|HOÀN| Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên [Edit] - Dung Mặc

Chương 226 - 230



Chương 226: Tình nhi

Edit: Dĩnh Tiệp dư.

Beta: Vân Chiêu nghi.

Vì Tống An là con trai của Tứ Hoàng tử đã là sự thật không thể chối cãi, nên dù Vinh Quý phi có thể chứng minh lúc Tứ Hoàng tử ở chùa Đại Giác đã bị người ta hãm hại đi chăng nữa thì Tứ Hoàng tử cũng không thể nào ngồi lên ngôi vị Hoàng đế nữa.

Cho nên theo Vinh Quý phi, cách tốt nhất chính là để người có quan hệ tốt với mẹ con họ - Bùi Thanh Thù ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, để tỷ muội tốt của nàng là Thục Quý phi có thể ngồi lên ngôi vị Thái hậu.

Chỉ có như vậy, kết cục của mẹ con Vinh Quý phi mới không quá thê thảm.

Tuy nói giữa Vinh Quý phi và Lệ Phi chưa từng xảy ra xung đột trực diện, nhưng do năm đó Vinh Quý phi hai lần thấy Lệ Phi "chết mà không cứu", cho nên quan hệ của hai người cũng không thể tốt được.

Bởi vậy, đương nhiên Vinh Quý phi sẽ hy vọng Thục Quý phi sẽ có thể thay thế Lệ Phi trở thành Thái hậu.

"Lời này của muội muội sai rồi. Công sinh thành không bằng công dưỡng dục, Lệ Phi chỉ bỏ ra chút sức lúc đầu, làm sao bằng được một phần vạn của muội muội?"

Thục Quý phi nghe vậy không khỏi trầm mặc.

Thật lòng mà nói, tuy rằng ngoài miệng Thục Quý phi nói vậy, nhưng trong lòng nàng ít nhiều cũng cảm thấy bản thân giống mẫu thân của Bùi Thanh Thù hơn Lệ Phi.

Nếu tương lai Bùi Thanh Thù kế vị, lại tôn Lệ Phi làm Thái hậu, đương nhiên Thục Quý phi cũng sẽ không hờn trách hắn, nhưng chắc chắn trong lòng nàng sẽ cảm thấy khổ sở.

Mấy năm trước, Bùi Thanh Thù bị Lệ Phi làm tổn thương đã nói rằng sau này chỉ nhận Thục Quý phi làm mẫu thân. Nhưng Thục Quý phi vẫn cảm thấy đó chỉ là lời nói khi giận dỗi của một đứa trẻ mà thôi.

Nếu có thể lên làm Hoàng đế, có khả năng Bùi Thanh Thù sẽ không làm lơ Lệ Phi. Cứ cho là hắn muốn làm lơ, người đời cũng sẽ mang tội danh "bất hiếu" chụp lên đầu hắn, buộc hắn phải hiếu thuận với Lệ Phi.

Đến lúc đó, Bùi Thanh Thù sao có thể còn nhớ lời hứa ban đầu mà phụng dưỡng Thục Quý phi như mẹ ruột được?

Chủ đề này thật sự quá nhạy cảm, thậm chí Thục Quý phi còn không dám mở miệng hỏi thẳng hắn.

Vinh Quý phi thấy sắc mặt Thục phi, nhỏ giọng nói: "Ta biết muội muội không tiện mở miệng, thậ ra ta có một cách có thể khiến Thù nhi nói ra."

Thục Quý phi giật mình: "Tỷ tỷ muốn làm gì?"

Vinh Quý phi ghé sát lại, nhỏ giọng nói cho Thục Quý phi nghe kế hoạch của mình.

Thục Quý phi nghe xong, có hơi do dự nói: "Làm vậy có ổn không? Tỷ tỷ có điều không biết, tuy rằng đứa nhỏ Thù nhi này thoạt nhìn ôn hòa, nhưng trong xương cốt lại rất hiếu thắng, tỷ tuyệt đối đừng dùng lời lẽ uy hiếp như vậy mà nói với nó."

Vinh Quý phi mười phần tự tin đáp: "Muội muội yên tâm đi, ta biết rõ mà, chắc chắn không làm ảnh hưởng đến quan hệ mẹ con của muội đâu."

-------

Ba tháng ngắn ngủi cuối cùng cũng kết thúc, bụng của Nam Kiều bắt đầu có dấu hiệu.

Sau khi bà đỡ xem xét tình trạng của nàng xong liền sai người đưa Nam Kiều vào phòng sinh, nói là sắp sinh rồi.

Bùi Thanh Thù làm phụ thân lần thứ hai, đã không còn khẩn trương như hồi Tống thị sinh con nữa rồi.

Ăn cơm tối với Tống thị xong, Bùi Thanh Thù bế Đông nhi, mỉm cười hỏi bé: "Đông nhi, con đoán xem Nam di nương sẽ sinh cho con một em gái hay một em trai?"

Bây giờ Đông nhi đã tròn một tuổi, nói năng vẫn chưa rành rọt, chỉ biết ê ê a a mà bắt chước người lớn nói chuyện.

Cho nên khi Bùi Thanh Thù hỏi bé, bé cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể mấp máy miệng nhỏ, phát ra âm thanh "A, à" vô nghĩa.

Tống thị nhìn thấy, bất đắc dĩ mà cười: "Điện hạ đừng làm khó con. Thằng nhỏ ngốc này, thiếp đã dạy nó lâu như vậy mà nó vẫn không nói được "phụ vương" và "mẫu phi", thật là bực hết cả người."

"Nàng đừng vội mà, Đông nhi còn nhỏ." Đối với đứa con trai lớn dòng chính này, Bùi Thanh Thù có một tình cảm rất đặc biệt, theo bản năng nói đỡ cho con hắn: "Ta nghe dì từng nói, khi ta còn nhỏ phải hơn hai tuổi mới biết nói. Có thể Đông nhi giống ta, cho nên biết nói trễ."

Đã qua nhiều năm như vậy, tuy rằng chuyện Bùi Thanh Thù từng ở lãnh cung không còn ai nhắc nữa nhưng không có nghĩa là không có ai biết.

Càng không nói đến phụ thân của Tống thị là thầy dạy chữ của Bùi Thanh Thù, đối với quá khứ của hắn đương nhiên là biết rõ. Cho nên trước khi thành hôn với Bùi Thanh Thù, Tống thị đã biết chuyện Bùi Thanh Thù lớn lên ở lãnh cung.

Nghe được cách nói chuyện của Bùi Thanh Thù có đôi chút tự giễu khi nhắc lại chuyện lúc nhỏ, Tống thị không khỏi cảm thấy đau lòng: "Tình huống của điện hạ năm đó đặc biệt hơn không phải sao? Nhưng Đông nhi không giống vậy, cả ngày có nhiều người vây quanh nó như vậy mà chẳng hiểu sao hắn vẫn không học được? Lúc thiếp còn nhỏ mới mười tháng đã biết nói, lớn bằng Đông nhi bây giờ thì có thể nói một câu hoàn chỉnh rồi."

Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ mà nói: "Chiêu Bình, sao nàng không nghĩ xem có mấy người thông minh được như nàng chứ? Nếu bây giờ Đông nhi đang đi học, không theo kịp bài học, nàng lo lắng ta có thể hiểu được. Chỉ là nó mới một tuổi thôi, nàng thật sự không cần quá lo lắng như vậy đâu."

Hai vợ chồng nói chuyện một lúc, vốn cho rằng còn phải đợi rất lâu Nam Kiều mới sinh xong, ai dè không bao lâu đã thấy Hổ Phách dẫn bà đỡ tới.

Bà đỡ buộc trên trán một cái đai màu xanh lá xen màu xám tro, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười báo tin vui cho bọn họ: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi, Nam di nương đã thuận lợi sinh hạ một vị thiên kim, mẹ con đều bình an."

Bùi Thanh Thù nghe xong vui vẻ ra mặt, lập tức sai Tiểu Đức Tử ban thưởng.

Không chỉ bà đỡ được thưởng hậu hĩnh mà hạ nhân trên dưới cả phủ cũng được thưởng một tháng tiền tiêu vặt, buổi tối hôm nay còn được thêm thức ăn.

Tống thị thấy hắn phấn khích như vậy cũng chân thành cười, chúc mừng hắn: "Thật sự chúc mừng điện hạ. Hình như điện hạ vẫn luôn mong có một nữ nhi? Bây giờ đã được như ý rồi."

Bùi Thanh Thù gật gật đầu: "Ta phải nhanh đến thăm bọn họ, nàng muốn ở lại chơi với Đông nhi hay đi cùng ta?"

Tống thị nhìn sang cái giường nhỏ thấy con đang mơ màng sắp ngủ, nói với Bùi Thanh Thù: "Để nhũ mẫu chăm một chút là được, thiếp đi với ngài."

Bùi Thanh Thù gật đầu, đi đằng trước Tống thị.

Sau ngày tân hôn, lúc Bùi Thanh Thù đi bộ còn nghĩ muốn nắm tay Tống thị. Chỉ là sau vài lần bị Tống thị né tránh, Bùi Thanh Thù đã nhận ra Tống thị là một người cực kỳ coi trọng quy củ và thể diện.

Cho nên bây giờ ở trước mặt người khác hắn sẽ không làm loại hành động đặc biệt thân mật với Tống thị.

Lúc Bùi Thanh Thù và Tống thị vào trong Gia Mộc hiên thì phòng sinh đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Nghe nói Vương gia và Vương phi qua thăm, nhũ mẫu ân cần bế em bé mới sinh ra cho hai người nhìn.

Nói thật thì trẻ con mới sinh đều không thể nào đẹp được, nên đứa con gái trong lòng Bùi Thanh Thù cũng vậy.

Có điều khi nghĩ đến đây là con gái của mình, Bùi Thanh thù liền cảm thấy vô cùng phấn khích, mười phần yêu thích.

"Đứa nhỏ này thật là đáng yêu." Tống thị thấy dáng vẻ yêu thích không buông tay của Buì Thanh Thù nên không hề đưa tay đòi bế đứa bé, chỉ mỉm cười nói: "Điện hạ hãy đặt cho nàng một cái nhũ danh[1] đi."

Nhũ danh: Tên hồi còn nhỏ.

Bùi Thanh Thù nghĩ ngợi một chút mới nói: "Mấy ngày gần đây mưa dầm kéo dài, hôm nay lại trong xanh, chi bằng hãy lấy một chữ "Tình" được không?"

Tống thị lập tức tán thành: "Chữ này thật đẹp. Không chỉ dễ nghe mà ý nghĩa cũng hay nữa, tương lai còn có thể sử dụng làm đại danh." Tống thị nói xong liền vươn tay, nhẹ nhàng sờ gương mặt nhỏ của em bé mà hỏi: "Tình nhi có thích tên này không?"

Tình nhi cất tiếng khóc oa oa để đáp lại.

--------

Tuy nói Tình nhi là con gái, còn là con thứ thiếp nhưng dạo gần đây Bùi Thanh Thù ở trong triều đình quá nổi bật nên sau khi Tình nhi được sinh ra, các phủ vẫn tặng nhiều quà cáp đến đây.

Người bên phía Nhị Hoàng tử nhìn Bùi Thanh Thù không vừa mắt, khó tránh khỏi ở sau lưng nghị luận bàn tán sôi nổi, nói rằng chẳng qua hắn chỉ có một đứa nha đầu mà thôi, khoa trương đến như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày rước họa vào thân, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp nữa.

Sau khi Bùi Thanh Thù nghe thấy không hề cảm thấy tức giận. Bởi vì hiện tại quan hệ giữa hắn và Nhị Hoàng tử không khác gì Tứ Hoàng tử và Nhị Hoàng tử lúc trước. Hai phe giằng co, làm sao có thể nói lời tốt với đối phương đây?

Bùi Thanh Thù sớm biết, nếu hắn lựa chọn con đường này, những lời bàn tán sau lưng sẽ ngày một nhiều hơn, hắn nghe mãi cũng thành quen.

Việc nhỏ thế này, hắn vốn dĩ không thèm bận tâm.

Hắn cũng hoàn toàn không cảm thấy đứa con gái như Tình nhi có chỗ nào thấp kém.

Tuy rằng không tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái nhưng đúng ngày con gái đầy tháng hắn vẫn mời mấy người bạn thân thích đến phủ cùng nhau uống rượu, hình thức so với yến tiệc một tuổi của Đông nhi không kém là bao.

Thất Hoàng tử tỏ vẻ khoa trương, cố ý che lại túi tiền của mình, vẻ mặt xót xa mó nói với Bùi Thanh Thù: "Thập nhị đệ, dạo này ngươi cũng độc ác quá rồi! Đầu tiên là con trai một tuổi, sau đó lại đến con gái đầy tháng, có phải ngươi muốn vét cạn hầu bao của bọn ta mới vừa lòng không?"

Đại Hoàng tử cũng nói đùa: "Ta nghe Tề thị nói, trong phủ ngươi vẫn còn một vị Trắc phi sắp sinh hả? Vậy đến lúc đó lại phải tặng một phần đại lễ nữa sao?"

Thật ra Hoàng đế có nhiều con trai như vậy, con cái của các Hoàng tử cũng không ít, bọn họ đều có nhu cầu làm tiệc đầy tháng và mừng một tuổi. Bây giờ Bùi Thanh Thù mới chỉ có một trai một gái, chưa thể nói là nhiều.

Chỉ theo lẽ thường, các Hoàng tử đều ưu tiên mở tiệc mừng cho con của chính thê. Nếu là con của thứ thiếp hoặc con gái, họ sẽ không mở tiệc chiêu đãi khách khứa mà chỉ nấu hai bàn tiệc rượu ở trong phủ cho có lệ.

Thật sự là không có mấy ai sinh con gái, lại còn là thứ nữ mà vẫn mở tiệc đãi khách như Bùi Thanh Thù.

Bùi Thanh Thù không thèm quan tâm đến lời nói của bọn họ, chỉ cần hắn có thể cho con gái thể diện thì một chút cũng khôg thể thiếu.

Còn với mấy người Đại Hoàng tử và Thất Hoàng tử, Bùi Thanh Thù thừa biết bọn họ chỉ đang nói đùa mà thôi. Đều là người có tước vị, ngoại trừ Ngũ Hoàng tử không có sản nghiệp bên ngoài thì mấy người ở đây ai mà không có của riêng?

Hắn nghe xong cười đáp lại: "Đại ca, Thất ca à, các huynh yên tâm đi, sai này chỉ cần là hỉ sự trong phủ mọi người, cho dù chỉ là mèo mẹ sinh mèo con ta vẫn sẽ tặng một phần quà qua đó, như vậy các huynh đã cảm thấy cân bằng chưa?"

Đại Hoàng tử lắc đầu cười mắng: "Thập nhị đệ à Thập nhị đệ, người vậy mà cũng dám trêu đùa bọn ta!"


Chương 227: Di nương.

Edit: Dĩnh Tiệp dư.

Beta: Vân Chiêu nghi.

Tuy rằng Hoàng đế đã hạ thánh chỉ tấn phong Bùi Thanh Thù làm Binh bộ Thị lang nhưng Bùi Thanh Thù không lập tức đến Binh bộ báo danh mà vẫn ở lại Hộ bộ hoàn thành một vài công việc chuyển giao.

Tuy nói Bùi Thanh Thù được điều đến Hộ bộ gần một năm nhưng trong một năm này có đến nửa năm hắn đều cùng Hoàng đế tùy giá xuất hành Nam tuần, thật sự không làm nhiều công việc của Hộ bộ.

Có điều khi so sánh với người tầm thường như Nhị hoàng tử, Bùi Thanh Thù ở Hộ bộ vẫn còn nổi bật lắm. Nổi bật đến mức từ Thượng thư Long Khải Chương đến Giả thị lang, ngay cả những môn lại chạy việc vặt cũng đều rất thích Bùi Thanh Thù,

Đặc biệt là Giả thị lang, hắn cảm thấy Hoàng đế điều Bùi Thành Thù đi quả thật là rất đáng tiếc. Hắn cho rằng với tài năng của Bùi Thanh Thù, đặc biệt là thiên phú Toán học là đã có thể đạt được thành tích lớn ở Hộ bộ rồi.

Thậm chí hắn còn muốn đi tìm Hoàng đế, nghĩ cách giữ Bùi Thanh Thù ở lại.

Kết quả còn chưa kịp vào cung đã bị Long Khải Chương ngăn cản.

"Lão Giả à, có phải ông bị ngốc rồi không?" Long Khải Chương cạn lời mà nhìn tên thuộc hạ không có đầu óc tính toán này của mình: "Bây giờ Hoàng thượng rõ ràng đã nâng đỡ Thập nhị Hoàng tử, sau này hắn sẽ có sự chuyển mình lớn. Ở Hộ bộ chúng ta không thiếu thị lang, ông muốn giữ hắn lại không phải sẽ ngăn cản tiền đồ của hắn sao?"

Giả thị lang cái hiểu cái không mà nhìn Long Khải Chương, cũng không biết nghe có hiểu không, chỉ là không còn nhắc đến việc muốn giữ Bùi Thanh Thù lại nữa.

Hộ bộ thì luyến tiếc để Bùi Thanh Thù đi, còn bên phía Binh bộ, Lễ Thân vương và Đại Hoàng tử lại hy vọng Bùi Thanh thù qua đây.

Đại Hoàng tử còn nói đùa với Bùi Thanh Thù, vốn dĩ Thân vương của Đại Tề không nhiều lắm, bây giờ tốt rồi, ở Binh bộ có đến ba người. Sau này những quan lại cấp thấp của Binh bộ, chỉ e sau này ra ngoài không dám ngang ngược nữa.

Bùi Thanh Thù cười cười, không tỏ ý kiến.

Đại Hoàng tử còn nói với hắn: "Đúng rồi, kể cho ngươi nghe một câu chuyện buồn cười -- mấy hôm trước lão Nhị gặp ta ở trong cung, còn nhắc ngươi với ta."

Trong lòng Bùi Thanh Thù biết rõ: "Chắc là không phải lời tốt lành gì phải không?"

Đại Hoàng tử cũng không giấu giếm: "Là vậy đó, hắn còn muốn châm ngòi li gián quan hệ của chúng ta nữa! Nói tâm cơ ngươi thâm trầm, không đáng kết giao. Còn nói lão Thập lúc còn Nam tuần bị ngươi nói xấu nên mới bị phụ hoàng chán ghét. Hắn dặn ta cẩn thận ngươi một chút, ngàn vạn lần đừng để bị ngươi đẩy xuống nước."

Bùi Thanh Thù cạn lời mà hỏi: "Vậy Đại ca trả lời hắn thế nào?"

"Ta đáp lại hắn bốn chữ: "Cút mẹ ngươi đi! Ha ha ha!!! Các ngươi không nhìn thấy được sắc mặt lão Nhị khi ấy đâu, thật là buồn cười chết ta ha ha ha..."

Cho dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng khi tùy hứng thì Đại Hoàng tử lại giống như một đứa trẻ vậy.

Nhìn hắn cười vui vẻ như vậy, Bùi Thanh Thù cũng không nhịn được cười theo.

Vị Đại Hoàng huynh này của hắn thật đúng là một người có cá tính mà.

------

Sau bữa tiệc đầy tháng của Tình nhi, Tống thị sai người bày mấy bàn ăn ở trong phủ, còn mời người nhà của Nam Kiều đến, xem như chính thức thăng phân vị cho Nam Kiều.

Rất nhiều người trong phủ đến bây giờ mới biết, thì ra cái tên Nam Kiều này không phải tên thật của nàng, mà là do sau khi nàng tiến cung Thục Quý phi sửa lại cho nàng.

Lúc đầu Nam Kiều mang họ kép là Tư Không, đáng lẽ sau khi nâng thành di nương thì phải gọi nàng là Tư Không thị. Có điều những năm qua Bùi Thanh Thù và Tống thị đều đã quen với tên của nàng, cho nên không để Nam Kiều đổi lại nữa, tạm thời vẫn giống như lúc trước gọi nàng là Nam di nương.

Thời khắc Nam Kiều biết mình sinh nữ nhi, trong lòng nàng thật sự rất khó chịu.

Có điều thấy Bùi Thanh Thù thích Tình nhi như vậy, còn giữ lời nâng phân vị cho nàng nên trong lòng Nam Kiều mới thoải mái hơn một chút.

Nói tóm lại thì hiện tại bên phía nhà mẹ, Nam Kiều vẫn là người khá nhất, có thể diện nhất.

Vậy nên, không chỉ người tỷ tỷ hồi trước gả cho thủ hạ của Bùi Thanh Thù là Nam Dung dẫn theo con đến mà mẫu thân đã tái giá nhiều năm của Nam Kiều cũng tới, mang theo một con trai một con gái đến tham dự.

Nam Kiều và Nam Dung là tỷ muội ruột, hai người lớn lên rất giống nhau. Bởi vì năm đó Nam Kiều biết nghe lời, lại có duyên nên Bùi Thanh Thù mới giữ lại. Còn Nam Dung quá lớn mật, Bùi Thanh Thù chưa từng chạm qua. Sau khi gặp ở phủ không lâu, Tống thị đã gả nàng cho quản sự của Kinh Giao thôn trang. Do địa vị trước đây trong phủ của Nam Kiều rất thấp nên Nam Dung đi rồi chưa từng trở về lần nào, đây vẫn là lần đầu tiên trở về.

So với Nam Kiều thì bụng của Nam Dung vượt trội hơn một chút, xuất giá ba năm đã sinh được hai đứa con trai bụ bẫm.

Nam Kiều nhìn hai đứa con trai trắng trẻo mập mạp của tỷ tỷ liền sinh lòng hâm mộ, lại không biết rằng Nam Dung còn hâm mộ cuộc sống giàu sang sung túc của Nam Kiều hơn.

Lúc không có người ngoài, Nam Dung còn lén nói với muội muội: "Thập nhị điện hạ trẻ như vậy đã làm Thân vương, sau này nếu có thể làm Thái tử, rồi làm Hoàng đế, vậy khi đó muội muội sẽ trở thành nương nương rồi."

Vốn dĩ Nam Kiều chưa từng nghĩ nhiều như vậy nhưng khi nghe tỷ tỷ nhắc nhở xong, trong lòng nàng thật sự có chút mong chờ.

Mẫu thân Vương thị của Nam Kiều cũng nói: "Ngươi đừng lo ngại việc gia thế. Đệ đệ ngươi đang dốc sức học tập, đã đậu kỳ thi huyện, bây giờ đã là đồng sinh rồi. Chờ tương lai hắn có tiền đồ nhất định sẽ giúp đỡ ngươi."

Nam Kiều nghe xong, liếc nhìn đệ đệ cùng mẹ khác cha - Hạ Tư Vũ bên cạnh Vương thị một cái, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.

Trước đây Vương thị dẫn theo nàng và Nam Dung là con chồng trước đi tái giá, không bao lâu đã sinh hạ đệ đệ. Khoảng thời gian đó, nàng và Nam Dung không khác gì nha hoàn của Hạ Tư Vũ cả, địa vị ở Hạ gia vô cùng thấp hèn.

Đến giờ Nam Kiều vẫn nhớ rõ, khi mình còn nhỏ Hạ Tư Vũ cưỡi trên cổ nàng như thế nào, sai sử nàng như hạ nhân ra sao.

Nam Kiều rất muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn họ nhưng trong lòng vẫn có điều mâu thuẫn, bởi vì nàng muốn bọn họ biết bây giờ nàng sống tốt hơn bọn họ rất nhiều.

Cho nên lúc Tống thị hỏi nàng có muốn mời người trong nhà đến không, nàng lập tức trả lời là có.

Hơn nữa lời Vương thị nói cũng có chỗ đúng, lúc này không phải là lúc để Nam Kiều giận dỗi. Vì tương lai của nàng và đứa con mà suy xét, nàng vẫn cần nhà mẹ đẻ giúp đỡ mình.

Loại giúp đỡ này, tiểu thư khuê các như Tống thị và Phó thị không cần, nhưng đối với Nam Kiều lại vô cùng quan trọng.

Cho nên lúc này nàng và nhà mẹ đẻ không thể nào căng thẳng với nhau được.

Hơn nữa hôm nay Vương thị tới thăm không hề đi tay không tới. Mấy năm nay cha dượng Nam Kiều làm ăn thuận lợi, trong nhà cũng có chút tài sản.

Vì muốn hàn gắn quan hệ với nữ nhi, nịnh bợ Hằng thân vương phủ, Vương thị theo kế hoạch của cha dượng Nam Kiều mang một chút đồ trang sức đẹp đẽ đến, vừa giữ thể diện cho Nam Kiều, cũng để cho nàng một chút của hồi môn.

Tuy rằng Nam Kiều cũng được Bùi Thanh Thù ban thưởng một chút đồ, nhưng Bùi Thanh Thù chỉ sai người đưa cho nàng những thứ phù hợp với thân phận mà thôi, đa phần đều không quá quý giá.

Của Vương thị mang đến thì không như vậy, vì để đền bù cho Nam Kiều những ngày tháng thiệt thòi, lần này Hạ gia đã dốc hết hầu bao.

Trước giờ Nam Kiều yêu cái đẹp, vừa thấy những món trang sức đó đã động tâm, lập tức tháo mấy thứ trang sức hoa lụa không đáng giá trên đầu xuống, cài cây trâm huyết ngọc khắc hoa mới toanh lên đầu.

Hôm nay nàng là vai chính, cố ý trang điểm cầy kỳ một chút. Tuy rằng có chút vượt quy củ nhưng Tống thị cũng không nói Nam Kiều câu nào.

Bởi vì Tống thị nhìn ra, cả đời của Nam Kiều cũng chỉ có mấy ngày hôm nay là vui vẻ tốt lành, nàng lười so đo với Nam Kiều.

Sau khi nói vài câu nghi lễ ở tiệc rượu xong, Tống thị liền lấy cớ Đông nhi còn nhỏ, không thể xa mẹ lâu mà rời đi trước, để lại mọi chuyện cho Nam Kiều sắp xếp, xem như cho Nam Kiều chút mặt mũi.

Một ngày này, từ khi chào đời đến nay Nam Kiều mới được hưởng thụ lần đầu tiên, là ngày vui vẻ nhất.

Điều duy nhất khiến Nam Kiều tức giận chính là, rõ ràng nàng đã ăn vận vô cùng lộng lẫy nhưng khi Chung thị vừa xuất hiện đã khiến nàng hoàn toàn lép vế.

Chung thị có thai hơn bốn tháng. Ăn mặc đều đơn giản hơn Nam Kiều. Nhưng chỉ bằng một khuôn mặt, nàng đã dễ dàng lấn át toàn cục.

Trong lúc Nam Kiều đang giận dỗi nhìn gương mặt xinh đẹp của Chung thị, Chung thị lại vì chuyện khác mà phiền não, hoàn toàn không để tâm việc Nam Kiều đang ghen tị với nàng.

Cả buổi tiệc, dường như Chung thị đều không ăn gì cả. Không phải nàng lo lắng Nam Kiều hay người khác sẽ nhân cơ hội bỏ đồ vào thức ăn để hại nàng -- tuy rằng hậu viện của Hằng thân vương phủ có chút gợn sóng nhưng các thê thiếp cũng không kịch liệt như phi tần trong hậu cung.

Hơn nữa, dù Nam Kiều có thêm mười lá gan cũng không dám ra tay với con nối dõi của Bùi Thanh Thù.

Sở dĩ Chung thị không động đũa là bởi vì gần đây nàng ăn uống không được tốt, sợ bên ngoài có thức ăn không sạch sẽ, bản thân lại phải chịu tội.

Thân thể Chung thị vốn gầy, có thể vì đang mang thai mà gần đây ăn rất ít, so với trước khi mang thai còn muốn mảnh khảnh hơn.

Từ sau vụ của Nhị Hoàng tử, Trắc phi Tề thị của Nghị Thân vương thường tới chỗ Chung thị hơn, hai người giống như tỷ muội thân thiết vậy. Hôm nay Tề thị tới thăm Chung thị, không nghĩ rằng đúng lúc Hằng Thân vương phủ đang mở tiệc mừng Nam Kiều được nâng lên làm di nương.

Thấy Chung thị một hồi cầm đũa một hồi buông, dáng vẻ không muốn ăn uống, Tề thị liền nói: "Đừng ở chỗ này mà hại bản thân khó xử, chúng ta trở về phòng của muội ngồi đi."

Thê thiếp của Hoàng tử ngoại trừ chính phi, theo thứ tự còn có trắc phi, thứ phi, thị thiếp, nha đầu thông phòng.

Hiện tại tuy rằng Nam Kiều đã được nâng từ thông phòng lên thị thiếp nhưng vẫn không thể sánh với trắc phi như Chung thị.

Cho nên Tề thị không hề để Nam Kiều vào mắt. Theo Tề thị thấy, bụng Chung thị đã to như vậy rồi, không đến cũng chẳng sao, đưa chút quà qua là được.

Trên đường trở về Lưu Quang các, Tề thị nói với Chung thị: "Muội cũng quá nể mặt Nam di nương rồi. Một tiểu thiếp mà thôi, sinh được một đứa con gái thì lỗ mũi đã ngước lên tận trời, thật là không biết trời cao đất dày. Hơn nữa muội thấy nàng ta đối xử với muội và Phó trắc phi khác biệt như vậy không, đây chẳng phải là khinh thường muội hay sao?"

Chung thị cười nhạt, ôn nhu nói: "Không phải là muội nể mặt nàng ta, mà là giữ thể diện cho Tình nhi. Nói gì đi nữa thì nó cũng là con gái lớn của điện hạ."

Nói đến chuyện này, Tề thị không khỏi thở dài một tiếng: "Phải chi muội mang thai trước nàng ta một chút thì tốt rồi. Là con trai tất nhiên tốt, còn nếu không phải thì cũng có thể chiếm được vị trí trưởng nữ."

Hiện tại Bùi Thanh Thù đã có một trai một gái, bất kể Chung thị sinh được là cái gì thì cũng không thể chiếm được thế thượng phong.

Nghe Tề thị nói như vậy, Chung thị vỗ nhẹ cái bụng đã hơi lớn của mình, mỉm cười nói: "Việc trai hay gái chính là do trời định. Đông nhi và Tình nhi đều đã sinh ra, muội suy nghĩ nhiều cũng không thay đổi được gì. Muội chỉ hy vọng con cái khỏe mạnh, tốt nhất là giống điện hạ một chút, muội đã thấy đủ rồi."

Tề thị lớn hơn Chung thị bảy tuổi, coi Chung thị giống như muội muội vậy. Lúc này thấy Chung thị bình tĩnh như vậy, một chút dáng vẻ sốt ruột vì có người sinh trưởng nữ cho Bùi Thanh Thù trước cũng không có, trong lòng Tề thị liền cảm thấy bội phục. Lúc nàng bằng tuổi Chung thị, không hề có được tâm tư này, ngay cả hiện tại cũng không có.

Tề thị cũng không phải người cứng ngắc, đối với những người thân thiết đều không ngại nói những lời tốt đẹp: "Không những giống Thập nhị điện hạ mà còn phải giống muội mới tròn vẹn nha. Ta thật sự rất muốn xem con của muội sẽ như thế nào! Nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp!"

Chung thị mím môi cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền dịu dàng.


Chương 228: Dung gia

Edit: Trúc Uyển nghi

Beta: Nga Sung dung

Sau khi Nam Kiều đưa di nương đi, Bùi Thanh Thù để nàng ta ôm hài tử rồi dẫn mẹ con hai người tiến cung, lần lượt gặp Thục Quý phi và Lệ Phi.

Thấy Nam Kiều chỉ là phụ, chủ yếu là Thục Quý phi và Lệ Phi muốn nhìn đứa nhỏ một chút. Một thiếp thất trong mắt các bà, cũng không tôn quý hơn so với nha hoàn hầu hạ cho Bùi Thanh Thù là bao.

Ngược lại với Tiểu Uyển Tình, dù chỉ là thứ nữ, nhưng lại rất được Thục Quý phi và Lệ Phi yêu thích.

Nhất là Thục Quý phi, tuổi tác của bà bây giờ cũng ngày một lớn dần, nên vô cùng thích tiểu hài tử. Đại tôn tử Đông nhi với hai đứa cháu ngoại do Lệnh Nghi sinh ra thì không cần phải nói, Thục Quý phi đều đặt dưới mi mắt mà thương yêu.

Mặc dù Tình tỷ là cô nương, nhưng lại là đứa cháu gái duy nhất của Thục Quý phi. Cho nên Thục Quý phi gặp nàng thì rất vui vẻ, thưởng không ít thứ cho mẹ con Tình tỷ.

Vào lúc Bùi Thanh Thù đang ngồi một bên nhìn Thục Quý phi chơi đùa với Tiểu Uyển Tình thì cung nhân đi vào thông truyền, nói là Vinh Quý phi đến.

Bùi Thanh Thù nghe thấy thế lập tức đứng lên nói: "Mẫu phi, vậy ngài trò chuyện với Vinh nương nương trước đi, ta dẫn các nàng đi Chung Linh cung trước nhé?"

Vậy mà Thục Quý phi lại mở miệng nói một câu giữ hắn lại làm hắn cảm thấy ngoài dự kiến: "Để lúc nữa hãy đi, để Vinh nương nương của ngươi nhìn Tình tỷ nữa."

Thục Quý phi đã mở miệng nói như vậy, Bùi Thanh Thù đành phải ở lại.

Vinh Quý phi cũng giống như Thục Quý phi, sau khi đến cái tuổi này rồi, nhìn thấy tiểu hài tử thì vô cùng cao hứng. Bà lập tức thưởng cho Tiểu Uyển Tình một túi nhỏ hình thỏi vàng, còn cố ý thưởng cho Nam Kiều một đôi vòng tay bằng vàng. Nam Kiều thiên ân vạn tạ theo Ngọc Tảo đi lĩnh thưởng.

Sau khi Nam Kiều đi không lâu thì Thục Quý phi cũng bị người ta gọi ra ngoài, chỉ còn lại Bùi Thanh Thù ôm Tình tỷ và Vinh Quý phi ở trong phòng.

Bùi Thanh Thù không ngốc, hắn lập tức biết được đây là Vinh Quý phi có lời muốn nói riêng với hắn.

Mặc dù Bùi Thanh Thù đã từ chỗ Thục Quý phi biết được chuyện Vinh Quý phi nói xin lỗi bà, và chuyện hai người làm lành, nhưng mà sau khi trải qua chuyện như vậy, rốt cuộc trong lòng Bùi Thanh Thù vẫn có khúc mắc, không có cách nào xem bà ta như trưởng bối thân cận giống như trước cả.

Nhưng vừa rồi, khi Vinh Quý phi ban thưởng cho Tình tỷ, đột nhiên Bùi Thanh Thù lại nhớ tới lúc mình còn nhỏ - Khi đó hắn vừa mới ở trong lãnh cung ra, trên người không có một xu nào. May mà có Vinh Quý phi đưa cho hắn một cái vòng cổ bằng vàng, hắn mới có đồ để giữ thể diện khi ra ngoài.

Đã nhiều năm trôi qua, cái vòng cổ bằng vàng kia kiểu dáng đã rất cũ kỹ rồi, nhưng Bùi Thanh Thù vẫn giữ thật kỹ không vứt nó đi.

Cảm giác của hắn với Vinh Quý phi, giống như Hoàng đế đối với Lệ phi, Tứ Hoàng tử đối với bọn họ vậy, đều là có chút không nói rõ, không thể nói ra được. Hiện tại muốn để hắn hoàn toàn tin tưởng Vinh Quý phi là chuyện không thể. Nhưng nếu nói là ghét bà ta, hận bà ta đến tận xương tủy thì lại không phải như vậy.

Trong lòng Vinh Quý phi phần nào cũng biết trước đó mình đã làm mấy chuyện không chính đáng, cho nên khi đối mặt với Bùi Thanh Thù, bà cũng không dám kiểu cách lấy thân phận trưởng bối ra, mà vô cùng ôn hòa nói: "Thù nhi, bổn cung nghe nói sắp đi Binh bộ làm Thị lang, thật chúc mừng cho ngươi nhé! Còn trẻ như vậy đã lên được đến vị trí này, có thể thấy được Hoàng thượng coi trọng ngươi biết bao nhiêu."

Bùi Thanh Thù cười nhẹ, đón đứa nhỏ từ trong tay Vinh Quý phi, lạnh nhạt nói: "Đa tạ Vinh nương nương. Nhưng mà ngài cho người đưa Nam Kiều cùng mẫu phi ta ra ngoài, chắc là có chuyện muốn nói? Thời gian có hạn, nếu không ngại thì ngài cứ nói thẳng đi."

Mặc dù thái độ của Bùi Thanh Thù rất ôn hòa lễ độ, nhưng Vinh Quý phi lại bỗng nhiên kinh ngạc mà nhận ra rằng, đứa nhỏ trước mặt này, có thể nói bà là gần như nhìn nó lớn lên, bây giờ đã thay đổi rồi.

Hắn không còn là thiếu niên không rành thế sự, ôn nhuận như ngọc của ngày xưa nữa, mà đã trưởng thành, là một nam tử hán đội trời đạp đất rồi. Hắn không chỉ có chức vị cao trên người, mà còn là một trong những người đứng đầu để chọn lựa vào vị trí Thái tử.

Khí thế quanh thân kia đã nghiễm nhiên trở thành khí thế của kẻ bề trên, không thể nào giống với quá khứ nữa.

Vốn Vinh Quý phi muốn lấy sự ủng hộ của Dung gia làm điều kiện, để Bùi Thanh Thù đồng ý sau khi lên ngôi sẽ lập Thục Quý phi làm Thái hậu, phong Tứ Hoàng tử làm Thân vương.

Nhưng đột nhiên, Vinh Quý phi nhận ra, mình đã không thể lấy tư thái trên cao nhìn xuống để bàn điều kiện với Bùi Thanh Thù được nữa rồi.

Cho dù bây giờ bà cái gì cũng đều không cần, chỉ mong cho Dung gia dựa vào Bùi Thanh Thù, chưa chắc Bùi Thanh Thù đã đồng ý, chứ đừng nói gì đến chuyện làm giao dịch.

Từ lúc Tứ Hoàng tử thất bại trong cuộc đua đến ngôi vị Hoàng đế, thì cơ bản Vinh Quý phi đã không còn tư cách gì để bàn điều kiện với Bùi Thanh Thù.

Thậm chí Vinh Quý phi còn kinh hãi nghĩ rằng... Thục Quý phi làm dưỡng mẫu của Bùi Thanh Thù, chắc là một trong những người hiểu rõ Bùi Thanh Thù nhất.

Dưới tình huống như vậy, Thục Quý phi còn ngầm chấp nhận chuyện Vinh Quý phi tìm Bùi Thanh Thù đàm phán, rốt cuộc đây là biểu hiện bà ấy đứng trên cùng một trận tuyến với Vinh Quý phi, hay là muốn để Vinh Quý phi đắc tội với Bùi Thanh Thù?

Đột nhiên Vinh Quý phi cảm thấy khinh sợ.

Bà ta vội vàng chỉnh lại ngôn từ của mình: "Đã như vậy thì bản cung cũng không vòng vo nữa. Người ngay thẳng không nói điều mờ ám, giữa bản cung và Hoàng Quý phi, giữa Tứ hoàng huynh ngươi với Nhị hoàng huynh, có thể nói như nước với lửa. Bây giờ Tứ ca của ngươi đã thành như vậy, nếu Nhị Hoàng tử leo lên được Hoàng vị, vậy thì đối với mẫu tử chúng ta chỉ có một con đường chết. Cho nên Dung gia nhà chúng ta muốn ủng hộ ngươi làm Thái tử, không biết Thù nhi ngươi nghĩ như thế nào?"

Vinh Quý phi có ý nghĩ như vậy, Bùi Thanh Thù không cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Dù sao mấy ngày gần đây, cũng đã có không ít người ủng hộ Tứ Hoàng tử tới nhờ vả hắn. Chẳng qua Dung gia khá thận trọng, hoặc nói là dự định khác, hoặc là không có động tác gì lớn thôi.

"Ngài nói trước về điều kiện của ngài đi." Bùi Thanh Thù cũng không bị miếng bánh lớn từ trên trời đột nhiên rơi trúng đầu làm cho choáng váng. Tuy có sự ủng hộ của Dung gia và Thần Cơ doanh phía sau Dung gia vô cùng hấp dẫn, nhưng nói thật một câu là Bùi Thanh Thù không thể hoàn toàn tín nhiệm Dung gia.

Vinh Quý phi thấy hắn bình tĩnh như vậy, trong lòng càng hiểu rõ, Dung gia bọn họ giờ đưa ra lời muốn giúp Bùi Thanh Thù, căn bản cũng không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà chỉ là dệt hoa trên gấm thôi, còn chỗ nào có thể nói điều kiện được chứ?

Bà ta vội hạ thấp thái độ của mình, thậm chí còn có cả chút ân cần nói: "Nào có điều kiện gì chứ, đầu tiên không nói tới chuyện tỷ tỷ Lệnh Nghi của ngươi là con dâu Dung gia chúng ta, chỉ dựa vào quan hệ của bản cung và Thục mẫu phi của ngươi, dựa vào quan hệ của ngươi và Tứ ca của ngươi, Dung gia chúng ta giúp ngươi làm chút chuyện, không phải là chuyện nên làm sao?"

Nếu đổi lại là người khác, ở tầm tuổi này của Bùi Thanh Thù, nghe được những lời này của Vinh Quý phi thì có thể sẽ đắc ý đến mức không phân biệt được đâu là nam đâu là bắc, hoặc có thể sẽ bị thái độ "thật lòng muốn giúp đỡ" của Vinh Quý phi làm cho cảm động.

Nhưng Bùi Thanh Thù lại vô cùng rõ ràng, Vinh Quý phi nói thì êm tai, nhưng bà ta vì cái gì chứ, chẳng qua là vì lợi ích của mình và gia tộc của mình mà thôi. Không thì nếu đúng là bọn họ chỉ vì quan hệ tình cảm mà muốn trợ giúp Bùi Thanh Thù, vậy vào lúc trước khi Tứ Hoàng tử xảy ra chuyện, sao lại không thấy cho người nhà ra mặt giúp đỡ Bùi Thanh Thù đoạt đích chứ?

Nhưng Bùi Thanh Thù cũng không nói toạc ra, cũng không lấy những lời này ra để oán hận Vinh Quý phi. Người Dung gia cam tâm tình nguyện ủng hộ hắn, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với thêm một kẻ địch.

"Tấm lòng của ngài và Dung gia, thật làm ta cảm động. Theo lời ngài nói, chúng ta đều là thân thích. Giữa người thân với nhau lẽ ra nên giúp đỡ nhau." Bùi Thanh Thù không nói được, cũng không nói không được, chỉ rành mạch nói: "Nhưng chuyện Hoàng vị không phải chuyện đùa, vẫn phải xem ý của phụ hoàng mới được. Cũng không nên giống với vài người, chỉ toàn dùng thủ đoạn ngấm ngầm hại người, ngài nói xem đúng không?"

Vinh Quý phi ngượng ngùng cười nói: "Tất nhiên, tất nhiên là vậy."

Sau khi nói chuyện xong với Vinh Quý phi, Bùi Thanh Thù cười nhẹ một tiếng rồi ôm nữ nhi rời khỏi Quỳnh Hoa cung.

Tính Vinh Quý phi thông minh, sẽ không làm ra chuyện gì khiến hắn thấy phản cảm cả.

Trong cung Chung Linh, Lệ Phi đã nhấc bút sáng tác trong thư phòng một lúc lâu.

Bùi Thanh Thù sợ làm ảnh hưởng đến trạng thái sáng tác của bà, không dám quấy rầy Lệ Phi, nên mang theo hài tử ngồi một lúc ở chỗ Ân Tần.

"Mẫu phi vẫn như thế à?" Bùi Thanh Thù hơi có phần bất đắc dĩ hỏi.

Ân Tần gật đầu, trên mặt cũng đầy vẻ bất đắc dĩ: "Vẫn thế thôi, mỗi ngày Hoàng thượng đều đến, mẫu phi ngươi cũng không để ý đến ông ấy. Lúc mới đầu còn nhốt người ta ở ngoài cửa cung, sau đó ta mở cửa cung ra, nàng ấy lập tức nhốt Hoàng thượng ở ngoài cửa phòng nàng ấy."

Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Lệ Phi giận dỗi với Hoàng đế, người khó xử nhất là Ân Tần.

Hoàng đế bị giam ở ngoài cửa cung, bà ở bên trong, không mở cửa là tội đại bất kính.

Nhưng đi mở cửa thì Lệ Phi lại trách bà xen vào việc của người khác.

Bây giờ Ân Tần thật đúng là làm gì cũng không được mà.

"Chuyện của hai người họ, ngài cố gắng bớt can thiệp vào." Cho dù nói thế nào, thì năm đó vẫn là Ân Tần và Tôn ma ma lun một mực chiếu cố Bùi Thanh Thù ở lãnh cung, còn nghĩ cách để đưa hắn đến ở chỗ Thục Quý phi, phần nhân tình này Bùi Thanh Thù vẫn luôn nhớ kỹ.

Năm đó chuyện Lệ Phi bị đày vào lãnh cung, dù Ân Tần có lỗi, nhưng Bùi Thanh Thù không giận bà, càng không muốn để bà thống khổ cả đời vì sai lầm năm đó.

Mà Ân Tần đã không có hài tử lại không được sủng ái, gần như là yêu thương Bùi Thanh Thù như con trai ruột của mình. Cho nên đối với người di mẫu này, Bùi Thanh Thù vẫn rất thân cận, lúc nói chuyện cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.

Ân Tần buồn rầu nói: "Ta cũng không muốn quản đâu, nhưng mà lão Hoàng thượng muốn xem ta như thư đồng truyền lời. Người cũng biết mà, ta không thể so với mẫu phi ngươi được, ta không thể không để ý đến Hoàng thượng mà!"

Bùi Thanh Thù thở dài, bất đắc dĩ nói: "Lúc nào có cơ hội, ta lại đi khuyên phụ hoàng vậy."

Vấn đề giữa Hoàng đế và Lệ Phi, căn bản không phải thông qua Ân Tần truyền mấy câu là có thể giải quyết được.

Thật ra trong lòng Hoàng thượng rất rõ ràng điều này, nhưng bây giờ ông ta đang lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, thực sự không còn cách nào cả, lúc này mới phải quấy rầy tới Ân Tần.

Ân Tần nghe hắn nói như vậy, có chút vội vàng nói: "Thù nhi, ngươi vừa mới được phong Thân vương, nhưng tuyệt đối đừng nên vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội Hoàng thượng!"

Bùi Thanh Thù thấy bà quan tâm mình như thế, không khỏi thấy ấm áp trong lòng: "Ngài yên tâm, trong lòng ta đều biết."

Dáng người Ân Tần nhỏ xinh, mắt thấy hài tử còn trong tã lót năm đó từng ngày từng ngày lớn lên thành một nam tử hán còn cao hơn mình vài cái đầu, không chỉ trổ mã tốt, mà còn có tiền đồ tốt như vậy, Ân Tần nhịn không được cảm thấy mắt hơi cay cay.

Bà vỗ vỗ lưng tiểu Uyển Tình trong ngực, giống như vô số buổi đêm hồi trước, dỗ dành Bùi Thanh Thù chìm vào giấc ngủ, dịu dàng nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."



Chương 229: Phát hiện

Edit: Trúc Uyển nghi

Beta: Nga Sung dung

Sau khi từ Chung Linh cung ra, trở về Hằng Thân vương phủ, Bùi Thanh Thù để Nam Kiều ôm Tình tỷ về phòng còn mình thì quay lại thư phòng.

Vừa rồi mới ra khỏi cung, Bùi Thanh Thù nhận được tin nói là Yến Tu ở phương Nam tra được một vài thứ, bây giờ hắn ta đang ở thư phòng cùng Công Tôn Minh chờ gặp hắn.

Vừa vào cửa, Bùi Thanh Thù ngay cả y phục cũng không kịp thay, không chờ đợi mà lập tức hỏi bọn họ: "Thế nào, điều tra ra cái gì rồi?"

Công Tôn Minh ngậm miệng không nói một cách khác thường, Yến Tu thấy hắn không có ý lên tiếng, chỉ có thể nhắm mắt mở miệng nói: "Điện hạ, người của chúng ta phát hiện... Phong thư thứ hai kia là bị người hầu bên cạnh Nhị Công chúa ngăn lại."

"Nhị Hoàng tỷ?!" Tiềm thức của Bùi Thanh Thù cảm thấy hoang đường: "Chuyện này sao có thể chứ?!"

Thật ra mà nói, lúc trước biết thư của mình bị người trong đội ngũ Nam tuần chặn lại, thậm chí ngay cả Thục Quý phi, Bùi Thanh Thù cũng đã cân nhắc qua, nhưng mà cho đến tận bây giờ, hắn đều không có hoài nghi đến trên đầu Lệnh Nghi.

Hắn thấy, Lệnh Nghi chính là một người được bảo hộ rất tốt, là một tiểu Công chúa được cả nhà sủng ái, tâm tư của nàng ấy đơn giản thẳng thắn, sao có thể giấu diếm hắn tham dự vào cuộc chiến đoạt đích này được?

Hơn nữa còn là không thương lượng qua với Bùi Thanh Thù mà đã làm trái với ý của Bùi Thanh Thù?

Bùi Thanh Thù không thể tin được sự thật này.

"Có khả năng là ai lợi dụng người hầu bên cạnh Hoàng tỷ không? Các ngươi có điều tra sâu về người kia không?"

Yến Tu đã sớm nghĩ đến Bùi Thanh Thù có khả năng hỏi như vậy, cho nên trước đó đã điều tra thật tốt: "Đã điều tra, xuất thân của hắn ta trong sạch, quan hệ không tồi với Phó gia, là Thục Quý phi nương nương tự mình chọn cho Nhị Công chúa, nên không phải là mật thám của người khác. Ta còn cho người theo hắn ta một thời gian, nhưng không phát hiện được chỗ nào khả nghi cả."

Bùi Thanh Thù vẫn không thể tin được chuyện này là do Lệnh Nghi làm.

Yến Tu là người trong giang hồ, không hiểu nhiều những chuyện lớn cùng âm mưu quỷ kế phức tạp trong triều, chức trách của hắn chỉ là giúp đỡ sưu tập tình báo cho Bùi Thanh Thù mà thôi.

Sau khi bẩm báo những tin tức mà mình điều tra được cho Bùi Thanh Thù, Yến Tu lập tức lui xuống, để lại Công Tôn Minh và Bùi Thanh Thù ở trong thư phòng.

Bùi Thanh Thù nhìn Công Tôn Minh hỏi: "A Minh, ngươi thấy thế nào?"

Công Tôn Minh không trả lời mà hỏi lại: "Trong lòng điện hạ chắc đã có ý tưởng gì rồi chứ?"

Bùi Thanh Thù trầm mặc một chút rồi nói: "Không sai. Ta vẫn không tin Lệnh Nghi tỷ sẽ làm ra loại chuyện này. Nếu như hộ vệ kia thật sự không phải mật thám... Vậy ta chỉ có thể cho rằng là Nhị tỷ phu làm chuyện này."

Không đợi Công Tôn Minh mở miệng, Bùi Thanh Thù lập tức phân tích tiếp: "Nhưng Nhị tỷ phu là người nhà Dung gia. Hắn ta làm như vậy, rốt cuộc là có chỗ tốt nào với hắn ta? Dù sao thì hắn ta không ngu ngốc đến mức đi gài bẫy Tứ Hoàng huynh là biểu đệ của hắn, lại chạy tới giúp người không thân cũng chẳng quen, thậm chí đứng ở phía đối lập với hắn là Nhị Hoàng huynh?"

Công Tôn Minh cười nhạt nói: "Điện hạ cảm thấy Dung phò mã là người ngốc như vậy à? Hắn ta là một phò mã, lại có thể đảm nhiệm thực chức ở Binh bộ, người như vậy, tuyệt đối không đơn giản."

Bùi Thanh Thù gật đầu ra vẻ tán thành.

"Về phần tại sao hắn lại làm như vậy, ta nghĩ phần lớn là vì điện hạ đấy."

"Vì ta?" Bùi Thanh Thù có chút cảm xúc không nói nên lời: "Nhưng mà lúc đó, phụ hoàng còn chưa phong cho ta làm Thân vương, cũng không điều ta đi Binh bộ, Tứ ca còn là An Thân vương chạm tay là có thể bỏng. Bản thân hắn là con trai trưởng của Dung gia, sao lại muốn bỏ Tứ ca mà giúp ta?"

Công Tôn Minh không nhanh không chậm nói: "Như mấy người có tài bên ta nhận xét thì vị Dung phò mã này cũng không phải người thường, đương nhiên chúng ta không thể dùng tư duy của người thường đi đoán ý hắn ta được. Có vài khả năng – Ví dụ như, hắn ta đã sớm nhận ra chuyện Tứ Hoàng tử có một đứa con với Tả Đại cô nương, biết Tứ Hoàng tử không xứng làm quân chủ, cho nên đang âm thầm ủng hộ điện hạ ngài. Tuy ngài không có quan hệ máu mủ với Dung phò mã, nhưng ngài lại vô cùng thân thiết với Lệnh Nghi Công chúa. Nếu ngài trở thành Thái tử, thuận lợi đăng cơ, là một sự giúp ích vô cùng lớn cho hắn ta."

Công Tôn Minh thấy Bùi Thanh Thù lộ ra vẻ suy nghĩ nên hơi dừng lại rồi mới tiếp tục nói: "Thậm chí, bởi vì hắn ta là con thứ trong nhà, nếu Tứ Hoàng tử thượng vị, tài nguyên của Dung gia vẫn sẽ tập trung trên người Dung Đại công tử. Nhưng nếu đổi lại là ngài kế vị, Dung phò mã có thể lấy công phò trợ vua, để tách ra khỏi Dung gia."

Công Tôn Minh càng nói, Bùi Thanh Thù càng cảm thấy có lý. Thậm chí hắn còn nghĩ đến chuyện càng xa hơn nữa – "Nếu như tâm tư của Nhị tỷ phu thâm trầm như vậy, thì hắn ta càng không thể để chúng ta dễ dàng tra ra ai làm chuyện này được. Hắn cố ý dùng người của hoàng tỷ đi làm, Cái này không phải là muốn cho chúng ta đoán được ra là hắn à?"

Vẻ mặt Công Tôn Minh nghiêm túc nói: "Rất có khả năng. Điện hạ có muốn tìm hắn nói chuyện không?"

"Không" Bùi Thanh Thù kiên quyết nói: "Nếu như hắn thật sự có ý như vậy... Ta muốn chờ, chờ đến lúc hắn không kìm nén nổi nữa, tự mình đi đến tìm ta mới thôi."

"Cũng đúng." Công Tôn Minh tán đồng nói: "Tuy rằng hắn lớn hơn điện hạ mấy tuổi, còn là tỷ phu của điện hạ, nhưng nếu hắn thật lòng muốn làm việc cho điện hạ, điện hạ là quân, hắn là thần, đúng ra là phải do hắn chủ động đến tìm điện hạ nương tựa."

Vẻ mặt Bùi Thanh Thù nghiêm túc nói: "Không chỉ thế, ta còn muốn để hắn hiểu một việc – Nếu hắn có lòng trù tính cho ta, ta rất cảm kích. Nhưng dám lấy danh nghĩa vì tốt cho ta mà phạm vào ý muốn làm việc của ta, đây là việc ta không thể tha thứ."

Trong lòng Công Tôn Minh chấn động, hiểu rõ Bùi Thanh Thù nói Dung Dạng, nhưng bản thân hắn cũng giống như được nhắc nhở, không tự chủ mà gật đầu.

...

Công Tôn Minh đi rồi, Bùi Thanh Thù thay đồ rồi đi đến hậu viện.

Trước khi đi Dật Thải hiên, hắn hỏi Phúc Quý một câu trước: "Chung Trắc phi đã về rồi à?"

Phúc Quý là đại quản gia của phủ này, tình hình ra vào của người trong phủ, hắn nắm rõ hơn ai hết.

Sau khi nghe câu hỏi của Bùi Thanh Thù, Phúc Quý lập tức lắc đầu: "Vẫn chưa về, nhưng mà chắc nhanh thôi. Trước khi đi Chung Trắc phi đã nói rồi, nàng ấy sẽ về phủ trước khi trời tối."

Chuyện Chung thị muốn ra cửa, trước đó nàng đã nói qua với Bùi Thanh Thù và Tống thị. Bên phía Tống thị chắc chắn sẽ không ngăn cản, nàng ấy nhiều nhất cũng chỉ quan tâm Chung thị vài câu, dặn nàng cẩn thận hài tử trong bụng, tránh va chạm gì ở bên ngoài.

Bùi Thanh Thù cũng không ngăn cản nàng đi ra ngoài, chỉ giống Tống thị, có phần lo lắng nàng gặp phải phiền toái gì bên ngoài.

Lúc đó Chung thị nói với hắn như vậy: "Không có đâu, thiếp ngồi trong kiệu đi ra ngoài, ngây người ở Chung phủ một ngày rồi lập tức trở lại, không có việc gì."

Nhìn bụng nàng đã lộ ra, Bùi Thanh Thù vẫn không khỏi hơi lo lắng: "Nếu nàng nhớ người nhà thì cứ để bọn họ đến đây thăm là được mà? Thân thể của nàng dần nặng nề, cố gắng không đi ra ngoài mới được."

Chung thị trầm mặc một lúc, mới nói cho hắn biết: "Thật ra... Thiếp là muốn gặp Dao tỷ tỷ. Nhà tỷ ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, làm cho tỷ ấy rất lâu rồi không được đi ra ngoài. Lúc này mẫu thân của thiếp thấy việc đã qua một thời gian dài như vậy, cũng không thể để Dao tỷ tỷ các nàng luôn buồn bực trong nhà nên thử mời các nàng đến nhà làm khách. Ta muốn về nhìn tỷ ấy một cái, xem thời gian qua tỷ ấy sống có tốt hay không."

Chung thị là biểu cô nương của Tả gia, trước đó nghe thấy Tả gia xảy ra chuyện xấu như vậy, trong lòng Chung thị cũng không dễ chịu, huống chi Chung thị vẫn là bạn khuê mật của Tả Tam cô nương.

Bùi Thanh Thù nghe thế thì trong lòng có phần xúc động, hỏi nàng: "Vậy nàng có muốn ta tranh thủ đi cùng nàng không?"

Chung thị lắc đầu từ chối: "Đa tạ ý tốt của điện hạ, nhưng mà mẫu thân thiếp mời toàn nữ quyến, điện hạ đi cũng không tiện, vẫn là mình thiếp về là được rồi, ngài còn bận chuyện chính sự quan trọng hơn."

Lúc này Bùi Thanh Thù mới đồng ý để Chung thị một mình đi ra ngoài. Đương nhiên chuyện mang thêm nhiều mấy hộ vệ là không tránh khỏi.

Trong Dật Thải hiên, Phó thị thấy Bùi Thanh Thù đến, vui mừng đến không ra dáng vẻ gì, vẻ mặt tươi cười đón Bùi Thanh Thù vào.

Nhưng mới tươi cười được một chút, Phó thị đã dẩu môi ủy khuất nói: "Điện hạ thật sủng ái Chung tỷ tỷ nha, đầu tiên đưa tỷ ấy đi Nam tuần không nói, sau khi về ngài cũng thường đi Đông viện bên đó thăm tỷ ấy. Chỉ có lúc Chung tỷ tỷ không có trong phủ, ngài mới nghĩ đến nơi này của Bảo Chương thôi!"

"Nàng đúng là bình dấm chua nhỏ mà." Bùi Thanh Thù hơi bất đắc dĩ nhẹ nhàng đụng vào mũi Phó thị.

Tống thị và Chung thị đều rất hiểu chuyện, đều thuộc loại nữ tử hiền lành, Phó thị thì lại khác. Ở chung lâu ngày sẽ phát hiện ra, Phó thị nói chuyện càng thẳng thắn hơn so với Tống thị và Chung thị, cũng là một loại thẳng thắn đáng yêu.

"Vốn là thế mà, bây giờ các nữ quyến khác trong phủ đều đã có hài tử, chỉ có mình thiếp không có. Điện hạ ngài không được bất công nha." Phó thị nói xong lập tức ôm lấy cánh tay Bùi Thanh Thù, dùng đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thù.

Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nói: "Bây giờ đang giữa ban ngày, nàng đây là muốn làm cái gì?"

"Làm gì có giữa ban ngày chứ, trời tối rồi!" Phó thị ôm chặt Bùi Thanh Thù không buông: "Ta muốn điện hạ đó!"

Đối mặt với lời thổ lộ trực tiếp của Phó thị, đột nhiên Bùi Thanh Thù hiểu ra câu kia...

Mỹ nhân thật là khó hầu hạ nhất mà.

...

Ngày kia là ngày Bùi Thanh Thù đi Binh bộ báo danh. Trước khi rời khỏi Hộ bộ, Bùi Thanh Thù theo lệ ăn một bữa rượu với các đồng liêu. Lúc về đến phủ, trên người hắn khó tránh khỏi dính vài phần mùi rượu.

Hắn nghĩ chỗ Tống thị có Đông nhi, chỗ Nam Kiều có Tình tỷ, Chung thị còn đang mang thai, đi nơi nào cũng không quá phù hợp, đúng là chỉ có thể đi Dật Thải hiên rồi.

Bùi Thanh Thù qua bên đó hai tối liên tục, làm Phó thị vui đến hỏng mất, tất nhiên là vô cùng ra sức mà hầu hạ Bùi Thanh Thù.

Chờ tới hôm sau, sau khi Bùi Thanh Thù đi Binh bộ, nha hoàn bên người Phó thị đi ra ngoài, đều có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực ở trong phủ, thẳng lưng mà đi – Trắc phi nhà bọn họ giờ đang là sủng phi của vương gia đấy!



Chương 230: Ngả bài

Edit: Trúc Uyển nghi

Beta: Nga Sung dung

Lúc Khinh La xách cơm về Lưu Quang các, liền nói với Chung thị và Ngân Chúc bên cạnh Chung thị: "Vị ở Tây viện kia thật đúng là buồn cười, điện hạ mới liên tiếp đi đến chỗ nàng ta có hai ngày mà đã bắt đầu tự cho mình là sủng phi của điện hạ rồi, cũng không biết là mặt dày thế nào. Lúc cô nương nhà chúng ta đi Nam tuần cùng điện hạ, đó chính là ngày ngày cùng ăn cùng ở với điện hạ đấy, vậy mà cô nương nhà chúng ta còn chưa bao giờ nói mình được sủng ái đâu!"

Ngân Chúc ở bên cạnh không nhịn được phì cười ra tiếng.

Chung thị thấy thế, nhẹ nhàng trừng mắt với nàng ấy, trách cứ: "Đừng nói linh tinh, tránh xảy ra xung đột với người của Phó Trắc phi." Nàng đưa tay sờ lên bụng theo bản năng, nhỏ giọng nói: "Bây giờ ta chỉ muốn bình an sinh con ra, các người ngàn vạn lần không nên gây thêm phiền toái cho ta."

Khinh La vội nói: "Cô nương yên tâm, nô tỳ sẽ tránh thật xa. Lời này nô tỳ chỉ nói trong phòng này thôi, ra khỏi phòng này, nhất định không nói cho ai hết. Cho dù trước mặt Tiểu Phiến và Lưu Huỳnh, nô tỳ cũng không nhiều lời thêm một chữ nào."

Tiểu Phiến và Lưu Huỳnh đều là nha hoàn nhị đẳng trong phòng Chung thị, là Tống thị đưa đến lúc Chung thị gả vào Vương phủ, ngày thường các nàng cũng không hầu hạ kề cận Chung thị.

Chung thị nghe xong lập tức hài lòng gật đầu.

Thật ra Khinh La và Ngân Chúc có thể làm đại nha hoàn thiếp thân của Chung thị thì đều không phải người ngốc. Tuy rằng hai người thỉnh thoảng sẽ nói một ít tin bát quái trong vương phủ, với nói xấu vài nữ quyến khác ở trước mặt Chung thị, nhưng các nàng sẽ chỉ nói cho một mình Chung thị nghe thôi, tuyệt đối không lộ ra ngoài một chút nào.

Các nàng nói với Chung thị những lời này, thật ra cũng do lờ mờ đoán được tâm tư của Chung thị - Tuy rằng Chung thị ít khi chủ động nói người khác không đúng, nhưng nàng cũng không phải loại người đơn thuần thiện lương, thiếu nữ vô tri không rành thế sự, lại càng không phải là thánh nhân có thể lấy ơn báo oán.

Trong lòng Chung thị có tính toán riêng của mình.

Nên Khinh La và Ngân Chúc nói ra những lời này, có lẽ một phần là những lời trong lòng Chung thị muốn nói nhưng lại khó nói ra khỏi miệng.

Cho nên Chung thị cũng chỉ mở miệng nhắc nhở các nàng hai câu, để các nàng không đi nói lung tung ở ngoài, nhưng từ trước đến nay lại không thực sự nghiêm khắc trừng phạt để ngăn các nàng bàn tán về người khác ở trước mặt mình.

Nói chuyện phiếm xong, Chung thị vừa mới ngồi xuống trước bàn cơm, lập tức không nhịn được nhíu mày.

Khinh La thấy thế nói: "Cô nương vẫn không muốn ăn à? Lý sư phó ở phòng bếp nói, hắn ta đã cố gắng làm các món ăn hương vị nhạt cho cô nương rồi. Coi như vì hài tử trong bụng, ngài cũng cố gắng ăn một ít đi, nhé?"

Chung thị cau mày, cầm đũa lên.

Ngân Chúc đau lòng nói: "Cô nương, ngài cứ tiếp tục như vậy cũng không được đâu? Có muốn chiều tối nay sau khi Vương gia về phủ, ta đi mời ngài ấy tới xem ngài một chút không?"

"Không cần, ta như thế này, nếu để điện hạ thấy thì chàng ấy cũng không ngon miệng được." Chung thị nói, đè nén ghen tuông từ tận đáy lòng đang trào lên, cố gắng gắp một miếng thức ăn đưa lên miệng.

Hôm qua lúc về Chung phủ, Chung thị cũng không có chút thèm ăn nào giống hệt như bây giờ.

Tả thị mẫu thân của Chung thị thấy thế, không khỏi vô cùng đau lòng nói là ngày mai để Chung thái y đi Hằng Thân Vương phủ một chuyến, tự mình viết một đơn dược thiện có lợi cho phụ nữ có thai cho nữ nhi của mình.

Thừa Ân công phu nhân với hai cô nương Tả gia cũng đều rất quan tâm Chung thị.

Nhất là Tả Tam cô nương, sau khi gia yến kết thúc, Thừa Ân công phu nhân lập tức hồi phủ cùng với Tả Đại cô nương, chỉ có Tả Tam cô nương ở lại nói chuyện với Chung thị.

Hai người đi đến phòng của Chung thị ở trước khi xuất giá, trong lúc nhất thời đều thấy xúc động, hóa ra đây chính là cái gọi là cảnh còn người mất.

Mấy năm trước đó, ngay tại trong phòng này, ai có thể nghĩ tới đích nữ tôn quý nhà Thừa Ân công, vị hôn phu sẽ bị chết, đến nay chưa từng xuất giá? Ai có thể nghĩ đến, một đứa con gái yếu ớt nhiều bệnh của thái y, vậy mà có thể trở thành Trắc phi của Thân vương chạm tay có thể bỏng?

Tả Tam cô nương đuổi hết hạ nhân ra ngoài, tự tay rót cho Chung thị một chén trà, nhếch môi cười nói: "Diệu Châu, thật ra lúc còn nhỏ, là ngươi cố ý đi theo sau lưng ta nhỉ."

"Hả?" Chung thị khẽ nhướn mày: "Tỷ tỷ nói lời này là có ý gì?"

"Bởi vì ngươi biết, Thừa Ân công phủ dòng dõi cao quý, tiếp xúc cũng đều là người không tầm thường. Đôi khi ta lại nghĩ, có phải bắt đầu từ lúc đó, ngươi đã ôm tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ rồi không?"

Chung thị nghe Tả Tam cô nương nói vậy, cũng không hoảng loạn, chỉ khẽ cười, thẳng thắn thừa nhận: "Làm tỷ tỷ phát hiện ra rồi. Không có cách nào, người thường đi chỗ cao, nước thì chảy chỗ trũng mà."

Một nữ nhi của thái y, không tự mưu cầu cho mình một con đường thì còn có cách gì nữa chứ?

Tả Tam cô nương thấy nàng thẳng thắn như vậy, không khỏi lại cười một tiếng: "Vậy ngươi nói thật với ta một câu, năm đó ngươi đưa túi thêu đựng dược hương cho Thập nhị điện hạ... Rốt cuộc là vì ngươi thích hắn, hay là vì nhìn trúng thân phận và địa vị của hắn, cùng tiềm lực phát triển trong tương lai của hắn hả?"

"Sao tỷ tỷ lại muốn hỏi ta như vậy?" Chung thị lộ ra vẻ mặt hoang mang, không thể không thừa nhận, mỗi một cử chỉ hành động của mỹ nhân đều là cảnh đẹp ý vui cả.

Tả Tam cô nương vừa nhìn vẻ mặt vô tội như vậy của nàng, đã cảm thấy trong lòng mềm nhũn, huống chi là lúc nam nhân đối mặt với nàng chứ?

"Cũng không có gì, chỉ là gần đây nhàn rỗi ở trong phủ, buồn chán nên xem một quyển tiểu thuyết tên là 《Phi tần sau lưng vua》. Sách kia nói về một người có dòng dõi bình thường, vì gia chủ lên như diều gặp gió, nên lần lượt gả mấy đứa con gái của mình cho Hoàng tử đương triều, để cho một nữ nhi nào đó của mình có thể trở thành Hoàng phi. Cũng không biết vì sao, xem một chút lại nghĩ đến ngươi."

"Tỷ tỷ à," Chung thị buồn cười nhìn nàng nói: "Có một số việc, sao cứ phải nói rõ ràng ra chứ? Giống như ta không nói cho ngươi biết, ta cũng xem qua một quyển tiểu thuyết tên là 《Lạc hoa tình》. Ngươi phải biết rằng, tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, hiện thực vẫn là hiện thực, có lúc nên hồ đồ một chút mới tốt, ngươi nói có đúng không?"

Trong lòng Tả Tam cô nương giật thót, thầm nghĩ "Quả nhiên là thế".

Chuyện nàng có tình cảm với Bùi Thanh Thù, quả nhiên vẫn để cho Chung thị biết được.

Nhưng Chung thị lại chưa bao giờ để lộ ra một chút cảm xúc khác thường nào ở trước mặt nàng...

Tả Tam cô nương trầm mặc một lúc, rồi lắc đầu cười nói: "Diệu Châu à Diệu Châu, ngươi đó, chính là quá thông minh mà. Nữ tử giống như ngươi, người thích ngươi thì sẽ vô cùng thích ngươi, nhưng chán ghét ngươi thì cũng sẽ cực kỳ chán ghét ngươi. Giống như... Giống như Lệ Phi nương nương vậy."

Chung thị nghe vậy, lập tức dùng một mắt đào hoa to tròn yên lặng nhìn Tả Tam cô nương: "Vậy tỷ tỷ là thích ta, hay chán ghét ta?"

Tả Tam cô nương vươn tay, nhẹ nhàng vuốt cằm nàng một cái: "Vừa mới khen ngươi thông minh, giờ lại bắt đầu vờ ngớ ngẩn hả? Đương nhiên là thích ngươi rồi, ngốc ạ."

Chung thị nhìn Tả Tam cô nương, nở nụ cười.

...

Người bình thường khi đến một chỗ mới, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không quen.

Bùi Thanh Thù vừa tới Binh bộ ngày đầu tiên, liền không biết sao trong lòng cảm thấy mệt mỏi. Hắn cũng không biết bản thân mình làm sao, rõ ràng Binh bộ Thượng thư là thân thúc thúc của hắn, vô cùng từ ái với hắn, rõ ràng Thị lang là Đại Hoàng huynh có quan hệ rất tốt với hắn, vô cùng chiếu cố hắn, nhưng Bùi Thanh Thù lại cảm thấy khó chịu, lại không nói ra được khó chịu ở đâu.

Dưới tình huống này, căn bản hắn không có tâm tình đi hậu viện ở cùng nữ quyến gì cả, ngay cả hài tử cũng không muốn chơi đùa, hắn chỉ muốn một mình yên lặng một chút.

Một mình hắn ngẩn người trong phòng rất lâu, bữa tối cũng không đụng đến, cũng không gọi người thắp đèn.

Mãi cho đến khi trong phòng đen kịt, hắn mới sờ soạng tự mình đứng lên, đốt một ngọn nến duy nhất.

Hắn suy nghĩ rất lâu mới hiểu được, nguyên nhân chủ yếu làm hắn khó chịu, chỉ e là vì Dung Dạng.

Ban ngày lúc gặp mặt, Bùi Thanh Thù giả bộ dáng vẻ cái gì cũng không biết, Dung Dạng cũng vậy.

Tuy rằng Bùi Thanh Thù cố ý gõ Dung Dạng một chút, nhưng hiển nhiên Dung Dạng càng làm trò hơn hắn nhiều.

Bùi Thanh Thù cảm giác nếu cứ như vậy, hắn sợ mình sẽ không nhịn được mà mở miệng nhắc tới chuyện chặn thư từ kia trước với Dung Dạng.

Nếu là như vậy, Bùi Thanh Thù sẽ ở vào vị trí tương đối bị động.

Bùi Thanh Thù không muốn như thế.

Nhưng hiện tại bản thân hắn đang ở Binh bộ, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy với Dung Dạng. Nếu không giải quyết tốt chuyện này, e rằng Bùi Thanh Thù hắn sẽ vẫn không thể nào thích ứng với chỗ này.

Hoặc là còn một cách nữa, là báo việc này cho một trong những "Minh hữu" hiện tại của hắn, Vinh Quý phi.

Nếu như Vinh Quý phi biết Dung Dạng đã làm cái gì, nhất định sẽ mạnh mẽ dạy dỗ cháu trai bên nhà ngoại này.

Nhưng Bùi Thanh Thù không làm được.

Xem như vì Lệnh Nghi, hắn cũng hy vọng Dung Dạng có thể sống tốt, đừng xảy ra chuyện gì.

Loại cảm giác tiến không được mà lùi cũng không xong này làm Bùi Thanh Thù cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Cũng may không bao lâu thì Dung Dạng chủ động tìm tới cửa.

Bởi vì chuyện của Tứ Hoàng tử, trong lòng Bùi Thanh Thù có tức giận, có trách móc với hắn, nhưng những năm gần đây, hắn đã sớm coi Dung Dạng là một trong những người nhà của mình.

Lúc này Dung Dạng đến tìm hắn trước, đã nói lên Dung Dạng chịu thua hắn.

Bùi Thanh Thù sẽ không làm khó hắn quá.

Hắn không tức giận cũng không nổi giận, chỉ lẳng lặng nghe Dung Dạng giải thích với hắn.

"Ta cho người chặn bức thư thứ hai của điện hạ, vì theo ta được biết, lúc đó Tứ Hoàng tử đã không còn khả năng cứu vãn nữa. Điện hạ có cố xoay chuyển thì căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì. So với để mầm tai họa này một mực bị giấu kín, sinh mủ sinh đau nhức, còn không bằng để nó sớm bị lộ ra."

Trong lòng Bùi Thanh Thù cũng biết thật ra Dung Dạng nói cũng có đạo lý riêng của nó. Nhưng về mặt tình cảm mà nói...

Lúc còn nhỏ hắn đã thấy Tứ Hoàng tử và Dung Dạng tốt với nhau như thế nào.

Dung Dạng ngay cả Tứ Hoàng tử cũng có thể vứt bỏ, sau này sẽ một lòng một dạ mà phụ tá hắn sao?

Sau khi trải qua chuyện này, Bùi Thanh Thù căn bản không cách nào hoàn toàn tin tưởng hắn được.

"Vậy ngươi làm vậy với Tứ ca, trong lòng ngươi không cảm thấy có chút hổ thẹn nào à? Cho dù nói thế nào thì các ngươi vẫn là biểu huynh đệ có cùng huyết thống mà."

Bùi Thanh Thù nói xong câu này lập tức cảm thấy hơi hối hận – xem ra người lạnh lùng như Dung Dạng, khi Bùi Thanh Thù nói những lời này, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng ấu trĩ buồn cười mà.

Ngược lại Dung Dạng vẫn chưa cười nhạo Bùi Thanh Thù, chỉ không có chút áy náy nào trả lời: "Không đâu, bởi vì ta biết là ta đang làm chuyện đúng đắn. Nhân lúc Tứ Hoàng tử còn chưa lún sâu vào cuộc tranh đoạt ngôi vị đế vương, còn chưa tới mức đối chọi gay gắt không cứu vãn được với điện hạ, để hắn sớm rời khỏi trận chiến vốn không thuộc về hắn, không phải là điều tốt sao? Huống hồ, bây giờ coi như hắn đã được đền bù mong ước – có một đứa con trai do mình và người mình thực sự yêu sinh ra, còn có hy vọng cưới Tả Đại cô nương làm vợ... Ngài phải biết rằng, đối với người như hắn, nữ nhân kia còn quan trọng hơn cả giang sơn xã tắc Đại Tề. Điện hạ còn muốn ta phải giúp hắn giấu chuyện này đi, phụ tá hắn leo lên ngôi vị Hoàng đế à?"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật