[Edit] - Đại Thánh, đừng đánh ta!

Chương 77: Chu thiếu gia [9]



Chương 77: Chu thiếu gia [9]

Edit: April

Chu thiếu gia cảm thấy không thể cứ ở nhà ăn không ngồi rồi mãi, thật sự quá nhàm chán, nhưng y lại ham ăn biếng làm, tạm thời cũng chưa có ý định tìm việc, vì trong lòng cứ suy đi tính lại, nên vẫn cứ dậm chân tại chỗ chưa ra ngoài đi tìm công việc thích hợp.

Cho đến khi ——

Y trở thành bác chủ Weibo đại V.

Chu thiếu gia đối phương diện ăn uống cực kỳ chú ý, thích ăn, cũng thích nghiên cứu việc ăn uống, sau khi chơi Weibo liền tạo thành thói quen mỗi lần ăn xong một món mỹ thực sẽ lên Weibo viết lại cảm nhận của mình.

Chỉ đơn thuần là ghi chép lại.

Cũng vì sở thích của Chu thiếu gia, nên Sa tiên sinh khi được người khác giới thiệu một quán ăn đặc sắc nào đó liền nhanh chóng ghi lại vào sổ, rảnh rỗi còn mang Chu thiếu gia ra ngoài đi tìm món ăn ngon. Mấy năm nay đã đưa Chu thiếu gia càn quét mỹ thực khắp đại giang nam bắc.

Cho nên trên Weibo của Chu thiếu gia không chỉ tìm thấy tên của những món ăn cao cấp trong khách sạn lớn năm sao, còn có những món ăn bình dân trong các quán nhỏ không quá nổi tiếng ở địa phương, tất cả đều được ghi chép rất cẩn thận, ngoài ra còn đưa ra ưu khuyết điểm đối với từng cửa hàng và đề xuất phương án cải thiện.

Từ lúc mới bắt đầu chỉ làm cho vui, rồi sau đó có người follow, rồi trở nên nổi tiếng, đã có nhiều người vung tiền mời Chu thiếu gia đến dùng cơm chỉ vì một lời bình sắc bén của y, Chu thiếu gia không cần đến 5 năm đã trở thành bác chủ mỹ thực.

Đương nhiên vẫn nhờ sự hậu thuẫn lớn đến từ phía Sa tiên sinh.

Dù sao quán cơm cũng là do hắn tìm, tiền cũng là hắn bỏ ra, nhưng ——hết thảy những thứ này đều không quan trọng, quan trọng chính là......

Có người được ăn vui vẻ, nhìn người nọ ăn rồi nở nụ cười xán lạn với hắn, Sa tiên sinh cảm giác mọi thứ đều đáng giá, cũng chẳng sợ tiểu thiếu gia nhìn mặt trăng trên bầu trời mà  tưởng cái bánh trung thu rồi đòi bỏ vào bụng......

Sa tiên sinh cũng từng suy xét đến khả năng này, rốt cuộc trên cung trăng...... Còn có tình địch của mình ở trển.

Trên trời dưới đất, tình địch chỗ nào cũng có, con tim Sa tiên sinh thật là mệt mỏi.

Bình thường Sa tiên sinh đã đủ đau đầu rồi, không ngờ lại có tên biến thái chủ động muốn đập chậu cướp bông.

Chuyện là khoảng thời gian trước có lời mời Chu thiếu gia đến tiệm sushi để bình phẩm, vì khoảng cách cũng gần, cho nên vào ngày nọ lúc Sa tiên sinh tăng ca, Chu thiếu gia liền bớt chút thời giờ tự mình đi một chuyến.

Khi đến nơi là chủ tiệm tự mình tiếp đãi, tuy rằng đã dự liệu, nhưng không ngờ chủ tiệm thật sự là người Nhật, Chu thiếu gia có chút kinh ngạc, bất quá vẫn thể hiện sự hữu hảo của bổn quốc.

Vì chủ tiệm đã nhập cư được vài thập niên, nên giao tiếp với Chu thiếu gia cũng không gặp chướng ngại gì, thậm chí còn ngẫu nhiên đùa với y bằng vài câu hài hước dí dỏm bằng giọng địa phương.

Gia chủ nhiệt tình hiếu khách, liệu lý [1] tiên hương mỹ vị, một bữa cơm mà cả khách lẫn chủ đều tẫn hoan (tận hứng), Chu thiếu gia rất cao hứng, lúc trở về cũng không màng đến Sa tiên sinh đang lo lắng, suốt đêm viết gần 5000 chữ trên Weibo để khích lệ ca ngợi. Vốn tưởng rằng mọi chuyện chỉ dừng tại đây, lại không ngờ sự việc chỉ mới bắt đầu......

[1] – liệu lý: Tính trước, sắp đặt trước.

Từ ngày đó trở đi, cứ lâu lâu Chu thiếu gia lại bị quấy rối.

Lúc bắt đầu là quấy rối qua điện thoại, mỗi lần Chu thiếu gia nghe điện thoại, đối phương không bao giờ lên tiếng, sau thời gian dài trầm mặc, tiếng thở dốc vang lên, thậm chí có một lần lúc Chu thiếu gia đang chửi rủa, người nọ thế nhưng lại phát ra tiếng rên rỉ, rõ ràng đang làm chuyện biến thái.

Sau đó lại quấy rối bằng tin nhắn, quấy rối bằng hình ảnh, những lời nói hạ lưu thô tục cùng với những ảnh chụp không đứng đắn không ngừng được gửi tới.

Chu thiếu gia cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng đó là trò đùa dai, nhưng sau này mọi chuyện lại càng xảy ra thường xuyên, thậm chí trong tin nhắn đã bắt đầu quang minh chính đại lấy tên y làm nhân vật chính trong truyện người lớn, sự việc ngày càng nghiêm trọng, Chu thiếu gia cảm thấy nếu không sớm giải quyết, sẽ càng nháo càng lớn.

Lúc y chuẩn bị nhờ Sa tiên sinh giúp mình tra rõ ngọn nguồn, thì có một số điện thoại lạ gọi đến.

Sau khi nhận cuộc gọi thì không nghe thấy âm thanh ghê tởm của thủ phạm, thay vào đó là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ. Ngôn từ của bà ta đứt quãng khó khăn nói bản thân biết gần đây Chu thiếu gia bị quấy rối, muốn hẹn Chu thiếu gia gặp mặt để trao đổi.

Giọng người phụ nữ này nghe hơi kì kì, có chút suy yếu nhưng dường như cũng rất kích động, hình như cũng là người bị hại. Tiểu thiếu gia không phải không nghi ngờ, nhưng —— nói thật, cho dù là xã hội hiện đại, không ai có thể đụng đến một sợi tóc của y, cho nên y chỉ nói với Sa tiên sinh là mình muốn đi ra ngoài, cũng không nói bản thân sẽ đi đâu.

Tiệm cà phê.

Chu thiếu gia nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt có tướng mạo nhu mỹ, tóc dài sóng lơi, mặc một bộ váy dài hoa nhí, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: "Cô nói, tôi câu dẫn, chồng cô?"

Đôi tay người phụ nữ cầm ly cà phê, bởi vì khẩn trương nên cánh tay run rẩy, bà ta mím môi cắn răng nhìn về phía Chu thiếu gia, thấp hèn mà khẩn cầu nói: "Tôi cầu xin cậu, cậu trả chồng lại cho tôi đi."

Chu thiếu gia bị lời nói trắng trợn của bà ta chọc cho bật cười, cười nhạo ra tiếng: "Tôi nói thím này......" Y dừng một chút, cảm thấy xưng hô như vậy không thích hợp, đơn giản trực tiếp bỏ qua, "Tôi chỉ có thể nói, tôi với chồng bà chỉ đơn thuần là dùng chung một bữa cơm, là tôi đang giúp quảng bá cho nhà hàng của mấy người, trừ việc này ra tôi không hề có bất cứ mối quan hệ nào khác với chồng bà, còn chuyện chồng bà đã làm cái gì......" Sắc mặt y lạnh lùng, thanh âm hơi nghiêm khắc, "Tôi nghĩ là chuyện của chồng bà chắc không cần tôi nói thẳng ra."

Người đàn bà trước mặt nhìn thì đẹp đó, nhưng hai má lại phủ một lớp phấn dày không che nổi làn da vàng như nến, có lẽ vì nghỉ ngơi không đủ, nên suy nhược đến đôi môi tái nhợt, y mím môi chủ động tung ra cành ôliu: "Dù sao chuyện này đến bây giờ cũng chưa gây ra ảnh hưởng gì lớn, bà nên trở về khuyên bảo chồng bà cho tốt, ông ta nếu biết quay đầu, tôi có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra."

Khóe miệng người phụ nữ sụp xuống, như là muốn khóc tới nơi: "Chu tiên sinh, tôi có thể nhờ cậu một việc được không."

Chu thiếu gia lắc đầu: "Không thể."

Người phụ nữ ngẩn người, khóe mắt trào ra nước mắt trong suốt: "Chu tiên sinh, tôi đây thật sự không còn cách nào khác mới cầu xin cậu, tôi xin cậu cùng đi với tôi tới gặp chồng tôi, nói cậu chưa từng có loại tâm tư này với ông ấy, chỉ lời cậu nói mới khiến ông ấy hết hy vọng."

Giữa mày Chu thiếu gia nhíu lại, không chút do dự mà cự tuyệt: "Tôi không muốn có bất cứ dính dáng nào đến chồng bà, chuyện nhà mấy người tôi không muốn tham gia, nếu hôm nay bà kêu tôi tới chỉ để xác định thái độ của tôi, thì hiện giờ tôi ngồi đây đã cho bà mặt mũi lắm rồi, mặt khác tôi cũng không muốn nhiều lời, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây."

Mắt thấy y đứng lên, người phụ nữ "Cạch ——" một chút cũng đứng lên theo y.

Chu thiếu gia sửng sốt chớp mắt, đã mất đi cơ hội tốt nhất để rời khỏi, bởi vì vào khoảnh khắc y xoay người, người phụ nữ đột nhiên khuỵu hai đầu gối, thẳng tắp quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã xuống, chảy dọc theo hai bên sườn mặt rơi xuống trên váy dài của bà ta.

Chu thiếu gia theo bản năng lui về phía sau, đôi mắt thẳng nhìn chằm chằm vào bà ta.

Người phụ nữ đột nhiên mất kiểm soát, xúc cảm chôn sâu bên trong bắt đầu bùng phát không nhịn được lên tiếng khóc lớn: "Chu tiên sinh, tôi cầu xin cậu, cậu coi như giúp người đàn bà đáng thương này đi, chồng tôi, tôi thật sự không thể đánh mất chồng tôi, cậu niệm tình mấy đứa con nhỏ của tôi, mà buông tha gia đình tôi đi."

Ánh mắt không kiêng nể gì của những người xung quanh dừng trên hai người họ, khe khẽ xầm xì. Người đàn bà gầy yếu khóc rống, cùng với hồ mị tử [2] là một người đàn ông có khuôn mặt xinh đẹp, mọi người đều ra sức tưởng tượng.

[2] – hồ mị tử (hồ ly tinh): chỉ những người phụ nữ gợi cảm và quyến rũ. 

Bọn họ chỉ trỏ Chu thiếu gia, thậm chí có không ít nữ sinh trắng trợn táo bạo lớn tiếng suy đoán khẳng định Chu thiếu gia dụ dỗ chồng người ta, ép chính thất quỳ xuống để cứu vãn gia đình.

Chu thiếu gia làm lơ đống tin đồn nhảm nhí bên tai, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người đàn bà, đề cao thanh âm: "Bà kêu tôi buông tha gia đình bà, nhưng tôi tự hỏi rốt cuộc mình đã làm gì mà trói buộc gia đình người ta, thứ nhất, tôi không quen biết chồng bà, đơn giản là quan hệ công việc dùng chung với chồng bà một bữa cơm, ông ta lại đi quấy rối tôi, tôi chưa gọi công an còng đầu lão là đã để mặt rồi, bà cô này, bây giờ chứng cứ đều đang nằm trong tay tôi, nếu thích thì chúng ta có thể ra tòa đối chất."

Người phụ nữ dường như bị dọa sợ, cả người run rẩy phủ phục bò qua nắm chặt lấy cổ chân của Chu thiếu gia, dùng sức khấu đầu khẩn cầu nói: "Không cần, cầu xin cậu, xin đừng, chồng tôi sẽ đánh chết tôi mất."

Ánh mắt Chu thiếu gia nhìn về phía người phụ nữ hiện lên một đạo đồng tình, nhưng chớp mắt lại biến mất không thấy.

Tiếng đàm luận của mọi người xung quanh dần nhỏ lại, rốt cuộc...... Sự việc phát triển không như những gì họ tưởng.

Người phụ nữ ôm cẳng chân của Chu thiếu gia, tinh thần khủng hoảng mà ngẩng mặt, hoảng loạn nói: "Chu tiên sinh, tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu đi theo tôi về gặp chồng tôi, cậu không cần làm gì hết, tôi sẽ thay cậu nói rõ ràng với ông ấy, là hai người không có khả năng."

"A, tôi không đi, nhà mấy người toàn là đồ thần kinh." Ai biết đi rồi sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ thái độ bây giờ của y chưa đủ để tỏ rõ vấn đề hay sao, Chu thiếu gia đã rất hối hận bởi vì nhất thời tò mò mà tới nơi này, sao có thể còn nghe lời mà đi theo rước thêm chuyện kỳ quái cho mình.

Cảm xúc của người phụ nữ ngày càng kích động, toàn thân xụi lơ ngồi dưới đất, liều mạng túm túm lấy tóc mình lôi kéo: "Không đi, tại sao lại không đi, sao cậu lại không chịu đi, nếu không phải do cậu, tôi và chồng vẫn còn tốt, ông ấy đã đồng ý cuộc đời này sẽ đối xử tốt với tôi."

Người phụ nữ dường như bị áp lực trường kỳ tra tấn đến điên rồi, bà ta qua loa phủi phủi rồi đứng lên, bởi vì cơ thể quá mức suy yếu nên lảo đảo hai bước.

Chu thiếu gia nhanh chóng lui lại, tránh bị bà ta lôi kéo, duy trì khoảng cách an toàn.

Người phụ nữ ngã nghiêng, rồi ngã quỵ trên đất nửa ngày không đứng dậy được, bà ta ngẩng mặt lên lộ ra bộ dạng hung dữ: "Cậu không đi? Có phải vì chột dạ, có phải cậu cũng thích chồng tôi?"

Càng nói càng thái quá, quả thực vô cớ kiếm chuyện, tự nhiên lãng phí thời gian, Chu thiếu gia quay đầu bỏ đi.

Kết quả, người phụ nữ cứ bám chặt không buông, ngay cả quần chúng vây xem tuy rằng biết rõ ngọn nguồn, nhưng cũng bị thảm trạng của người phụ nữ đả động, sôi nổi trách mắng Chu thiếu gia máu lạnh vô tình.

"Người này sao lại như vậy, không thấy bà ta đáng thương à."

"Không phải chỉ cần nói một câu thôi sao, nói rõ ràng không phải tốt hơn à."

"Anh nói xem cậu ta tại sao lại không muốn đi, chẳng lẽ lại là sự thật, cậu ta thật sự dụ dỗ chồng người ta nên mới không dám đi, nếu không phải vậy thì cũng là có ý dụ dỗ chồng người ta."

"Nhìn cậu ta lớn lên như vậy liền biết chưa từng chịu khổ, bộ dạng lẳng lơ, bất quá tôi hình như đã gặp qua cậu ta ở đâu rồi."

Chu thiếu gia không đem đống lời vô bổ này để ở trong lòng, quản y ba bảy hai mốt [3], hiện tại chỉ muốn về nhà ngủ.

[3] - Ba bảy hai mốt: Chỉ trong thời gian ngắn, chẳng mấy chốc.

Nhưng người phụ nữ cứ bám riết không buông, bởi vì cơ thể suy nhược nên trong khoảng thời gian ngắn không thể đứng lên, liền ghé vào trên bàn khóc lớn kêu to, thu hút càng nhiều người vây xem, ngay cả giám đốc cũng được mời tới, nhưng vì nhìn bà ta quá bi thảm nên không có ai trách cứ, ngược lại đang suy đoán xem tại sao tiểu thiếu gia lại không chịu đi theo để nói lời từ chối, thậm chí còn có nữ sinh lòng đầy căm phẫn tiến lên túm lấy cánh tay Chu thiếu gia muốn giúp người phụ nữ khuyên bảo, cảm xúc trào dâng lải nhải kêu y đi giúp người đàn bà đó.

Chu thiếu gia phiền muốn chết, không nhịn được nữa, hất tay cái người không có mắt kia đi, còn chưa kịp mở miệng chửi, liền nghe thấy một giọng nói ám trầm quen thuộc ở bên tai, cả người về ngã về sau hai bước dừng lại trong lòng ngực ấm áp đáng tin cậy: "Xin lỗi, cô gái này, vì cô là phụ nữ, mà tôi lại không muốn đánh phụ nữ, nên mong cô mau thả cái tay ra."

Bỗng nhiên có một người đàn ông cao lớn soái khí tinh anh tiến vào, mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền thấy người đàn ông này đang đứng chắn trước mặt người bị chất vấn, ngăn cản tầm mắt của mọi người. Ánh mắt lạnh băng đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người phụ nữ đang ghé vào trên bàn: "Thưa bà, tôi nghĩ rằng chúng tôi không thể đáp ứng yêu cầu của bà, chồng bà đang bị nghi ngờ có liên quan đến vụ việc quấy rối, nếu bà muốn một lời từ chối chính thức, vậy chiều nay, muộn nhất là buổi tối hôm nay sẽ có cảnh sát đến tìm bà cùng chồng bà để tìm hiểu tình hình."

Người phụ nữ ngơ ngác, phục hồi tinh thần rất nhanh chóng mạnh mẽ giãy giụa đứng lên: "Không được, tuyệt đối không được, không thể báo cảnh sát, không được, chồng tôi, ông ấy không thể, không thể báo cảnh sát."

Người phụ nữ đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, nói chuyện lộn xộn, hoàn toàn không thể khống chế, thậm chí còn muốn tiến lên bắt lấy cánh tay Chu thiếu gia, bị Sa tiên sinh hất tay, lại nặng nề ngã xuống đất.

Người phụ nữ quỳ rạp trên đất lớn tiếng gào khóc: "Không phải, không phải chồng tôi sai, là do con hồ ly tinh kia, là do mày, là do mấy người......" Bà ta hung ác nhìn chằm chằm vào Chu thiếu gia, tất cả những lời nói cay độc liên tiếp phun ra từ miệng bà ta, hoàn toàn nhìn không ra sự dịu dàng thanh lịch vừa rồi, "Nhất định là do mày, là mày ham tiền của chồng tao, cho nên mới cố ý dụ dỗ anh ấy phạm sai lầm, tất cả là tại mấy người, là tại mấy người......"

Sa tiên sinh nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng đảo qua đám đông đang tụ tập ở đây, lạnh giọng quát lớn nói: "Câm miệng, ham tiền của chồng bà? Để tôi nói cho bà biết, em ấy là chồng của tôi, đừng có nhắc đến cái tiệm nhỏ đó của mấy người, nếu muốn thì tôi chỉ cần vung tay là có ba bốn tiệm cho em ấy chơi, bà nói tôi nghe thử xem, em ấy ham tiền của mấy người hả?"

Sa tiên sinh quá mức cường thế, người phụ nữ chớp mắt liền ngây người sửng sốt , như cũ vẫn không muốn tin là do chồng bà ta sai, miệng vẫn hùng hổ thậm chí còn nguyền rủa Chu thiếu gia.

"?" Chu thiếu gia ngưỡng mặt nhìn sườn mặt cương nghị căng chặt của Sa tiên sinh, mím môi tầm mắt dừng trên thính tai đỏ rực của hắn, lại cảm nhận được đôi tay đặt bên hông mình đang run rẩy, khóe môi hơi cong.

Đồ ngốc to con!

Đám người xung quanh rốt cuộc cũng có người nhận ra Chu thiếu gia.

"Cậu ta có phải là vị bác chủ mỹ thực kia không?"

"Là ai?"

"Còn là ai nữa, cái người mà chưa bao giờ lộ mặt, bị người ta Diss diện mạo khó coi, cuối cùng vẫn là ông chủ của  công ty hậu cần KS tự mình lên tiếng bác bỏ tin đồn của vị bác chủ mỹ thực kia."

Người này tựa hồ là fangirl của Chu thiếu gia, giọng nói ngày càng kích động, thậm chí còn ẩn ẩn có xu hướng mất khống chế như người phụ nữ ngồi trên mặt đất.

"Tôi không tin, người này sao mà......"

"Sa tổng!"

"Sa tổng!"

"Sa tổng!"

"Là công ty hậu cần lớn nhất —— hậu cần KS?"

"Vãi, thích chồng bà với ham tiền nhà bà, bộ chồng bà là tổng tài đẹp trai sao, có nhiều tiền bằng tổng tài sao, nhanh nhanh nhanh, chụp hình đi......"

Sa tiên sinh lúc trước có tuyên truyền cho công ty, nên kéo đến rất nhiều đơn đặt hàng, kết quả có mặt trên tuần san quá kinh tế tài chính, ở khu vực cũng coi như có chút nổi tiếng, thu hoạch không ít fanboy fangirl cùng người sùng bái, chỉ cần biết Sa tổng, đương nhiên cũng biết người ta đã có chồng rồi, tuy Sa tổng không thường đăng Weibo, nhưng chỉ cần có động thái, nhất định là có liên quan đến người thần bí trong nhà kia.

Không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này thế nhưng lại nhìn thấy Sa tổng và người ấy—— người thần bí!!

Đám người vừa rồi còn chỉ trích Chu thiếu gia chớp mắt đã biến mất tại chỗ, chỉ dư lại những người chống lưng cho Chu thiếu gia.

Sa tiên sinh lặng lẽ liếc mắt nhìn mấy em gái chỉ cần vài giây đã biến mất dạng, duỗi tay ôm lấy eo Chu thiếu gia, chân cẳng căng cứng đi về phía cửa ngoài. Thẳng đến khi ngồi vào trong xe, lúc này mới thở ra một hơi, vội vàng lôi kéo tay y kiểm tra, "Không sao chứ, vừa rồi bà điên kia có làm em bị thương không, có đụng chạm chỗ nào không?"

Chu thiếu gia lắc đầu.

Sa tiên sinh thở ra một hơi, quay mặt qua phát hiện Chu thiếu gia còn đang nhìn hắn, không hiểu gì mà gãi đầu, cười ha ha: "Sao vậy?"

Chu thiếu gia nhướng mày: "Tôi còn đang muốn hỏi sao anh lại ở đây?"

Sa tiên sinh mím môi, trên mặt hiện ra một chút cô đơn: "Loại chuyện như vậy sao em không nói với anh." Hắn không thông minh, dù có nhiều manh mối bày ra trước mắt cũng không nhìn ra được, một hai phải được đối phương chỉ điểm thì mới phát hiện, lần này cũng may trong lúc vô ý hắn xài máy tính, nhìn thấy người nọ gửi tin nhắn Weibo, tìm hiểu mới biết được hai người đang lén lút gặp mặt, vẫn là đến chậm một bước.

"Em làm anh sợ muốn chết." Sa tiên sinh nổi giận cảm thấy mình thật ngu, phẫn hận mà nắm tay đập mạnh xuống tấm đệm dưới thân, "Anh nhất định phải báo cảnh sát, chuyện này không thể bỏ qua, ham tiền của bọn họ? Thật buồn cười, trời lạnh rồi cho nhà họ phá sản thôi."

"!" Vậy mà lại có bóng dáng của tổng tài bá đạo, Chu thiếu gia dở khóc dở cười, vươn tay sờ gương mặt hắn, bình thản nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát."

Sa tiên sinh sa sầm nét mặt, trừng mắt, nghiêm túc mà nói: "Chỉ cần là chuyện liên quan đến em, thì đều là chuyện lớn."

Chu thiếu gia ngẩn người, thuận tay kéo khuôn mặt hắn lại gần: "Sao tự nhiên lại nói được như vậy, là ai dạy, còn có lúc nãy...... Đòi công đạo rất thuyết phục, ai dạy cho anh?"

Lấy tính cách khờ khạo ngốc nghếch của Sa tiên sinh, tuyệt đối không thể làm ra hành động bá khí trắc lậu mang theo khí thế tổng tài bá đạo được, vừa nhìn là biết hắn đang giả vờ mạnh mẽ, còn muốn thiên lương vương phá [5]?!

[5] - thiên lương vương phá:  ngôn ngữ mạng xuất phát từ tiểu thuyết: "Trời lạnh rồi, cho tập đoàn Vương thị phá sản đi."

Xét theo tính cách của Sa tiên sinh......  Không phải việc đầu tiên phải làm là hỏi xem mình có bị thương chỗ nào hay không sao?

Sa tiên sinh mím môi không muốn mở miệng

Chu thiếu gia trừng mắt, Sa tiên sinh lập tức càng thêm lúng túng.

Hắn ủy khuất mà trộm đưa mắt nhìn Chu thiếu gia, thử mở miệng: "Kỳ thật cũng không phải, anh chỉ là, chỉ là......" Dừng một chút, hắn hít sâu một hơi, "Chỉ là muốn thử tạo cho em cảm giác an toàn, như vậy, như vậy bản thân sẽ  càng xứng đôi với em." Tự giác nói thẳng ra như vậy thực mất mặt, khuôn mặt Sa tiên sinh đỏ lè, hết hồng lại đen thay phiên nhau xuất hiện trông rất quỷ dị, quay mặt đi không dám nhìn Chu thiếu gia.

Thậm chí còn muốn —— che mặt mình lại, lừa mình dối người.

Mối quan hệ của bọn họ bây giờ rất tốt, Sa tiên sinh tất nhiên cũng biết thái độ của Chu thiếu gia đối với hắn là như thế nào, nhưng trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, trong mắt Chu thiếu gia hắn tốt như vậy, tốt đến mức trên khắp Cửu Trọng Thiên cũng không có khả năng tìm được người thứ hai, hắn tất nhiên cũng muốn tận lực nỗ lực hoàn thiện bản thân, nếu không làm sao có thể xứng đôi được với tiểu thiếu gia đây.

Chu thiếu gia hỏi: "Vậy sao anh biết loại tạo hình này xứng đôi với tôi."

Đôi tay Sa tiên sinh dùng sức nắm chặt, ngập ngừng ra tiếng: "Anh, anh cũng không biết, coi tiểu thuyết, trong tiểu thuyết có nói, hình tượng tổng tài có sức hấp dẫn đối với nữ sinh, anh, anh liền...... Muốn thử xem."

Chu thiếu gia than nhỏ một hơi.

Sa tiên sinh lập tức khẩn trương, chẳng lẽ mình đã lầm, y không thích loại tạo hình này.

Mà cũng không sao, mình có thể sửa được. Tuy rằng hắn hơi ngốc, nhưng thắng ở việc thích học chăm chỉ khắc khổ kiên định, mặc kệ Chu thiếu gia thích dạng người gì, hắn đều có thể tận lực bắt chước, hơn nữa còn cố hết sức để làm được tốt nhất.

Hắn thở hổn hển một lúc lâu, muốn nói y đừng ghét bỏ hắn, còn chưa kịp mở miệng, đầu Chu thiếu gia đã vùi vào trong ngực hắn.

Cho rằng Chu thiếu gia bị chuyện lúc nãy dọa sợ, Sa tiên sinh liền nuốt trở lại lời bên miệng, đôi tay ôm chặt cổ y, tay ấn giữ cái ót của y nhẹ giọng trấn an nói: "Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều có anh ở đây."

Thanh âm thô nặng khàn khàn, nghe cũng không gợi cảm, nhưng đối với Chu thiếu gia mà nói —— nó đem đến cảm giác an toàn mười phần.

Thanh âm Chu thiếu gia thỏ thẻ chỉ đủ hai người nghe rõ.

Thanh âm y mang theo ý cười nhu hòa, nói: "Ngốc ơi là ngốc, tôi đương nhiên chỉ thích loại hình này của anh." Dừng một chút, Chu thiếu gia nâng mặt lên, ngưỡng đầu ý cười ngâm ngâm mà hôn lên bờ môi của hắn, hơi quay đầu liếm lên khóe miệng hắn mơ hồ nói không rõ, "Không cần thay đổi, vĩnh viễn cũng đừng thay đổi, chỉ cần là chính anh, cứ sống thật thoải mái, đồng ý với tôi đi, bởi vì tôi thích —— chính là anh."

Tuy anh ngốc, nhưng lại một lòng một dạ đối tốt với tôi.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật