Mặc Ảnh - Luân Hồi

Chương 27: Cầu hôn



" Nhanh lên, nhanh lên! Bọn mày chưa ăn cơm hả? Lề mà lề mề" - Quân Mặc giương nanh múa vuốt chỉ huy thủ hạ làm này làm kia. Lôi Tử chịu không nổi nữa " Đại ca, anh đây là bóc lột sức lao động của tụi em! Bọn em đã làm từ sáng tới giờ, còn chưa kịp nghỉ, anh còn chê bọn em chậm?"

Quân Mặc lau mồ hôi trán, tức giậ nói " Sao mày nói nhiều vậy? Tao cũng có muốn làm bọn mày mệt đâu, do chúng ta có ít thời gian quá thôi! Nếu lát nữa tao không lấy được vợ thì chúng mày cứ chờ đấy! Còn nữa, lần trước thằng nào bảo chỉ cần tao nói một câu thì sẽ nghe lời răm rắp hả? Mày xem Bốn mắt kìa, nó còn chưa kêu mày kêu cái gì?" - nói xong còn chỉ chỉ vào cái người nhìn thôi cũng biết mệt sắp chết rồi.

Lôi Tử nhìn Lục Cảnh, nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng ngần đầy mồ hôi mà âm thầm nuốt nước miếng, sau đó liền bị Quân Mặc cho một cái tát vào đầu " Được rồi được rồi, xem cái bản mặt háo sắc của mày kìa, đừng có làm tao mất mặt. Nhanh làm việc của mày đi, hình như còn mấy tiếng nữa là Quân Ảnh từ chỗ lão Mạc về đấy, đừng làm hỏng việc lớn của tao, không thì chúng mày biết tay".

Lôi Tử nhăn nhó đi làm việc tiếp, cũng không ngừng ngắm nghía khuôn mặt Lục Cảnh, trong lòng không ngừng tính toán, đại ca bắt nạt nó, đợi tối nay xong việc, nó nhất định phải bắt Lục Cảnh nằm phải thế này thế kia để chữa lành tâm hồn bị tổn thương này.

Lục Cảnh cảm thấy đằng sau có một ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mình liền quay đầu lại nhìn xem, bốn mắt giao nhau, hóa ra là Lôi Tử, hắn liền không tự chủ được đỏ mặt nhưng trong lòng có chút buồn bã. Quân Mặc cho Quân Ảnh một buổi lễ cầu hôn hoành tráng như vậy nhưng Lôi Tử lại không có gì cho hắn cả.

Lắc đầu, vứt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn đó đi, chỉ cần Lôi Tử còn yêu hắn là tốt rồi. Dù sao tính tình hắn cũng không tốt, người lại đầy vết thương luôn khiến Lôi tử phải làm này làm kia rất phiền phức. Cậu nguyện ý chịu đựng hắn cũng tốt lắm rồi.

LT nhìn thấy vợ mình lộ ra bộ dáng cô đơn, cười bí hiểm "Vợ à, chồng em cũng không phải là ăn xong chùi mép bỏ chạy".

Quân Mặc nào có sức mà quản người ta liếc mắt đưa tình, hắn lo lắng không yên, trái nâng lên đặt xuống, phải treo đèn màu linh tinh.

Bác sĩ nhìn cái bàn ăn trải đầy hoa hồng cùng món ăn đã nguội oán giận nói " Quân Mặc, tôi nói này, lần sau mấy cái việc linh ta linh tinh này đừng có gọi tôi hỗ trợ!"

Quân Mặc liếc trắng mắt "người lấy chồng là em trai anh, không phải anh thấy có lỗi với người ta sao, gọi anh đến bận rộn chuẩn bị anh còn làm mình làm mẩy?"

Bác sĩ nháy mắt liền đỏ mặt "Tôi, tôi nói tôi thấy có lỗi với nó hồi nào?"

Quân Mặc bĩu môi " Lần trước anh uống say, miệng vẫn lải nhải cái gì mà "Tiểu Hoàn, anh xin lỗi em" đấy thây.

Bác sĩ nổi giận "Cậu dám nghe lén!"

Quân Mặc cắt ngang "Tôi là nghe quang minh chính đại nhé".

Bác sĩ dỗi, quay đi không thèm nói chuyện với hắn, Quân Vũ lay lay tay áo anh, nhìn anh chằm chằm.

Anh cười phì một tiếng, xoa đầu Quân Vũ nói " Tôi cũng không thật sự tức giận, kỳ thật Quân Mặc chịu chơi thế này tôi cũng mừng". Lại hỏi Quân Vũ "Hôm khác tôi lại cho em một hôn lễ hoành tráng như vậy nhé?"

Quân Vũ khẽ cười nói "Không cần, chỉ cần anh còn yêu, những cái khác không quan trọng".

Chạng vạng, Quân Ảnh đẩy cửa vào nhà, bên trong tối đen như mực. Quân Ảnh cũng không nghĩ gì nhiều, lần mò mở đèn lên, nháy mắt bị choáng ngợp bởi phòng khách đầy màu sắc này.

Chưa kịp hoàn hồn, liền thấy chủ nhân ôm một bó hồng lớn từ giữa căn phòng đi về phía cậu. Cậu theo bản năng nhìn ra đằng sau, trong đầu còn nghĩ "Chủ nhân muốn cầu hôn ai vậy?"

Quân Mặc liền đen mặt, sau đó vẫn nỗ lực nở nụ cười tươi, chỉ là nghiến răng nghiến lợi cười thôi.

Nhóc con này đến giờ vẫn không tin hắn.

Hắn đi tới trước mặt Quân Ảnh, quỳ một chân xuống, nhìn Quân Ảnh ngốc ngốc nhưng vẫn cầm lấy bó hoa hắn đưa, hắn cười nhe răng, móc hộp nhung đỏ để trong túi áo ra, hỏi "Quân Ảnh, em có nguyện ý lấy tôi không?"

Quân Ảnh ngốc nói "Chủ nhân, em...em?"

Quân Mặc hận không thể vỗ đầu cậu một cái, nhưng vẫn ôn nhu nói "Đúng vậy, Quân Ảnh, em nguyện ý gả cho anh không?"

Quân Ảnh mở to miệng, sửng sốt nửa ngày bỗng nhiên rơi nước mắt, khóc hồi lâu mới thút thít nói "Chủ nhân, em, em nguyện ý". Câu ngắn vậy mà nói một lúc với xong, ở giữa còn cách nhau một cái nấc.

Quân Mặc đeo nhẫn vào tay Quân Ảnh, sau đó đứng lên ôm lấy cậu an ủi "Đừng khóc, em sao vậy? Vui đến hoang mang à?"

Quân Ảnh khóc đến nói không ra hơi vẫn quay lại hỏi Quân Mặc "Chủ nhân, em hiện tại, hức, em hiện tại có phải vừa xấu vừa ngốc không?"

Quân Mặc không nhịn được phì cười, nói "Nói gì vậy chứ, em có lúc nào xấu đâu? Còn ngốc sao, anh thích em cứ ngốc như vậy".

Quân Ảnh thút tha thút thít, một bên lau nước mắt, một bên nói "Chủ nhân, ngài đối Quân Ảnh thật tốt"

Quân Mặc bất đắc dĩ xoa đầu cậu " Nhóc ngốc, này đã thấy tốt, sau này anh sẽ cho em biết thế nào mới là đối xử tốt".

Lục Cảnh và Lôi Tử trốn ở trong tối nháy mắt ra hiệu "Làm sao bây giờ? Khóc thành như vậy rồi, chúng ta ra ngoài có vẻ không tốt lắm!"

Lôi Tử lại nháy mắt trả lời "Khóc hay không thì liên quan gì đến chúng ta, chuẩn bị -- bắt đầu!"

Sau đó, Quân Ảnh liền thấy bốn phía đều có người lao ra, tay vung vẩy cái cờ màu đỏ, miệng thì gào "Tân hôn khoái hoạt"

Quân Ảnh đứng ngây ra như phỗng, Quân Mặc thì che mặt " không phải mình đã dặn chúng phải từ tốn điềm đạm sao! Không phải mình đã bảo phải vỗ tay nhẹ nhàng tình cảm thôi sao! Sao trông bọn nó cứ như thổ phỉ vậy?"

"Tới, tới, tới, đưa vào động phòng" - Lôi tử điếc không sợ súng lao ra hét to nhất.

Quân Mặc lườm nó một cái, bế Quân Ảnh như công chúa lên lầu. Quân Ảnh xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm ra cái lỗ chui xuống nên chỉ biết đem mặt trốn trong ngực Quân Mặc không chịu quay ra.

"Nháo động phòng nào!" - Lôi Tử sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Quân Mặc quay đầu, mắt sắc như dao chém cho cả bọn đang nhao nhao bên dưới tắt tiếng.

Cuối cùng cũng vừa lòng, tên ngạo kiều Quân Mặc đá văng cửa phòng, ôm Quân Ảnh của hắn đi vào, trước khi đóng cửa còn cho Lôi Tử một cái nhìn cảnh cáo, ai quấy rối tao thì biết tay!

Vì thế Lôi Tử, người bao năm qua bị dâm uy của Quân Mặc đè ép, không dám đi nháo động phòng nữa.

Cậu ta như cái bánh bao nhúng nước, mặt xị ra, sau đó quay qua cắp lấy Lục Cảnh chạy về phòng "Vợ ơi, em phải an ủi tâm hồn bị thương này của chồng em đấy!" Xa xa truyền tới tiếng Lục Cảnh thẹn quá hóa giận quát "Ai là vợ cậu? Bỏ tôi ra, Lôi Vân tên khốn này!"

----Hoàn chính văn----



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật