám cá cược đua xe với tay đua F1 như anh?giờ thì ngoan ngoãn ở nhà đừng có đòi học đua xe nữa
Tuyết Liên chu môi nói:
Được được,anh cứ nói mãi
Tuấn Khải cười nói:
Anh nghĩ hai đứa nên tìm một đứa con đi là vừa,suốt ngày cứ cãi cọ thế kia?
Vương Nguyên cười nói:
Em và cô ấy thống nhất tạm thời chưa muốn có con,muốn có thời gian ở bên nhau nhiều hơn
Tuyết Liên cười nói:
Đúng a~,chứ lỡ có con rồi,tính nó giống em không nói tính nó giống anh ấy chắc chết
Vương Nguyên nhìn cô nói:
Giống anh có gì không tốt?
Tuyết Liên liền nói:
Toàn bộ đều không tốt
Vương Nguyên liền hỏi:
Vậy tại sao em lại lấy anh?
Tuyết Liên liền nói:
Không phải anh nói nếu em không kết hôn với anh anh sẽ cướp cô dâu sao?
Thiên Tỉ cười nói:
Trời ạ,cho em xin đi hai người
Thiên An cười nói:
Đúng a~,sợ hai người thật đấy
Mọi người hôm đó đều cười nói chuyện vui vẻ,cùng nhau ăn BBQ
*7 giờ tối
Sau khi tiễn mọi người ra về,Vương Nguyên trên phòng cầm sợi dây chuyền My Lucky Star,anh thầm mỉm cười thì đột nhiên có một cánh tay ngoài sau lưng quàng ôm cổ anh,cô hỏi:
Nghĩ gì mà cười vui thế?
Vương Nguyên lung lay sợi dây chuyền trước mặt cô cười nói:
Cái này anh tặng em năm đó em 23 tuổi
Tuyết Liên cười nói:
Đúng a~,em còn tưởng xém mất rồi,đã vậy còn bị Ân Ân giả mạo nữa
Vương Nguyên cười hỏi:
Trong thời gian anh giả bộ làm Mã Tứ Viễn,em nhận ra anh lúc nào?
Tuyết Liên ngồi xuống đối diện cạnh anh nói:
Thật ra thì có thể nói là từ đầu,trực giác nói cho em biết người trước mặt em chính là Vương Nguyên,ngay khi gặp anh lần đầu tiên em thật sự rất bất ngờ
Vương Nguyên cười hỏi:
Đến mức buông mic luôn sao???
Tuyết Liên đánh anh nói:
Anh còn dám nói nữa,nếu không phải tại anh giả thần giả quỷ em đâu có khổ sở như vậy,anh không biết mỗi ngày nhìn anh em đều nhớ đến hình bóng Vương Nguyên,đến nỗi rất sợ đối diện với thân phận Mã Tứ Viễn của anh a~
Vương Nguyên cười nói:
Vậy khi biết anh là Vương Nguyên rồi,trong lòng em cảm thấy thế nào?có phải rất vui không?
Tuyết Liên cười nói:
Vui thì có nhưng giận nhiều hơn,anh còn sống sao bao năm nay không tìm em chứ?
Vương Nguyên đi lại ngồi cạnh cô,anh ôm cô vào lòng nói:
Thật ra anh cũng rất muốn tìm em nhưng quả thật khi vừa thoát chết anh đã bị liệt nửa thân người,phải nằm viện điều trị hơn 2 năm,nhiều lúc anh nghĩ đã bỏ cuộc rồi nhưng khi nghĩ đến em anh lại càng không bỏ cuộc,trong 2 năm đó anh đã hoàn thành điều trị xong,anh muốn tìm em thì biết được ba của anh đã bị hãm hại còn em hiện giờ vẫn rất an toàn,anh chuyên tâm ở lại Pháp tiếp quản công ty của mẹ,trở thành một Mã Tứ Viễn thân phận hoàn toàn khác trở về Trung Quốc tìm em,suy cho cùng điểm yếu duy nhất của anh chính là em,anh sợ em xảy ra nguy hiểm a~
Tuyết Liên cười nói:
Hoá ra là vậy,nhưng mà bây giờ anh vẫn bên cạnh em,em thật sự rất vui a~
Vương Nguyên cười nói:
Anh cũng vậy
Rồi cô sực nhớ gì đó liền hỏi:
Khoan đã
Nói rồi cô rời khỏi người anh,anh nói:
Sao vậy?
Tuyết Liên nhìn anh đăm chiêu hỏi:
Em hỏi anh,lúc ở Pháp anh và Andy có quan hệ gì?tại sao cô ấy luôn miệng khẳng định anh là hôn phu của cô ấy???
Vương Nguyên ấp úng nói:
Ờm ờ...thì...
Tuyết Liên liền nói:
Trả lời thật lòng,không được gian dối
Vương Nguyên cười nói:
Âyda~,có quan hệ gì đâu chứ,Andy thích anh nên mới đi đồn với mọi người anh là hôn phu của em ấy,chẳng phải bây giờ anh cũng cưới em rồi sao?em ghen gì chứ?
Tuyết Liên ấp úng nói:
Ai...ai ghen chứ?em chỉ là....muốn biết thôi
Vương Nguyên cười nói:
Không ghen thật à??
Anh càng tiến gần lại cô,cô ấp úng nói:
Anh...định làm gì?
Vương Nguyên bế xốc cô lên cười nói:
Em nghĩ xem?
Nói rồi anh để cô xuống giường tiến thẳng đến người cô ôm hôn cô,Tuyết Liên đẩy anh ra nói:
Hôm nay...hôm nay không được a~
Vương Nguyên nhíu mài hỏi:
Tại sao?
Tuyết Liên liền nói:
Anh quên rồi à?mai chúng ta còn về nhà ba mẹ,anh mà làm chuyện này hôm nay em không có đủ sức không dậy nỗi đâu a~
Vương Nguyên cười nói:
Anh mặc kệ,cùng lắm thì ngày mai anh gọi em dậy
Nói rồi anh tiếp tục tiến đến ôm hôn cô mặc cho cô vùng vẫy cỡ nào,nhưng cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn thuận theo ý anh
.
.
.
*Sáng hôm sau
Tuyết Liên thức dậy,cả người cô ê ẩm cả ra,cô nhìn sang bên cạnh anh vẫn còn ngủ,cô liền nói:
Nói hay thật,bày đặc cùng lắm ngày mai anh gọi em dậy cuối cùng em lại là người dậy sớm hơn anh
Nói rồi cô nhìn gương mặt thanh tú của anh,cô thầm nghĩ "sao càng nhìn càng thấy anh ấy đẹp trai như vậy?cũng may đã là chồng của mình"nói rồi cô đưa tay vuốt nhẹ những đường nét trên gương mặt anh,rồi liền hôn nhẹ lên môi anh,nhìn nam nhân bên cạnh thật sự có sức hút từ A-Z a~,tay cô cũng thử chạm vào thân thể anh,cô thầm nghĩ "8 múi cơ đấy,tập tành gì mà dữ dội vậy?",đúng lúc anh mở mắt ra,cô rút tay lại,anh nói:
Sao hả?nãy giờ canh lúc anh ngủ em xàm xỡ anh sao?
Tuyết Liên chu môi nói:
Cái gì mà sàm sỡ nghe khó nghe như vậy?em chỉ là...thử xem body 8 múi anh nói có thật không?
Vương Nguyên nhìn cô cười hỏi:
Vậy em kiểm định xong thấy có thật không?
Tuyết Liên ấp úng nói:
Thì...có
Vương Nguyên nhìn cô cười chọc hỏi:
Sao hả?tối qua thấy chưa đã à?
Tuyết Liên ấp úng nói:
Không...không có nha,cũng trễ rồi chúng ta đi thôi
Nói rồi cô chạy nhanh đi làm vscn,Vương Nguyên thầm mỉm cười nhìn cô,anh nói:
Nè,có muốn tắm chung không?
Tuyết Liên vọng từ nhà vệ sinh ra nói:
Biến thái,anh nằm mơ đi
Vương Nguyên mỉm cười không nói gì,thật ra anh vốn đã dậy sớm hơn cô rồi,nhưng vì muốn để cô ngủ một lúc nên anh không gọi cô dậy,tiện thể cũng được ôm cô thêm một lúc
.
.
.
Sau khi làm vscn,ăn sáng xong,cả hai xuất phát trở về Nam Kinh,cô cười nói:
Lâu rồi không về Nam Kinh,em thật sự rất nhớ Nam Kinh a~
Vương Nguyên cười nói:
Chứ không phải đến đó tìm người tình Tiêu Phong hả?
Biết anh cố ý châm chọc mình,cô nói:
Phải a~,sao anh biết hay vậy?lần này về mục đích của em ngoài thăm ba mẹ ra còn đi tìm Tiêu Phong nữa
Vương Nguyên lườm cô nói:
Em nói gì cơ???
Tuyết Liên cười nói:
Anh nghe không rõ sao?mục đích em về thăm ba mẹ còn về thăm Tiêu Phong nữa
Vương Nguyên cố kiềm cơn tức giận,anh cười nói:
Phải a~,anh cũng nên đi thăm Linh Lan xem như thế nào?
Tuyết Liên tức giận nhìn anh,cô cố kiềm nói:
Phải a~,dù sao Linh Lan người ta cũng là người crush anh mà,đương nhiên phải đi tìm rồi
Vương Nguyên cười nhếch mép nói:
Đúng vậy a~,hỏi thăm tình cũ xem như thế nào
Tuyết Liên tức giận đến nỗi nếu không phải đang ngồi trong xe chắc chắn cô đã đạp anh văng ra ngoài,anh đương nhiên biết vợ mình đang ghen nên cũng thầm mỉm cười tập trung chạy xe,ai biểu lại nói thách anh làm chi
.
.
.
*Nam Kinh
Vừa xuống xe,tình cũ không rủ cũng đến,vừa đến trước thôn đã thấy Tiêu Phong rồi,Tuyết Liên cười gọi:
Tiêu Phong
Vương Nguyên lúc này đang lấy hành lý cũng nhìn sang,Tiêu Phong cười nói:
Hoa Tuyết Liên lâu rồi không gặp
Tuyết Liên cười nói:
Dạo này anh thế nào rồi?có khoẻ không?
Tiêu Phong cười nói:
Anh rất khoẻ a~,còn em?
Tuyết Liên cười nói:
Em cũng vậy
Đúng lúc Vương Nguyên đi lại nói:
Xin chào anh
Tiêu Phong nhìn Vương Nguyên cười nói:
Chào anh,lâu rồi không gặp
Vương Nguyên cố tình ôm Tuyết Liên trước mặt Tiêu Phong nói:
Phải a~,lâu rồi không gặp
Tuyết Liên lấy tay anh ra nói:
Không phải anh nói đi tìm tình cũ sao?ở đây làm gì chứ?
Tiêu Phong nhìn cô hỏi:
Tình cũ???không phải hai người đã kết hôn rồi sao???
Vương Nguyên ngạc nhiên nói:
Anh biết chúng tôi kết hôn rồi sao?
Tiêu Phong cười nói:
Đương nhiên biết a~,tôi và Tuyết Liên vẫn thường xuyên liên lạc mà chẳng qua hôm hai người đám cưới vợ tôi sắp sinh nên không đến chúc phúc được
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn cô,cô nói:
Tiêu Phong này,anh có biết hôm nay mục đích em về là gì không?
Tiêu Phong cười nói:
Anh làm sao biết chứ?chắc cũng là thăm ba mẹ em
Tuyết Liên cười nói:
Đúng 1 phần,còn 1 phần chính là cho ai kia thăm....
Chưa kịp để cô nói dứt câu,Vương Nguyên bịt miệng cô lại nói:
À không,không có gì,bà xã em đừng giận,anh nói đùa thôi mà
Tuyết Liên ú ú ớ ớ giật tay anh ra nói:
Đùa thôi sao?em không vui
Vương Nguyên cười nói:
Được được,sau này anh không dám đùa nữa
Tiêu Phong cười nói:
Thấy tình cảm hai người như vậy tôi cũng mừng rồi,à này để tôi vào thông báo với thôn
Nói rồi Tiêu Phong chạy vào thông báo với thôn,Vương Nguyên đi kế Tuyết Liên liền hỏi:
Em chọc tức anh?
Tuyết Liên liền nói:
Là anh tự nói mà,em đâu có chọc
Vương Nguyên liền hỏi:
Vợ của Tiêu Phong là ai vậy?
Tuyết Liên cười nói:
Không phải anh nghĩ vợ của Tiêu Phong là em sao?
Vương Nguyên liền nói:
Ai nói chứ?Hoa Tuyết Liên là vợ của Vương Nguyên-nhị thiếu gia tập đoàn KarryRoy nha
Tuyết Liên cười nói:
Thật sao?
Vương Nguyên liền nói:
Cái gì mà thật sao?giấy kết hôn còn đó kia mà,anh còn mời trà con rể nữa nhá
Tuyết Liên liền bật cười,anh nói:
Mà này,Tiêu Phong cưới vợ lúc nào sao anh không biết?
Tuyết Liên cười nói:
Vào 3 năm trước a~,lúc đó chắc anh còn đang trị thương nhỉ?
Vương Nguyên liền nói:
Lúc đó cũng mới khoẻ thôi
Đi đến nhà,cả dân làng đều chạy ra xem hỏi Tuyết Liên và Vương Nguyên,Linh Chi cười nói:
Ấy chà,anh Vương Nguyên lâu rồi không gặp a~ nha
Vương Nguyên cười nói:
Đúng là lâu rồi không gặp mọi người
Linh Lan cười nói:
Hèn chi 6 năm trước Hoa Tuyết Liên cậu không chịu làm mai Vương Nguyên cho tớ hoá ra là vì có tình ý với Vương Nguyên rồi
Vương Nguyên nhìn Tuyết Liên mỉm cười,cô liền chối:
Không có nha,lúc đó là do Vương Nguyên có một số chuyện mà,tớ lúc đấy chỉ xem anh ấy là bạn thôi
Tiêu Phong chu môi nói:
Em nói gì vậy?làm mai em cho Vương Nguyên vậy anh và Tuyết Liên phải thế nào?
Vương Nguyên cười nói:
Yên tâm đi,Hoa Tuyết Liên sinh ra là giành cho tôi rồi,tôi không đến với vợ của anh đâu
Cả làng liền nói:
Âyda
Tuyết Liên liền nói:
Nổi cả da gà đây
Ba cô cười nói:
Hai đứa lâu rồi mới về nhà,vào trong nhà ngồi đi
Tuyết Liên và Vương Nguyên đồng thanh:
Dạ
Bước vào trong,mẹ cô cười nói:
Âyda,con gái con rể đều về cả rồi
Tuyết Liên cười nói:
Mẹ,con nhớ mẹ quá a~
Vương Nguyên cười nói:
Mẹ,đây là nhân sâm con mua về cho ba mẹ uống a~,rất tốt cho sức khoẻ
Ba cô cười nói:
Thăm ba mẹ thôi còn quà cáp gì chứ?
Vương Nguyên cười nói:
Nên làm mà
Tuyết Liên liền hỏi:
Mà sao nhà lộn xộn vậy?
Mẹ cô cười nói:
Gần cuối năm rồi nên ba mẹ dọn dẹp đón tết á mà,vừa hay tụi con xuống thì dọn phụ luôn nha
Tuyết Liên thở dài nói:
Âydô,đòi mạng sao?
Mẹ cô chỉ đầu cô nói:
Cái con bé lười biếng này
Nói rồi cả nhà bắt tay vào dọn dẹp,Vương Nguyên lấy một thùng đồ ra chung với ba cô,anh nói:
Đống đồ này là đồ của ba sao?
Ba cô cười nói:
Con sao vậy?đồ mình mà không nhận ra nữa sao?
Lúc này nhìn kĩ lại mới thấy đây toàn là đồ mà 6 năm trước anh mua ở Nam Kinh lúc bỏ trốn cùng Tuyết Liên,anh cười nói:
Đúng vậy,đây đều là của con,con còn tưởng Tuyết Liên đã vứt đi rồi
Ba cô thở dài nói:
Nó hả?không vứt một món đồ nào của con cả,lúc nhận được tin con xảy ra tai nạn,nó tưởng con không còn trên đời này nữa nên cũng rời xa KarryRoy trở về Nam Kinh sống,khoảng 1 năm đầu lúc nào nó cũng khóc đến sưng mắt,phòng thì cũng không ở phòng mình mà ở phòng con từng ở,năm thứ 2 được Vương Tuấn Khải đưa về trở thành thực tập trong công ty,từng bước từng bước tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của con,lần nào trở về cũng vào căn phòng con ở,nó nói với ba là "tuy con không còn trên đời này nữa nhưng ít ra những vật dụng của con,những thứ con đã từng cầm và sử dụng đều mang một chút hơi ấm của con"nên tuyệt nhiên không cho ai đụng vào đồ trong phòng con cả
Vương Nguyên cười nhẹ nói:
Là con nợ cô ấy quá nhiều
Ba cô cười nói:
Có nợ thì mới trở thành vợ chồng,cũng may con còn trên đời này nếu không ba nghĩ cả đời này nó sẽ không cưới chồng nữa đâu
Đúng lúc Tuyết Liên đi ra cười nói:
Ba,Vương Nguyên,hai người vào trong ăn đi
Cả hai đồng thanh:
VÀO LIỀN
Nói rồi cả gia đình 4 người cùng nhau ăn uống vui vẻ
*Buổi tối
Lúc này Tuyết Liên vừa mới trong phòng tắm ra đã không thấy Vương Nguyên nữa,cô thầm nghĩ "đi đâu rồi nhỉ?",cô dự định lấy điện thoại gọi cho anh thì cô nhìn qua khung cửa sổ,thấy phía trên sân đài nhà mình toàn là nến đèn vàng,Vương Nguyên cũng đi lên trên đó,anh chỉnh sửa dây đàn lại rồi bắt đầu vừa đàn vừa hát:
Duìmiàn de nǚhái kàn guòlái kàn guòlái kàn guòlái
Zhèlǐ de biǎoyǎn hěn jīngcǎi qǐng bùyào jiǎzhuāng bù lǐ bù cǎi
Duìmiàn de nǚhái kàn guòlái kàn guòlái kàn guòlái
Bùyào bèi wǒ de yàngzi xià huài qíshí wǒ hěn kě'ài
Jìmò nánhái de bēi'āi shuō chūlái shuí míngbái
Qiú qiú nǐ pāo gè mèi yǎn guòlái hōng hōng wǒ dòu wǒ lè kāihuái
Tuyết Liên vừa nghe vừa bật cười,phía bên trên anh cũng vừa hát vừa nhìn cô cười:
Hēihēi hēi, méi rén lǐ wǒ, hēi!
Wǒ zuǒ kàn yòu kàn shàng kàn xià kàn
Yuánlái měi gè nǚhái dōu bù jiǎndān
Wǒ xiǎngle yòu xiǎng wǒ cāile yòu cāi
Nǚháimen de xīnshì hái zhēn qíguài
Ài zhēn qíguài
Lài lài lài... Ō āi ō!
Lài lài lài... Ō!
Āi! Suànle, huí jiā ba!
Nói rồi anh dừng đàn và hát,Tuyết Liên cười nói:
Anh làm gì vậy?
Vương Nguyên cười nói:
Em ra đây đi
Tuyết Liên liền đi ra ngoài,anh cười nói:
Khung cảnh xung quanh đẹp không?
Tuyết Liên cười nói:
Đẹp a~,rất lãng mạn
Vương Nguyên cười nói:
Anh còn nhớ lần đầu tiên khi chúng ta ngồi cùng ở đây chính là đều cùng thất tình,nhưng mà bây giờ anh muốn sửa đổi lại hoàn cảnh một chút,bởi vì chúng ta đều là của nhau rồi,anh không muốn nơi đẹp như vậy lại biến thành khung cảnh thất tình a~
Tuyết Liên cười nói:
Vậy thì sao?
Vương Nguyên kéo cô lại ngồi xuống nói:
Em nhìn xem,xung quanh đẹp như vậy,lung linh đèn,chúng ta cũng có thể ngắm sao a~
Rồi anh chỉ tay lên ngôi sao trên bầu trời cao kia rồi nói:
Em nhìn xem,2 chòm sao đó ở gần nhau như vậy giống hệt sao Ngưu Lang và Chức Nữ vậy,chuyện tình của họ rất đẹp nhưng cũng rất bi thương,giống chúng ta vậy
Tuyết Liên cười nói:
Chúng ta có cái kết tốt hơn mà
Vương Nguyên cười nói:
Phải a~,khoảng cách trái đất 3000 năm ánh sáng,anh đã tìm được ánh sáng yếu đến từ ngôi sao nhỏ bé có 1 không 2 của anh,anh hứa sẽ không để em một mình nữa
Tuyết Liên nhíu mài nói:
Đây là lời thoại của nam chính trong "sợi dây chuyền định mệnh" kia mà
Vương Nguyên cười nói:
Chẳng phải em từng nói chúng ta giống họ sao?
Tuyết Liên cười hỏi:
Cho nên hôm nay anh tỏ tình em sao?
Vương Nguyên cười nói:
Không phải tỏ tình mà là xin lỗi,anh đã nợ em quá nhiều,hôm nay nếu không nói chuyện với ba anh sẽ không biết trong suốt 5 năm qua em đã sống như thế nào?
Tuyết Liên cười nói:
Vậy anh dùng cả đời này để bù đắp đi,đúng với lời hứa năm 23 tuổi của em
Vương Nguyên cười nói:
Phải a~,anh là Vương Nguyên-vì em mà tồn tại,anh sinh ra là chồng của Hoa Tuyết Liên,chết cũng là chồng của Hoa Tuyết Liên
Tuyết Liên cười nói:
Nói đấy nhé
Nói rồi cả hai cùng nhau ngắm sao trời,khung cảnh lãng mạn,trải qua bao nhiêu sóng gió họ có thể bên cạnh nhau,cùng nhau xây một tổ ấm hạnh phúc,hạnh phúc không phải là những thứ xa xỉ đến từ tiền bạc hay kim cương lấp lánh,nó đơn thuần chỉ là hai trái tim đồng điệu với nhau,hạnh phúc còn có thể gói gọn khi trong đó có cả "anh" và "em",không cần là người đầu tiên của nhau chỉ cần là người cuối cùng của nhau
~The End~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật