[MinHwan] Thiên Thần Mắt Tím

Chương 46: Đêm Huyết Nguyệt - Chạm Mặt Hwang Minyoung



Suốt đêm hôm qua sau khi cùng Minjae từ trung tâm mua sắm về Jaehwan không tài nào chợp mắt nổi. Cậu mong đến 22 giờ đêm nay để có thể gặp người đàn ông đó. Tuy nhiên vấn đề đáng ngại là làm sao có thể ra ngoài trong khi Minjae như một âm thần kè kè bên cạnh cậu suốt ngày?

- Jaehwan, hôm nay tuyệt đối không được rời khỏi căn cứ.

Giống như đọc được ý nghĩ trong đầu Jaehwan anh lên tiếng nhắc nhở nhưng cũng là cảnh cáo. Trong giọng điệu của Minjae có điều gì đó lo sợ, Jaehwan cúi gằm mặt xuống bàn, ngón tay trắng bệch nắm chặt chiếc dĩa.

- Tôi biết rồi.

Miệng thì nghe lời cho Minjae an tâm nhưng trong đầu lại đang tìm cách làm thế nào để thoát ra ngoài.

Uể oải mang chén bát vào nhà bếp, đôi mắt cậu vô thức liếc qua cái hộp cứu thương để trên nóc tủ, một ý nghĩ loé lên. Đôi mắt Jaehwan hiện lên một tia giảo hoạt.

....

Minjae đang ngồi ngoài phòng cách chăm chú đọc báo, như thực chất là "trông coi" Jaehwan, cũng không biết vì sao nhưng anh có cảm giác Jaehwan muốn ra ngoài đêm nay. Mà đêm nay ra ngoài rất nguy hiểm.... Nghĩ đến đây anh cau mày.

Jaehwan bước ra từ trong bếp, trên tay cầm một ly cafe đang toả hương ngào ngạt. Nhìn đồng hồ trên tường...đã 21h20p, trong lòng càng khẩn trương hơn. Hít một hơi thật sâu cậu cố nở một nụ cười thật tươi tiến lại gần Minjae.

- Cho anh!

Cậu đưa ly cafe cho Minjae mà khuôn mặt tự nhiên như không có gì, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Jaehwan cầm đại một cuốn sách lên đọc nhưng trong đầu như đang đọc thần chú "uống đi","hãy uống đi". Mồ hôi ở lòng bàn tay bỗng toát ra ướt cả một mảng sách nhưng Jaehwan không dám nhìn Minjae, cậu sợ anh phát hiện ra. Đây là cơ hội duy nhất của cậu.

Minjae nhìn Jaehwan khác lạ, lại nhìn cốc cafe trong tay liền sinh nghi. Liếc mắt thấy cậu đang thản nhiên đọc sách ở bên cạnh tâm trạng anh mới thả lỏng một chút.

Đưa cốc cafe lên miệng uống một ngụm Minjae vòng tay qua eo Jaehwan kéo cậu lại sát gần mình hơn. Trái tim Jaehwan đánh "thịch" một cái, chỉ uống một ngụm như vậy e là không hiệu quả. Đúng vậy! Trong ly cafe cậu đã lén lút bỏ vào đó một liều thuốc ngủ. Cậu hi vọng anh uống và ngủ say đi, như vậy cậu mới có cơ hội ra khỏi nhà. Khẽ cắn môi dưới Jaehwan nhíu mày hướng về Minjae tỏ vẻ thất vọng.

- Cafe không ngon sao? Đây là lần đầu tiên tôi pha đó.

Giọng nói mang chút giận dỗi khiến tâm tình Minjae rất tốt! Búng nhẹ vào mũi Jaehwan một cái cưng chiều anh cầm ly cafe lên uống gần hết sau đó quay lại nhìn cậu mỉm cười.

- Ly cafe ngon nhất tôi từng uống.

Thấy anh uống gần hết Jaehwan thở phào trong lòng, cậu nhoẻn miệng nở một nụ cười tươi rạng rỡ. Giờ thì chỉ cần thuốc ngấm tác dụng thôi!

Nhìn thấy nụ cười của cậu trái tim Minjae thổn thức, anh cúi đầu hôn lên môi Jaehwan một cái phớt nhẹ khiến cậu đứng hình.

Nở một nụ cười khẽ anh gục đầu lên vai cậu nhắm mắt lại tận hưởng. Anh ước gì thời gian lúc này dừng lại mãi, cái cảm giác này quá ngọt ngào....anh không muốn để thời gian trôi qua đi.

Để mặc cho Minjae ôm mình Jaehwan biết thuốc đang dần phát huy công dụng. Nụ hôn bất chợt của Minjae khiến cậu thoáng bồi hồi nhưng rất nhanh những kí ức về những nụ hôn cuồng nhiệt của Minhyun hiện về trong tâm trí cậu. Cậu biết trái tim cậu đã trao cho Minhyun mất rồi.

15 phút trôi qua, thuốc ngủ đã dẫn Minjae chìm vào mộng đẹp. Khẽ cựa mình thoát khỏi vòng ôm của anh Jaehwan lấy áo khoác rồi chạy như bay ra khỏi căn cứ.

************************************

Jaehwan cảm thấy đêm nay thật lạ. Mặt Trăng to vành vạnh nhưng lại đỏ thẫm một màu kì dị. Từng cơn gió mang theo hơi lạnh thổi qua rùng mình.

Từng đám dơi nháo nhác bay tán loạn, mây đen bắt đầu kéo tới, không gian nhất thời tối mịt mùng. Một mùi tanh ngòm bốc lên khi Jaehwan đi ngang qua công viên.

"Tách...tách" cảm giác có gì đó rơi xuống đất gần chân mình Jaehwan liền đứng lại. Cái chất lỏng có mùi tanh đặc trưng đích thị là máu. Từng trận da gà nổi lên Jaehwan chậm rãi từ từ ngước mắt lên nhìn...

Bàn chân lùi về phía sau, cố gắng đè né cảm giác sợ hãi trong lòng, cậu cầm chắc khẩu súng trong tay ngó dáo dác. Trên đầu cậu chính là một thi thể thanh niên bị cắn đứt cổ bị treo lủng lẳng trên cây trông rất ghê rợn.

Đã xảy ra chuyện gì? Jaehwan bàng hoàng khi nhìn thấy phía xa trên cây có thêm 3 thi thể nữa. Máu từ những thi thể chảy xuống từng giọt, thấm đẫm vào những cây cỏ phía dưới.

Jaehwan hoảng hốt chạy thật nhanh về phía tháp đồng hồ Big Ben. Điều làm cậu ngạc nhiên nữa là thành phố London vốn nhộn nhịp là thế vậy mà đêm nay lại không có một bóng người ngoài đường, những chiếc đèn thường ngày sáng lấp lánh vậy mà đêm nay không có cái nào hoạt động. Bóng tối bao trùm thật đáng sợ.

Đã tới tháp đồng hồ, nhìn đồng hồ Jaehwan càng khẩn trương lo lắng....đã 21h59p. Như vậy chắc người đàn ông đó đã đến đây rồi chứ.

"Bộp" một bàn tay bất ngờ bất ngờ đặt lên vai Jaehwan.

- Áaaaaaaaa

Jaehwan hoảng hốt hét lên, bàn tay lạ kia nhanh chóng bịp miệng ngăn tiếng kêu của cậu lại, một giọng nói khàn khàn vang lên.

- Im lặng, ta là người hẹn cậu nhưng ta quên mất hôm nay là đêm Huyết Nguyệt.

Trái tim Jaehwan bây giờ mới hơi trùng xuống như lông tơ lại dựng đứng lên khi nghe ông ta nói đến chữ "Đêm Huyết Nguyệt". Vậy ra những thi thể đó là do những Ma-cà-rồng giết hại? Những việc lạ lùng ngày hôm nay chính là thế sao?

- Vậy...vậy ông là Victor Percell?

Jaehwan sợ hãi lắp bắp mở miệng hỏi nhưng đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh đề phòng.

- Chúng ta phải thoát ra khỏi nơi đây! Cậu hãy trở về căn cứ. Ta sẽ tìm cậu sau.

Giọng nói người đàn ông gấp gáp khi nhìn thấy một bóng đen xoẹt qua. Sự việc ngày hôm nay là do sự bất cẩn của ông. Hiện tại cần phải thoát khỏi đây.

- Có gì đó đang ở đây!

Jaehwan cũng phát hiện ra, đôi mắt màu đỏ của vật thể lạ đang từ từ lại gần. Là một con cấp E, Jaehwan nhận định, nhưng nếu giờ nổ súng sẽ dụ những lũ cấp E khác kéo đến đây. Phải làm sao? Làm sao?

- Ta sẽ đánh lạc hướng nó, nhân lúc đó cậu hãy chạy nhanh ra khỏi đây.

- Nhưng mà....

Không để Jaehwan nói hết câu người đàn ông đã vụt chạy về một hướng trước sự ngỡ ngàng của cậu.

Đúng như ông ta suy đoán, con cấp E nhận thấy con mồi cũng nhanh chóng phi theo đuổi giết ông ta.

Mồ hôi vã ra như tắm, Jaehwan cũng phải nhanh chóng trở về căn cứ cho dù trong lòng đang rất lo lắng cho người đàn ông lạ. Nhưng cậu nghĩ ông ta sẽ không dễ bị hạ gục như vây.

Xoay người tính rời khỏi nhưng một lần nữa trái tim Jaehwan như hoá đá...

Trước mắt cậu có một thân ảnh mặc áo choàng đen đứng cách cậu tầm 5m. Hơi lạnh bỗng xâm nhập từng thớ thịt khiến cậu một hồi run rẩy. Bàn tay nhanh chóng hướng khẩu súng về phía thân ảnh đó, giây phút Jaehwan muốn bóp cò thì khẩu súng của cậu đã bị đóng thành băng.

Bàng hoàng, Jaehwan không thể tin được những gì diễn ra trước mắt. Hơi lạnh từ cái thân thể người đang đứng kia làm cho mọi thứ bị đóng băng.

Rốt cuộc nhân vật này nguy hiểm đến nhường nào. Đôi môi cậu khẽ mấp máy lắp bắp

- Ông....ông...ông là..là ai?

Cái thân ảnh đó từ từ quay mặt lại, trên khoé miệng còn dính rất nhiều máu. Giọng nói âm lạnh đáng sợ.

- Ngươi là Kim Jaehwan?

Jaehwan trợn mắt sửng sốt nhìn về cái thân ảnh đó, đôi chân run rẩy không trụ được ngã ngồi xuống nền tuyết. Dùng hai tay bịp miệng ngăn cho tiếng hét không phát ra. Đôi mắt tím của cậu nhìn về cái thân ảnh đang dần từng bước lại gần phía mình mà như hoá đá không thể nhúc nhích.

Cậu không ngờ rằng cái người đang đến gần mình lại chính là cha của Minhyun: Hwang Minyoung

Hết chương 46.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật