[EDIT] GIANG SƠN HỨA NHĨ - BẠCH GIỚI TỬ [HOÀN]

Phiên ngoại: Khai chi tán diệp (3) + (4)



Phiên ngoại: Khai chi tán diệp (3)

Bởi vì nghi ngờ là song thai, vào những tuần cuối, Chúc Vân Tuyên gần như không thể bước đi, ngoại trừ cái bụng lớn ra, cả người đã gầy đi thấy rõ, cũng may là ngoài ra không có nơi nào không khỏe, cho nên chỉ cần chịu đựng thêm một đoạn thời gian ngắn nữa chờ ngày sinh.

Cuối cùng hai đứa bé vẫn đẻ non trước một tháng, vấn đế song thai đẻ non này căn bản là một chuyện hiển nhiên. Bọn họ đã sớm chuẩn bị xong xuôi, chỉ là không nghĩ tới ngày ấy vào lúc Chúc Vân Tuyên triệu kiến nội các bàn bạc chính sự, thì lại đột nhiên đến.

Khi nhìn thấy Chúc Vân Tuyên đang nói chuyện bỗng nhiên ôm đau bụng đau đớn khom người xuống, Lương Trinh lập tức xông lên ôm lấy người, sau khi lệnh cho các thần lui xuống hết trực tiếp trở về tẩm điện.

Phòng sinh này đã được sắp xếp xong từ lâu, đám thái y lúc này cũng trong tư thế sẵn sàng nghênh chiến, Lương Trinh thì ở bên cạnh quan sát Chúc Vân Tuyên. Khi nhận được tin tức, Chúc Vân Cảnh cũng tiến cung, cùng Lương Trinh canh giữ ở bên giường, sự xuất hiện của hắn khiến cho đám thái y cảm thấy áp ;ực, chỉ có duy nhất một mình Phương thái y sớm đã nhìn quen mấy trận sóng to gió lớn bình tĩnh cầm dao lên không chút hoảng loạn nào làm công tác chuẩn bị.

Chúc Vân Tuyên ngất mất một lúc, sau lại mơ mơ màng màng tỉnh lại, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lương Trinh nắm tay đối phương, đoạn cúi người xuống lau mồ hôi trên trán nhẹ giọng an ủi hắn: "Đừng sợ, sẽ nhanh thôi."

Chúc Vân Tuyên ngơ ngác nhìn Lương Trinh, vành mắt dần đỏ cả lên, cũng may lần này có Lương Trinh bên cạnh, hắn đâm ra cũng không chút nào lo sợ, còn cảm thấy an lòng, một cảm giác an ổn chưa từng trải qua.

Lương Trinh nắm chặt tay hắn, đưa đến bên mép hôn một cái, Chúc Vân Cảnh cũng tiến sát nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo lắng, chốc nữa thôi đứa bé sẽ ra."

Chúc Vân Tuyên vô lực gật gật đầu, mỉm cười nhìn hai người.

Ở ngoài phòng sinh, Yến nhi sốt ruột đến độ cứ đi vòng vòng, bé con có vài lần muốn đi vào, thế nhưng đều bị ma ma cùng Cao An ngăn lại. Nhóc con mắt đỏ bừng lóng lánh nước ngồi xổm xuống đất nhìn cửa lớn phòng sinh, chỉ biết nhìn những thái giám cung nữ bưng chậu nước vội vã ra ra vào vào, thỉnh thoảng lại giương tay lên dụi dụi con mắt.

Minh nhi được Chúc Vân Cảnh dẫn theo vào cung lúc này cũng đang ngồi xổm bên cạnh, đang học theo dáng vẻ người lớn an ủi: "Tiểu thúc thúc không sao đâu, lát nữa là đệ có thể nhìn thấy đệ đệ muội muội rồi."

Yến nhi nức nở nói: "Đệ không muốn đệ đệ muội muội nữa, đệ chỉ muốn cha thôi..."

"Đệ đừng khóc, sau này đệ là ca ca rồi không thể tùy tiện khóc, Nguyên Bảo ca ca xưa giờ cũng không khóc."

Yến nhi nghe xong ợ một cái nuốt nước mắt vào trong:"Cha thật sự sẽ không sao sao ạ?"

"Đúng vậy, tiểu thúc thúc là hoàng đế, sẽ có rất nhiều người phù hộ cho thúc ấy."

Sau hai canh giờ, một tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên, đứa bé đầu tiên được Phương thái y cẩn thận lấy ra, giao cho ma ma đang đứng đợi bên cạnh. Ma ma vừa nhìn xong liền cười híp mắt chúc mừng Lương Trinh: "Là tiểu công chúa!"

Lương Trinh gật đầu, song vẫn chăm chăm nhìn Chúc Vân Tuyên lại bất tỉnh lần nữa.

Một phút sau, đứa bé thứ hai cũng đi ra, tiếng khóc của nó to rõ hệt như đứa đầu tiên, thanh âm của ma ma dường như cũng vui vẻ hơn chút: "Là tiểu hoàng tử! Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng hoàng hậu! Là long phượng thai!"

Chúc Vân Cảnh nghe xong hết sức phấn khởi, thấy Chúc Vân Tuyên đã có Lương Trinh canh chừng liền đi qua nhìn xem hai đứa bé. Lần mang thai này Chúc Vân Tuyên dưỡng rất tốt, thành ra cho dù song thai đẻ non, thế nhưng hai đứa bé ở trong bụng đều được nuôi đến béo trắng, sắc mặt hồng hào, khi khóc khí thế ngất trời, vừa nhìn chính là biết dễ nuôi .

Chúc Vân Tuyên không có ngất quá lâu, đợi đến khi khâu xong bụng, hai đứa bé cũng được tắm rửa sạch sẽ mang về. Hắn mê mang tỉnh lại lần hai, khi đụng trúng ánh mắt lo lắng của Lương Trinh mới khàn giọng hỏi: "Con..."

Lương Trinh thở phào nhẹ nhỏm: "Hai đứa rất tốt không sao, là long phượng thai."

Trên gương mặt trắng bệch của Chúc Vân Tuyên thoáng chốc có chút vui vẻ:"Cho ta nhìn một chút."

Lương Trinh cẩn thận đi đến nâng người dậy, để đối phương tựa vào mình. Chúc Vân Cảnh ôm hai đứa bé tới đưa cho đệ đệ của mình nhìn xem: "Hai đứa nhóc này rất đẹp trai, hệt như các ngươi."

Chúc Vân Tuyên cụp mắt nhìn sang, hai nhóc con này quả thực được dưỡng rất tốt khi còn trong bụng, hiện tại vừa sinh ra gương mặt đã hồng hào mi thanh mục tú, thoáng nhìn kỹ, vừa trông giống hắn, vừa giống Lương Trinh.

Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng giơ ngón tay sờ một cái lên gương mặt mềm như đậu hủ non của hai bé con, gương mặt cũng lấy làm hớn hở: "Quá tốt rồi."

Lương Trinh lúc này chợt tỉnh lại nhìn sang con, cười bĩu môi: "A Tuyên thích là được."

Chúc Vân Tuyên liếc nhìn Lương Trinh: "Ngươi không thích à?"

"Thích chứ, đương nhiên thích, chỉ cần A Tuyên sinh ta đều thích."

Yến nhi khóc lóc hô to "phụ hoàng" bất ngờ xông vào, máu tanh trong phòng sinh hiện tại đã được lau dọn sạch sẽ, cho nên không ai ngăn nhóc con nữa. Nhóc chợt nhào tới bên giường, nước mắt lưng tròng nhìn Chúc Vân Tuyên: "Phụ hoàng, người có đau hay không ạ?"

Chúc Vân Tuyên bất đắc dĩ nở nụ cười, dịu dàng an ủi nhóc con: "Con ngoan, phụ hoàng không sao, đừng lo lắng."

"Thật sự không đau sao ạ?"

"Thật sự không đau." Chúc Vân Tuyên giơ tay lau nước mắt cho con trai: "Ngoan, đừng khóc."

Lương Trinh ra hiệu với Yến nhi: "Đi nhìn đệ đệ muội muội con đi."

Yến nhi lúc này mới bắt đầu kỳ kỳ quái quái dịch sang bên cạnh Chúc Vân Cảnh nhìn hai đứa bé, hai đứa đã ngủ thiếp đi. Nhóc con nhìn chăm chăm hết một hồi, lại không nhìn ra có gì đặc biệt, đoạn nhỏ giọng hỏi Chúc Vân Cảnh: "Khi nào hai đứa mới tỉnh ạ?"

Chúc Vân Cảnh cười nói: "Đệ đệ muội muội quá nhỏ nên rất ham ngủ, sẽ không tỉnh nhanh đâu, Yến nhi đừng vội."

Nhóc con nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng, vừa giơ tay chạm mắt hai đứa bé liền trưng cặp mắt to tròn lấp lánh hô lên: "Mềm quá đi!"

Yến nhi không dám sợ nữa, vì nhóc sợ mình bất cẩn sơ ý một chút có thể bóp nát đệ đệ muội muội của mình mất.

Chúc Vân Cảnh bật cười: "Đứa bé mới chào đời chính là như vậy, sau này sẽ để chúng nó chơi với con."

Yến nhi gật đầu, rốt cũng trở nên cực kỳ phấn khích.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Yến nhi chợt phát hiện ra hai đứa em này của mình ngoại trừ ăn ra chính là ngủ, mỗi lần tỉnh dậy được uống sữa xong liền ngủ thiếp đi nữa, không có gì vui chơi hết trơn, thành ra chỉ qua mấy ngày nhóc con liền mất sạch hứng thú.

Chúc Vân Cảnh sợ Chúc Vân Tuyên vừa phải ở cữ còn phải chăm sóc trông chừng Yến nhi mệt mỏi, cho nên liền đón Yến nhi về Quốc Công phủ ở một thời gian ngắn. Vào mỗi ngày, sau khi Yến nhi học ở Đông cung xong, nhóc đều sẽ đến Cam Lâm cung liếc mắt nhìn Chúc Vân Tuyên cùng hai đệ đệ muội muội nhà mình, so với việc mỗi đêm phải ở trong cung bị tiếng khóc của hai đứa bé làm thủng màng nhĩ, nhóc vẫn thích chơi với hai ca ca hơn.

Chúc Vân Tuyên cảm thấy có lỗi với Yến nhi, nhưng cũng chỉ có làm vậy, hắn mới có thể an tâm. Hai đứa nhỏ này quá ầm ĩ, vừa òa khóc lên là triền miên không dứt, Lương Trinh lại sợ làm phiền đến Chúc Vân Tuyên, trực tiếp sai người ôm hai nhóc con đến những cung khác nuôi, chỉ có ban ngày mới được đưa về cho hai người nhìn xem một chút. Chúc Vân Tuyên cũng vì vậy mà mới có thể thanh tĩnh an ổn dưỡng thân thể.

Mãi cho đến khi tiểu công chúa cùng tiểu hoàng tử tròn một trăm ngay, ba đứa nhóc này mới được đưa về Cam Lâm cung, hiện tại thân thể Chúc Vân Tuyên cũng đã được dưỡng khỏe mạnh hệt như lúc ban đầu, có thể trở lại triều đình.

Yến nhi đã lâu không gặp đệ đệ muội muội, lúc trước nhóc đều sẽ đến Cam Lâm cung nhìn xem một chuyến, về sau đệ đệ muội muội được đưa tới đúng lúc nhóc không có mặt, bây giờ nhìn thấy hai đứa em mình đã ba tháng, cảm giác đúng là vô cùng mới mẻ.

Hai bé con giờ đây đã lớn hơn một vòng, càng thêm trắng mịn, đồng thời không còn ham ngủ nữa, đang mỉm cười toe toét nhìn nhóc, còn cười đến độ chảy nước bọt ròng ròng. Yến nhi duỗi tay tới, tức khắc liền bị hai đứa một trái một phải cầm ngón tay bỏ vào trong miệng gặm.

Yến nhi sợ hệt hồn, mau chóng rút tay ra nhào vào trong lòng Chúc Vân Tuyên trách móc: "Phụ hoàng, hai đứa ngốc quá đi, còn gặm ngón tay của con."

Chúc Vân Tuyên cười gật đầu phụ họa: "Ừ, đệ đệ muội muội đều là bé con ngốc, Yến nhi là thông minh nhất."

Lương Trinh đang ở một bên phê duyệt tấu chương chợt dừng bút lại mỉ cười vẫy tay với Yến nhi, lại ôm con trai ngồi lên đùi mình hỏi: "Cục cưng thấy đệ đệ muội muội chơi vui không?"

Yến nhi cau mũi một cái, liếc mắt nhìn hai nhóc con đang cười khúc khích ngốc ơi là ngốc: "Vui hơn trước, nhưng mà hai đứa ngốc quá."

"Nếu đệ đệ muội muội ngốc, thì con phải biết dạy dỗ hai đứa, con thông minh như vậy, nhất định có thể dạy cho hai em thật tốt."

Yến nhi hết sức nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ."

Chúc Vân Tuyên cong cong khóe môi, đem mẫu giấy viết mấy cái tên mình vừa nghĩ ra cho Lương Trinh xem: "Ngươi nhìn thử xem tên nào thích hợp?"

Hai đứa bé đầy trăm ngày vẫn chưa được đặt tên, lúc trước vẫn tùy tiện gọi là "nha đầu" cùng "tam nhi", hôm qua lễ bộ quan chức tới hỏi, cả hai mới bắt đầu thảo luận đến chuyện này. Chúc Vân Tuyên nói: "Hai đứa cứ theo họ Tiêu của ngươi đi, tam nhi có thể lấy theo tên của Yến nhi, còn nha đầu thì ngươi cho nàng khuê danh nghe hay chút là được."

Lương Trinh tùy ý nhìn lướt qua, sau đó ấn giấy xuống, cau mày nói: "Tam nhi vẫn là nên mang họ nước đi."

"Nhưng mà...."

"Ngươi nghe ta nói, " Lương Trinh ngắt lời Chúc Vân Tuyên tập trung giải thích: "Ngươi phải chịu qua trăm đắng ngàn cay mới có thể sinh ra hoàng tử, nếu như không mang họ nước thì không biết đám người kia lại xì xào như thế nào, nay có thể cho bọn họ câm miệng chính là chuyện tốt, hơn nữa mà nói, tam nhi là con trai của chúng ta, tương lai người nhất đỉnh phải phong vương cho nó, vị vương khác họ dù sao vẫn bị xem là mầm họa, nếu chúng ta vẫn còn thì không sao, nhưng ai biết hai ba đời sau sẽ ra sao, cần gì phải làm vậy?"

Chúc Vân Tuyên nhất thời nghẹn lời, hắn tự khắc rõ ràng những đạo lý này, Đại Diễn lập nước nay đã hơn hai trăm năm, vương khác họ đến cùng chỉ có mấy vị, thế nhưng tất cả đều không có kết cục tốt gì. Những vị vương cùng đại công thần được phong từ lúc khai quốc đến nay lần lượt đều bị hoàng đế đời sau dùng đủ mọi nguyên do khác nhau xử lý, thậm chí còn có người bị chém đầu cả nhà, ở hậu thế duy nhất chỉ có một vị vương khác họ sống sót chính là Lương Trinh, thế nhưng thân phận của hắn bây giờ cũng không phải Chiêu vương năm đó.

"... Vậy Tiêu gia phải làm sao bây giờ?"

Lương Trinh cười nói: "Không phải còn có tiểu nha đầu kia sao? Nàng theo họ ta, như thế có thể phong công chúa, chờ ngày sau chiêu phò mã ở rể, sinh con xong có thể nhờ đèn nhang cho Tiêu gia, còn có thể thừa kế tước vị, không rất tốt sao?"

Chúc Vân Tuyên lặng thinh, một lát sau khẽ thở dài "Được rồi, vậy cứ như thế đi."

Yến nhi chợt nháy mắt một cái, nhóc con vẫn chưa nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì: "Đệ đệ muội muội tên gọi là gì ạ?"

Lương Trinh cười bóp bóp mũi con trai: "Cục cưng Yến nhi đặt cái tên cho đệ đệ muội muội đi."

Lương Trinh đọc những cái tên Chúc Vân Tuyên viết trong giấy qua một lần, Yến nhi nghe đến là chăm chú, lúc sau nhóc con nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lựa chọn dứt khoát định ra tên cho tiểu công chúa cùng tiểu hoàng tử.

Công chúa họ Tiêu tên Lệnh Nghi, hoàng tử họ Chúc tên Âm Thời.

Hai bé con nằm song song trên giường nhỏ giơ giơ tay thành nắm đấm bắt đầu ngươi đẩy ta ta đánh ngươi, Yến nhi đi đến nhìn đệ đệ muội muội nở nụ cười, đoạn nhẹ nhàng giơ tay sờ bụng hai nhóc con: "Hai đứa ngoan, phải biết nghe lời ca ca ."

Phiên ngoại: Khai chi tán diệp (4)

Ba năm sau.

Vừa mới đến giờ thân, Yến nhi lúc này tan học trở về, cậu nhóc vừa đi gần đến tẩm điện Cam Lâm cung chợt nhìn thấy hai đứa bé một trái một phải đang trưng bộ dáng ủy khuất đứng ở bên ngoài.

— giờ thân: 15h đến 17h

Yến nhi cất bước tiến lên trước, hai bé con vừa nhìn thấy cậu liền đồng loạt đi lên nghênh đón bi bô gọi: "Thái tử ca ca!"

Bạn nhỏ nha đầu bộ dạng cực kỳ hung, mái tóc buộc hai sừng tán loạn hệt như ổ gà, bên khóe mắt còn đọng lại mấy giọt nước mắt chưa khô, còn bạn nhỏ tam nhi thì nửa bên mặt in một vết móng tay cào, xiêm y luộm thuộm đầy nếp nhăn đang rầm rì tức giận. Hai cô cậu nhóc này vừa nhìn thấy đối phương liền hệt như mấy chú gà trống dũng mãnh giương nanh múa vuốt, bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến thêm một trận nữa.

Yến nhi tiến đến tách hai đứa nhóc ra, sau đó đè lại đầu của hai đứa buồn cười nói: "Hai đứa lại đánh nhau? Bị phụ hoàng phạt đứng nữa phải không?"

Hai nhóc con đồng loạt cúi gầm mặt xuống, đoạn kéo ống tay áo Yến nhi cầu xin ca ca nhà mình:"Thái tử ca ca, bọn ta không dám nữa đâu, ca ca giúp chúng ta năn nỉ phụ hoàng đi..."

"Bây giờ mới nói không dám? Vậy trước tại sao lại muốn đánh nhau?"

"Là tam nhi nắm tóc muội trước!" Tiểu công chúa lên tiếng vạch tội.

"Tỷ tỷ nói bậy, tỷ ấy đá đệ trước mà!" Tiểu hoàng tử thở phì phò cãi lại.

Yến nhi nhìn thấy hai đứa nhóc này lại bắt đầu muốn ầm ĩ lên, bèn tách hai đứa ra: "Hai đứa im lặng đi, nếu như cứ ầm ĩ vậy ca ca sẽ không giúp hai đứa cầu xin phụ hoàng đâu."

Tiểu công chúa khịt mũi, nước mắt lưng tròng vô cùng đáng thương nhìn Yến nhi: "Muội đói bụng."

Tiểu hoàng tử cũng trưng đôi mắt lập lánh hệt như cún con nhìn Yến nhi phụ họa gật đầu: "Đệ cũng đói bụng."

Lần này đúng là một xướng một họa, Yến nhi chỉ đành biết nhịn cười nhét cho mỗi đứa một viên kẹo, sau đó kêu cả hai tiếp tục đứng, còn mình thì đi vào đại điện.

Lương Trinh hiện tại không có ở bên trong, Chúc Vân Tuyên đang dựa vào bên giường đọc sách, khi hắn nhìn thấy Yến nhi đi vào mới thả sách xuống vẫy tay với con trai: "Yến nhi lại đây."

Yến nhi đi đến ngồi xếp bằng trên giường, Chúc Vân Tuyên sai người đem trà nóng cùng món tráng miệng đến, tất cả đều là món nhóc con thích ăn, một bên để cho Yến nhi ăn, một bên hỏi nhóc hôm nay học cái gì. Yến nhi vừa ăn vừa thuận miệng đáp, cuối cùng hỏi hắn: "Phụ hoàng lại phạt đệ đệ muội muội sao? Tại sao hai đứa lại đánh nhau?"

Chúc Vân Tuyên tức giận nói: "Con đừng quan tâm đến hai đứa, không cho hai đứa đứng lâu chút thì hai đứa sẽ không nhớ."

Yến nhi chớp mắt một cái, lại nhìn sang Cao An. Cao An chỉ đành nở nụ cười với cậu, sau thấy Chúc Vân Tuyên không phản đối, liền lên tiếng nói: "Buổi trưa, hai vị tiểu điện hạ ở trong vườn tìm một ổ chuột nhắt chơi, một lúc sau... Vì giành mấy con chuột mà đánh nhau, bọn hạ nhân kéo cũng không ra..."

Yến nhi: "..."

Chúc Vân Tuyên nhức đầu không thôi, hai đứa bé này quả thật chẳng biết giống ai, từ lúc trong bụng đã không ngoan ngoãn rồi, về sau khi sinh ra nằm trên giường, thì chỉ cần đụng nhau một chút sẽ vô ý thức mà đẩy đẩy xô xô nhau, đến lúc sau khi có thể tự mình ngồi dậy bò thì căn bản không thể nào đặt hai đứa chung một chỗ, thỉnh thoảng hai đứa chỉ vì một món đồ chơi mà đấm đá tơi bời, dù cho có đặt hai món đồ chơi giống y như đúc đến trước mặt, thì cả hai cũng chỉ nhìn chăm chăm một món mà ra sức cướp giật, hiện tại tình hình dần trầm trọng hơn, hẳn nhiên lại vì cướp mấy con chuột mà đánh nhau...

Tính tình của tam nhi quá nửa là từ Lương Trinh, chỉ là không nghĩ tới tiểu nha đầu là một công chúa cũng hệt như vậy, ngoại trừ dung mạo ra, thì hoàn toàn nhìn không ra nàng có chút dáng vẻ nào của một cô nương, thậm chí thời điểm chọn đồ vật đoán tương lai nàng còn chọn trúng một thanh kiếm gỗ, những món đồ chơi thích đều là những món dành cho con trai, sau này không biết phải làm sao.

Lúc trước mỗi lần đánh nhau, Chúc Vân Tuyên đều sẽ răn đe dạy dỗ hai đứa một trận, hai cô cậu nhóc này ngoài miệng cứ luôn miệng vâng dạ, đảo mắt cái liền quên sạch sành sanh, mãi đến tận khi Lương Trinh thuận miệng nói ra một câu để cho cả hai ra ngoài điện phạt đứng, thì rốt cuộc mới khiến cho hai đứa này ngoan ngoãn nghe lời được chút, đâm ra sau này chỉ cần bọn họ đánh nhau nữa, Chúc Vân Tuyên liền sẽ phạt hai đứa ra bên ngoài đáng, dù cho có giả bộ oan ức đáng thương cũng vô dụng, không đứng đủ canh giờ sẽ không cho phép đi vào.

Yến nhi cắn miếng bánh ngọt, không nhịn được nở nụ cười: "Mấy con chuột ấy có gì vui, ngày mai con không cần học, để con dẫn cả hai đi xem con cọp."

Chúc Vân Tuyên lắc đầu, thở dài nói: "Nếu như hai đứa nhỏ kia ngoan được nửa phần như Yến nhi thì tốt biết bao."

Lúc trước khi Yến nhi lớn chừng bằng cả hai, thì vẫn chơi với hai vị ca ca nhà Quốc Công phủ vô cùng hòa hợp. chưa bao giờ đánh nhau, cũng không biết là do cách dạy dỗ của hắn xảy ra vấn đề, hay là hai đứa bé kia mang trong mình tính cách của Lương Trinh, sự hoang dã ngấm đến tận xương cốt.

Yến nhi chợt đi đến ngồi xuống bên cạnh Chúc Vân Tuyên, sau đó ôm lấy cánh tay phụ hoàng kề sát cười an ủi: "Cha không cần phải lo lắng, đợi đệ đệ muội muội lớn chút là được rồi."

Trong mắt Chúc Vân Tuyên rốt cuộc cũng hiện ra ý cười, đoạn giơ tay sờ mặt con trai: "Chỉ có con mới là cục cưng ngoan của cha."

Vất vả một phen mới chọc cho cha vui lên, Yến nhi thở phào nhẹ nhõm, chợt đảo mắt đề nghị với hắn: "Đệ đệ muội muội đứng cũng lâu rồi, con thấy chắc hai đứa đã hiểu được, hay mình để cho hai đứa vào đi?"

Chúc Vân Tuyên liếc xéo Yến nhi: "Ta biết con đến đây thế nào cũng vì cầu xin cho hai nhóc con kia mà."

Yến nhi vui cười hớn hở: "Bọn họ còn nhỏ mà, cha đừng tức giận với hai đứa, bị chọc tức liên lụy thân thể không đáng."

Điều duy nhất khiến Chúc Vân Tuyên vui mừng chính là, đứa con trai Yến nhi này của hắn đúng là một người anh tốt, hai bé con kia cho dù có ra sao cũng đều vô cùng nghe lời người ca ca này, thậm chí vì cướp ca ca mà đánh nhau, có lúc chỉ có một mình Yến nhi mới có thể trị được bọn họ.

Yến nhi nhìn Cao An liếc mắt ra hiệu, Cao An hiểu ý xoay người đi ra bên ngoài, thế nhưng hắn còn chưa kịp ra đến cửa, thì Lương Trinh đã mỗi tay ôm một bé con đang khóc nức nở đến độ nấc cụt đi vào đại điện.

Sau khi đặt chân xuống đất, hai đứa đồng loạt nhào đầu vào lòng Chúc Vân Tuyên gào khóc kêu "phụ hoàng"

Chúc Vân Tuyên: "..."

Lương Trinh cười như không cười nhấc hai ranh con từ trong lòng Chúc Vân Tuyên lên lên tiếng hỏi: "Sau này còn đánh nhau nữa không?"

Hai nhóc con khóc đến mức mặt đỏ bừng lên đồng loạt lắc đầu: "Không ạ!"

"Nếu như đánh nhau nữa làm sao bây giờ?"

"Phạt đứng, không cho ăn cơm..."

Lương Trinh kéo tay của hai đứa, rồi vỗ vào lòng bàn tay mỗi đứa một cái: "Nếu lần sau lại đánh nhau nữa, thì không chỉ đơn giản phạt đứng, mà còn phạt đánh thật mạnh vào lòng bàn tay, không được nữa liền đánh đòn, nghe hiểu chưa?"

Hai bé con vô cùng ủy khuất gật đầu lia lịa: "Bọn con không tiếp tục đánh nhau nữa đâu, hức..."

"Được rồi được rồi, đừng khóc, đi rửa mặt rồi ra đây ăn."

Chúc Vân Tuyên lau sạch nước mắt cho hai bé mèo con mít ướt này xong, liền dặn dò ma ma bảo bọn họ đem hai đứa đi rửa mặt chải đầu thay quần áo, sau đó sai người làm mấy món ngọt cả hai thích ăn nhất đem đến.

Lương Trinh ngồi trên giường, cười tủm tỉm nhìn Chúc Vân Tuyên: "Ta đã nói rồi, tức giận hại thân thể, nếu sau này hai đứa kia lại gây chuyện nữa, thì cứ chờ ta phạt, ngươi cũng đừng tức giận nữa, chẳng lẽ A Tuyên lo lắng ta thật sự sẽ đánh hai đứa sao?"

Khóe miệng Chúc Vân Tuyên chợt hơi giật giật: "Không có."

Yến nhi vô cùng ngoan ngoãn biết điều rót chén trà cho Lương Trinh: "Phụ thân uống trà."

Lương Trinh giơ tay bóp mũi con trai: "Con cũng vậy, đừng cứ mãi biện hộ thay cho hai nhãi con kia, nên dạy dỗ thì phải dạy, trước đây phụ thân đã nói với con như thế nào?"

"... Đệ đệ muội muội còn nhỏ như vậy, rất là đáng thương."

Lương Trinh phản bác lại: "Yến nhi của chúng ta là thái tử, không thể mềm lòng như thế, đối với đệ đệ muội muội thì không sao, nhưng không nên đối với người khác như vậy, nên thưởng nên phạt, cũng phải phân rõ."

Yến nhi nghe lời dạy gật đầu: "Yến nhi đã hiểu, phụ thân yên tâm."

Chúc Vân Tuyên giơ tay sờ đầu con trai bảo bối của mình vui mừng nở nụ cười.

Hai đứa nhỏ kia lúc này đã được tắm rửa sạch sẽ được đưa trở về, cả hai vừa đi vào liền đứa trái đứa phải bò lên giường ngồi bên cạnh Lương Trinh, sau đó trưng ra bộ dạng ăn như hùm như sói, có lẽ do nãy giờ đứng bên ngoài đã lâu, cho nên hai đứa quả thực đang rất đói.

Chúc Vân Tuyên cau mày nhắc nhở cả hai ăn chậm một chút, Lương Trinh luân phiên cho hai bé con uống nước buồn cười nói: "Cũng không biết quỷ chết đói nhà ai đầu thai..."

Tiểu công chúa chợt tức khắc ngẩng đầu lên, khóe miệng đều vương vãi vụn bánh, đoạn mở to đôi mắt to xinh đẹp hỏi Lương Trinh: "Quỷ chết đói là gì ạ?"

Tiểu hoàng tử cũng hoang mang chớp chớp mắt: "Đầu thai là có ý gì ạ?"

Hai đứa bé này đối với thứ gì cũng luôn tò mò như vậy, một khi đã hỏi thì luôn hỏi cho đến cùng mới chịu thôi. Yến nhi cười hì hì giải thích: "Phụ thân đang nói hai đứa quá tham ăn, không ra dáng gì cả, quả thật trông cực kỳ mất mặt đó."

"Nha đầu mới chỉ có ba tuổi, vẫn là con nít mà, không có mất mặt."Tiểu công chúa ngẩng đầu lên, chỉ chỉ mặt của mình, ra hiệu muốn Chúc Vân Tuyên ngồi ở đối diện lau cho mình.

"Tam nhi là bé con nhỏ nhất nhà, cũng không mất mặt ." Tiểu hoàng tử phụ họa theo, bé con thì tự mình cầm lấy khăn lau mặt mình.

Chúc Vân Tuyên bị hai đứa nhỏ này chọc cho không nhịn được cười, hắn chợt đưa tay ra nhéo mỗi đứa một cái: "Được rồi, được rồi, hai đứa sau này chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không cần mất mặt, nên học hỏi ca ca, từ mai, hai đứa theo thái tử ca ca cùng nhau vào Đông ung học tập đi."

Hắn vốn không nghĩ đến việc sẽ cho hai đứa con út của mình nhập học sớm như vậy, tam nhi không cần kế thừa ngôi vị hoàng đế, nha đầu là một cô nương, có chơi thêm vài năm nữa cũng không thành vấn đề, chỉ là hai đứa này thật sự quá quậy, hiện tại điều nên làm chính là ném đến Đông cung để cho nhóm thái sư thái phó dạy dỗ, mài dũa tính tình khiến cả hai dần một hoàn thiện tốt hơn.

Hai bé con chớp mắt một cái, cũng không biết đọc sách có nghĩa là gì, thế nhưng khi nghe đến việc ngày nào cũng có thể theo ca ca, thì cực kỳ vui phấn khởi đồng ý ngay.

Yến nhi hừ hừ cười, lại nhỏ giọng lầu bầu một câu: "Hai bé con ngốc nghếch."

Vào ban đêm, sau khi đuổi hết mấy đứa đi, đại điện rốt cuộc cũng bắt đầu yên tĩnh, Chúc Vân Tuyên cùng Lương Trinh lúc này vẫn ngồi trên tháp thắp đèn chơi cờ.

Lương Trinh hững hờ đặt một quân cờ lên bàn cờ, sau đó lên tiếng nói chuyện cùng Chúc Vân Tuyên: "A Tuyên thật sự nỡ cho hai ranh con kia ngày mai đi học sao?"

"Không nỡ cũng phải làm. " Chúc Vân Tuyên rũ mắt tập trung vào ván cờ: "Ta cũng không hy vọng hai đứa có thể học tập tốt gì, chỉ cần có chút quy củ là tốt lắm rồi."

Lương Trinh cười khẽ: "Ừ, ngươi cũng đừng quá lo lắng, hiện tại hai đứa nó còn nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa là được."

Chúc Vân Tuyên ngước mắt nhìn hắn: "Ngươi đang nói chính ngươi sao?"

Lương Trinh cười lắc đầu: "Khi còn bé ta nào tốt số được như hai đứa nó, chúng nó chính là được cưng quá mới hư, chờ đến khi hiểu chuyện là tốt rồi."

Chúc Vân Tuyên gật đầu không nói gì thêm nữa.

Khi ván cờ kết thúc, cũng là lúc màn đêm đã thăm thẳm đen kịt, Chúc Vân Tuyên lười biếng duỗi duỗi cánh tay, Lương Trinh đối diện lại bước xuống đất, đi tới khom lưng ôm lấy người: "Đi ngủ thôi."

Chúc Vân Tuyên giơ tay ôm lấy cổ của hắn kề sát cạ cạ, rồi nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Toàn văn hoàn


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật