[MinHwan] Thiên Thần Mắt Tím

Chương 6: Dạ Tiệc Máu (1)



Suốt mấy tiếng đồng hồ xem xét căn phòng Jaehwan thất vọng khi không thể tìm được đường thoát, căn phòng rộng rãi nhưng chỉ có độc nhất một chiếc bàn và một cái giường đồng đều ton-sur-ton màu đen tuyền. Cũng phải thôi, Ma-cà-rồng vốn sợ ánh sáng Mặt Trời, chúng sẽ bị thiêu cháy dưới ánh nắng gay gắt, nhưng lũ cấp E thì ngược lại, chúng có thể di chuyển vào ban ngày, bị ánh sáng gay gắt chiếu vào cũng không sao nhưng bù lại phải mang cái hình dáng gớm ghiếc cho đến khi chết, đó chính là cái giá phải trả cho việc làm thuật bị cấm.

Như sực nhớ ra điều gì đó Jaehwan lại nhìn về phía bầu trời phía ngoài cửa sổ, bầu trời đầy mây xám xịt....cho nên hắn mới có thể đi lại vào ban ngày mà không bị thiêu đốt sao?

Jaehwan đâu biết thực chất Ma-cà-rồng thuần chủng có thể đi lại vào ban ngày nhưng sức mạnh sẽ không thể phát huy tối đa, mà Minhyun là một Ma-cà-rồng thuần chủng nên việc đó đối với hắn là chuyện bình thường.

Thời gian hẹn đã suýt soát, Jaehwan ngồi trên giường suy nghĩ "có nên mặc hay không?" dám chắc một điều hắn sẽ không ngại mà mặc cho cậu thật, hắn có gan bắt cóc cậu tới đây thì chuyện này có gì mà hắn không dám làm! Nhưng cái câu hỏi "hắn bắt mình tới đây làm gì?" mới khiến cậu quan tâm hơn hết. Cách tốt nhất là tìm cách thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, Minjae chắc chắn đang giận dữ mà lùng sục tìm cậu khắp nơi...có khi nào anh nghĩ cậu bỏ trốn không?

Lòng chấn tĩnh lại, Jaehwan biết cậu có thể trốn thoát nếu như đến dạ tiệc kia! Đây là cơ hội cuối cùng của cậu, cho nên bàn tay mở chiếc hộp lấy ra bộ lễ phục màu đen tuyền kia mặc vào người.

************************************

Tại căn cứ Vampire Hunter,

Minjae đã cho dừng việc tìm kiếm Jaehwan, anh tin chắc việc cậu bị bắt cóc có liên quan tới anh và sẽ nhanh chóng có thông điệp gì đó gửi đến. Ngồi im như tượng trong phòng của Jaehwan, khứu giác tham lam hít lấy mùi thơm Lavender thoang thoảng còn vương trên gối của cậu....trong thâm tâm anh có ý nghĩ tới việc là cậu bỏ trốn, điều này làm anh tức giận, làm anh bồn chồn, làm anh lo lắng!

"Cộc..cộc" tiếng gõ cửa vang lên và một người con gái có phong cách cá tính bước vào:

- Minjae, anh có thư

Đưa tay nhận lấy phong thư từ Mina, anh đâu để ý ánh mắt cô nàng đang nhìn mình đắm đuối, dịu dàng, tràn đầy yêu thương...Mina biết rõ sẽ chả có một người con gái nào có thể bước vào trái tim lạnh giá này...họa chăng chỉ có thể là người con trai đó. Đó cũng chính là lý do vì sao yêu anh rất nhiều nhưng không dám thổ lộ, tình yêu đơn phương kéo dài suốt ba năm qua khiến cô đau khổ. Khẽ thở dài Mina bước ra ngoài, dáng đi cô độc...nếu như cô mất tích như Jaehwan anh có đi tìm, có lo lắng cho cô như đối với Jaehwan hay không?

Mở phong thư ra đập vào mắt Minjae chỉ vẻn vẹn hai từ "Dark Blood". Con ngươi anh tối sầm lại, bàn tay vò nát bức thư, anh nhanh chóng lao ra khỏi phòng.

***********************************

Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm kính cửa sổ Jaehwan nhìn trân trân vào người con trai xinh đẹp đang mặc bộ lễ phục dạ tiệc màu trắng quyến rũ.( Len: Anh luôn là tiểu mỹ thụ vô cùng xênh đẹp a~) Bộ quần áo trắng muốt mềm mại ôm lấy những đường cong hoàn mỹ, trên những nếp áo đính những hạt trân châu màu đen làm cho bộ âu phục càng thêm cao sang dụ hoặc. Mái tóc ngắn màu đen tuyền xuông mượt và đôi môi đỏ tự nhiên không cần son phấn. Cậu đẹp một cách ma mị, nếu chỉ cần chớp đôi mắt thạch anh thì không biết bao nhiêu người phải si mê dưới chân cậu.

Vào lúc này, một cơn gió lớn thổi tung cánh cửa sổ làm Jaehwan loạng choạng ngã xuống đất, một bàn tay lạnh như băng kéo cậu đứng dậy. Trước hành động đột ngột của Minhyun cậu không kịp phản ứng liền ngã vào lòng hắn, Minhyun thuận thế bế cậu nâng lên.

- Anh?

- Đến giờ rồi, đêm nay chắc sẽ thú vị lắm!

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đây chắc hẳn là một điềm báo, sẽ có chuyện gì xảy ra vào đêm nay sao?

Minhyun bế cậu đứng trên thành cửa sổ khiến cậu bàng hoàng, hắn ta không định nhảy xuống từ đây chứ? Jaehwan gãy giụa muốn thoát ra khỏi lòng hắn, cậu chưa muốn chết một cách lãng xẹt như vậy.

- Yên nào, nếu không tôi sẽ ném em xuống.

Lời nói cảnh cáo phát huy công dụng ngay lập tức, Jaehwan không dám có bất cứ hành động nào phản kháng nữa thay vào đó là trừng mắt nhìn hắn cho hả dạ.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn như cừu của cậu Minhyun bao bọc cậu trong chiếc áo choàng đen của mình rồi không để cậu kịp phản ứng hắn nhảy xuống.

- Aaaa..aaaaaa

Jaehwan hét lên, bàn tay vô thức luồn qua cổ hắn giữ thật chặt, đôi mắt nhắm tịt lại...Cậu sẽ chết sao?

Thế nhưng hồi lâu không có động tĩnh gì cho việc va đập mà thay vào đó cảm giác lâng lâng thế chỗ, Jaehwan hé mở con mắt màu tím ra nhìn cậu ngạc nhiên đến nỗi đưa tay lên che cái miệng đang há hốc của mình. Trên lưng hắn ta không biết tự lúc nào đã xuất hiện hai cái cánh đen tuyền to lớn có hình dáng hơi giống loài dơi nhưng đẹp và đẳng cấp hơn nhiều. Hắn ôm cậu thật chặt bay đến một toà lâu đài phía xa, toà lâu đài nằm trên đỉnh của một ngọn núi cao treo leo, xung quanh bao bọc bởi rừng cây lá kim rập rạm, bị sương mù che phủ cho dù ánh nắng Mặt Trời có gay gắt đến đâu cũng không thể xuyên qua đám sương mù đó. Đôi mắt cậu dường như không thể tin được lại có một nơi như thế trên Trái Đất này, toà lâu đài màu đen u ám đang dần hiện rõ trước mắt cậu. Ghé sát vào tai Jaehwan miệng Minhyun khẽ ngậm vành tai nhỏ nhắn trong miệng hắn dụ hoặc:

- Dạ tiệc máu tại lâu đài Dark Blood, chào mừng em Jaehwan.

Dạ tiệc máu? Cậu ngước mắt nhìn hắn như sợ tai nghe nhầm, bàn tay túm chặt chiếc áo choàng đen của hắn, giọng nói nghiến răng lạnh tanh:

- Các người lại giết những con người vô tội?

Không trả lời câu hỏi của cậu hắn khẽ nhếch môi một nụ cười mang ý vị sâu sa, ôm Jaehwan chặt hơn Minhyun nhanh chóng bay về phía cửa lâu đài nơi có ánh sáng đang leo lắt phát ra.

Hết chương 6.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật