[MinHwan] Thiên Thần Mắt Tím

Chương 57: Em Yêu Anh



Jaehwan được đưa đến Back Cemetery, không còn vẻ sợ hãi như lần trước nữa mà dáng vẻ thong dong bình tĩnh. Bởi cậh biết sẽ không có ai dám làm gì cậu. Chỉ là cậu cũng không hiểu Hwang Minyoung lại đưa cậu đến đây làm gì? Có vẻ như lại là một dạ tiệc. Jaehwan đang bị mấy cô hầu xoay mòng mòng, trang điểm, làm tóc...bắt cậu mặc một bộ lễ phục rườm rà nặng chịch trên người. Jaehwan nhìn chính mình trong gương mà hoảng hồn. Mái tóc ngắn đen tuyền được uốn xoăn nhẹ, đôi mắt thạch anh được kẻ viền mắt sắc sảo. Gương mặt trắng nõn được phủ một lớp phấn nhẹ. Vạt áo được đính các hạt kim cương nhỏ lấp lánh, trước ngực cài một bông hoa hồng đỏ thẫm. Jaehwan cũng không thể ngờ rằng mình lại quyến rũ đến như vậy.

Một bóng dáng tiến lại gần....

Minhyun từ phía sau nhìn bóng lưng xinh đẹp của Jaehwan nhất thời bị hấp dẫn. Cũng giống như Jaehwan, Minhyun cũng không biết cha hắn mang cậu đến đây làm gì. Cố ý để cậu mặc đẹp như vậy chắc chắn là có việc gì đó. Hôm nay hắn cảm thấy sẽ một cơn bão lớn đang đổ ập tới.

- Tôi sẽ đưa em về.

Jaehwan giật mình quay đầu lại, hình dáng tiều tụy của Minhyun đập vào mắt khiến cậu đau lòng. Cậu đã trách nhầm Minhyun rồi....cái chết của thầy Athur không liên quan gì đến hắn cả. Thế nhưng nghĩ đến cái chết vô tội của người phụ đó khuôn mặt cậu không khỏi lạnh lẽo.

- Không cần! Chính tôi cũng muốn biết rốt cuộc là cha anh muốn làm cái gì.

- Đi cùng tôi! Cùng tôi rời khỏi nơi này mãi mãi.

Minhyun kích động muốn nắm tay Jaehwan kéo đi ra cửa. Vừa rồi một bóng hình quen thuộc đi qua nhất thời khiến hắn bất an. 

Đó là Minjae! Tại sao Minjae lại ở đây? Cha hắn đưa cậu đến đây lẽ nào.....

- Minhyun...buông tôi ra!

Jaehwan vùng vằng muốn thoát khỏi bàn tay Minhyun, cậu cũng không hiểu vì sao hôm nay hắn lại kích động đến như vậy.

- Jaehwanie, đi cùng tôi được không?

Minhyun ôm lấy cậu thật chặt, giọng nói thân mật, nỉ non phát ra như cầu xin. 

- Buông ra...nếu không tôi sẽ giết anh.

Jaehwan trầm giọng, một con dao kề vào ngực trái Minhyun, đôi tay run run cầm chặt lấy cán dao mà lo sợ.

Minhyun nhìn con dao trong tay cậu, thoáng chút ngỡ ngàng nhưng rồi bàn tay hắn túm lấy tay cậu hướng mũi dao đâm vào ngực mình.

- Cầm lấy và đâm vào tim tôi đi! Không có được em thì một là tôi sẽ tàn sát tất cả. Hai...em giết tôi.

Minhyun nhìn cậu thản nhiên nói ra, dùng lực túm tay Jaehwan cầm dao đâm vào ngực trái mình một chút. Máu tươi nhất thời chảy ra, tràn qua kẽ tay của cậu.

Jaehwan hoảng hồn muốn rút tay mình ra. Cậu không ngờ hắn lại làm như vậy, cậu chỉ muốn hù dọa hắn để hân buông tay cậu ra mà thôi. Tại sao hắn lại như vậy? 

Nhìn ngực áo hắn bỗng chốc nhuộm đỏ một màu đỏ máu, Jaehwan nhất thời khẩn trương sợ hãi. Ký ức trong rừng hôm đó hắn một thân máu chảy đầm đìa, còn có lúc hắn ngất đi bỗng chốc như một đoạn phim ùa về. Nước mắt bắt đầu tuôn ra, Jaehwan dứt khoát rút con dao ra, cũng may không đâm vào sâu thế nhưng máu từ vết thương vẫn không ngừng rỉ ra.

- Không....

Jaehwan dùng hai tay bịp chặt lại vết thương trên ngực trái Minhyub, cậu đang lo sợ....rất sợ...sợ hắn biết mất.

Nhìn thấy biểu hiện của cậu Minhyun nở một nụ cười vui vẻ, kỳ thực vết thương nhỏ này đối với hắn không hề hấn gì.... Thế nhưng cậu nhóc bé nhỏ này lại lo lắng cho hắn như vậy, như thế cũng đáng.

- Đừng khóc! Tôi không sao.

Minhyun nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Jaehwan, ánh mắt tràn đầy vui vẻ.

- Anh...ngu ngốc! Hwang Minhyun. Điều tôi ghét bản thân mình nhất là không kìm lòng được mà đã yêu anh... Tại sao tôi lại yêu người ngu ngốc như anh chứ?

Jaehwan tức giận khóc lóc, bàn tay vẫn bịp chặt vào vết thương của Minhyun. Chỉ là khi cậu nói ra những lời bộc bạch nhất thời khiến hắn như hoá đá.

- Em yêu tôi?

Minhyun nâng khuôn mặt của Jaehwan lên, ngạc nhiên hỏi nhưng cũng không dấu nổi vẻ vui mừng trong đáy mắt.

- Không!

Jaehwan biết mình lỡ lời, khuôn mặt đỏ ửng lên xấu hổ. Cậu cũng quá kích động nên mới không kìm lòng được mà thốt ra. 

Minhyun nở một nụ cười gian tà, đôi môi mỏng cúi xuống hôn lên môi Jaehwan không để cho cậu kịp thích ứng. Bàn tay nâng ót cậu lên hôn triền miên không dứt. Hương vị của cậu quá ngọt ngào khiến hắn không thể dừng lại, bàn tay phía sau cũng vuốt ve làn da mềm mại qua lớp áo sơ mi mỏng càng khiến hắn hôn cậu mãnh liệt.

Jaehwan muốn tránh cũng không được, bàn tay để trước ngực hắn muốn đẩy hắn ra nhưng sực nhớ vết thương trên ngực hắn thành ra không dám phản kháng.

Jaehwan bị Minhyun hôn đến mềm nhũn vô lực phải dựa vào lòng hắn. Cái thân hình nhỏ bé bị hắn hôn mà thiếu dưỡng khí nhất thời như muốn ngất đi. Minhyun khó khăn rời khỏi môi cậu thở dốc, áp trán của mình vào trán cậu mới nhẹ nhàng lên tiếng.

- Yêu tôi không? Nếu em dám nói không tôi sẽ tiếp tục hôn.

Jaehwan đang muốn mở miệng nói "không" nhưng nghe câu đe dọa của hắn hoảng hồn muốn rời khỏi vòng ôm của hắn. Nếu còn bị hôn như vậy đảm bảo cậu sẽ chết vì thiếu oxi. Cậu không muốn có một cái chết xấu hổ như vậy.

Thấy cậu không trả lời, Minhyun giả bộ cúi xuống làm động tác muốn hôn cậu lần nữa thì cậu vội vàng dương cờ trắng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Minhyun đắc ý cười nhẹ, khuôn mặt yêu nghiệt ghé sát hôn nhẹ vào má Jaehwan một cái, bàn tay vuốt tóc cậu nhẹ nhàng.

- Anh muốn nghe em nói lần nữa.

Jaehwan nhìn Minhyun đầy xấu hổ, bẽn lẽn kiễng chân đặt lên môi hắn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, sau cùng mới nhìn sâu vào mắt hắn khẽ mở miệng.

- Em yêu anh!

Lời nói tràn vào trái tim hắn nhẹ bẫng, ấm áp. Minhyun hạnh phúc ôm cậu thật chặt, một lời hẹn phát ra.

- Sau đêm nay chúng ta sẽ đi.

************************************

"Krecc..ccc" con chim đại bàng bay lượn vòng quanh trên toà lâu đài. 

Fred đứng trên một cái cây phía dưới là hàng trăm tên cấp E đang chực chờ lệnh xông lên phía lâu đài.

- Tiểu thư Areum.

Đôi môi Fred chậm rãi mấp máy, đêm nay hắn sẽ cứu Areum ra. Vào cái ngày Hwang Minyoung tỉnh dậy không lâu sau Areum bị ông ta đưa về lâu đài. Lúc đó bản thân Fred hận không thể kéo cô lại. Vốn dĩ muốn mang Areum qua Nhật sống một cuộc sống bình dị nhưng Hwang Minyoung phá nát tất cả. Muốn Areum kết hôn với Minhyun sao? Nhưng hắn ta không yêu Areum làm sao có thể mang lại cho cô hạnh phúc?

- Bao giờ chúng ta tấn công?

Từ phía sau Vick như một bóng ma xuất hiện khàn khàn lên tiếng.

Được biết hôm nay Hwang Minyoung dự tính làm gì. Đây là một cơ hội tốt cho loài cấp E tấn công. Chiếc ghế quyền lực kia ông ta rất muốn.

- Sắp rồi.

Fred nhàn nhạt lên tiếng sau đó nhảy xuống đất biến mất về phía sau vách đá.

Hết chương 57.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật