[Miraculous fanfiction] Miraculous Games

Chapter 18



Tiếng lá xào xạc khiến Nathanael cứng người. Cậu đứng yên, đảo mắt từ nền đất đến cảnh vật xung quanh. Có người.

Cậu nên làm gì? Marinette không có ở đây để giúp cậu. Cô đang bận chuyện riêng với tên mèo mun tự mãn trong hang. Charm nào đang đuổi theo cậu? Charm nào ghét cậu? Không thể nào là Queen Bee, ả quá yếu đuối để tự mình đến đây. Có ai đó nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cậu sao?

Một cành cây gãy răng rắc. Nathanael xoay người và đứng bật dậy, tay cầm cành cây như món vũ khí.

"L-Lùi lại," cậu nói với bóng tối trước mặt, cố tỏ ra dũng cảm, "Đ-Đừng nói ta không báo trước. Đây là... là một cành cây. M-Một cành cây phép thuật có thể chọc xuyên qua ngực người khác." Cậu bịa ra đủ chuyện về cành cây trong tay để lừa đối phương. Thật ra, nếu có người tấn công cậu thì cành cây cũng có thể dùng để đánh ai đó thật.

Thanh âm xào xạc giữa hàng cây càng ngày càng rõ. Nathanael nuốt nước bọt, sự căng thẳng khiến chân tay cậu bủn rủn. Kế đó, cậu thấy mình bị bắn thẳng lên trời. Cậu không thể nhịn được nữa; cậu bèn hét toáng lên như một đứa con gái.

***

Marinette giật bắn mình khi nghe tiếng thét của Nathanael. Cô quay người định đứng dậy nhưng lại bị Chat giữ chặt hai vai.

"Đừng," anh ra lệnh, "tôi sẽ đi tìm cậu ta."

Cô lườm anh. "Chat, tôi có thể giúp anh. Tôi bị thương nhưng không đến mức vô dụng."

"Ladybug, xin em." Đôi mắt Chat như khẩn khoản cầu xin. "Tôi không thể để em bị thương thêm nữa. Tôi ở đây để bảo vệ em và tôi sẽ làm thế. Xin em," anh vuốt nhẹ má cô, "hãy ở đây."

Dứt lời, anh nhảy khỏi hang. Marinette ngồi bệt trên nền đất, vẫn còn cả kinh trước cách anh đối xử với cô. Ở đây? Làm gì có chuyện đó. Dù cô có quan tâm đến chú mèo của mình đến đâu, cô không thể bỏ mặc Fox được.

Cô lắng nghe, cố xâu chuỗi sự tình từ những âm thanh cô nghe thấy. Tiếng răng rắc của lá tức là có người. Giọng của Chat. Chuyện gì đang diễn ra ở trên đó? Tại sao Nathan không đáp lại tiếng gọi của Chat?

Marinette gắng gượng đứng dậy nhưng cô phải cau mày. Tay chân cô đau nhói, dù cơn đau đã dịu đi phần nào nhờ thuốc, cô vẫn cảm nhận được sự nhức nhối từ các thớ cơ của mình. Có lẽ Chat nói đúng. Cô cần ở đây nghỉ ngơi để cơ thể tự hồi phục.

Nhưng nếu làm thế đồng nghĩa với việc đánh mất cộng sự cùng quận của mình, cô buộc phải mạo hiểm. Vả lại, cô đã hứa rằng cả hai sẽ rời khỏi đây an toàn. Nếu cậu còn chiến đấu thì cô cũng thế.

Marinette loạng choạng bước qua mấy hòn đá rồi tìm đường leo khỏi hang. Sỏi cứ trượt đi dưới chán cô và cơ thể yếu ớt của cô không hề sẵn sàng cho bất cứ cú trượt hay té nào. Chat và Fox leo ra dễ thế mà...

Khi cô đã leo được nửa đường, cô nghe tiếng kêu thảng thốt của Chat. Tim Marinette đập lỡ một nhịp, và thế là cô lỡ trượt chân, cằm cô đập mạnh vào một tảng đá. Cô rên rỉ xoa xoa cài cằm và cố gắng leo nhanh hơn. Tuy cơ thể cô kịch liệt chống đối nhưng ý chí cô đã giành phần thắng. Không ai có thể tổn thương bạn của cô mà thản nhiên bỏ đi hết.

Ladybug cuối cùng cũng leo được khỏi hang, cô thở dốc. Cô nhìn quanh tìm kiếm Fox và Chat nhưng không thấy hai người ở đâu cả.

"Chat?" cô cất tiếng, dò la trên mặt đất để xem anh có vướng vào cái bẫy nào không. "Chat? Fox?" Cô xoay người một vòng, tứ chi cô đau nhức, mắt cô cố tìm kiếm bất cứ thứ gì bất thường.

"Ấy chà, cuối cùng con bọ cũng chịu bay ra khỏi hang."

Marinette vội quay người, nhận ra đối phương là một cô gái với mái tóc vàng hoe được cột thành hai chùm và đôi mắt xanh lam sắc lạnh như đá. Não cô bắt đầu hoạt động và cô nhận ra đó là một Charm, không phải do chiếc dây chuyền Gấu Bắc cực hay gì. Đó là Aurora.

"Cô làm gì Chat và Fox rồi?"

Aurora, Polar Bear, bật cười và ngửa đầu về sau. "Không ngờ Charm được yêu thích lại kém thông minh đến vậy."

Marinette quắc mắt, nhưng trước khi cô kịp nói gì, Polar chỉ tay lên trên. Ladybug nhìn theo và cả người cô như đông cứng khi thấy cảnh tượng trước mặt — thế nhưng cái đông cứng của cô khác với những người bạn của cô. Họ bị đóng băng với vẻ mặt sợ hãi trong một tảng đá lớn treo trên cây. Khuôn mặt khiếp đảm của Nathanael và biểu cảm kinh ngạc của Chat khiến Marinette giận sôi máu.

"Thả họ ra, Polar!"

Đối thủ của cô cười khúc khích đứng chống nạnh. "Tại sao tôi phải làm thế? Tôi đã nhận được mệnh lệnh đặc biệt và nếu tôi loại cô khỏi trò chơi, tôi sẽ được thưởng rất hậu hĩnh."

Marinette cau mày. "Hả? Ý cô là sao?"

"Thôi cũng chẳng còn quan trọng nữa. Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngay và luôn. Hây da!" Polar hất tay và băng bắn ra từ đầu ngón tay của ả. Marinette tránh vừa kịp lúc. Cái cây phía sau cô bị các mảnh băng ghim chi chít.

"Cô cũng không né mãi được đâu, Ladybug!" Polar chế giễu và cười khúc khích một cách thích thú. "Cô sẽ sớm kiệt sức và bị nhốt vào lồng mà thôi!"

Một làn băng chết người lại lao đến. Marinette thét lên và cúi xuống, hai tay ôm đầu ngay trước khi chỗ băng kịp dính trúng cô. Bụi cây vô tội phía sau giờ đã dính vô số mảnh băng. Ladybug lăn mình trên đất và kịp né thêm một đòn nữa.

"Cô muốn gì ở tôi?" Marinette nói to. "Tôi không có gì cho cô hết!"

"Có chứ sao không!" Polar quả quyết, hơi thở của ả hoá thành đám khói trắng trong lúc ả tạo ra băng trong tay. "Nếu tôi loại cô khỏi trò chơi, bọn tôi sẽ ít đi một đối thủ. Vả lại, nhìn cô quyết định sẽ cứu ai trong số hai tên kia cũng rất giải trí!" Ả ném những quả cầu băng về phía cô. Marinette lăn khỏi tầm ngắm và may mắn né thêm một đòn. Polar nói đúng. Cô không thể cứu cả hai người.

"Không thể chỉ có thế," cô nói chắc nịch, cẩn trọng đứng dậy. "Chắc chắn còn có nguyên nhân khác."

Polar hừ giọng, hất một chùm tóc ra sau vai. "Sao tôi phải nói cho cô biết?"

"Bởi vì có khi tôi cũng chết chắc rồi. Nếu tôi chết thì tôi không thể nói cho ai biết," Marinette đáp, từ tốn bước về phía chiếc lồng băng của Nathanael.

Polar giang hai tay và mỉm cười. "Tôi đã hứa sẽ không nói về phần thưởng ấy rồi. Cô đành phải xem xem nó là gì sau khi bị loại khỏi trò chơi thôi!" Ả lại hất tay và một tảng băng kích cỡ bằng tấm kính cửa sổ lao thẳng về phía Marinette. Ladybug kêu lên một tiếng rồi cúi xuống nhưng phần mép sắc nhọn của tảng băng đã sượt qua tay cô, để lại một vết cắt khá lớn. Cô nhăn mặt rồi lườm ả.

"Sẽ chẳng ai nghe thấy những gì cô nói đâu! Khai mau, cô muốn gì ở tôi và bạn của tôi?"

Ả bật cười. "Ý cô là tên Fox yếu xìu và Charm hộ vệ à? Fox sẽ bị trừ khử nhanh gọn, cậu ta chẳng có ích gì. Còn charm hộ vệ của cô... cậu ta sẽ là hộ vệ tuyệt vời của tôi."

"Anh ta sẽ không đồng ý đâu! Chat sẽ không làm việc cho ai khác!"

Polar nhướng mày. "Ồ? Tại sao không? Charm đầu tiên đi đời rồi thì cậu ta phải chọn người khác, tôi sẽ đảm bảo người đó là tôi!" Ả hất tay và ném một làn băng khác về phía Ladybug. Marinette suýt nữa thì lãnh đủ.

Thôi nào, Chat. Anh sẽ làm gì? Anh sẽ cứu ai?

Cô đã biết câu trả lời cho câu hỏi đó. Dù cho anh ta ghen ghét với Nathanael, anh ta vẫn sẽ ưu tiên Fox. Điều đó không có gì phải bàn cãi. Nhưng Marinette không thể bỏ mặc Chat. Cô quan tâm đến anh và cô cũng không muốn ai cướp đi mèo con khỏi tay mình.

Ladybug quan sát xung quanh. Lúc đầu cô thấy không có gì đáng kể, nhưng càng nhìn, kế hoạch của cô càng rõ nét. Trong lúc cô phân tích cái cây có treo tảng băng của Chat, một thứ chợt xẹt qua tầm mắt cô. Con gì thế?

Marinette núp sau một cái cây để né đòn. Ánh mắt của cô lại chuyển sang những cành cây, tìm kiếm thứ cô vừa thấy ban nãy. Ở đó. Cành cây trên Chat. Có một cô gái tóc nâu. Ladybug rên rỉ. Làm ơn đừng là người cùng phe Polar Bear...

Cô gái trên cây nhận ra Marinette đang nhìn mình. Cô vẫy tay rồi chỉ xuống Chat. Ladybug chớp mắt. Cô ấy đang làm gì vậy?

"Nào, Ladybug!" Polar khiêu khích. "Đừng bắt tôi phải đi tìm cô!"

Cô đưa mắt nhìn quanh gốc cây. Polar nhìn thấy cô, ả ném một loạt băng về phía cô. Cô hét lên, ấn chặt lưng vào thân cây để tránh. Cô phải làm gì đây? Trừ phi cô muốn bị nữ hoàng băng kia bắn trúng thì cô không nên đi lung tung, may mà cô đã không dính đòn.

Ầm!

Ladybug nhảy cẫng lên khi cô nghe tiếng thứ gì đó va chạm và tiếng hét của Polar Bear. Cô nhanh chóng nhìn quanh cái cây. Cô không thể tin vào mắt mình. Chat đã không còn bị giam trong băng, anh đang rũ bỏ đống tuyết còn vương trên chiếc áo khoác da và đứng dậy. Anh phủi sạch chiếc gậy của mình và kéo dài nó ra cho đến khi nó chỉ cách mặt Polar vài inch. Ả ngã thụp xuống, nhìn Chat đầy giận dữ.

"Ái chà chà, hoá ra đây là người tấn công tôi," anh nói đùa.

Polar hừ mũi. "Sao cậu thoát khỏi đó?"

Anh nhún vai. "Không biết. Giờ thứ tôi quan tâm là loại cô khỏi trò chơi thôi."

"Không! Cậu đừng tưởng bở!"

Ladybug bước ra từ phía sau cái cây bị đóng băng và nói, "Tuỳ cô." Cô quay sang Chat. "Anh giúp tôi giữ chân cô ta được chứ? Sau khi chúng ta loại cô ta khỏi trò chơi, chúng ta sẽ lập tức cứu Nathanael."

Anh mỉm cười. "Đấy là vinh hạnh của tôi, my lady."

Trước khi anh kịp chạm vào ả, Polar lồm cồm bò dậy. "Tôi sẽ không chịu hàng đâu! Tôi sẽ bắt các người trả giá!" Ả chắp hai tay lại, tuyết và băng bắt đầu cuồn cuộn xoay quanh đầu ngón tay của ả. Ả tập trung cao độ, bóng tuyết cũng càng ngày càng lớn. Ladybug và Chat lùi lại, chuẩn bị tâm thế cho tình huống xấu nhất.

"Đừng hòng đánh bại tôi!" Ả hét. "Tôi là Polar Bear vĩ đại! Charm tuyệt nhất! Tôi đã được..."

Ầm!

Chiếc lồng của Nathanael rơi xuống ngay người ả và vỡ ra thành trăm mảnh. Polar hét lên rồi ngã khuỵu xuống trên các mảnh băng của mình. Ladybug và Chat cả kinh. Fox vẫn không xây xát gì, cậu rên rỉ và đứng dậy, tay phủi băng khỏi tóc.

"C-Cái gì thế....? Có chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Sau khi hoàn hồn, Marinette vội chạy đến chỗ Aurora và quỳ xuống. Cô giật chiếc charm gấu bắc cực khỏi cổ ả. Hình dáng của ả mờ dần, Ladybug lườm ả.

"Không ai được phép tổn thương bạn tôi. Không một ai."

Một ánh sáng màu tím loé lên và Polar Bear biến mất. Ladybug hít một hơi thật sâu và đứng dậy. Sợi dây chuyền trong tay cô rất lạnh, nhưng cô vẫn cài nó lên áo khoác. Chat chìa tay ra và đỡ Nathan dậy.

"Cảm ơn," Fox nói, người vẫn hơi run.

"Không có gì."

Ngay lúc ấy, có một thứ gì đó rơi xuống đất cạnh họ. Ba người quay lại. Cô gái tóc nâu đã cứu Chat và Fox đang đứng đó, một tay chống hông. Đôi mắt xanh lục của cô ánh lên vẻ thông minh và một thứ khác mà Marinette không rõ.

"May mà mọi người không sao," cô gái nói. Cô ta đưa tay ra. "Chào, tôi là Raven Lila."

Chat lập tức bắt tay cô. "Cô cũng ổn là tốt rồi. Cảm ơn cô đã giúp bọn tôi."

Cô nhún vai. "Không có gì đâu. Với lại, tôi cũng muốn giúp các charm đồng cảnh ngộ với mình. Nhất là cô, Ladybug."

Ladybug khoanh tay và ngắm nghía cô gái kỹ lưỡng. "Ừm hứm, cô định làm đóng cái vai "giúp đỡ" ấy bao lâu?"

"Lâu hết mức có thể," cô nói. "Hơn nữa, Tổng thống Agreste bảo tôi rằng tôi phải cứu thật nhiều người để con trai của ngài ấy có thể chọn đúng người."

Chat cau mày. "Khoan, cô biết Tổng thống Agreste hả?"

"Ai mà chẳng biết," Fox lẩm bẩm trong lúc phủi bụi trên tay.

Lila gật đầu. "Ừm. Tôi được đích thân ngài ấy chỉ định mà." Cô nở một nụ cười tươi rói với Chat và Ladybug. "Coi như sau trò chơi này, cuộc sống của tôi sẽ hoàn toàn đổi khác."

Marinette hạ mắt. "Ồ, cụ thể là gì? Sống sung túc trong cung điện bằng vàng?"

Raven bật cười. "Không phải thế, cô bọ ngốc nghếch! Nếu thắng, tôi sẽ có được con trai ông ấy, Adrien. Ông ấy đã chấp thuận chuyện đó."

Ladybug siết chặt tay thành nắm đấm. Cô muốn đấm vào mặt cô ta một cái nhưng cô chỉ hít một hơi thật sâu. "Cảm ơn cô đã giúp chúng tôi. Giờ chúng tôi xin phép đi trước, còn vài tiếng nữa là trời sáng và chúng tôi cần đi tìm đồ ăn." Cô quay lưng định rời đi và kéo Nathanael đi cùng, nhưng Chat đặt tay lên vai cô.

"My lady, em bất lịch sự quá đó. Cô ấy vừa mới cứu mạng chúng ta mà."

Liếc nhìn Lila qua khoé mắt, Marinette phải thừa nhận anh nói đúng. Hành động của cô thật thô lỗ. Nhưng cô ta theo đuổi Adrien chỉ vì Tổng thống Agreste đã cấp quyền cho cô ta thắng.

Cô cảm thấy có gì đó không đúng với vai quạ của cô ta lắm. Nhưng cô nhận ra họ cũng chỉ có vài giờ để nghĩ ra con vật của mình. Có lẽ nhóm thiết kế của cô ta bí ý tưởng cũng nên.

Ladybug nhìn Lila. Cô ta đang đứng ở nơi vắng vẻ, dõi theo Marinette với cặp mắt mong chờ. Cô thở dài.

"Thôi được. Anh muốn tôi làm gì?"

Chat nhún vai. "Cho cô ấy đi theo cũng không phải ý tồi. Với cả cô ấy bảo cô ấy muốn giúp còn gì. Có khi cô ấy cũng đói như chúng ta thôi."

Nathanael bất chợt kéo tay Marinette. "Tớ thấy Chat nói đúng. Tớ cũng không ưa cô tả nhưng chúng ta cũng nên đưa cô ta đi cùng trong lúc đi kiếm thức ăn."

"Và tôi biết một chỗ rất thích hợp," Chat đế thêm. "Ở khu vực này của đấu trường thì không có nhiều đồ ăn đâu. Cứ để cô ấy đi cùng chúng ta trong một ngày. Tôi biết chắc chúng ta không thể đến đó trong vòng một ngày. Chúng ta có thể giúp cô ấy được nhiêu đó. Chỉ một ngày thôi."

Marinette nhìn qua nhìn lại giữa Fox và Chat. Nếu hai người họ đồng lòng đến vậy thì chắc cũng đáng để thử? Cô thở dài rồi quay sang nhìn Lila.

"Cô có muốn đi tìm đồ ăn với chúng tôi không?" cô đề xuất.

Khuôn mặt cô ta sáng bừng lên với một nụ cười rạng rỡ, cặp mắt xanh lục của cô ta lấp lánh. "Tất nhiên là có."

-------------------------------------

Lời nhắn:  Mình biết là đã lâu lắm rồi mình mới update nên là cảm ơn các bạn nào đã chờ đợi đến giờ phút này. Tuy nhiên, như mình cũng nói ở các post trước thì:

1/ Đây là fanfiction, mong các bạn đừng đối chiếu và bắt bẻ chi tiết.

2/ Mình vẫn còn có cuộc sống riêng của mình nên mình cực kỳ cực kỳ không thích thấy những comment thúc ép "Dịch tiếp đi," "Ra tiếp đi," v.v. Những gì mình làm đều là vì sở thích cá nhân, mong các bạn hiểu rõ điều này.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật