[AOT Fanfiction] Wings of Freedom- Quyển 2

Chương 53



Nhìn mũi kim nhúc nhích chỉ hướng, Gemin rũ mắt im lặng bước đi không hề có ý định dừng lại. Mặt trời đang lặn dần về chính hướng mà họ đang tiến đến, bầu trời ảm đảm phảng phất những làn gió lạnh lướt qua.

Khoảnh khắc Traute lên tiếng yêu cầu dừng chân nghỉ ngơi, tay Gemin vô thức nắm chặt lấy la bàn. Chỉ mất ba giây, cô quay lại trạng thái ban đầu, lẳng lặng cất la bàn rồi cùng Vika và Hiro dựng lều nhóm lửa chuẩn bị thức ăn.

Tuy rằng ba người họ chịu trách nhiệm về chuẩn bị thức ăn, nhưng Kenny chưa bao giờ thật sự tin tưởng bọn họ. Trước khi ăn, ông ta luôn yêu cầu ba người thử thức ăn trước để xem có độc tính hay không, sau đó mới quyết định dùng bữa.

Bữa ăn hôm nay đặc biệt phong phú hơn thường ngày, theo lời Hiro nói, do trên đường đi bọn họ đặc biệt tìm được rất nhiều quả mọng và rau củ dại ven đường, rất thích hợp để dùng sau một ngày dài đi đường.

Kenny nhìn những quả mọng trầm tư, sau đó bắt Gemin là người thử món. Hiro và Vika ngồi ở một bên với phần thức ăn, mắt không rời nhìn Gemin đứng ở trung tâm quan minh chính đại ăn từng thứ một chứng minh thức ăn không có độc.

Sau khi chắc chắn cô không sao, tất cả mới bắt đầu dùng thức ăn, dù vậy mọi người vẫn liếc mắt nhìn Gemin ăn nhằm chắc chắn trong lúc ăn cô có xảy ra ngộ độc hay không. Kenny liếc nhìn những quả mọng đủ màu, dự cảm chẳng lành cứ không ngừng lởn vởn, nhưng ông ta vẫn không nói gì, bỏ vào miệng ăn.

Vì trong đĩa có rất nhiều quả mọng khác nhau như Việt Quất, Mâm Xôi, Trứng Cá và những quả cà chua nhỏ, muôn màu muôn vẻ đặc biệt khiến những người khác háu ăn hơn bình thường, toàn bộ thức ăn đều được ăn sạch sẽ không thừa lại bất kì quả mọng nào.

Thế nhưng khoảnh khắc mọi người đã no nê, Gemin ngồi đối diện vẫn luôn yên lặng lúc này đột nhiên chao đảo ngã xuống mặt đất, không ngừng thở gấp như thể bất cứ lúc nào cô cũng có thể chết.

Tất cả đều giật mình đứng bật dậy, không ngừng móc họng nôn khan, Kenny sau khi nôn ra một ít liền cho người bắt giữ lấy Vika và Hiro, còn bản thân tiến tới Gemin như một cơn vũ bão, đưa tay túm lấy cổ áo cô chuẩn bị trút giận. Thế nhưng rất nhanh tát cả bọn họ đều xuất hiện những triệu chứng kì lạ.

Miệng khô khốc, mắt mờ đi, mất đi tính thăng bằng mà chao đảo ngã xuống, có những người da bắt đầu phát ban, ngứa ngáy và không ngừng sinh ra ảo giác. Khoảnh khắc thần trí mơ hồ, Vika và Hiro đều vùng thoát khỏi sự kiềm hãm của những người bị trúng độc, vội vàng bỏ chạy, phần thức ăn liền bị hất đổ và những quả mọng rơi vãi khắp mặt đất.

Những người bị trúng độc muốn gào lên đuổi theo nhưng tuyệt nhiên không thể, cứ thế nằm đó bất lực nhìn hai người nọ bỏ trốn và chìm vào hôn mê. Kenny khó chịu tựa người vào thân cây chửi thề một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Gemin đang ráng sức trườn bò trên mặt đất. Khoảnh khắc đó ông ta biết mình đã bị cô gái trước mắt lừa gạt, vì trong đôi mắt của cô ta, chính là ngọn lửa của địa ngục, cô ta muốn kéo ông và tất cả mọi người chết chung với mình!!

Dùng chút sức lực cuối cùng, Gemin lật mình nằm ngửa mặt, đối diện với những tán cây bên trên. Thời gian khi ấy như trôi chậm lại khi chính những tán cây cũng ngừng di chuyển, những ánh sáng le lói trên những tán cây lại thập phần sáng rõ. Bên tai cô là những tiếng thì thầm êm dịu, như ru Gemin vào một giấc ngủ yên bình. Để rồi trong những tiếng thì thầm gọi cô, lại có một giọng nói mà cô đã từng vô cùng thân thuộc.

Gemin choàng mở mắt và bàng hoàng nhận ra mình đang nằm trên thảm cỏ xanh, trời đã sáng, và có tiếng động cách đó không xa. Cô ngồi bật dậy để rồi nhìn thấy cha của mình đang thu dọn đồ cắm trại. Hình ảnh ông ở đằng xa đặc biệt an nhiên và thoải mái, nhất là khi ông đang đắm mình trong những ánh nắng ban mai. Gemin ngỡ ngàng, và rồi cô vội vàng chạy đến bên ông với vô số lần chụp ếch vì cả người nặng tựa đeo chì.

Nước mắt thi nhau rơi xuống, những kí ức đẹp đẽ trước kia ùa về như xoa dịu lấy những cơn ác mộng mà cô đã phải đối mặt một mình, cổ họng nghẹn lại càng khiến cô muốn lớn tiếng gọi ông. Khoảnh khắc cô tưởng mình đã có thể ôm chầm lấy ông thì bất ngờ ông ấy nhìn về phía cô, đôn hậu mỉm cười lắc đầu như ý muốn nói cô đừng đến gần mình.

- Cha ơi, con sợ lắm… Con nhớ cha nhiều lắm… xin cha hãy cho con về với cha đi… Con không muốn quay lại với những cơn ác mộng đó nữa…

- Gemin, con gái bé bỏng của ta. Ta cũng rất nhớ con, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp để con quay về.

- Đừng mà cha ơi… con xin cha mà… cho con ở bên cha đi mà, con không muốn quay lại nơi đó nữa… quay về rồi đến bao giờ con mới có thể gặp lại cha chứ…!! Con sợ lắm, cha cho con về bên cha đi…

- Gemin, chúng ta sẽ lại gặp nhau khi con đã sẵn sàng. Còn lúc này con vẫn nên trở về bên những người đang đợi con. Hãy tin tưởng vào ta và những vì tinh tú, vì chúng ta vẫn luôn dõi theo con. Quan trọng hơn hết thảy chính là hãy tin tưởng vào chính mình, vì vào một thời điểm nào đó con sẽ biết, đó là lúc con có thể trở về bên chúng ta. Đi con gái ngoan của ta, ta yêu con.

Còn không để Gemin kịp nói điều gì, hình ảnh cha của cô nhanh chóng nhòe đi, để rồi thay vào đó chính là cảnh tượng lúc ba người nhóm Gemin đang nằm ngủ. Gemin lúc này như thể vô hình, nhìn cảnh tưởng quen thuộc trước mắt. Sao cô có thể quên được khi đây chính là đêm mà họ quyết định bày mưu chờ thời hành động.

Khi đó Hiro đã viết vào tay cô về tên của một loại quả mọng có vẻ ngoài tròn trịa đẹp mắt màu đen, có tên gọi là Thương Lục (Pokeweed). Loại quả này có thể giết chết trẻ em và thú nuôi nếu họ không cẩn thận ăn phải một hai quả, nhưng với người trưởng thành phải từ mười tới mười hai quả mới có thể khiến họ trúng độc nặng. Gemin khi đó cân nhắc một lúc rồi nói rằng cứ phân phát đầy đủ cho cô, vì cô cũng sẽ kéo họ theo.

Vika vội nắm chặt lấy tay của Gemin tựa như muốn phản đối, nhưng Gemin nắm lấy tay của hai người, nhỏ giọng:

- Em không có thiết bị, cho dù không phải mười quả nhưng bảy, tám quả vẫn đủ khiến em trúng độc nhẹ, không thể đi xa và sẽ trở thành vật cản. Hai người có thiết bị có thể nhanh chóng quay về chỗ của trưởng đoàn Erwin để báo cáo lại tin tức. Riêng chị Vika… chị không nên ăn chúng, chị đang có thai mà, đúng không?

- Gemin…

- Hiro, em am hiểu về thực vật nên nhiệm vụ lần này của chúng ta, em là người có trọng trách lớn nhất, cực thân em rồi. Em hãy cố gắng tìm các quả mọng có thể thay thế trong phần thức ăn của em và Vika phòng hờ trường hợp bọn họ bắt hai người thử món. Chúng ta phải đảm bảo nhiệm vụ lần này hai người thoát được.

Hiro nắm chặt lấy tay của Gemin thể hiện rõ quyết tâm của mình, nhưng đồng thời sự sợ hãi và lo lắng khiến tay cậu đổ mồ hôi và không ngừng run lên. Cậu khẽ giọng nói rằng bản thân có thể tráo cả phần thức ăn của Gemin, nhưng cô lắc đầu từ chối. Gemin hiện tại không có thiết bị, cho dù nhân lúc nhóm người Kenny hôn mê bỏ trốn sớm muộn cũng sẽ bị bắt lại, tệ hơn chính là sẽ liên lụy một trong hai người khi họ phải giảm tốc độ vì Gemin. Một khi bị bắt lại sẽ chỉ có con đường chết cho hai người bọn họ, còn cô vì vẫn còn nhiệm vụ dẫn đám người đó nên nặng nhất cũng chỉ là bị hành hạ thương tích đầy mình mà thôi.

Nhiệm vụ báo cáo lại cho trưởng đoàn Erwin là vô cùng quan trọng, cô không thể vì sợ chết mà kéo những người khác chết chung cùng mình. Đó chính là những suy nghĩ mà Gemin của ngày hôm đó đã nghĩ đến, là một giây phút dũng cảm nhất thời. Cho đến khoảnh khắc ăn vào những quả mọng, cảm giác cận kề cái chết thật sự rất đáng sợ, như một sự tra tấn bào mòn tâm trí của cô.

Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Gemin khiến cô choàng tỉnh dậy. Khoảnh khắc mở mắt chính là cảnh tượng mọi thứ bị lật ngược, còn bản thân thì bị treo ngược trên một thân cây lớn. Một số người lính đã tỉnh lại, xem ra thể trạng của họ không tệ, nếu không đã sớm bỏ mạng rồi. Dù là nói vậy nhưng nhìn một dãy những cái xác nằm bất động với những chiếc áo khoác đắp quá đầu, Gemin cũng lờ mờ đoán được, không ít người đã thật sự bỏ mạng.

Một cái tát trời giáng từ Traute khiến Gemin hoa mắt ù tai, vùng bị tát chầm chậm truyền đến cảm giác đau đớn khó chịu, cô muốn nâng tay lên ấn vào vùng bị đau, nhưng lại không thể khi chính tay cô cũng bị trói chặt ở sau lưng.

Không đợi Gemin cựa quậy, những người lính khác đều lao đến bấm đá lấy cô. Trước mắt cô chẳng thấy gì ngoài những cú đấm đá không chút nương tay từ bọn họ, vô số nhwuxng cơn đau ập đến như vũ bão, những nơi còn đang âm ỉ đâu liền phải đón nhận đợt tấn công khác. Đây với Gemin là một sự sỉ nhục, vì ngay cả khi đánh với Levi, anh vẫn để cô tùy ý nâng tay vung chân đỡ đòn và tìm cách né tránh, còn bây giờ cô không khác gì những chiếc cọc gỗ luyện tập ở doanh trại, bất lực để người khác đánh đạp hành hạ.

- Đủ rồi.

Giọng nói bất cần kết lên của kẻ đầu sỏ, ông ta đang ngồi ở một đối diện nhìn cô bị đánh, nhàn nhã uống nước lấy lại tinh thân, đôi mắt đó từ đầu đến cuối không nhìn đến cô, nhưng với Gemin điều đó còn đáng sợ hơn đám người đánh cô vừa rồi.

Không một cảnh báo, ông ta rút khẩu súng ra hướng cô mà bóp cò. Viên đạn cứ như vậy sượt qua dượt qua lỗ tai của Gemin, tiếng xé gió khi nãy cùng cảm giác lạnh lẽo bén ngọt chạm vành tai khiến cô gai người, mặt trắng bệnh, và rồi chậm rãi, Gemin có thể cảm nhận được dòng chất lỏng ấm nóng đang chảy xuống vành tai trên của cô, cảm giác từ dái tai đau nhói chầm chậm bao tùm lấy, cô nghiến răng đau đớn, không ngừng cựa quậy muốn thoát ra.

Kenny lúc này đứng dậy, vừa chậm rãi tiến đến lật ổ đạn ra kiểm tra bên trong. Cho đến khi ông ta đứng trước mặt cô, nâng súng để bên tay của cô, không chút suy nghĩ mà bóp cổ. Tiếng nổ súng đập thẳng vào màng nhĩ của Gemin khiến cô đau đớn hét lên, không ngừng quằn quại, đầu ong lên như bị người dùng hàng ngàn hàng vạn cây đinh đâm vào, hai tay muốn thoát ra ôm đầu cũng vì như vậy mà cứa vào dây thừng trầy xước mà rỉ máu. Từ bên trong lỗ tai của Gemin chảy ra dòng chất lỏng nóng khác, từng giọt nhỏ xuống.

- Đau lắm đúng không hả? khó chịu lắm đúng không? Có phải rất muốn được cởi trói để mày có thể ôm đầu quằn quại trên mặt đất không?

- Ông…!

- Ồ, vẫn còn nghe được tao nói gì à? Vậy có muốn tao bắn thêm một phát giúp mày không?

- Ông giỏi thì bắn vào giữa mi tâm đấy, đồ khốn!

Kenny cười khẩy, nâng chân đạp một cú thật mạnh vào mặt của cô, Gemin có cảm tưởng xương mũi của mình đã bị tên già trước mặt đạp gãy rồi cũng không chừng, đau đớn hét lên. Không mất quá lâu Gemin có thể cảm nhận được mũi ứ đọng chất lỏng do bị treo ngược, không thể không mở miệng cố hít thở. Kenny tay xốc lấy cổ áo của cô, nheo mắt gằn giọng nói:

- Nếu như tao không cản đám kia lại, bọn chúng nhất định sẽ giết chết mày để trả thù cho những người mà mày đã hại chết. Tao có thể cho mày sống, nhưng không phải vì cần mày dẫn đường, mà là vì tao sẽ để mày được nhìn thấy cảnh bọn tao giết chết từng đồng đội của mày. Trong khi mày còn hôn mê, bọn tao đã nghe thấy được tiếng xa ngựa chuyển hàng cùng tiếng động cơ rất gần đây.

- Dù là vậy, bọn họ chưa chắc là người mà các ông muốn tìm…!

- Phải hay không bọn tao cũng sẽ giết mà thôi. Tao muốn cho mày thấy, hậu quả của việc mày trì hoãn bọn tao là gì, chính là phải nhìn thấy những kẻ vô tội chết vì sự ngu xuẩn của mày. Cho đến khi tóm được bọn Levi, bất kì người nào mà bọn tao thấy trên đường, đều sẽ được Kenny Đồ Tể này… cắt cổ!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật