[ TaeJinKook ] [ Fanfiction ] [ 14+ ] Vì Chúa chỉ cho mỗi người một trái tim.

13.



Chưa bao giờ Jin nghĩ Jungkook sẽ làm điều này.

Chưa bao giờ.

Những vết cắt còn rất mới, vẫn đang chảy máu và nằm gọn trên cổ tay gầy của em. Có lẽ em chỉ vừa mới rạch gần đây thôi. Nhưng dù thế nào thì nó cũng đã đủ để Jin chết lặng hồi lâu.

Lời cảnh tỉnh đầu tiên và duy nhất cho thứ tình cảm lỡ lầm.

Jungkook không phản kháng nữa, em chỉ đơn giản nhìn Jin bằng ánh mắt sợ hãi xen lẫn tủi hổ. Em sợ Jin buồn. Tệ hơn hết, em sợ Jin đau. Em đã khiến anh phải chịu đựng quá nhiều rồi. Thật buồn khi lúc nào cũng là người rước thêm cho anh biết bao rắc rối. Em thất vọng về bản thân quá.

Jin im lặng. Anh vẫn đứng nguyên ở đó cầm chặt cổ tay em. Một lúc sau, anh mới buông em ra, và bỏ đi, sau khi nhìn em bằng ánh mắt mà em thề em sẽ nhớ mãi.

Đau đến dại người.

Tối hôm đó, Taehyung cũng đến tìm em. Nhưng Taehyung không im lặng như Jin. Anh ngồi xuống cạnh giường, ôm em, khóc lặng lẽ. Đây là lần đầu tiên em thấy anh khóc ở một nơi nào khác ngoài sân khấu. Và điều đó dằn vặt em ghê gớm lắm. Em thấy mình thật xấu xa.
-----------

Sau lần đó, em thôi không rạch tay nữa, mặc dù nó khiến em cảm thấy thanh thản hơn. Em chẳng dám làm hai anh buồn. Thêm nữa, hai anh cũng đã giấu sạch tất cả các vật dụng sắc nhọn trong phòng em đi, tránh để em làm một việc gì đó mà họ không thể can thiệp kịp thời.

Hai anh đã nghe được sự im lặng của em. Nhưng cũng như mọi lần, chẳng có gì là tất cả. Hai anh chưa cảm nhận được hết nỗi tuyệt vọng nhìn từ vị trí của em. Mà thực ra hai anh có lẽ không bao giờ cảm nhận được. Vì hai anh đâu như em. Hai anh đâu có một trái tim mà như người ta vẫn thường hay nói, là quá to so với cơ thể và tâm hồn.

Và điều vô cùng tồi tệ đã xảy đến trong ngày thứ mười ba kể từ sau khi Jungkook bắt đầu rạch tay. Em đã nhận ra một sự thật mà trước nay em chưa bao giờ muốn tin: Vị trí của hai anh trong lòng em.

Vị trí, hay nói đúng hơn là cấp bậc. Em đã hiểu về tình cảm em dành cho Taehyung. Và cho Jin. Rõ ràng nó có sự khác biệt lớn. Jin đã nói với em không dưới ba lần về việc em yêu Taehyung nhiều hơn. Nhưng em chẳng bao giờ tin cả. Em quá tự phụ. Em cho rằng chính em mới là người hiểu bản thân mình rõ nhất.

Em đau đớn nghĩ đến Jin. Lúc nào anh cũng là người chịu nhiều thiệt thòi. Anh xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất, ấy thế mà em lại toàn đem đến cho anh biết bao cay đắng. Giá như em đừng phát hiện ra. Giá như em có thể giữ mãi cái suy nghĩ ích kỉ rằng em có thể cân bằng tình cảm dành cho hai anh, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp biết bao.

Đáng tiếc rằng cuộc đời em chưa bao giờ có từ giá như. Hay như Jin vẫn thường nói, nếu có giá như thì cuộc đời sẽ chẳng còn là cuộc đời. Nó sẽ biến thành địa ngục, thành nơi chốn của tất cả những điều tham lam và bẩn thỉu nhất sâu bên trong mỗi con người.

Vì Chúa chỉ cho mỗi người một trái tim. Một trái tim duy nhất với một tình yêu duy nhất, và một con người duy nhất, đích thực. Đến cuối cùng, nếu từ nếu tồn tại, em cũng sẽ chọn lấy Taehyung.

Em yêu Taehyung, và em muốn em cũng yêu Jin nhiều như em yêu Taehyung.

Mối quan hệ này vốn dĩ là cái lồng trống không, chính tình cảm của cả ba mới là song sắt. Chẳng ai có lỗi trong chuyện này cả. Chẳng một ai. Họ bị nhốt. Nhưng tiếc thay, không ai nhận ra, không ai đủ tỉnh táo để tìm cách thoát khỏi. Họ cứ ở mãi trong chiếc lồng khóa kín giam hãm cả tuổi trẻ u ám. Để rồi ba người đã tự làm cho nhau khổ. Làm nhau khổ cả một đời.

Những ngày sau đó, em cố gắng dành thật nhiều thời gian cho Jin. Không hiểu sao em cảm thấy mình cần có một sự bù đắp riêng cho anh. Em đi theo anh mọi lúc mọi nơi, đêm đến cũng mang theo chăn gối sang phòng anh ngủ. Em nghĩ mình đang làm đúng.

Nhưng em thì chẳng bao giờ biết được những gì em làm có thật sự đúng hay không. Vô tình, em đã khiến Taehyung nghĩ đến những điều không được hay cho lắm. Tất nhiên, Taehyung im lặng, vì anh biết anh cần phải giữ cho Jungkook bình tĩnh một khoảng thời gian nữa. Em quá mong manh, nhất là trong thời điểm này.

Tuy thế, những ánh nhìn vụn vặt, những nụ hôn vương vãi, những lần đụng chạm không chủ đích của Taehyung dần dần trở nên sai trái hơn. Thậm chí có lần anh đã kéo em vào một cuộc động chạm không mấy nhẹ nhàng giữa môi và lưỡi hai người, ngay ở trong bếp, khi Jimin quay người đi để chuẩn bị bát đũa.

Đôi khi im lặng cũng chẳng phải cách tốt nhất. Taehyung im lặng, nhưng hành động của anh lại không im lặng như bản thân anh. Ban đầu thì Jungkook vẫn còn mơ hồ. Mãi sau đó em mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra đằng sau một Taehyung kiệm lời với em đến lạ thường. Anh ghen. Và tất nhiên cái ghen ở thứ tình cảm lạ lùng này thì cũng lạ lùng ghê lắm. Thế là cuối cùng mãi vẫn chỉ có ba người chịu khổ.

Em muốn bù đắp cho Jin, nhưng em không muốn làm cho Taehyung đau. Thực ra, cách mà em nhận ra tình cảm của mình nó vốn dĩ đã không được bình thường mấy, cho nên tất nhiên cách để em chấp nhận nó sẽ chẳng lấy đâu ra dễ dàng. Em có cảm giác như tất cả những gì em làm trong thời điểm hiện tại đều chống đối lại em. Hoặc em chưa đủ thông minh để tìm ra hướng giải quyết tốt nhất. Có lẽ. Ai biết được. Tất nhiên, Jungkook không ngu ngốc. Chỉ là cái thông minh ở đây khác với lẽ bình thường, rất nhiều. Tất nhiên.

Sự bế tắc đang dày vò Jungkook trong nỗi đau khổ tột cùng. Em không thể ngủ ngon dù chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Mỗi lần em nhắm mắt, là bao suy nghĩ dằn vặt ùa đến bên cạnh hành hạ em. Thế là em lại bật khóc nức nở. Các anh thương em lắm, nhưng chẳng ai có thể làm gì được. Họ đành nuốt nước mắt nhìn em chịu đựng khổ sở một mình.

Đôi khi Jungkook tự hỏi liệu bế tắc có phải từ sát nghĩa nhất để miêu tả về mối quan hệ giữa ba người không. Có lẽ đúng đấy, vì thật sự tình cảm này đã trói buộc tất cả trong cái lồng chật hẹp không có lối thoát. Và tệ nhất là chẳng có cách nào để ra khỏi đó. Ngay cả khi một trong hai anh quyết định sẽ rời đi để em được hạnh phúc, điều đó cũng chỉ làm cho mọi chuyện càng thêm rắc rối.

Bởi vì em đều yêu cả hai như nhau, và hai anh thậm chí còn yêu em nhiều hơn cả yêu bản thân mình nữa. Nếu một người rời đi, hai người còn lại chắc chắn sẽ chết trong lòng không ít. Rồi thứ thương cảm đó sẽ nhấn chìm tất cả trong nỗi đau đớn kinh khủng nhất. Nhưng ba người cũng chẳng thể tiếp tục duy trì được mọi chuyện tiếp tục xảy ra như hiện tại.

Hai anh đều là con người, hai anh không thể san sẻ người mình yêu thương cho bất cứ ai khác. Ghen tuông là điều tất yếu, mâu thuẫn là điều tất nhiên. Đến lúc đó thì ai có thể chịu đựng được nữa? Ngay cả em, em cũng chỉ là con người, em chẳng cân bằng được tình cảm dành cho cả hai được.

Bế tắc hoàn toàn.
---------

Jungkook đứng lên chiếc ghế mỏng manh bằng gỗ, tay bám vào sợi dây thòng lọng mắc vào đèn chùm. Đầu óc em trống rỗng. Em không thể nghĩ được bất cứ điều gì ngoài việc em sẽ được tự do. Một loại tự do méo mó. Rồi em lau nước mắt, tròng sợi dây vào cổ, run run miết từng thớ tơ lạnh ngắt. Sắp rồi, em sắp thoát khỏi bao sự dày vò đã giết chết hồn em nhiều hơn một nửa.

Giấc mộng dài.

Sợi dây em dùng là của Jimin. Anh mắc nó vào cành cây cổ thụ năm ngày nay rồi. Anh bảo anh muốn làm xích đu. Bản thân em cũng chẳng rõ vì sao anh quyết định vậy nữa. Em đã bật khóc khi nhìn thấy nó lần đầu tiên, vì em biết chắc chắn nó sẽ thôi thúc những cơn ác mộng về sự giải thoát đi vào giấc ngủ của em. Sự giải thoát từ ngục tù này sang nhà giam khác, có lẽ thế. Tội nghiệp Jimin, và tội nghiệp cả em.

Nhưng rồi, em bỗng nhớ đến giấc mơ đã ám ảnh em suốt những ngày vừa qua. Và em giật mình với ý định rất đỗi ngu ngốc em đang chuẩn bị làm. Em bàng hoàng nhận ra rằng em vẫn còn hai anh, còn cha mẹ, còn quá nhiều sự ràng buộc với sự sống. Em không thể khiến mọi người đau khổ để đổi lại cho em thanh thản được.

Em đã ích kỉ cả phần đời trước đó rồi. Em chẳng muốn mình tiếp tục là nguyên nhân gây nên rắc rối cho mọi người được. Thế là, em vội vàng muốn gỡ sợi dây tròng quanh cổ của em ra. Trong giây phút ngắn ngủi đó, em thấy vẻ mặt hài lòng của hai anh hiện lên trong tâm trí. Tuy vậy, dường như số phận vẫn còn muốn trêu đùa em. Em hụt chân, ngay trước khi em kịp làm hành động đáng ra sẽ cứu rỗi em kia.

Cái ghế đổ gục xuống xuống nền nhà, chừa lại một khoảng trống không hề nhỏ ngăn cách em với mặt đất. Cổ em bị thít chặt bởi sợi dây thừng to bản chắc chắn. Nước mắt tuôn ra giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp, khi em biết chắc sau giây phút này, em sẽ đi đến một miền cực lạc xa xôi, tách biệt hoàn toàn khỏi sự sống. Khỏi các anh. Chẳng nỗi tuyệt vọng nào lớn hơn nỗi tuyệt vọng của em lúc này. Em đau đớn nghĩ tới hai anh khi em đã rời mãi khỏi cuộc đời. Em không muốn điều này xảy ra. Em không muốn mình mãi mãi là lí do của nỗi đau khổ thậm chí còn đáng sợ hơn cái chết ở sâu trong lòng hai người em yêu.

Em giẫy giụa trong sự hoảng hốt tột cùng. Nhưng nó chẳng có tác dụng gì ngoài việc đẩy em đến gần hơn với cõi vĩnh hằng. Chân em chơi vơi cố tìm lấy một điểm tựa trong không gian trống rỗng. Tất nhiên, điều đó vô nghĩa. Em chỉ càng thấy bế tắc nhiều thật nhiều. Sợi dây cứa vào cổ họng khiến em đau nhói, luồng oxy bị hút cạn đến tận giọt cuối cùng làm em khó chịu vô cùng. Trong đầu em nổi lên hàng trăm tiếng gào thét man dại như muốn nổ tung. Thì ra chết đi không nhẹ nhàng như em vẫn tưởng.

Những giây cuối cùng của cuộc đời, tất cả kí ức mà em đã từng trải qua đều quay trở lại. Em thấy mình khi vẫn còn là một cậu nhóc, khi em vào tiểu học, khi em lên trung học, khi em đi thi tuyển, khi em gặp các anh, khi em biết yêu- cũng là lúc cuộc đời em lâm vào bế tắc. Nhưng rõ hơn hết, em nhớ câu nói hai anh vẫn thường nói với em.

" Anh sẽ theo em đến nơi tận cùng Trái Đất "

Bây giờ đây, em đang sắp sửa đi đến nơi tận cùng Trái Đất. Và em biết hai anh chắc chắn giữ trọn lời hứa của mình. Em đau xót cho phận em, phận anh, phận những con người sinh ra với cuộc đời lầm lỡ. Tình thương để đâu cho hết? Tình yêu đong sao cho đầy? Bế tắc nhét đâu để những tháng ngày dại dột, để cho nỗi ám ảnh mãi chẳng còn là dai dẳng?

Muộn rồi.

Em lại thấy những giọt máu chảy từ người hai anh trong giấc mơ của mình.

Đau đớn và xót xa.


End.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật