mảnh kính vỡ lấp lánh
khẽ rơi khỏi toà nhà
địa cầu dần buông lạnh
môi em và môi ta
những văn minh đổ nát
dưới ánh lửa bập bùng
những đàn người xơ xác
mang con tim mông lung
em nhẹ châm điếu thuốc
cháy lên ánh biệt ly
giữa hành tinh thân thuộc
em còn tiếc điều gì?
tiếc đôi môi rực đỏ
tiếc trái tim ấm nồng
giữa tận thế rạn vỡ
em có tiếc ta không?
ta viết thơ lên cát
trổ lên đá tâm tư
khắc trong em lời nhạc
trước cái chết chần chừ
trước khi ánh sáng tắt
trước cơn bão ghé qua
trước loài người hiu hắt
môi em
chạm
môi ta.
[11.06.22]
minhchau.