[FULL] Daddy của tôi | 18+

22 (End).



Đầu óc trống rỗng, chẳng có chút cảm xúc nào khi chạm vào bờ môi lạ lẫm. Sự tanh tưởi này khác với cảm giác ấm áp khi bên anh. Cô chợt nhớ về anh trong cơn mơ hồ, nhớ mùi hương mạnh mẽ từ anh, nhớ những cái ôm ấm áp, những nụ hôn vào mỗi buổi tối...

Cô nghe giọng nói trầm ấm bên tai, gương mặt lo lắng của anh nhìn cô ngày bé mỗi khi cô vấp ngã. Những giọt nước mắt của anh khi cô ngất xỉu vào ngày mẹ cô lên cơn điên hiện lên thật rõ ràng. Có lẽ anh là người duy nhất đối xử chân thành với cô không chút toan tính. Sao có thể, sao cô có thể chỉ vì dục vọng thể xác mà phản bội anh, Quỳnh tự trách vì sao cô có thể đê tiện, xấu xa đến thế. Cô nghe giọng nói thân quen "Xin em hãy tỉnh lại đi". Cô cảm nhận bàn tay mình đang được anh nắm lấy. Cô bật khóc, dùng hết sức đẩy Phú ra. Và choàng tỉnh giấc. 

Thì ra đó chỉ là ảo giác từ khói mê kích dục. Họ vẫn chưa vào phòng. Quỳnh muốn thoát ra nhưng dây trói chặt, vùng vẫy cách nào cũng không thể thoát. Tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên, anh đang gọi cô. Nhưng không thể móc điện thoại ra được, cô cố dùng sức lắc cho điện thoại rơi xuống sàn rồi dùng chân bấm phím nghe. Dù vậy, vẫn không thể nói vì miệng bị dính băng keo. Chỉ có thể đập chân xuống sàn ra hiệu. Phú và Tuấn thấy có tiếng động lạ mở cửa thì thấy cô đã tỉnh. 

- Nó gọi ai kìa mày ?

- Không phải cảnh sát đó chứ?

 Tuấn hung dữ tiến đến đập nát điện thoại giựt tóc cô quát tháo

- Con điếm này, không thích rượu mời lại thích uống rượu phạt à? 

Cô trợn mắt nhìn Tuấn đầy căm ghét. 

- Đã đến nước này thì hiếp nó đi 

Phú nhếch mép cười, tháo bỏ dây thừng. Hắn kéo khóa quần để lộ dương vật, Tuấn giữ hai chân của Quỳnh dạng ra.

Quỳnh không thoát được

"Vậy là hết rồi"

Cô nhắm mắt chịu đựng

" Xin lỗi anh"

Cộp... Cộp... Bên ngoài có tiếng bước chân của ai đó. Ngày càng tiến lại gần

- Gì vậy, Mai về à? Phú dừng lại lo sợ nhìn Tuấn, đúng lúc đó có người gõ cửa phòng ngủ. 

- Tao nhốt nó ở rừng rồi mà

- Tao đi kiểm tra

Phú bực dọc, mở cửa he hé thì bắt gặp một người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng đang nhìn thẳng vào mắt hắn.

 - Anh lộn phòng rồi.

Anh ta chẳng nói gì cả

- Biến giùm đi ông anh tụi này đang bận lắm

Tuấn hét ra, nhẹ nhõm vì đó không phải Mai.

Chưa kịp thoải mái thở phào thì thấy thằng bạn mình bị đá bay, cánh cửa cũng bị đạp tung không thương tiếc Quỳnh ngỡ ngàng, là Hưng. Hay đây chỉ là ảo giác nhỉ? Cô mơ hồ chưa nhận thức được. Tuấn ngỡ ngàng, lùi lại vài bước.

 - Này anh bị điên à? Biến... Biến ngay

Hưng tiến đến gần hơn, trong lòng anh tức điên đến mức chỉ muốn giết 2 tên khốn này. Người anh nâng niu suốt 18 năm bị hai thằng vớ vẩn hành hạ, hãm hiếp khiến trái tim anh vỡ vụn. Khi nhìn em tả tơi như vậy lại càng đau lòng hơn. Hưng đấm Tuấn đến mức hộc máu mồm. Ánh mắt lạnh lùng như dao găm bỗng chốc dịu dàng lo lắng cởi từng sơi dây trói quanh cơ thể Quỳnh, chiếc băng dính trên miệng cô cũng được gỡ ra. 

- Anh xin lỗi vì đã để em thế này. Xin lỗi đã không xuất hiện sớm hơn.

 Cô bật khóc, hàng nước mắt lăn dài rồi thiếp đi trong vòng tay ấy. Anh luôn là người che chở cô, từ ngày cô còn thơ dại đến khi cô trưởng thành. Thế giới từng chút từng chút một đều là anh. Kể cả khi hạnh phúc lẫn những lúc đau khổ tột cùng, đều có anh xuất hiện. Nếu một ngày nào đó anh không xuất hiện trước mắt cô nữa, có lẽ cô cũng không có lý do gì để bước tiếp. Đối với cô, anh là một người đáng trân quý hơn mọi thứ... Và với anh cô cũng có ý nghĩa như vậy. 

Hưng choàng cho Quỳnh một tấm chăn rồi đưa cô đến bệnh viện. Quỳnh chỉ bị sốc thuốc không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đã làm anh lo sợ khôn nguôi. Anh đã nắm tay cô suốt đêm hôm đó, hối hận vì đã để cô một mình.

Sáng hôm sau trong bệnh viện, Quỳnh mở mắt tỉnh dậy đã thấy Hưng bên cạnh, cô nhẹ nhõm lắm, vẫn còn chút sợ hãi vì những chuyện đã xảy ra. Lại thấy xấu hổ khi đứng trước mặt anh, cô cảm thấy bản thân thật dơ bẩn khi bị hai tên khốn đó chạm vào. Cô cố ngăn lại những giọt nước mắt. Tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ lên. 

Cô đi vào phòng vệ sinh, ra sức tắm rửa để gột rửa sự bẩn thỉu nhơ nhớp này. Nhưng càng cố tắm lại càng cảm thấy kinh tởm chính mình. Dưới vòi hoa sen cô hét lên trong tuyệt vọng. Chà rửa cơ thể đến mức xước da chảy máu. Hưng thấy cô như vậy lại càng đau lòng hơn. Anh nghe thấy tiếng cô khóc nhưng không biết nên làm gì. Cô gái anh yêu đã chịu quá nhiều tổn thương. Quỳnh bước ra khỏi phòng tắm toan tránh ánh mắt anh. Nhưng anh đã đứng ở cửa từ trước. Hưng cầm chiếc khăn khô lau tóc cho cô.

 - Để tóc ẩm sẽ bị bệnh đó

- Để con tự làm

Cô giựt lấy chiếc khăn từ anh.

 - Em giận anh à? Anh xin lỗi

Quỳnh đang giận bản thân mình thì đúng hơn, nhưng không hiểu vì sao lại cư xử như vậy.

 - Anh ra ngoài mua thức ăn cho em nhé? Em thích ăn gì? Hưng từ tốn nhìn Quỳnh, ánh măt cô vẫn đang cố trốn tránh.

 - Mua cháo nhé? Em ở đây đợi anh một chút. 

Khi thấy bóng lưng của anh ngoảnh đi, bỗng trong lòng cô cảm thấy buồn lắm, cô cũng không hiểu nổi chính mình. Cô không muốn rời xa anh, giống như anh sẽ không trở lại vậy. Cô chạy đếm và ôm lấy Hưng từ phía sau. 

- Đừng đi đâu hết, cũng đừng quay đầu lại. 

- Nhưng

- Anh có thể đứng im một chút không ?

 Lời lẽ của cô có chút khó nghe, nhưng lại khóc ngon lành ướt đẫm chiếc áo sơ mi của anh. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vỗ về an ủi. Được một lúc lâu Quỳnh mới ngưng khóc, cô kéo anh ngồi lên giường, sà vào lòng anh. 

- Em xin lỗi...

 - Sao lại xin lỗi ?

- Em... thật dơ bẩn

Hưng vuốt nhẹ tóc cô. 

- Không phải lỗi của em mà.

- Lúc đó em đã nghĩ.. Liệu em có yêu anh thật lòng không? Hay đó chỉ là dục vọng thể xác mà em có thể làm điều đó với bất cứ ai? 

- Em đã không làm gì cả mà? 

- Nhưng trong cơn ảo giác đó em...

 - Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, mọi chuyện đã ổn rồi mà, anh đã ở đây rồi. 

- Vậy theo anh...tình yêu là gì vậy?

Hưng trầm ngâm một lúc lâu

- Ừm anh cũng không chắc, nhưng anh nghĩ tình yêu là một thứ gì đó rất đơn giản. Là khi mọi điều nhỏ nhặt từ người mình yêu trở nên đặc biệt xinh đẹp trong mắt mình. Để anh ví dụ nhé, khi em khóc có thể đối với một ai đó khác, họ sẽ thấy em là một cô gái mít ướt chẳng hạn. 

Cô bĩu môi nhìn anh vẻ mặt tỏ vẻ không đồng tình

- Nhưng với anh, khi em khóc lại chỉ muốn ôm em vỗ về. Những giọt nước mắt của em khắc sâu trong tâm trí anh. Hoặc là cả khi em bĩu môi, người khác sẽ nghĩ em là một người khó chịu, nhưng với anh nó thật đáng yêu biết bao. 

Cô chớp chớp mắt. Và Hưng mỉm cười

- Tình yêu chỉ đơn giản vậy thôi mà

Cô đã nhìn ngắm Hưng thật lâu, trái tim bỗng chốc đập loạn nhịp liên hồi, cô thấy Hưng như tỏa sáng, nụ cười anh trở nên đẹp đẽ như một thước phim quay chậm. Cô đã yêu anh rất nhiều. Không còn chút nghi ngờ nào cả. 

Cô ôm anh, rồi họ hôn nhau say đắm.

 - Em yêu anh, rất rất yêu anh. Không biết ngày mai như thế nào, chỉ cần hai ta yêu nhau hết hôm nay thôi.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật