[Edit] - Đại Thánh, đừng đánh ta!

Chương 80: Bé cưng Lục Trầm



Chương 80: Bé cưng Lục Trầm

Edit: April

Lục Trầm nằm nghiêng trên sô pha rộp rộp nhai khoai tây chip, trong lòng ôm điện thoại, âm thanh của chiếc TV phía trước càng lúc càng lớn, Tôn tiên sinh dọn dẹp xong nhà bếp đi ngang qua sô pha, thuận tay dọn luôn đồ ăn vặt trong tay cậu.

Lục Trầm trừng mắt, ngón trỏ còn cắn ở miệng, vẫn còn lơ mơ: "Anh làm gì vậy hả?"

Tôn tiên sinh vòng qua sô pha tiện tay bỏ snack lên trên bàn trà, còn mình thì ngồi xuống sát bên cậu: "Cơm trưa lát nữa khỏi ăn?"

Lục Trầm: "?"

Lục Trầm: "Tại sao không ăn, anh không có nấu hả?"

Tôn tiên sinh nhìn đống vỏ bao snack đủ loại rớt lung tung trên bàn trà: "Bụng em còn chứa nổi sao."

Con ngươi Lục Trầm xoay chuyển, không thèm để ý đến hắn, mà chuyên chú lướt điện thoại trong ngực: "Anh dám quản em."

Tôn tiên sinh ôm lấy vai của cậu kéo sang để cậu dựa vào trong lòng, bóp khuôn mặt cậu: "Còn giận hả?"

"Hừ." Lục Trầm lãnh đạm nhìn hắn, rồi lập tức di chuyển tầm mắt, một chút mặt mũi đều không cho.

Tôn tiên sinh vươn tay rút điện thoại trong lòng cậu ra.

Lục Trầm: "!" Mím môi trừng hắn một cái, vẫn không nói lời nào. Trở người quay mặt nhìn sang chỗ khác.

Tôn tiên sinh vịn lên cái ót của cậu, kề sát vào vành tai cậu thổi khí: "Bảo bối, đừng có giận?"

Giọng nói khàn khàn như cái máy hát niên đại cổ xưa, ngân nga gợi cảm dị thường. Thính tai Lục Trầm nóng lên, rụt cổ tránh đi bờ môi ấm áp của hắn: "Anh đừng có chạm vào em."

Tôn tiên sinh: "Sư phụ không phải đã nói rồi sao, rất nhanh sẽ đến thăm nữa."

Là do sáng nay dậy không nổi, nên không tiễn sư phụ được, chứ không phải chuyện không thể gặp mặt lần nữa.

Lục Trầm bỗng nhiên xoay người, trừng hắn: "Anh cảm thấy vấn đề chính là chuyện này sao?"

Tôn tiên sinh: "?"

Tôn tiên sinh chỉnh lại vạt áo bị cuộn lên do cọ sát của cậu, che lại cái bụng nhỏ trắng nõn mềm mềm: "Vậy em nói đi vấn đề nằm ở đâu?"

Lục Trầm mở miệng muốn nói, nhưng khi ngẩng mặt đối diện với ánh mắt dịu dàng của Tôn tiên sinh, nhất thời bị nghẹn, nản quá quay người đi: "Thôi thôi, nói với anh cũng vô dụng."

Tôn tiên sinh: "?"

Tôn tiên sinh xách cổ áo túm người cậu lên.

Trong nháy mắt, Lục Trầm trợn mắt há hốc mồm quỳ gối trước mặt Tôn tiên sinh: "Anh......" Cậu quay mặt đi, mếu máo, "Chỉ biết bắt nạt em."

Tôn tiên sinh ôm cậu, cằm gác trên vai cậu, thanh âm mang theo nồng hậu ý cười: "Hử? Nhưng tối hôm qua tôi có bắt nạt em đâu?"

Khuôn mặt Lục Trầm bỗng nhiên đỏ lên, theo phản xạ tính duỗi tay đẩy hắn ra, ưỡn ngực đúng lý hợp tình mà lớn tiếng lên án: "Cái đó mà không tính là bắt nạt, thì cái gì mới là bắt nạt?" Làm hại cậu đã chỉnh đồng hồ báo thức, nhưng buổi sáng vẫn không dậy nổi.

Tôn tiên sinh rất có hứng thú di ngón tay vuốt ve khóe môi của cậu: "Nơi này...... Nếu bị làm rách, thì mới xem là bắt nạt được."

Lục Trầm: "!"

Lục Trầm bực bội, vội vàng vươn tay che miệng hắn: "Anh sao lại như vậy."

Tôn Ngộ Không nắm lấy tay cậu: "Tôi thế nào?"

Lục Trầm ủy khuất vô cùng: "Anh sao lúc nào mở miệng cũng nói mấy chuyện này hết vậy, trừ bỏ chuyện này ra......" Lục Trầm quỳ thẳng người, ngón tay đặt trước ngực, nghiêm túc nhìn hắn, "Nè, anh nhìn em bộ không liên tưởng được đến chuyện gì khác nữa sao?"

Tôn tiên sinh: "Nên nghĩ đến cái gì?"

...... Em làm sao biết? Lục Trầm nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, tính thử nói: "Tỷ như......" Sau một lúc lâu, suy sụp mà cúi đầu, "Được rồi, em cũng không biết."

Tôn tiên sinh ngẫm nghĩ: "Vậy em nhìn thấy tôi thì nghĩ đến cái gì?"

Nghĩ đến rất nhiều thứ, quả thực có một bụng để nói, như sự oai phong của ngài Đại Thánh nè, Lục Trầm hít sâu một hơi chuẩn bị nả súng liên thanh: "Nghĩ đến......"

Lục Trầm: "?"

Lục Trầm: "Nghĩ đến......" Có thể nghĩ đến cái gì tới?

Lục Trầm nhìn bản mặt dịu dàng mãi mãi sẽ không thay đổi của Tôn tiên sinh, đau khổ suy tư. Rốt cuộc có thể nghĩ đến cái gì đây.

Gương mặt ửng đỏ, ngay cả cần cổ cũng nhuộm sắc đỏ. Tôn tiên sinh bóp khuôn mặt cậu dùng sức nhào nặn: "Nghĩ đến cái gì vậy?"

Nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt không đứng đắn cùng khuôn mặt đầy ý cười của hắn, Lục Trầm: "!" Một cái tát yêu dán lên trên mặt hắn, quay người lại vùi đầu đệm dựa trên sô pha, "A a a, muốn điên rồi, anh cút nhanh cho em mau mau mau, đầu em bị anh tiêm nhiễm rồi, cút cút cút." Con tim này thật quá mệt mỏi, Lục Trầm không ngừng đá chân Tôn tiên sinh, ngữ khí nặng nề, "Em bây giờ không muốn nhìn thấy anh."

Nhìn khuôn mặt của Tôn tiên sinh, nháy mắt lại nhớ đến hắn —— biểu cảm ẩn nhẫn trên khuôn mặt lúc ở phía trên, cùng với —— cơn đau.

Lục Trầm thầm nghĩ, rất có khả năng não mình đã bị hỏng, cần phải xem mấy quyển sách có nội dung trong sáng để bình tâm tĩnh khí lại mới được.

Nung đúc tình cảm, gột rửa ô trọc.

Tôn tiên sinh khẽ cười ra tiếng, thuận thế bò về phía trước, áp sát vào lưng cậu.

Cơ ngực nóng rực dính sát sống lưng của cậu, lỗ tai bị hắn day cắn nhẹ giọng nói: "Có phải...... Cũng nghĩ...... Giống như tôi."

Lục Trầm: "!"

Tôn tiên sinh: "Nếu...... Đều nghĩ, tới......Vậy...... Làm luôn không?"

Lục Trầm không muốn nghe theo: "Đừng đừng đừng, lát nữa còn phải ăn cơm, anh cũng không muốn để bụng đói mà, đúng không, đúng không."

Tôn tiên sinh nhướn mày nhìn đống bao snack đủ loại ở trên bàn: "Ờ? Nhưng trước khi ăn cơm cần làm em tiêu thực trước đã?"

Lục Trầm: "?"

Lục Trầm: "!"

Lục Trầm khóc thút thít: "......" QAQ, anh đã không còn là ngài Đại Thánh mà em sùng bái trước kia nữa rồi.

******

Thật lâu lâu sau này.

Tôn Ngộ Không tay cầm Kim Cô Bổng đứng trên Hoa Quả Sơn, khí thế nghiêm nghị mà nhìn đám yêu quái phía dưới vắt giò lên cổ tìm đường chạy.

Cười lạnh một tiếng, trong khoảng thời gian này vì bận chuyện nhà nên không có thời gian cùng bọn chúng đàm luận, dám nhân lúc Hoa Quả Sơn không có ai tới quấy phá, nếu có ai muốn nếm thử Kim Cô Bổng của Tề Thiên Đại Thánh, cứ việc tới đây!

Lục Trầm ngồi trên tảng đá lớn ở phía sau thác nước, đáy mắt tràn đầy sự kích động và hưng phấn của một fanboy, lập tức triệu hồi Cân Đẩu Vân bay thẳng qua.

Lục Trầm đột ngột đứng lên, đôi tay giơ lên tránh sáng nhìn Tôn Ngộ Không lạnh lùng trước mặt: "Ngài Đại Thánh!"

Sự hờ hững trong đáy mắt của Tôn Ngộ Không chớp mắt tiêu tan, vừa mới đứng yên trong lòng liền xuất hiện một vật nhỏ, xoa xoa đầu cậu.

Lục Trầm giơ ngón tay cái lên: "Thật lợi hại, Đại Thánh của em."

Tôn Ngộ Không đưa mắt nhìn sang: "Lợi hại ra sao."

"Lợi hại đến mức phá thủng trời!" Lục Trầm cười tủm tỉm, không chút bủn xỉn mà đem hết vốn từ trong bụng  dùng trên người Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không vân vê lỗ tai cậu: "Vậy tôi có oai không?"

Lục Trầm mỉm cười đôi mắt híp lại thành vòng cung: "Oai, quả thực oai đến ngây người luôn."

Tôn Ngộ Không một lần nữa đem cậu bay tới trên tảng đá: "Là tối hôm qua oai, hay lúc nãy oai?"

Lục Trầm: "!" Ý vui trên mặt chớp mắt liền thu hồi, mặt không cảm xúc liếc hắn một cái, tay chân cứng đờ mà quay đầu nhảy xuống tảng đá. Qua mấy trăm năm hay mấy ngàn năm, cũng không mở miệng nói chuyện đàng hoàng được, đây là kỹ năng đặc thù gì thế?

Tôn Ngộ Không túm chặt lấy tay cậu, ghé vào trên vai cậu: "Em lúc này là đang bất mãn với tôi ư?"

Ha hả, cậu nào dám. Lục Trầm banh mặt, không nói lời nào. Dù cho bây giờ cậu có nói gì, một lát nữa đều sẽ bị bẻ cong  ——  nghĩa! Còn không bằng khỏi nói!

Quay mặt đi đúng lúc nhìn thấy Kim Cô Bổng đang rúc trong góc tường, run bần bật, Lục Trầm mới vừa hé miệng muốn gọi nó, bỗng chốc một đạo bóng trắng vụt qua, Kim Cô Bổng biến mất!

Tốc độ của nó từ khi nào lại nhanh như vậy!

Tôn Ngộ Không khẽ cười ra tiếng, tay bóp lấy cái cằm đang run rẩy vì sợ hãi của cậu: "Muốn coi thứ lợi hại hơn không?"

Một chút cũng không muốn. Lục Trầm chậm chạp đẩy tay hắn ra, thanh âm máy móc: "Chúng ta có thể cứ từ từ phát triển được không."

Con ngươi Tôn Ngộ Không xoay chuyển, lắc đầu: "Không được."

Lục Trầm trợn trắng mắt: "Cả ngày như vậy anh không thấy chán sao?"

Tôn Ngộ Không xoa bóp cái bụng nhỏ của cậu, yêu thích không buông tay: "Thời đại tiến bộ, các kiểu tư thế lại gia tăng, sao lại nhàm chán?" Bé cưng vẫn luôn đáng yêu như vậy, buổi sáng mỗi ngày thức dậy đều nhìn thấy một bé cưng vừa quen thuộc vừa mới lạ, mãi mãi không bao giờ chán, chỉ có càng ngày càng thích.

Lục Trầm: "!"

Khóe miệng cậu giật nhẹ, kéo cánh tay hắn ra: "A a a, em không thể xin nghỉ một ngày được sao?"

Tôn Ngộ Không nhướng mày, thịt ở bụng nhỏ mất hết rồi, mỗi lần qua bên này thịt liền bắt đầu mất dần đi: "Em muốn đi ra ngoài? Đi chỗ nào?"

Lục Trầm bất đắc dĩ đỡ trán: "Em chỗ nào cũng không muốn đi, để em nghỉ ngơi trong sơn động thôi được không? Rất lãng phí thể lực!"

Tôn Ngộ Không lắc đầu: "Vậy thì không được."

Lục Trầm: "Tại sao!"

Tôn Ngộ Không ôm cậu, trầm mê mà hít thật sâu: "Là bởi vì, chỉ cần em lẳng lặng nằm một chỗ đối với tôi cũng là một loại hấp dẫn trí mạng."

Tôn Ngộ Không bỗng nhiên kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhìn vào mắt cậu rất nghiêm túc hỏi: "Em gần nhất có phải đang tu luyện công pháp tà mị đúng không?"

Lục Trầm: "?" Cậu làm gì dư thời gian với tinh lực làm cái đó?

Nào ngờ Tôn Ngộ Không thật sự nghiêng đầu bán manh: "Vậy tại sao khi thời gian trôi đi, sức hấp dẫn của em lại càng ngày càng tăng? Nếu không phải do em tu luyện công pháp của hồ ly tinh, vậy chỉ có thể là em bỏ thuốc tôi?"

Tôn Ngộ Không bóp cằm cậu, chậm rãi khóa chặt hai tay, lúc đôi mắt cậu sắp chứa đầy hơi nước, bàn tay chậm rãi trượt xuống vuốt ve hầu kết của cậu: "Hừ? Tiểu yêu từ đâu chui ra?"

Lục Trầm mắt cá chết trừng hắn một lúc lâu, có cảm giác muốn đi chết.

Tôn Ngộ Không càng ngày càng dùng sức, ngón tay niết cằm cậu.

Không khí trong lồng ngực dần loãng đi, Lục Trầm không thở nổi, mím môi bỗng nhiên hít sâu một hơi, rất hào phóng mà cởi bỏ vạt áo, dùng sức trợn mắt: "Được rồi được rồi, đến đây đi đến đây đi, còn đứng đó nói nhảm nhiều như vậy làm gì, để em nói cho anh biết, nếu một ngày nào đó em thật sự đi tu luyện công pháp của hồ ly tinh, thì việc đầu tiên cần làm sẽ là hút khô tinh khí của anh, em xem anh còn cầm gậy ra oai nổi không!"

Tôn Ngộ Không nheo mắt buông cái tay đang đè cái ót của cậu, cắn lỗ tai cậu: "Vậy sao, xem tôi đây...... Thu phục em?"

Lục Trầm: "......" Thật sự muốn thu hồi lại đống lời khen lúc nãy, nhưng...... Khóe miệng không khống chế được mà cong lên, trong lòng sao lại ngọt ngào thế không biết, cậu có khả năng...... Chắc bị bệnh rồi!

Nếu đã là bệnh, vậy thì cứ bệnh nặng thêm đi, bởi vì —— cậu muốn được mãi mãi bên cạnh ngài Đại Thánh.

Không bao giờ thấy chán!

Hết.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật