[Trừng trung tâm] Vãng Sinh Nhân

Phiên ngoại 3: Gia thư nan thư



Giang thị hướng tình thân. Phiên ngoại nhỏ của Vãng Sinh Nhân.

Đường lê hoa ánh bạch dương thụ, tẫn thị tử sinh biệt ly xử.

Minh minh trọng tuyền khốc bất văn, tiêu tiêu mộ vũ nhân quy khứ.

[ Lòng Mẹ ]

Ngu Tử Diên cả cuộc đời sống lạnh lùng kiêu ngạo, tên tuổi mạnh mẽ truyền xa cũng không để ý. Mày liễu cau lại, mắt hạnh lăng lệ, chính là cường thế không giận mà uy.

Nàng không hối hận khi kết hôn với Giang Phong Miên, ngay cả khi nàng chỉ có thể ở trong hung hăng càn quấy cùng lời nói lạnh nhạt che đậy tâm trí, nàng chỉ có thể nuốt nỗi buồn và cay đắng dưới sự sắc bén không thể phá hủy.

Nàng cả đời này đều rất hiếu thắng, không cần bất luận kẻ nào nâng đỡ.

Ngoại hình cùng tâm tính của Giang Trừng đều theo nàng, Ngu Tử Diên không thể nói là vui mừng hay là khổ sở. Nàng không muốn Giang Trừng giống như nàng, bên ngoài cường thế cao ngạo, nhưng lại đem mình trói buộc vào trong một thế giới nhỏ bé, một mình nhận lấy bao nhiêu tổn thương.

Tình yêu của nàng đối với Giang Trừng là khắc nghiệt, quá mức lạnh lùng và khắc nghiệt, Giang Trừng nhưng vẫn là chạy trong gió lạnh ùn ùn kéo đến, trong tay nắm chặt tuyết lạnh buốt lại dịu dàng, rõ ràng lạnh thấu xương lại không chịu buông tay, nhìn thấy nàng liền mỉm cười.

Con ngoan, con ngoan.

Ngu Tử Diên cả đời này chưa từng hối hận, duy chỉ có khi mình ở trong ngọn lửa hừng hực nóng bỏng sinh mệnh sắp chôn vùi, sinh ra tham luyến bi ai nhất.

Nàng ôm chặt Giang Trừng vào trong ngực, hôn tóc của hắn, hốc mắt nóng hổi.

Nàng cả đời này đều rất hiếu thắng, không cần bất luận kẻ nào nâng đỡ, cũng không cần đến người khác đồng tình cùng thấu hiểu.

Nhưng khi nàng ôm Giang Trừng lần cuối, ôm đứa trẻ cùng mình huyết nhục tương liên, nàng đột nhiên muốn khóc.

Tất cả lời nói cùng chúc phúc, tất cả hối hận cùng không đành lòng, đều ở trong cái ôm cuối cùng.

Con ngoan, con ngoan.

Nàng muốn nhìn Giang Yếm Ly lấy chồng, muốn nhìn Giang Trừng cưới vợ, muốn nhìn các con của nàng có một gia đình ấm áp hòa thuận, mà không phải giống như nàng cùng Giang Phong Miên, làm vợ chồng bất hòa cả một đời.

Không chỉ có khổ mình, cũng khổ con cái.

Có quá nhiều thứ mà nàng muốn. Cuối cùng chỉ có thể ở trong ngọn lửa ngập trời, nhìn xem thuyền nhỏ bi thương vô lực đi xa, nghe tiếng kêu khóc thê lương của Giang Trừng.

Con ngoan. Ngu Tử Diên rốt cuộc rơi nước mắt. Nàng ngửa mặt lên, cố nén những giọt nước mắt yếu ớt của mình, hiếm hoi nở nụ cười.

Rất đắng, rất đau. Nàng khi còn bé không thích nũng nịu cùng khóc rống, sau khi lớn lên cũng khinh thường sợ hãi cùng mềm yếu.

Nàng cả đời này đều rất hiếu thắng, không cần bất kỳ kẻ nào nâng đỡ, nhưng cuối cùng nàng đã tìm thấy trái tim nguyên bản mềm mại nhất đã tan vỡ khi ôm Giang Trừng.

Ngu Tử Diên xoay người sang chỗ khác, chính là mặt mày sắc bén, tư thái trầm ổn.

Nàng đi ngược lại Giang Trừng.

A Trừng, mẹ yêu con. Hãy nhớ rằng, không gì có thể lấy đi tình yêu của mẹ.

[ Ý cha ]

Thanh Minh Hàn Thực năm nay, Giang Phong Miên hiếm khi bước vào giấc mơ của Giang Trừng.

Y nhìn xem Giang Trừng nhỏ tuổi đi theo ở sau lưng mình, ngập ngừng hồi lâu, nhưng vẫn đưa tay ra tóm lấy góc áo của mình.

Nhẹ như vậy, do dự như vậy, dè dặt như vậy.

Giang Phong Miên trông thấy mình xoay người lại, đưa tay sờ lên cái đầu nhỏ nhắn của hắn, không hề nói gì, sau đó nhanh chân rời đi.

Thậm chí không có một nụ cười dịu dàng.

Giang Phong Miên nhìn Giang Trừng, hắn vẫn nhìn bóng lưng rời đi không hề có một chút do dự kia, trong đôi mắt thanh tịnh dâng lên một tầng hơi nước mơ hồ.

Hắn nhếch miệng, không khóc lên tiếng, chỉ cúi đầu tự mình lau nước mắt, liền quay người rời đi.

Giang Phong Miên trong lòng cảm thấy đau đớn, vươn tay ra, làm thế nào cũng không chạm tới bóng lưng đơn bạc kia.

Cảnh trong mơ đột nhiên biến đổi, hóa thành bầu không khí sôi nổi và ấm áp trong bữa tối đêm giao thừa. Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đang uống canh sườn củ sen, Ngu Tử Diên lơ đãng lộ ra ánh mắt mềm mại, Giang Yếm Ly dịu dàng mỉm cười.

Y trông thấy mình vỗ vỗ bả vai Ngụy Vô Tiện, khen ngợi sự tiến bộ tuyệt vời của Nguỵ Anh. Giang Trừng dừng lại động tác một chút, tay dường như run rẩy, rất nhanh lại cúi đầu xuống im lặng ăn cơm.

Giang Phong Miên nhìn rất cẩn thận, y trông thấy ánh mắt Giang Trừng như có như không xẹt qua mặt của y, hy vọng phụ thân có thể nói lời giống như vậy với mình.

Dè dặt mong đợi như thế.

Nhưng y không hề nói gì, chỉ sờ đầu Giang Trừng, hỏi hắn muốn vỏ kiếm như thế nào.

Thất vọng là một khoảnh khắc, rất nhanh liền biến mất trong niềm vui sướng. Chỉ là cho Giang Trừng một chút xíu quan tâm như vậy, hắn liền nâng ở trong lòng bàn tay.

Giang Phong Miên nhắm mắt lại, lắc đầu, mỉm cười cay đắng.

Liên Hoa Ổ ánh lửa ngút trời, gió trên sông khác thường rét thấu xương mà bi ai, nơi sinh ly tử biệt.

Y nhìn thấy mình do dự sờ đầu Giang Trừng, nói muốn hắn sống tốt, sau đó bỏ đi trong tiếng khóc đau đớn của thiếu niên.

Cha. Giang Trừng hét lên như vậy. Giang Trừng rất ít gọi y như vậy. Hắn gọi Giang Phong Miên là phụ thân, lại gọi Ngu Tử Diên là mẹ, hắn rất thân thiết với Giang Yếm Ly, duy nhất chỉ có không biết làm thế nào để hòa hợp cùng Giang Phong Miên.

Là Giang Phong Miên sai.

Không yêu con của mình sao? Không thể nào. Thế nhưng là rõ ràng yêu, lại luôn lơ đãng tại xa cách cùng tổn thương hắn.

Giang Phong Miên nhớ lại khi Giang Trừng chào đời, y mừng rỡ như điên, cẩn thận từng li từng tý nhận lấy đứa bé kia, hôn lên đôi má mềm mại của hắn, trong lòng cất giấu yêu thương không thể nào tả được.

Tính tình của Giang Trừng không phải y yêu thích, y có mấy phần thất vọng, nhưng tình yêu của y dành cho Giang Trừng chưa bao giờ giảm đi một nửa.

Nhưng y đã làm những gì chứ? Bởi vì nghiêm khắc với Giang Trừng sinh ra xa cách, bởi vì đối với Ngụy Vô Tiện thương tiếc sinh ra yêu mến.

Nhưng tất cả những chuyện này đều thành lưỡi đao trong lúc vô tình y đâm vào trong lòng Giang Trừng.

Ngu Tử Diên lãnh ngạo, Giang Phong Miên ôn hòa, hai vợ chồng hoàn toàn khác biệt, nhưng lại đều là người không am hiểu biểu đạt tình cảm của mình.

Y nợ Giang Trừng một tiếng xin lỗi, một tiếng khen ngợi, một nụ cười, một cái ôm... Còn có rất rất nhiều, nhưng y không thể nào bù đắp được nữa.

Giang Phong Miên muốn nói cho Giang Trừng, Giang Trừng vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của y, tình yêu của y dành cho Giang Trừng không thua kém gì so với Ngu Tử Diên cùng Giang Yếm Ly.

Trước kia khó nói, nhưng bây giờ rất khó để nói.

Giang Phong Miên căm giận chính mình, y nợ Giang Trừng không chỉ có những thứ kia.

Cảnh trong mơ dần dần nhạt nhòa. Giang Phong Miên nhìn Giang Trừng lẻ loi một mình, đưa tay sờ đầu của hắn, ngay cả khi không thể nào chạm tới, động tác lại vô cùng dịu dàng và nghiêm túc.

A Trừng, con phải mạnh khỏe.

[ Nan thư ]

Lại là một năm tết Thanh Minh. Giang Trừng lại đi từ đường quỳ đến đêm khuya, lại đi thuyền trên hồ, đứng lặng yên. Hắn từng ở nơi này nhìn cha mẹ đi xa, nhìn xem cửa nát nhà tan.

Trời mưa. Nước mưa nhỏ vụn lại lạnh buốt đánh vào người, rơi xuống trong hồ, tầng tầng sầu bi gợn sóng phân tán.

Giang Trừng mặt không chút thay đổi, mặt mày lăng lệ. Hắn một thân một mình, nhưng lại ngạo nghễ mà đứng.

Tiếng mưa rơi cùng tiếng gió như khóc như tố, giống như là ngâm tụng tưởng niệm xa xôi lại mơ hồ, lại giống như là gia thư viết ấm áp lại sầu bi.

Nước mưa dịu dàng vuốt ve, giống như nụ hôn cùng cái ôm năm đó của Ngu Tử Diên, giống như vỗ về cùng căn dặn cuối cùng của Giang Phong Miên. Giang Trừng rủ mắt xuống, thì thầm: "Mẹ, phụ thân."

Trả lời hắn chỉ có mưa dịu dàng, gió nghẹn ngào.

Giang Trừng thấp giọng cười cười, khóe mắt đuôi lông mày đều là tự giễu cùng đạm mạc. Nơi ánh mắt chiếu tới, dưới liên đăng chiếu rọi, nước hồ lẳng lặng chảy xuôi, không có ngọn lửa hừng hực, không có sinh ly tử biệt.

Đã qua thật lâu.

Đứng lặng thật lâu, Giang Trừng xoay người sang chỗ khác, chèo thuyền rời đi. Hắn nhìn phía trước trống rỗng không có một ai, ánh mắt bình tĩnh kiên định.

Đường lê hoa ánh bạch dương thụ, tẫn thị tử sinh biệt ly xử.

Minh minh trọng tuyền khốc bất văn, tiêu tiêu mộ vũ nhân quy khứ.

[ Hoàn ]

Xuất phát từ bài thơ《 HànThực Dã Vọng Ngâm 》của Bạch Cư Dị, văn dịch: Hoa hải đường cùng hoa lê bao phủ cây bạch dương, đây đều là nơi sinh ly tử biệt.

Người chết ở Hoàng Tuyền mê man không nghe thấy tiếng khóc của chúng ta, để người tế điện ở trong chạng vạng tối tiếng mưa rơi rả rích trở về.

Chính thức hoàn tất, hai phiên ngoại trước vui vẻ, cuối cùng ngược một chút [ lăn ] sau này có lẽ sẽ còn viết hướng thân hữu w nhưng mà bản thân quá nhiều hố 233333

Tôi yêu người Giang gia, bọn họ rất tốt! Mặc dù có chút ghê tởm Giang Phong Miên. A ha ha ha ha ha....

=====

Chú thích xíu :《 HànThực Dã Vọng Ngâm 》của Bạch Cư Dị, thơ miêu tả tình hình tảo mộ, tương tự tiết Thanh Minh bây giờ.

"Ô đề thước táo hôn kiều mộc, thanh minh hàn thực thùy gia khốc.
Phong xuy khoáng dã chỉ tiễn phi, cổ mộ lũy lũy xuân thảo lục.
Đường lê hoa ánh bạch dương thụ, tẫn thị tử sinh biệt ly xử.
Minh minh trọng tuyền khốc bất văn, tiêu tiêu mộ vũ nhân quy khứ."

Hàn Thực Thanh Minh là phong tục tảo mộ rất là tôn trọng.

Hàn Thực Thanh Minh làn gió tảo mộ hết sức thịnh hành ở đời Đường.

Từ trong bài thơ này, không chỉ có thể nhìn thấy tình cảnh tảo mộ thê lương bi thảm, cũng thể thấy được Hàn Thực cùng Thanh Minh là tập tục tảo mộ giống nhau ở đời Đường. Đúng vậy, bất cứ khi nào ở thời gian này, một số nhà thơ lang thang ở vùng đất xa lạ, tự nhiên nảy sinh nhớ nhà.

Mô tả trạng thái tâm trạng thê lương của những người tảo mộ.

     - Hàn Thực : tiết trước Thanh Minh một ngày. Cũng có nơi gọi tiết Thanh Minh là Hàn Thực.

PN cuối cùng này lại đau lòng Ngu phu nhân quá. GPM chán đéo muốn nói, mặc dù đã được Xích Cận tận lực tẩy trắng. 🙃


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật