• ????????????????????????????????????

30. Extra (Sope)



*Ngày Kim Tại Hưởng bắt buộc phải mở ra buổi tiệc để "kén phu nhân" cho vừa lòng những bộ tộc mà tộc Ma cà rồng đang chuẩn bị "hợp tác".

Nữ nhân từ khắp các bộ tộc kéo tới, không biết họ nghĩ gì, chẳng nhẽ Chúa tể Ma cà rồng kiêu hãnh ấy lại đi yêu một con dê? Một con cừu hay một con người tầm thuờng? Kim Tại Hưởng chỉ mở ra buổi tiệc như thế để lấy tình hữu nghị chứ thật ra cũng chẳng định để mắt tới ai trong bọn họ. Vì con dơi ấy đã trót trao tim cho bé sói nào đó rồi còn đâu...

Những nữ nhân ấy không được Chúa tể chú ý liền quay sang ve vãn những người khác trong hoàng tộc. Cũng có chút buồn cười khi cả hai Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trấn đều đi ghen lẫn nhau trong khi bọn họ đều bị những người kia vây bám. Mẫn Doãn Kỳ và Đoàn Nghi Ân xa người yêu mới là "con mồi" ngon lành nhất của chúng. Nói vậy thôi chứ bọn họ còn không động được một ngón tay vào Đoàn Nghi Ân, hắn ta không cần biết nam hay nữ, chỉ cần bọn họ "sáp" tới, liền một phát vung gươm đe doạ, cuối cùng một mình hắn một cõi, đứng cạnh bên Kim Tại Hưởng "bảo vệ", thật ra là nói chuyện với Kim Tại Hưởng, nói về sự chán ghét đối với cái buổi tiệc này.

- Bảo bối, sao em lại ở đây?

Trịnh Hiệu Tích từ ngoài cửa xông vào. Vẻ mặt có vẻ tức giận.

- Sao lại không được ở đây? Ngươi quản được chắc? Ai?

Nhìn thôi đã biết Trịnh Hiệu Tích vừa mới gấp gáp hoá thành sói rồi chạy một mạch thật nhanh sang đây với vận tộc thật sự nghiêm túc(?ý tôi là serious á mà không biết nói như nào?).

Vừa sang đã phóng ngay tới trước mặt Mẫn Doãn Kỳ rồi hỏi kế bên anh là ai trong khi vẫn chưa hoá trở lại bình thường được.

- Ah, chỉ là một thiếu nữ sang dự tiệc thôi, từ bộ tộc Diều Hâu.

- Vì sao lại thân thiết với ngươi như thế?

Trịnh Hiệu Tích đá mắt đến cái tay đang vịn vào cánh tay Mẫn Doãn Kỳ của cô ta.

- Không có thân thiết mà.

Mẫn Doãn Kỳ quả nhiên đánh hơi được nguy hiểm, vội rút tay mình ra, thế là cô ta lại õng ẹo trề môi tạo dáng.

- Cưa (ca), anh đừng như vậy mà, chẳng phải chúng ta là bạn sao?

- Có cô bị điên thì có!

Mẫn Doãn Kỳ chạy đến sau lưng Hiệu Tích, em tha lỗi cho anh, đừng tin cô ta, anh lỡ dại... có một lần.

- Cô đụng nhầm lão công của ta rồi, có muốn tận dụng cơ hội vàng tôi cho cô để bỏ trốn hay không?

Trịnh Hiệu Tích nhếch môi cười. Ta cắn ngươi liền tin không?

- Nói cho ngươi biết ta là công chúa của tộc Diều Hâu, có tin ngày mai bầu trời của Người Sói bị Diều Hâu che hay không?

- Vừa phải thôi, ngươi nên nhớ mình đang đứng ở đâu, cẩn thận bị lính nhổ hết lông đi, thì không về nhà được đâu công chúa. Nhà ngươi ăn gan trời mới dám đe doạ bảo bối của ta! Chẳng nhẽ bây giờ ngươi muốn dơi che trời còn Sói chiếm đất?

Mẫn Doãn Kỳ vốn định để Trịnh Hiệu Tích lo liệu thiếu nữ này nhưng hình như nhân nhượng quá thì bọn họ lại được nước lấn tới rồi. Đúng là không nên đe doạ một cô gái như thế nhưng với "con đĩa lai diều hâu" này thì không thể cho qua như thế được.

- Các ngươi nhớ mặt ta đấy! Hứ!

Cô ta tức giận bỏ đi. Còn lại ánh mắt hình viên đạn của Trịnh Hiệu Tích trao cho Mẫn Doãn Kỳ.

- Anh tính giải thích kiểu gì đây?

- Ta có tội, vì không đẩy cô ta ra ngay từ đầu. Nhưng ta sẽ rút kinh nghiệm, đừng giận, bảo bối!

Mẫn Doãn Kỳ gấp rút.

Lần này ngươi chết chắc!

- Ta không qua kịp có phải ngươi sẽ cắm sừng ta rồi không?

Tuy nhiên "bảo bối" của anh chỉ quan tâm tới cái sự thân thiết của anh với với khác thôi anh à. Trịnh Hiệu Tích chính là có cảm giác bị phản bội đó.

- Đêm hôm không ngủ còn phải qua giữ chồng như thế này, người thấy mình đáng chết không Mẫn Doãn Kỳ?

Bảo bối lớn tiếng gọi hẳn họ tên của anh, anh cũng không được phép nổi cáu đâu.

- Ta sai rồi, ngươi đánh ta, đừng giận, được không bảo bối?

- Ta đây không cần ngươi nữa!

Trịnh Hiệu Tích vung tay thật mạnh, ta nói rồi, Mẫn Doãn Kỳ, ngươi chết chắc!

Vừa dứt câu người cũng biến mất, à không, là chạy đi mất, mà tốc độ nhanh quá nên Mẫn Doãn Kỳ vừa xoay qua xoay lại liền không thấy nữa.

Ma cà rồng hoá dơi, đuổi theo ngay. Quả nhiên cánh của ma cà rồng vẫn không theo kịp, lúc này chắc chỉ có cánh của Kim Thạc Trấn thì còn hoạ may.

Sói kia nhanh như vậy đã băng qua được biên giới, trở về nhà. Ma cà rồng quay trở về tay không, chỉ biết chờ ngày Kim Tại Hưởng sang đó tìm Phác Chí Mẫn thì đi theo chứ một mình sang đó thì đầu tiên là bị người dân cho lên bàn lửa hai là đến được hoàng cung rồi thì bị Trịnh Hiệu Tích không một chút thương cảm đuổi về.

Hôm đó cùng Kim Tại Hưởng qua ôm mục đích dỗ vợ nguôi giận nhưng ai ngờ đâu Trịnh Hiệu Tích thực sự giận rất dai nha, Kim Tại Hưởng dỗ được vợ của cậu ta nhưng Mẫn Doãn Kỳ thì không (tham khảo chap 29). Đến khi trở về thì thưa với Kim Tại Hưởng một tiếng rồi bảo sẽ ở lại lãnh thổ Người Sói một ngày đến đêm rồi mới về.

Hoá thành dơi để kích thước trở nên nhó nhắn một chút, trốn trong phòng của Trịnh Hiệu Tích, đợi cho đến tối.

Đêm hôm đó sau một ngày mệt mỏi, Trịnh Hiệu Tích trở về phòng. Giật mình khi nhìn thấy Mẫn Doãn Kỳ nằm ngủ ngon lành trên giường của cậu.

Trịnh hiệu Tích cũng không phải dạng ngốc nghếch đến mức không biết Mẫn Doãn Kỳ là đang trốn trong phòng cậu từ sáng đến giờ và chốt là cũng muốn xin lỗi cậu. Nhưng bây giờ đã là 10 giờ đêm rồi, tên ma cà rồng này như vậy có phải là muốn "nướng" cháy cả toà lâu đài này không? Đi xin lỗi mà chẳng thể hiện tí lòng thành nào hết vậy?

- Mẫn Doãn Kỳ!!!

Ma cà rồng kia choàng tỉnh, giật cả mình!

- Ah, bảo bối, em về rồi!

- Ừ, về rồi, phòng ta, tại sao ngươi ở đây?

- À, phòng "lão nương" ta.

Mẫn Doãn Kỳ thản nhiên.

- Hứ, vô sỉ.

Trịnh Hạo Tích lầm bầm trong miệng, hai má ửng hồng vì ngại, may ở đây không có ai.

- Có ai thì sao chứ? Chúng ta còn phải ngại sao?

Mẫn Doãn Kỳ hướng đến chỗ Trịnh Hiệu Tích, từng bước, từng bước một, gương mặt vô cùng gian xảo.

- Ngươi qua đây làm gì? Ở yên đó.

Trịnh Hiệu Tích hoảng loạn, chân tay chỉ trỏ rối hết cả lên.

- Làm sao? Ngươi sợ ta sẽ làm gì ngươi à?

- Mẫn Doãn Kỳ, ngươi đứng yên đó cho ta!

Trịnh Hiệu Tích bấn loạn, la lên.

- Ngươi không chỉ giận ta, bây giờ lại còn sợ ta nữa sao?

- Ta không sợ ngươi! Chỉ là...chỉ là...đừng sang đây!

- Sao lại không được? Chúng ta là người yêu đó, sói con a.

Mẫn Doãn Kỳ yêu chiều nói, tay chạm nhẹ vào mũi của của người yêu mình.

Lúc đó Mẫn Doãn Kỳ đã đến chỗ Trịnh Hiệu Tích, anh đưa mặt sát đến gần cậu, Trịnh Hiệu Tích không hiểu sao có chút e ngại, chỉ biết bước lùi lại rồi cuối cùng là bị ép sát vào tường.

- Tha lỗi cho ta được không? Tiểu Tích?

- Ngươi tránh ra trước đã.

Trịnh Hiệu Tích chưa trả lời câu hỏi của Mẫn Doãn Kỳ, chỉ muốn "tên biến thái" đó mau "tách" mình ra.

- Bảo bối, ngươi gọi ta là...biến thái?

- Ta không có (gọi)...

Trịnh Hiệu Tích chưa kịp nói hết câu thì đã bị "chặn miệng", môi áp môi, hai mắt nhắm nghiền lại.

Bảo bối, chỉ là ta không nói thôi, thật ra yêu xa như thế không ổn chút nào. Ta nhớ ngươi đến chết mất!

Mẫn Doãn Kỳ dồn hết bao nhiêu nhớ nhung vào nụ hôn đó, mấy khi mới có cơ hội như thế này, họ chìm đắm trong sự hạnh phúc ấy. Mẫn Doãn Kỳ choàng tay qua eo cậu, kéo người Hiệu Tích sát gần lại, áp sát vào thân mình, tiếp tục hôn cậu.

Được một chút thì Trịnh Hiệu Tích không thể giữ được hơi thở nữa, đâu ai như tên ma cà rồng đó, nếu được chắc hắn ta có thể hôn cậu từ đây đến sáng quá.

Trịnh Hiệu Tích hết đập vào lưng Mẫn Doãn Kỳ rồi đến cào vào lưng anh, thế mà Mẫn Doãn Kỳ vẫn không buông ra. Đến cuối cùng cậu thật sự chịu không nổi nữa, phải đưa móng sói ra cào cho anh một cái.

- Ngươi bị rồ sao? Muốn giết chết ta à?!

Trịnh Hiệu Tích không ngừng thở dốc, miệng chửi rủa Mẫn Doãn Kỳ.

- Bảo bối, xin lỗi. Ngươi cào rách áo choàng ta rồi!

- Chưa cào rách da ngươi, còn may!

- Vậy, ngươi đã tha lỗi cho ta chưa?

Mẫn Doãn Kỳ hớn hở.

- Nãy giờ ngươi là đang thể hiện lòng thành?

- Đúng, ta hôn em lâu như thế, em không nhận ra được ta nhớ em bao nhiêu sao?

Mẫn Doãn Kỳ thắc mắc, nếu cậu là ma cà rồng thì anh đã có thể hôn cậu lâu hơn rồi.

- Được được được, ta tha lỗi cho ngươi, đừng ở đây nữa, quay lại với Chúa tể của các ngươi đi.

Mẫn Doãn Kỳ thừa hiểu được Trịnh Hiệu Tích chính là sợ mặt khác vô cùng lưu manh của anh nên mới gấp gáp đuổi anh về như thế.

Em đừng có mà mơ!

Lâu rồi không gặp, ngươi quên "đầu não" chúng ta kết nối?

Trịnh Hiệu Tích hoá thành sói, chưa đến một phút thì đã biến thành hình dạng đáng sợ của thú hoang, hung dữ mà gầm gừ.

- Này, này, này! Tiểu Tích, em đang định làm gì? Tự dưng lại biến thành sói làm gì chứ? Ya! Tiểu Tích!

Mẫn Doãn Kỳ hơi lùi lại phía sau, càng gọi thì Trịnh Hiệu Tích càng trở nên đáng sợ hơn. Cuối cùng thì rú lên một cái, nhào tới chỗ Mẫn Doãn Kỳ, khiến anh phải hoá dơi bay ra ngoài cửa sổ.

Đợi Phác Chí Mẫn sang "nhà chồng" ở, ta cũng sẽ sang, ngươi đừng qua đây.

Bảo bối, sẽ lâu lắm...

Thế nên ngươi phải mau bảo Chúa tể của ngươi mau sang hỏi cưới Mẫn Mẫn, vậy nhé~ Tạm biệt, lão công!

Trịnh Hiệu Tích nhấn mạnh. Còn có ý cười.

- Ya! Tiểu Tích, em làm như thế sáng mai làm sao ta ngủ đây?!

- Tự xử lý vấn đề của anh đi nhé! Im lặng cho mọi người ngủ, mau về đi!

Trịnh Hiệu Tích sau khi la lên để trả lời Mẫn Doãn Kỳ thì đóng cửa luôn cửa sổ.

/Bảo bối, em gọi ta là anh cơ đấy!/

Mẫn Doãn Kỳ giao tiếp với cậu, còn vô cùng hạnh phúc cười thật tươi.

/Anh còn ở đấy nói nhảm hôm sau liền không gọi nữa!/

/Em biết ta đang vui được sao?/

/Chúng ta chỉ có não liên kết, ta vốn không cảm nhận được anh như Mẫn Mẫn và Kim Tại Hưởng đâu. Chỉ là ngươi bay gần cửa sổ quá, lại còn khúc khích đấy!/

/Như Đoàn Nghi Ân và Vương Gia Nhĩ thì tốt quá nhỉ? một thứ một chút, nhưng mà cũng thật tiện./

/Ưm. Lão công, ngươi về đi, ta phải đi ngủ rồi./

/Bảo bối, ngủ ngon. Ta sẽ trở lại sớm thôi./

















#leehanee

2141 words


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật