[End] The Truth Untold [NamJin | BTS | Written Fiction]

The Second Truth - END



Harry Potter – kẻ được chọn vĩ đại, chúa cứu thế của giới pháp thuật nước Anh, năm ấy được cứu sống trong gang tấc bởi tình yêu thương của mẹ cậu. Còn Voldermort – chúa tể hắc ám, kẻ không thể hiểu được tình yêu, đến cuối cùng cũng không thể trốn thoát vận mệnh bị tình yêu kết liễu, hai lần.

Tình yêu, suy đến cùng, nếu không phải là ngụm nước thánh có thể cứu sống thần nhân khỏi tay tử thần, thì chính là liều độc dược mạnh mẽ nhất, mà không một bậc thầy độc dược nào có khả năng ngăn cản, để giết chết một con người. Chậm rãi, êm ái, có lẽ, nhưng hiệu quả vô cùng chắc chắn. Mà tàn nhẫn hơn nữa, những con người chết dưới liều dược ấy, tất cả, đều cam tâm tự nguyện.

Chưa từng có ai chiến thắng được lưỡi dao tử thần ngọt ngào mà sắc lẹm này, cũng chưa từng có ai dạy cho nhân loại cách để chống cự lại thứ độc dược đầy cám dỗ mang tên tình ái. Vì thế, ngươi chỉ có thể cẩn thận, luôn luôn cẩn thận. Đừng lơ đãng nhìn vào mắt ai một lần, để rồi bị tình yêu bắt được.

Bởi ngươi sẽ không thể nào chạy thoát.

.

Ta là Ian, Ian Kim, thành viên gia tộc họ Kim.

Gia tộc của ta – tộc Kim, từng là gia tộc quyền uy nhất – những kẻ trung thành đứng trong bóng tối để bảo vệ một cõi giang sơn và bệ rồng cho Quân Vương. Song chúng ta không phải những kẻ ngu trung, đương nhiên không. Thân phận phù thủy của chúng ta khiến cho Quân Vương trọng dụng tộc Kim, nhưng không tin tưởng tộc Kim. Ngài cho chúng ta địa vị và quyền thế cao nhất trong tất cả những gia tộc, cho chúng ta tiền tài và phú quý, nhưng đồng thời sử dụng chúng ta như thanh gươm để bảo vệ ngôi thiên tử của Ngài. Chúng ta tắm trong máu tươi của loạn thần, dẫm lên thân xác của quân xâm lược. Chúng ta giết sạch những kẻ trái ý Quân Vương, dẹp yên những cuộc chiến chinh khiến Ngài phải bận lòng. Nhưng đến cái ngày Quân Vương cảm thấy Ngài không còn kiểm soát được thanh gươm sắc bén này nữa, sợ hãi nó sẽ cứa vào tay Ngài, Ngài quyết định phải bẻ gãy nó. Vài tờ sớ tố cáo, vài tội danh khiến người đời uất hận, một đạo thánh chỉ chu di tận diệt. Ngài muốn nung chảy thanh gươm từng giúp Ngài bảo vệ giang sơn, vậy nên, chúng ta phải biến mất. Tổ tiên của ta đã băng qua biển sâu và núi hiểm, rời bỏ nơi từng được gọi là "nhà" để xây dựng lại tất cả ở vùng đầm lầy mù sương nơi trung tâm thế giới – Anh Quốc. Trải qua bao thế hệ không ngừng đánh đổi, chúng ta cuối cùng cũng trở thành gia tộc phương Đông duy nhất có thể nắm giữ một phần vinh quang của giới phù thủy nước Anh hùng mạnh và hưng thịnh.

Các ngươi hỏi chúng ta đã đánh đổi những gì? Tất cả. Chúng ta đánh đổi tất cả: máu, mồ hôi, nước mắt, sức khỏe, tính mạng, thậm chí là cả pháp lực và linh hồn.

Bởi chúng ta không còn có thể tin tưởng dành cho thế giới ngoài kia, chúng ta chỉ có thể tự tin tưởng vào bản thân mình. Người họ Kim vĩnh viễn luôn mang trong mình sứ mệnh cao cả nhất: mang lại vinh quang cho gia tộc, không tiếc máu xương mình.

Vì sứ mệnh cao cả ấy, tổ tiên của chúng ta đã tạo ra một bí mật, chiếc chìa khóa dẫn dắt chúng ta đi tới đỉnh quyền lực, một bí mật mà ngày nay đã bị niêm phong trong bóng tối. Đó là bí mật đen tối nhất mà chúng ta không bao giờ thừa nhận, nhưng cũng không thể nào từ bỏ: những Kẻ Truyền Thừa.

Như một thánh ân, cũng như một lời nguyền: Kẻ Truyền Thừa có được toàn bộ sức mạnh vĩ đại nhất của gia tộc, đồng thời phải cống hiến tất cả cuộc đời cho gia tộc.

Tất cả: máu, mồ hôi, nước mắt, sức khỏe, tính mạng, pháp lực và linh hồn.

Ta là Ian, Ian Kim, Kẻ Truyền Thừa của gia tộc Kim.

Người mà ta phải bảo vệ cả cuộc đời này là Hyun Kim – tộc trưởng gia tộc Kim đời thứ chín. Giống như những gì tổ tiên đã dặn dò, giống như những gì khế ước đã ràng buộc, ta cống hiến tất cả những gì của ta cho anh. Chúng ta chưa bao giờ tách ra kể từ khi anh lên làm tộc trưởng. Ta theo anh đến mọi nơi, bảo vệ anh khỏi những âm mưu quỷ chước, thay anh lặn xuống vũng lầy tội lỗi. Ta sống cuộc đời của anh, ta nghĩ những gì anh suy nghĩ, làm những gì anh cần ta làm, chia sẻ những gì anh cảm nhận, dù đó có là cảm xúc riêng tư nhất của anh. Ta từ bỏ thân phận là Ian Kim, để trở thành cái bóng của anh.

Nhưng ta đã nhận ra, ta không nên cống hiến tất cả, không được phép cống hiến tất cả. Có một thứ nhất định phải giữ lại, phải giấu kín, phải triệt tiêu.

Thứ ấy là tình cảm của ta.

Khi ta nhận ra điều ấy, tất cả đã quá trễ, muộn màng tới mức không một phép đảo ngược thời gian nào có thể cứu lấy hiện thực đau khổ này.

Ta yêu Hyun.

Tình yêu ta dành cho anh không ngọt ngào như hương vị của tình dược. Không, nó đắng nghét và bỏng rẫy, cay nghiệt và đầy đau đớn. Nó đốt cháy cổ họng của ta, thiêu rụi trái tim ta, giết chết linh hồn ta. Vậy nhưng ta không thể oán trách bất cứ ai, bởi liều độc dược này là do ta tự nguyện nếm thử, là do ta tự nguyện nuốt xuống, là do ta tự nguyện say mê. Tất cả sự đau khổ mà nó mang lại, đều là do ta cam tâm tự nguyện.

Đây là thứ tình cảm cấm kỵ đáng bị nguyền rủa, là bí mật kinh tởm mà ta biết ta phải im lặng mang theo cho tới ngày thân xác ta mục rữa dưới sáu tấc đất sâu. Sẽ không có một ai chấp nhận thứ tình cảm sai trái này, dù cho đó có là Hyun, hay kể cả chính ta. Nhưng nó cũng là sự thật trần trụi và xinh đẹp nhất giữa những tháng năm giả dối của cuộc đời giả dối này. Ta yêu anh, tình yêu duy nhất của ta thuộc về anh.

Ta yêu Hyun.

Khi đứa trẻ Alan – con trai ta bắt đầu có những dấu hiệu phản kháng đầu tiên, ta đã không lập tức ngăn cản nó. Ta coi sự dung túng này như món tiền bồi thường cho đứa trẻ, vì ta không hề yêu mẹ nó, cũng như mẹ hắn không hề yêu thương hai chúng ta. Cuộc hôn nhân của ta và nàng là một nước cờ chính trị phục vụ cho lợi ích của cả hai gia tộc. Thứ duy nhất ràng buộc giữa hai chúng ta không phải là tình cảm, không phải là đứa nhỏ, mà là lợi ích thu được từ cuộc hôn nhân. Không có bất cứ tình cảm nào nảy sinh, không có bất cứ kỉ niệm nào lưu dấu, Alan đã lớn lên trong một cái nôi không hề có tình yêu thương. Vậy nên đây là cách mà ta bù đắp cho Alan. Ta không muốn dập tắt hoài bão của đứa trẻ này, hắn vốn đã chẳng có gì trong suốt bao tháng năm qua.

Và hơn thế, đây là một chút ích kỉ của ta.

Ta yêu Hyun.

Có một tia suy nghĩ phản nghịch dần nhen nhóm trong đầu ta, và nó khiến ta khiếp sợ. Nhưng những điều tội lỗi thì luôn tràn đầy cám dỗ, và ta vốn đã sa lầy quá sâu trong vũng bùn này, vì thế mà tia suy nghĩ ấy dần bành trướng, để rồi trở thành một kế hoạch của ta.

Ta muốn đem Hyun đi.

Sẽ chẳng còn bao lâu nữa Jin sẽ kế thừa tước vị của Hyun. Thằng bé mang trong mình những tiềm năng và pháp lực khổng lồ để trở thành một tộc trưởng tài giỏi. Đến khi ấy, Hyun sẽ được nghỉ ngơi, anh sẽ rời khỏi cái ghế tộc trưởng, cách xa những bữa tiệc và rút lui khỏi những âm mưu. Và như thế cũng có nghĩa là ta chẳng còn lí do gì để được ở cạnh anh. Ý thức về tương lai như vậy khiến ta nôn nóng và bứt rứt. Ta phải làm gì để được kề vai anh như bao năm tháng qua, phải làm gì để không một ai có thể tách rời ta và anh.

Nếu có thể giữ anh cho riêng mình thì tốt rồi.

Vậy nên ta muốn đem anh đi.

Ta không thể phản bội lại gia tộc. Nếu ta muốn đem tộc trưởng Kim gia rời đi, ta phải cho gia tộc này một tộc trưởng mới và hơn hết, một Kẻ Truyền Thừa mới. Chính bản thân ta cũng muốn sớm tìm thấy người sẽ bảo vệ Seokjin. Ta biết Hyun yêu gia đình anh hơn bất cứ thứ gì trong cuộc đời này, anh sẽ không thể yên tâm nếu bên cạnh Seokjin không có ai. Ta không muốn thấy anh lo lắng. Trong suốt khoảng thời gian đó, ta đã không ngừng tìm kiếm, điên cuồng tìm kiếm một dấu hiệu để chỉ ra thân phận Kẻ Truyền Thừa tiếp theo. Nhưng chẳng có gì hết. Không một ai trong lớp người trẻ của Kim gia mang theo dấu hiệu cho thấy nó là người ta cần tìm và dạy dỗ. Làm sao đây? Ta không muốn rời xa Hyun. Ta không muốn mất đi anh. Ta muốn giữ anh lại bên mình. Tuyệt vọng và sụp đổ, hoảng loạn và mê man, trong thời khắc mất đi lý trí ấy, ta đã ép buộc Alan trở thành Kẻ Truyền Thừa tiếp theo. Chặt đi đôi cánh tự do của nó, khóa chặt linh hồn nó với lời nguyền, đưa thứ pháp lực mà vốn dĩ người thường chẳng thể tiếp nhận vào cơ thể nó.

Nhưng ta sẽ không hối hận, vì ta yêu Hyun.

Ngày hè đó, Hyun đã cười thật đẹp. Anh xuất hiện trong bộ thường phục chẳng hề bóng bẩy, tùy ý để gió vờn qua tóc mai và nếp áo. Nắng phủ lên người anh thứ ánh sáng lấp lánh chỉ thuộc về thần thánh, và ta đã bị cảnh tượng đó hớp hồn. Trong vô thức, ta đã nói ra kế hoạch của ta. Ta thổ lộ với anh về tinh cảm của ta, ta van nài anh hãy rời đi cùng ta, ta đảm bảo với anh về những ngày tháng tương lai. Ta nhìn anh bằng ánh mắt mà ta đã che giấu gần nửa cuộc đời.

Nhưng anh lại nhìn ta như một kẻ điên say rượu.

Mọi thứ dần mất khống chế. Chúng ta đã cãi nhau, rất gay gắt. Đây là lần đầu tiên ta phản bác anh, cũng là lần đầu tiên anh nặng giọng với ta. Chúng ta thậm chí đã rút đũa phép ra, dù ta thà tự sát cũng sẽ không chĩa đũa về phía anh. Trái tim ta run lên trong đau đớn, mọi giác quan của ta khóa chặt lại trước những từ ngữ lạnh lùng của anh. Hyun mà ta yêu, hóa ra anh chưa từng để ta trong lòng.

Hình như ta sắp mất anh rồi.

Ta hoảng hốt. Ta nhận ra phải sửa chữa lỗi lầm này. Ta sắp mất anh rồi, nếu ta không quay đầu lại. Ta không thể mất anh. Song chẳng kịp để ta lừa dối anh rằng vừa rồi chỉ là một trò hề do ta nhàn rỗi tạo ra, thứ ánh sáng xanh lét đã đánh thẳng vào ngực anh. Trong khoảnh khắc, ta nhìn thấy cơ thể của anh ngã xuống, đổ gục vào lòng ta.

Anh trong vòng tay ta, giống như những gì ta từng tưởng tượng. Nhưng giờ đây ta lại ước gì nó không xảy ra.

Alan - Kẻ Truyền Thừa do ta tạo ra để đảm bảo cho sự tự do của ta và anh, đứng đó với cây đũa phép còn run rẩy trong không khí. Ánh mắt thằng bé nhìn ta chất chứa sự thù hận tột cùng, tựa như người mà nó nhắm vào không phải là Hyun, mà là ta.

Ta ước gì nó nhắm vào ta.

Ta đã ước như thế, vậy nên khi thằng bé giơ đũa phép lên một lần nữa, ta đã đứng im ở đó, như một lời cầu xin để ta được chết theo Hyun. Ta tự nhủ đó cũng là một cách để chúng ta được tự do. Nhưng rồi Merlin tối cao đã không phê chuẩn cho lời cầu xin ấy.

Ngài bắt ta phải sống, để trả giá cho sự ích kỉ tham lam của mình.

Ta nhốt Alan lại như một sự chuộc lỗi, nhưng ta không thể giết nó, cũng không có cách nào giết chết nó. Alan là do ta tạo ra. Tội nghiệt của nó xuất phát từ ta – nó không có lỗi. Trong lúc ta đắm chìm trong huyễn cảnh bản thân tự vẽ nên, Alan đã lạc lối, và tất cả những gì ta có thể làm lúc này là ngăn chặn nó tổn hại tới Seokjin. Seokjin, con của Hyun, thằng bé cần phải được an toàn. Trước khi ta đến tạ lỗi với Hyun, ta cần phải thay anh lo cho thằng bé, ta phải thay anh đảm bảo cho tương lai của Seokjin. Có như vậy, anh mới an lòng tha thứ cho ta.

Vậy nên ta tạo nên một vở kịch với ta là kẻ phản diện cuối cùng. Vậy nên ta âm thầm giết bỏ những kẻ nguy hiểm với Jin. Vậy nên ta cứu Taehyung. Vậy nên ta ngồi chờ thằng bé tới tìm ta.

Thời khắc con trai của Hyun xuất hiện trước mặt ta, ta biết thời gian chờ đợi mỏi mòn cuối cùng cũng sắp sửa kết thúc rồi. Alan đã không còn là mối nguy hại, Seokjin đã tìm được Kẻ Truyền Thừa của nó. Thằng bé đã trở thành tộc trưởng. Không điều gì có thể đe dọa tới con trai của Hyun được nữa.

Cuối cùng ta cũng có thể đi gặp Hyun rồi.

.

Ta là kẻ đã giết Hyun, ta giết anh bởi tình yêu của mình.

Và giờ đây, ta giết ta vì tình yêu ta dành cho anh.

Đến cuối cùng, tình yêu chính là thứ sẽ giết chết con người.

Đừng để tình yêu tìm được, bởi ngươi sẽ không thể nào chạy thoát.

---------------

〚AN〛 Tình trạng của Ian ở cuối truyện không phải do lời nguyền phản phệ, mà là do ông ta đã từ bỏ việc tiếp tục sống.
Với mình mà nói, linh hồn của Ian vốn đã chết từ trước khi câu truyện này bắt đầu, ngồi lại ở đó chỉ còn là thể xác của ông ta mà thôi.

.

Vậy là The Truth Untold đã hoàn toàn kết thúc rồi. Ở tương lai, nếu tự dưng nhớ tới Xà Vương Kim Seokjin và Sư Tử Kim Namjoon, mình sẽ update một vài promt nho nhỏ :)) 

Lời cuối, mình chân thành cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình và các nhân vật trong suốt hai năm vừa qua để đi tới điểm kết thúc này. The Truth Untold là truyện ngắn đầu tiên mà mình viết xong trọn vẹn.  Lỗ hổng chắc chắn là có, sai sót là điều chắc chắn tồn tại, vậy nhưng bất cứ nhân vật nào xuất hiện trong câu truyện này đều mang theo cảm xúc và suy nghĩ chân thực nhất. Họ đã suy nghĩ, đã đau thương, đã trưởng thành. Họ đã sống như những con người thực thụ trong thế giới này.

Mình tiếc nuối vì The Truth Untold rất nhiều, nhưng cũng tự hào về nó rất nhiều.

Xin cảm ơn mọi người, một lần nữa, vì đã đọc TTU. Dù có yêu thích câu truyện này hay không, việc bạn đã từng đi vào thế giới của TTU và đồng hành với NamJin trong câu truyện này đã đủ khiến mình hạnh phúc.

Hi vọng vẫn sẽ được nhìn thấy mọi người trong những câu truyện mình viết ở tương lai.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật