|Hopega| Dạ Tấu

Phiên ngoại 2




"Ở bên này, Kim Thượng thư"

Nam Tuấn xoay đầu về nơi mà tiếng gọi phát đến, nheo mắt mình đôi chút liền có thể nhận thấy một bóng hình thân quen. Bước chân hắn vội vã trên nền sân lát đá, sớm đầu thu vẫn còn vương vấn đôi phần oi ả của tiết hạ chưa sang khỏi, cơn bỏng rát lan trên da thịt được xoa dịu bằng vẻ mặt ôn hòa của người thương

"Không nên chạy như vậy, thẳng lưng hơn nữa nếu không sẽ ảnh hưởng đến ngũ tạng" Thạc Trân tựa người vào lan can gỗ, lá vang âm xào xạc lay động ở phía trên đỉnh đầu. Ánh nhìn ẩn sáng thật dịu đặt trên thân người cao lớn, Thạc Trân đưa tay xoa khẽ cần cổ của kẻ vừa mới đến, người nọ lại vội vã giữ lấy tay y trong tay mình

"Mệt thật đấy" Nam Tuấn thở dài một tiếng cũng lại nói, những ngày gần đây tuy chưa đến nỗi vắt kiệt sức lực nhưng lượng công việc mà hắn cần phải xử lý đã tăng gần gấp đôi rồi

"Mấy hôm nay thật sự rất loạn, nhưng quan trọng nhất vẫn là tung tích của Doãn Khởi, đã truy tìm đến đâu rồi" Thạc Trân một tay bị giữ, thuận tiện cũng nhấc tay còn lại, bắt đầu xoa dịu huyệt đạo trên thân người mệt nhoài của kẻ nào đó. Đúng là có chút khí huyết không thông, nếu không sớm sắc thuốc thì sẽ đổ bệnh mất

"Chẳng đến đâu cả, mà tốt nhất vẫn nên mặc kệ"

"A, a, đau, đừng bất chợt như vậy chứ" Nam Tuấn thầm cảm thán trong tâm tưởng, Thạc Trân quả không hổ là danh y một cõi, lực tay vô cùng bức người, chính xác bấm huyệt, suýt đã không kiềm được một tiếng thấu tận mây cao

"Vì sao lại mặc kệ chứ" Thạc Trân lại hỏi, giao ánh nhìn phiền muộn của mình về phía Nam Tuấn, lúc này tay cũng đã hạ được xuống, nhanh chóng người nào đó cũng lại đan tay y vào tay mình

"Hai tuần trước Doãn Khởi xuất cung đi du ngoạn, nhưng cho đến cuối cùng chỉ có một nhóm cung nhân trở về. Chưa cần thẩm vấn, chỉ cần nhìn thái độ tươi tỉnh của họ thì liền biết cậu ấy chẳng bị làm sao. Nói không chừng..."

"Thái tử...?"

"Không còn là Thái tử nữa, nếu hắn muốn tước vị đó thì hắn đã sớm quay trở về rồi"

Nắng trải từng vạt mềm mỏng trước mũi chân đang chậm dần rời khỏi, Nam Tuấn nhặt một phiến lá thu vươn trên vai áo của người đi cạnh, thoáng chốc cũng lại xoay vần nó trong tầm mắt

Thạc Trân trông đến sắc nắng mỗi một khoảng lại đổ thành một độ màu khác nhau trên mảnh lá thu đang đón gió thì cũng mau chóng trở nên thích thú, vươn tay vừa chạm vào thử thì Nam Tuấn đã giấu nó vào bên trong ngực áo. Ý vị của hành động vừa rồi, chỉ mỗi 'đỏ mặt xấu hổ' chắc chắn là không đủ để giải bày nổi tâm tư của Thạc Trân

"À còn một việc nữa" gắng gượng lúc này y cũng đổi chủ đề đi "Tam Hoàng tử vẫn chưa tìm ra sao"

"Tìm làm sao được chứ, hắn ta mất tích cùng Triệu Nghiễm Phong rồi. Chỉ hai trường hợp có thể xảy ra thôi" lời nói của Nam Tuấn lại chẳng tương đồng với hành động, đôi ngón tay hắn lúc này lại lướt trên gò má đỏ rực, tiếu ý lan ở đáy mắt mà trông đến người trong tâm

"Hai trường hợp thế nào" Thạc Trân vỗ vỗ má hắn xem như phối hợp, tiếp tục xao lãng hắn vào việc chính sự

"Một là cả hai đều bị giết, nếu giết được Triệu Tướng quân thì xem như Tam Hoàng tử hắn ta bỏ mạng cũng không uổng, sát thủ lợi hại như thế mà"

"Còn trường hợp thứ hai là cả hai người họ đã cùng nhau chạy trốn rồi, mà nếu rơi vào trường hợp này thì lại càng không cần tìm, Triệu Nghiễm Phong đã giấu người, chắc chắn là tìm không ra"

"Ý của Hoàng thượng như thế nào"

"Bệ hạ nghiêng về vế thứ hai"

"Còn ngươi"

"Ta cũng nghĩ là vế thứ hai" danh tướng triều đình không phải nói giết là giết

"Vị trí mà vạn nghìn người khát khao, một tiếng nói bỏ liền bỏ" thoáng chốc không thể lý giải được Thạc Trân cũng dừng bước, ánh nhìn đặt đến dãy dài của mái ngói đỏ rực, tráng lệ, hoa mỹ

Y đã đi đến rất nhiều nơi, chẩn trị cho rất nhiều người, gặp rất nhiều những hoài bão khác nhau. Tuy vậy, ao ước mà y bắt gặp nhiều hơn cả thảy đó chính là những kiếp người cơ hàn, họ chỉ mong một đêm say giấc, một bữa thật ngon bên dưới Đại điện nguy nga. Nhưng những kẻ đã có được điều đó trong tay thì lại chẳng chút đắn đo mà từ bỏ. Mâu thuẫn này, không phải chỉ trong chốc lát liền có thể lý giải được

"Vạn nghìn người này, có ngươi trong đó không" Nam Tuấn trong thoáng chốc cũng dừng bước, hơi nghiêng đầu mà trông về phía người đã đứng sững lại từ lâu

"Ngươi nói gì cơ"

"'Vị trí mà vạn nghìn người khát khao', trong vạn nghìn người đó có Kim Thạc Trân ngươi không" ý cười đặt ở đáy mắt, một bước hắn tiến về phía y, lẫn ánh chiều tà như thêu chỉ vàng dọc khắp cả y phục

"Sao đột nhiên ngươi lại hỏi như vậy"

"Cũng không có gì, nhưng nếu ngươi muốn, khuynh tẫn cả thiên hạ này ta cũng sẽ giành về cho ngươi"

"Nói cái gì vậy chứ" cốc khẽ đến trán của tên nhóc cao lớn nào đó Thạc Trân giở giọng trách móc, cũng không xem đến là họ đang đứng ở đâu, ngay trong Hoàng Thành lại có thể mở lời như vậy, tru di cửu tộc vẫn còn xem là nhẹ

"Ta không có nói suông"

"Ta biết ngươi không có nói suông mới không thể để ngươi nói tiếp được"

"Thế ngươi có muốn không"

"Không có, không bao giờ muốn, chỉ muốn hành y cứu người thôi"

"Đã lỡ tính toán xong hết rồi" kéo vạt áo của Thạc Trân, Nam Tuấn khẽ khàng cũng lại nói

"Tính toán cái gì, ngươi thật sự tính được cả kế thay triều đổi đại?" thoáng chốc đôi mắt Thạc Trân cũng mở lớn, nhanh như vậy thì không đúng lắm

"Hi Nguyên tiểu Hoàng tử vẫn còn nhỏ mà, không khó"

"Triều đại giữ nguyên như lúc này ta cũng không thiếu kẻ có bệnh để chữa mà, cần gì phải phức tạp như vậy chứ"

"Thuyết phục bằng cách này không hiệu quả, đổi cách khác đi Kim Thái y" đầu mày Nam Tuấn khẽ nhướn khi hắn đáp lại y bằng lời nọ, nụ cười trên môi người nọ lúc này lại chẳng có vẻ ôn hoà như thường thấy

Vẻ mặt này của Kim Nam Tuấn, Thạc Trân y cũng không thể hiểu hơn

"Mau đến đây" ngượng ngùng được một chốc nhưng nhanh chóng cũng không nghĩ đến nữa, Thạc Trân giữ lấy vạt áo của kẻ nào đó, kéo hắn mỗi lúc một gần về phía mình

Đương lúc như thế, khi Nam Tuấn chuẩn bị đắc thủ được một nụ hôn, từ phía xa lại vang lên một tiếng quát

"Kim! Thạc! Trân!"

Âm giọng này, chắc chắn không có cơ hội nghe lầm, chẳng còn có thể là ai khác ngoài phụ thân đã quy ẩn của Thạc Trân

Trong chốc lát cả hai thân người cao lớn cũng được dịp đứng sững lại, chưa kịp đỏ mặt vì ngượng ngùng thì sắc tái xanh đã vội vã kéo đến. Đôi tay vẫn còn đang đan vào nhau của họ, chẳng biết là ai run rẩy trước, nhưng nhìn từ khoảng cách xa thì hệt như là đã bị hàn phong bao phủ

"Kim Đại nhân" Nam Tuấn từ lâu lắm rồi mới có dịp trở nên ngơ ngác đến mức chẳng biết nên hành xử như thế nào, hắn cứ như thế, giữ nguyên tay của Thạc Trân trong tay mình, cẩn trọng mà thi lễ trước vị tiền bối nọ

"Vãn bối là..."

"Kim Thượng thư, Kim Nam Tuấn, tuổi trẻ tài cao, ta đã nghe đến ngươi nhiều rồi"

Nam Tuấn cũng chẳng cần nói đến hết câu vị Thái y nọ đã thay hắn hoàn tất, đồng thời tay ông nhấc đến, tách rời đôi bàn tay đang đan chặt lấy nhau ra. Nếu chẳng phải màng đến hình tượng thì đã buông một lời trách rồi, ở giữa một nơi như thế này lại chẳng ngại ngần mà hành xử như vậy

"Phụ thân, người vào cung để làm gì" Thạc Trân sau một lúc ngơ ngác cũng kịp bật lời hỏi, vành tai y lúc này lại chuyển về độ chín rực, Nam Tuấn cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhưng cho hắn mười lá gan ngay bây giờ cũng không dám vang lời tán thưởng

"Để bắt quả tang" bình ổn người nọ cũng lại đáp, hoàn toàn nhận ra được sống lưng của hai kẻ nào đó đột nhiên cũng lại trở nên thẳng tắp

"Bỏ đi, ta đến để chuyển một bức thư cho Lưu quý phi thôi"

"Là của Thái tử điện hạ?" Nam Tuấn sớm đã đoán được rồi Hiệu Tích cũng sẽ truyền một tín vật gì đó vào cung để trấn an thân mẫu của hắn, nhưng lại chẳng lường được sứ giả mà hắn ta nhờ lại có bối phận như thế này, nhất thời đúng là trở tay không kịp

Kim trưởng bối sau đó chỉ chậm rãi gật đầu, cũng không lên tiếng mà lẳng lặng bước đi, thậm chí còn không chừa cho nhi tử của mình một ánh mắt

"Kim Thượng thư, ngươi có hạn hai ngày để mang lễ vật đến"

Trước khi hoàn toàn khuất bóng, phụ thân của Thạc Trân cũng kịp vang một tiếng khiến cả hai kẻ nào đó bừng tỉnh. Vừa rồi, dường như có nhắc đến việc vị lão tiền bối này đã nghe qua danh tiếng của Nam Tuấn từ lâu. Đến giờ thì không cần đoán nữa, chắc chắn là việc tốt của Trịnh Hiệu Tích rồi


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật