???????????????????????????? ???????? ???????????????????? | còn lại tiếng người khóc đắng cay .

je vais vivre pour vous ?



pov de Giyuu

" Khi ánh dương bắt đầu lụi tàn
Chàng thở những hơi dồn dập
Tôi nhắm mắt lại để nghe
Trong thinh lặng trầm uất , tiếng thuỷ triều từ cõi lòng chàng
Tàn phá tất thảy vực sâu
Và muôn nghìn bờ cõi

Nước
Đôi tay tôi đẫm ướt
Môi mắt tôi đẫm ướt
Tiếng thì thầm ráo riết
Chàng lệnh đừng thốt nên lời
Tiếng của tôi vùi chôn thành bất khả
Trả lại bên ngoài làm nước tuôn rơi

Im lặng như mưa
Tăm tối như đêm
Cuồng nộ như loài muông chúa
Nơi thảo dã xé nát con mồi
Nhưng dịu dàng sao
Là tiếng thì thầm
Của cái chết , trên chót đỉnh cô liêu ... "

Tôi nín thở và câm lặng , quỳ gối , trán chạm trán em . Lạnh lẽo lạ lùng . Sự thực mở phơi . Trên thân em là một màu đỏ sắc lạnh , lấp lánh vài giọt lệ đã rơi nay khô rồi như một bức tranh ảm đạm chỉ có ba màu nhạt nhẽo , khô khốc , da em tái nhợt trong veo ẩn hiện màu xanh mạch máu . Vẻ mặt em mờ nhạt không trông rõ , lẩn khuất sau vết thương tấy đỏ , vương đọng cảm giác vô vọng héo tàn . Và em bắt đầu khóc tiếp . Em tiếp thu một cách khổ sở về những ý từ đau xót trong ngôn ngữ tôi , em nhận lấy đầy khó khăn thứ thời gian trôi một lần và những lưu ảnh không có thực của các vì sao trải triệu triệu năm ánh sáng mới đến được mắt người . Những ngôi sao thực đã chết, chúng cháy rụi từ thuở xa xưa , song lưu ảnh của chúng đến tận khi em ngước mắt lên nhìn vẫn ở đấy , lấp lánh một cách buồn thương, và ngấn mi em ứa lệ . Tôi hiểu rõ em , hoặc chẳng hiểu gì . Em là người mà tôi cúi nhận , mà tôi giao phó , mà tôi nhường sinh mạng này cho . Suốt bao năm ròng , có điều gì thanh cao , trong sạch vẫn sót lại nơi em , hẳn bởi em rốt cuộc chẳng mang một phái tính nào cụ thể dù với vẻ ngoài của một diệt quỷ nhân nghiêm nghị . Có lẽ thế giới của em không còn là ở đây nữa , em là dư âm của tiếng kêu la tôi , là phản ảnh êm tĩnh âm tính cho sự tồn tại náo động của tôi , là một phần kéo dài của cái tôi nhu nhược , thấp hèn và ngu xuẩn của tôi , em là cái lắc đầu im thinh trước mọi sự đàm tiếu không hay nơi tôi . Tôi bỗng dưng run sợ không khí em mang lại , âm khí cô tịch , băng giá , lặng lẽ , lạnh lẽo , thứ mà tôi không chịu nổi , thứ mà tôi muốn trốn khỏi và dùng hầu hết thời gian còn lại để đào thoát cho bằng được vẻ mặt ấy , ánh mắt ấy , mọi thứ lặng thinh ấy . Suy cho cùng có lẽ em chỉ là một giấc mơ hay ảo tưởng , nhưng đôi khi tôi lại không chịu nổi việc không có em ở bên . Lời em , nếu thỉnh thoảng em nói , nói với tôi , là những lời yêu chiều ngắn gọn , em luôn luôn chấp nhận tình thế , em nuốt thảy vào những câu yêu đương quan tâm tột cùng của tôi , em trả lại cho tôi những điểm lợi và bất lợi tôi có trong cuộc tình của mình , những điểm tôi đã thiên vị cho đối phương , những thứ tình cảm tôi cố tình giấu diếm . Bởi đối với em chẳng có gì ngoài sự thực , và nhìn từ góc độ của sự thực thì không có bênh vực hay chối bỏ , nhưng góc độ của em có yêu thương đối với tôi và hận thù với kẻ khác , cũng chẳng bao giờ cần phải thêm một điều gì ngoài kham nhẫn trong cô tịch . Mà đấy là cái mà tôi không thể ngừng xa lánh , bởi tôi quá mê muội em , mê muội trước những đốm lửa nóng mà nguy hiểm , cháy sáng rực rỡ và xoa dịu khỏi giá băng . Nhưng em lại đến và đi , trong sương giá ...

Tôi nhìn em và tôi nghĩ . Có khi tôi nhớ tất cả những thời gian đầu khi tôi mới yêu thương em . Em đẹp hơn tôi và hơn chính em . Em mang một tấm áo màu lục lấp lánh trong ánh cầu vồng , như đôi cánh của thiên thần , trong những buổi hẹn đầu tiên nơi sự ngượng ngùng lan toả như một làn hương đầy tươi mới và phấn khích , ánh mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy gương mặt em trở lại. Có nhiều ước mộng được thành hình và chính những niềm ngất ngây đó cùng mộng tưởng đó là điều tiên khởi cho những nỗi bi thương khôn xiết , cho tới ngày hôm nay .

Tôi lại nhìn em và tôi chợt nghĩ , chưa bao giờ tôi lại trở nên thật mâu thuẫn , tôi muốn đây là một giấc mộng , nhưng tôi lại không muốn bắt đầu cuộc chiến sống còn này từ đầu . Tôi muốn được sống trong mộng , với em . Tôi cũng muốn có những giấc mộng , giống với em . Những giấc mộng mà trong đó tôi sẽ được thụ hưởng tình yêu , mật ngọt , những quả dâu và tuổi xuân vĩnh hằng , không có bóng đêm cô đơn dằng dặc và thế giới mù khói khắc nghiệt mà chỉ có ánh nắng ấm áp chói sáng trên gò má xuân xanh của em muôn đời sẽ mãi nô đùa cùng tôi và chúng ta sẽ luôn có đủ mọi thời gian , khung cảnh , tiện nghi để cùng rong chơi mãi mãi . Nhưng tôi biết rằng trong khi tôi mơ đến những thứ phù phiếm mãi mãi không tồn tại ngoài thế giới ngập tràn bóng đen này , thì tôi cũng sẽ phải đối mặt với sự thực của em , đầy rẫy những đứa trẻ thiếp đi trong khói lửa tàn khốc và sương giá , bao gồm cả em , trong khi tôi muốn được yêu thương , thì tôi cũng vẫn phải đối mặt với sự thực của em , vạn vạn người đã từng nhẫn nại vác gánh nỗi đau đớn mà quỷ đem lại nay không phải vác gánh lên vai nỗi nhọc nhằn đó nữa , trong đó không bao gồm em ...

Hãy hi vọng về đời sống , người ta bảo . Vậy mà người ta không bảo đời sống là con đường dẫn đến cái chết . Hãy yêu , người ta bảo . Vậy mà không bảo gì đến chia ly , hãy kết hôn , hãy cùng nhau đi khắp nơi , hãy kéo dài tuổi xuân bằng thứ này , và giữ hạnh phúc bằng thứ kia . Vào một năm sương giá , tôi bỗng dưng chỉ còn muốn kết nối với một người . Tôi không thể kết nối với gia đình mình , vậy nên em là người đồng hành cùng tôi sẽ là gia đình tôi , là bạn tôi , là người yêu và là phần thân thuộc đáng tin nhất của tôi . Nhưng em biết đấy , ở thế giới này , có và mất đi đôi với nhau , và việc có em đi cùng như vậy sẽ làm tôi một ngày nào đó không thể chịu nổi việc đi một mình khi em đã rời xa . Đó là điểm yếu chết người của tôi , cũng là dây trói , sự lệ thuộc , sự nhu nhược và nguồn cơn của những nỗi đau . Mỗi đêm sau khi em đi rồi , em không ở đây , tôi đều thấy mất kết nối với tất cả mọi điều và mọi người . Tôi không xem trọng cảm xúc của mình , tôi chỉ xem trọng cảm xúc của em , hoặc thậm chí là không , tôi không xem trọng cảm xúc của ai cả . Độc lập về mặt cảm xúc là một điều tuyệt vời . Nhưng liệu nó có ổn không ? Càng lúc tôi càng cảm thấy dửng dưng với cảm xúc của mình ... Tuy vậy , tinh thần tôi điềm tĩnh và giá lạnh bao nhiêu thì thân xác tôi lại ủ rũ và cần hơi ấm bấy nhiêu .

Hãy hy vọng , hãy ghét bỏ , hãy tha thứ , hãy hít thở và tiến lên , người ta bảo . Nhưng để làm gì cơ chứ ? Để làm gì khi mọi thứ đều trôi qua ? Để làm gì khi đến cuối cùng chỉ là những vết nhăn nheo , bệnh tật , cái chết ? Có gì chờ đợi con người ở phía trước ngoài cái chết dấu yêu đâu ?

Hãy sống , người ta bảo . Hãy sống ư ? Để rồi gục ngã ? Để ta mệt nhọc , cuộc đời ta không làm chủ được . Không thể theo ý mình . Không có đôi cánh . Không có bầu trời .

" ... Là làn gió mang hơi lạnh sương khuya
Khi ta tẩy đi những tô điểm thân xác và
trần truồng trong bóng tối tinh thần
Lúc ta ngắt đi tiếng nói nụ cười
Và thinh không trả lại ta chẳng gì ngoài câm nín ..."

...

Tôi muốn nghe tiếng em nói ở tận dưới đáy của những chiếc thùng rỗng lửng lơ trong một vũ trụ xa lạ băng giá và tăm tối . Những âm sắc không bao giờ chảy ra lần thứ hai , giống như một làn nước mãi mãi trôi qua không trở lại , giống như dòng thời gian của thế giới khắc nghiệt này , bây giờ không bao giờ là bây giờ nữa . Bây giờ không là bao giờ cả , chúng mình đang trôi đi trong một thế giới dập dềnh đau khổ , mà mỗi sát na một đều vĩnh viễn lụi tàn như thể những con sóng nuốt lẫn nhau và xô đập vào bờ cát trần gian miên mải . Và hồi ức của ta chẳng hơn gì những thước ảnh trắng đen từ những bộ phim câm xưa cũ , những thứ không bao giờ là thực và hiện hữu thêm lần nào nữa .

Nhưng phải làm sao , không , ta sẽ chẳng thể làm gì cả . Những lời trò chuyện của em rốt cuộc chỉ vang lên duy nhất một lần , những nốt âm trầm bổng ấy chỉ thoát khỏi môi em và bay lên vương vất , chạm vào không gian và vọng lại thêm ít giây , để buông rơi thành những làn âm mờ dần rồi đứt hẳn ...

Trong những cơn mơ , ta không thể nhìn thấy rõ ràng màu sắc đó , những giấc mơ của ta xám ngoét và trí óc ta gầy dựng cho chúng thứ màu của hồi tưởng và áp đặt lên chúng những màu ấy , những sự hiện diện đầy nghịch lý ta đều bị đánh lừa và không thể nhận ra mối nối lỏng lẻo của thế giới, và cuối cùng khi tỉnh giấc , cơn mộng vừa rồi trôi khỏi não ta nhanh hơn lũ cuốn mùa xuân . Chẳng phải sao , đời sống này cũng vậy , khi em chết đi , em chẳng bao giờ nhớ được mình đã sống như thế nào , thân xác này rồi sẽ rữa tan . Em đã ra đi , và hồi ức chỉ có nhiệm vụ ghi chép toàn những điều không thực, không tồn tại một sự thực chắc chắn nào.

Và cả những đớn đau này , những day dứt này , tuổi trẻ này , đều sẽ qua đi như những điều không thực . Loài người chẳng có gì ngoài nỗi cô đơn da diết và hoài nhớ khôn nguôi .

Em của tôi , chúng ta không thể mở mắt ra em có thấy không , chúng ta bị đổ keo dầy trên con mắt minh triết , chúng ta không làm chủ được mình . Và vì thế chúng ta mãi mãi khổ sở tưởng mê , mãi mãi vin vào những điều tầm thường vụn vặt để làm khuây và hăng say như bao kẻ khác ra sức lấp đầy những lỗ hổng trong tâm thức và nhục thể mình , và vô ích thay , chúng ta luôn trống cạn . Một nỗi trống cạn dài dặc , một quặn đau thống thiết , một nỗi khát cháy rực tâm can , một cảm thức thiếu thốn vô chừng mực . Chẳng điều gì cứu rỗi được .

Vì thế , em yêu dấu , vì thế mà đêm nay lòng tôi như con tàu ra khơi đã quên mất hải trình , lênh đênh giữa một vùng biển lệ trùng trùng , những cột buồm cạn trơ dưới ánh sáng thiêu đốt của mặt trời mà không có một sự phản chiếu nào cản lại , những cánh buồm rách nát tả tơi và khoang thuyền rỗng tuếch . Vì thế mà tôi đã không còn tiếng nói , không thể mở môi , không thể quên đi thân phận của mình , không thể sống như bao kẻ mù lòa khác . Tôi đơn giản chỉ là một cá thể lạc loài , không tìm được cách mở mắt , nhưng biết rằng mình bị mù , một cách đớn hèn tủi nhục.

Em hãy nhớ rõ . Tôi muốn nói với em rằng trên đời này , khi mà ta càng trò chuyện , ta càng muốn im tiếng . Khi mà ta càng tìm kiếm , ta càng hiểu rõ sự thực ấy : ta chẳng thể tìm đâu ra bờ vai ta khả dĩ gục đầu .

Sương giăng , mây phủ , người mất nhau cả rồi .

Em thân yêu . Em có biết điều ấy không ?

Rằng , chỉ còn một vùng trời tăm tối lặng im , và lạnh lẽo . Rằng , chẳng còn gì cả ...

" Người tỉnh , mộng tan ... "

fin

- Dành cho em một chút tình cảm của tôi , cậu con trai mười lăm tuổi có lẽ đã dừng lại ở cái tuổi mười lăm này mất rồi . Tôi đương nhiên không thích việc nhân vật mình yêu thích phải chết , dù em chỉ là một nhân vật ảo trên phim và truyện , nhưng cái cách tạo dựng nên hình ảnh của em làm tôi cảm thấy yêu thích và cảm thấy em rất tuyệt vời . Tôi không biết phải nói gì nhiều , tôi chỉ có thể nói em rất tuyệt , tôi rất thích em .
- Viết chương này trước khi bộ fanfic này của tôi kết thúc , coi như là có chút mong muốn em được tỉnh lại và tiếp tục sống nốt phần đời còn lại như một con người .

ne vous inquiétez pas , nous allons aimer les uns les autres jusqu'à ce que la mort nous sépare ...

27/3/2020


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật