[FULL] Giữa Những Nhớ Quên- Mạch Ngôn Xuyên

Chương 42



  Chương 42: Hoa nở hoa rụng

Phút chốc cô có cảm giác như mình đang nghe nhầm, nhưng trong căn phòng yên tĩnh như vậy cùng với khoảng cách gần như thế, lần đầu tiên anh nói vô cùng tự nhiên vô cùng thân thiết giống như đã chuẩn bị rất lâu rồi.

Tang Điềm ngơ ngác mà nhìn anh, sau đó lại thấy có chút bối rối, cô cúi người xuống muốn nhặt chiếc đũa lên thì một đôi tay thon dài đã nhanh hơn so với cô giành trước, vào lúc tay hai người chạm nhau, cô liền vội vàng rút lại.

Từ Mộ Duyên nhìn thấy sự bối rối của cô, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chua sót, cầu hôn. . . . . . Trong đầu anh đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ nghĩ lại nói ra trong tình huống này, lúc đó chỉ cảm thấy, cô muốn anh rời đi, rời đi? Làm sao có thể được? Trong lòng như thúc giục muốn anh nói ra.

Anh đi rửa chiếc đũa rồi đặt lại trước mặt cô, thấy không ai nói gì, đành nhẹ giọng nói: "Em còn chưa ăn được mấy đâu, ăn nhiều thêm một chút."

Vì thế, cô lại tiếp tục ăn bữa sáng ở trên bàn một cách máy móc, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh

——

Sau khi lên xe Trác Huyên mới hỏi một cách khó hiểu: "Anh, sao hôm nay anh lại đi chiếc xe này?" sau khi mua xe mới, đã lâu rồi anh không sử dụng chiếc xe này, vì lâu không đi cho nên không khí trong xe không được tốt lắm.

"Tối hôm qua không thể lấy xe." Trác Việt nói đơn giản.

"A. . . . . ."

Trác Huyên cảm thấy có chút buồn chán, mọi khi Trác Việt cũng không lặng im như vậy, cô phải dẫn đoàn đi thường xuyên nên có khi một tháng cũng không găp được mấy lần, từ nhỏ cô đã thích dính lấy anh, lần nào găp anh cũng hỏi lần này đi đâu gặp ai, chơi có vui không và vân vân, mà lần này cô có hỏi gì anh cũng đều trả lời rất ngắn gọn.

"Anh . . . . . Đã lâu rồi không thấy anh và Tang Điềm đến lữ hành đoàn ? Hai người cãi nhau à?" Cuối cùng Trác Huyên cũng hỏi, vì chỉ có Tang Điềm mới có thể làm cho anh trai lạnh nhạt ít nói của cô trở nên ấm áp hơn.

Trác Việt siết chặt tay lái lại, nếu có thể cãi nhau với cô ấy thì có lẽ còn tốt hơn so với bây giờ, nhưng cô với anh thì có lý do gì để cãi nhau chứ? Quan hệ của bọn họ lúc này không giống nhau, chỉ có anh yêu cô, không hơn.

"Không có." Anh bỗng nhiên tăng tốc đi qua lại giữa dòng xe cộ .

Trác Huyên bĩu môi, cũng không hỏi anh về chuyện của Tang Điềm nữa, tùy ý nói những chuyện thú vị lúc đi đường

Khi xe chạy đến gần bệnh viện thì Trác Huyên liền nói " Anh cho em dừng ở đây là được rồi, anh đi việc của mình đi".

Trác Việt không nói gì, đánh xe đi vào, tìm được vị trí đỗ xe, "Xuống xe đi, còn ngây ngốc làm cái gì."

Trác Huyên vội vàng xuống xe, nhìn thấy Trác Việt cũng xuống xe, liền hỏi: "Anh, Anh cũng vào bệnh viện à?"

"Ừ."

"Chẳng trách anh không để em bôi thuốc cho anh, hóa ra là có ý rồi." Trác Huyên nở nụ cười, đưa tay ra kéo tay anh, "Em đi cùng với anh trước, đợi lúc nữa đến thăm đồng nghiệp của em sau."

Trác Việt khóe miệng giật giật, rồi vẫn phải nói: "Không cần, anh cũng đi thăm người ốm."

". . . . . . Được rồi." Vồn nghĩ rằng anh tự thống suốt, biết đi đến gặp bác sỹ không nghĩ tới là cũng đi thăm người ốm giống cô, Trác Huyên có chút bất đắc dĩ, đến khi quay đầu nhìn sang bên trái, liền kêu lên: "Hề hề!"

Phó Hề Hề đi đường rất ít khi nhìn xung quanh, cũng không hay chú ý cảnh và vật bên cạnh mình, cho nên lúc nghe thấy có người gọi mình còn có chút ngơ ngác, ánh mắt của cô nhìn về phía phát ra tiếng nói, khi nhìn thấy Trác Việt liền cứng đờ tại chỗ.

Trác Huyên thấy Phó Hề Hề đã nhìn về phía mình nhưng hình như không phải nhìn cô mà ánh mắt của cô ấy đang hướng lên trên một chút, vì thế cô ngẩng đầu nhìn về phía anh trai mình, rồi lại nhìn Phó Hề Hề đang đứng sửng sốt ở kia.

Phó Hề Hề ngạc nhiên một chút, rất nhanh đã tỉnh lại, chỉ là. . . . . . khi nhìn thấy hai người thân mật kéo tay nhau, rõ ràng chỉ gặp người đàn ông này có 2 lần mà khi nhìn thấy một màn hạnh phúc này trong lòng lại khó chịu như vậy. Hóa ra bạn gái của anh là cô gái hướng dẫn viên du lịch xinh đẹp này.

Trác Huyên lôi kéo Trác Việt đi về phía Phó Hề Hề, Trác Việt cũng nhìn thấy cô, chỉ là vẻ mặt của anh giống như bình thường không ảnh hưởng gì. Em gái mình làm hướng dẫn viên du lịch, diện mạo ngọt ngào động lòng người, ăn nói rất khéo cho nên khách hàng đều yêu thích, chính vì thế mà nhiều lúc anh đi cùng Trác Huyên thường xuyên có người đến chào hỏi hoặc đang đi trên đường cô gọi người khác. Lúc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Phó Hề Hề thì đoán cô cùng Trác Huyên cũng không thân thiết.

"Xin chào, Trác tiểu thư." Phó Hề Hề cử động môi, sau đó nhìn về phía Trác Việt, bởi vì không biết tên của anh cho nên chỉ nói, "Xin chào."

Trác Việt gật đầu, "Xin chào."

"Ha ha, Hề Hề, cậu có thể gọi anh ý là Trác tiên sinh." Trác Huyên cười, cô quen biết với Phó Hề Hề là do hai ngày cuối tuần trước cô dẫn theo một đoàn trong đó có một đôi vợ chồng trung niên đang tìm đồ ở trên xe, gọi điện thoại cho cô nhờ cô hỗ trợ tìm giúp bọn họ một chiếc khuyên tai. Cô phải tìm trên xe rất lâu mới thấy.

Mà đôi vợ chồng trung niên kia chính là ba mẹ của Phó Hề Hề, lúc Phó Hề Hề qua chỗ cô lấy khuyên tai thì cô mới biết đôi khuyên tai đó rất quan trọng với ba mẹ cô ấy nên Phó Hề Hề nhất định phải mời cô ăn cơm để cảm ơn. Tên của cô ấy rất dễ nghe, Phó Hề Hề, cho nên cô mới nhớ rõ như thế, sau bữa cơm đó cô trực tiếp gọi cô ấy là Hề Hề, hôm sau cô phải dẫn đoàn đi đến tận bây giờ mới về..

Hóa ra anh âý cũng họ Trác, Phó Hề Hề cười một cách thoải mái, "Hai người đều họ Trác ạ, về sau con cái sẽ đều theo họ của cả cha mẹ."

Trác Huyên bỗng sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại rồi cười nói " Anh ấy là anh trai của tôi, cậu nghĩ đi đâu thế, nhưng cũng không thể trách cậu được vì anh ấy và tôi không giống nhau, anh ấy giống ba, tôi lại giống mẹ."

"Anh ấy là anh trai tôi" những lời này giống như dòng nước ấm áp chảy vào trong lòng Phó Hề Hề, cọ rửa sạch sẽ những u ám trong lòng cô chỉ còn lai sự ấm áp và ướt át còn đọng lại. Nụ cười vẫn ở trên khuôn mặt cô, làm cho hai xoáy nhỏ bên khóe miệng càng hiện lên rõ ràng "Thật ngại quá, tôi đoán nhầm rồi."

"Không có việc gì, lần trước cậu nói với tôi là làm việc trong hiệu thuốc hóa ra là hiệu thuốc trong bệnh viện." Tay của Trác Huyên đã bỏ khỏi khủy tay của Trác Việt, cô quay sang thân mật nắm tay của Phó Hề Hề, không biết vì sao, cô vừa nhìn đã rất thích cô gái này, cảm giác thích đó càng ngày càng nhiều hơn.

Cho đến tận vài năm sau, Phó Hề Hề trở thành chị dâu của cô, cô mới nói: "Hóa ra cậu đã định trước sẽ trở thành một thành viên trong gia đình Trác gia chúng ta, trách không được mình thích cậu như thế, so với anh trai thì mình nhận ra sớm hơn đấy".

Nhìn thấy Trác Huyên hào hứng nói chuyện với Phó Hề Hề, Trác Việt bất đắc dĩ đành nói: "Huyên Huyên, em tự đi gặp đồng nghiệp của mình nhé, anh đi trước."

"Anh, anh đi thăm ai đấy, em có quen không?" Trác Huyên thuận miệng hỏi một chút.

"Không quen." Trác Việt .

". . . . . . Anh trai mình hôm nay hơi lạnh lùng, bình thường anh ấy không như thế, chắc là chuyện của anh ấy với Tang Điềm không thuận lợi ." Trác Huyên hơi xấu hổ giải thích với Phó Hề Hề.

Trong lòng Phó Hề Hề lại bộp một cái, cảm giác vừa khẩn trương vừa khổ sở lại tới lần nữa, cô hỏi nhỏ, "Tang Điềm. . . . . . Là ai? Bạn gái của anh cậu?"

"Tang điềm là người con gái anh trai mình thích, rất rất thích, đã thích lâu lắm rồi."

Hóa ra hoa nở hoa rụng, chính là trong nháy mắt.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật