[MinHwan] Thiên Thần Mắt Tím

Chương 4: Bị Bắt Cóc (1)



Thật không ngờ lại có thể tái ngộ sớm đến như vậy, Jaehwan không kìm lòng được mà bùng phát, đôi mắt cậu giận dữ nhìn người con trai trên mái nhà kia, tuy hắn ta quay lưng về Mặt Trăng nhưng cậu có thể cảm nhận được tầm mắt hắn đang dán chặt vào từng biểu cảm, từng nhất cử nhất động của cậu. "Cạch" ngón tay chuẩn bị bóp cò súng thì cái thân ảnh trên mái nhà như một tia chớp đứng trước mặt cậu, động tác gọn lẹ tước đoạt khẩu súng trong tay Jaehwan ném ra một góc. Thoạt đầu sững sờ nhưng chỉ vài giây sau cậu tung một cú đấm về phía hắn ta, bàn chân cũng không rảnh rỗi mà đá về phía hắn.

Cậu xem thường hắn quá rồi, bàn tay hắn chụp lấy nắm đấm của cậu, dùng sức đè cậu vào tường, một chân hắn đè lấy hai chân cậu khí thế bức người...

- Buông tôi ra..._ Jaehwan gằn giọng, thân thể giãy giụa muốn thoát ra ngoài.

- Nếu tôi nói không?

Trong đêm tối cậu không thể nhìn rõ mặt hắn ta, mái tóc bạch kim sáng lấp lánh trong đêm tối vào giây phút này trông thật qủy dị, nhiệt độ từ thân thể hắn toả ra lạnh như đá khiến cậu nổi da gà.... thế nhưng giọng nói lại có gì đó mê hoặc như muốn cuốn tâm hồn cậu vào sâu trong đó.

- Buô..ông...tôi... ra_ cậu lập lại câu nói, giọng nói lắp bắp đầy sợ hãi.

Sợ hãi, chưa bao giờ cậu lại cảm thấy lo lắng, khẩn trương như thế này. Minjae nói đúng! Cậu cần phải mạnh mẽ hơn nữa....mọi sự cố gắng suốt ba năm qua của cậu lại vì đứng trước hắn mà tan thành khói bụi,.....thật đáng hận...

Tuy là đêm nhưng đôi mắt xanh thẳm của Minhyun vẫn nhìn rõ mọi vật như ban ngày, mọi biểu cảm từ cậu Minhyun đều thu hồi hết vào đáy mát, ghé sát khuôn mặt gần cổ cậu, trong đôi mắt sắc đỏ quỷ dị dần hiện lên. Hít một hơi thật sâu Minhyun tận hưởng hương thơm của dòng máu đang chảy dưới cổ cậu.....thật thơm! Bàn tay vuốt nhẹ cần cổ trắng mềm của cậu.... Cậu sẽ bị hút máu sao? Nghĩ đến đây thân thể không tự chủ rùng mình một cái, tay chân cậu dưới khí thế bức người của hắn trở nên mềm nhũn không có sức lực phản kháng. Thế nhưng Minhyun chỉ vùi đầu mình vào cổ Jaehwan, bàn tay phiêu du trên mái tóc đen tuyền tận hưởng cảm xúc mềm mại cùng mùi hương Lavender thoang thoảng, sau cùng hắn ngước đầu lên, đôi môi lại gần tai cậu khẽ nói:

- Tôi chờ em ba năm rồi!

Giọng nói dụ hoặc như thôi miên....mái tóc bạch kim dần trở nên mơ hồ, đôi mắt Jaehwan dần dần khép lại trượt ngã vào trong lòng hắn. Phất chiếc áo choàng đen bay trong gió Minhyun ôm cậu rời đi, biến mất trong đêm đen.

***********************************

Tại căn cứ điểm Vampire Hunter.

"Rầm" Minjae tức giận lật đổ chiếc bàn khiến cho mọi người trong phòng nhất thời đổ mồ hôi hột, trong lòng đang đánh trống lô tô....Minjae khi tức giận rất đáng sợ!

- Ngay lập tức phái người tìm Jaehwan cho tôi! Bằng mọi giá phải tìm được cậu ấy._ đôi mắt anh hằn lên tia máu chứng tỏ đã thức suốt đêm qua, mái tóc màu vàng rối tung, giọng nói âm lạnh đáng sợ.

Hai ngày trước Jaehwan có ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng không thấy về, trong một giây anh nghĩ cậu bỏ trốn, bàn tay anh siết chặt lại, khuôn mặt âm u....anh thầm thề nếu như để anh bắt được cậu anh sẽ giam cậu lại...

Cho đến khi một tên thuộc hạ tìm thấy khẩu súng của cậu nằm lăn lóc trong một con hẻm tại thủ đô London thì anh bàng hoàng sửng sốt, lẽ nào cậu đã xảy ra chuyện?

Khẩu súng đó do đích thân anh làm cho cậu, không thể nhầm lẫn.....chắc chắn cậu đã xảy ra chuyện, tim anh bất an! Kẻ thù lần vừa rồi nguy hiểm cỡ nào chứ?

- Mau phái người đi tìm! Nhanh.._giọng anh hoảng hốt

- Rõ!_ mọi người đồng loạt lên tiếng

"Đừng xảy ra chuyện gì cho đến khi tôi tìm được em!"-Minjae thầm nhủ trong lòng nhưng vì không yên tâm mà mang theo súng tiến vào thành phố.

***************************************

"Ưm.m!" Jaehwan mơ mồ khẽ cựa quậy thân thể, làm sao đầu óc lại choáng như vậy? Khẽ nhíu mày đôi mắt mệt mỏi dần mở ra....một màu đen tối thui bao trùm, ánh sáng le lói yếu ớt từ phía cửa sổ đang bị che bởi một bức rèm đen khiến cậu tỉnh táo hơn một chút..

Đây là đâu? Cậu ngồi chồm dậy hốt hoảng nhìn xung quanh, đôi mắt ngó dáo dác....tại sao cậu lại ở đây? Bàn tay áp vào trán mong muốn đánh bật cái cảm giác choáng váng vẫn đang ngự trị trong đầu, cậu nhớ là ra ngoài làm nhiệm vụ, cậu giết tên cấp E, Hwang Minhyun xuất hiện và sau cùng....cậu ngất đi. Vậy đây là nơi ở của hắn?? Tâm trạng khẩn trương, bàn tay vội vã lần tìm con dao dưới đôi giày, ít nhất có một thứ vũ khí bên cạnh sẽ làm cậu can đảm hơn...nhưng sao có gì đó rất lạ! Giờ cậu mới để ý, bộ quần áo cậu mặc giờ đã được thay bằng một bộ áo đen làm bằng Satinh thoải mái, giày, dao, vũ khí của cậu cũng đã không cánh mà bay.

Tên khốn khiếp! Như vậy đồng nghĩa với việc cậu đã bị hắn nhìn thấy hết....aaaaaaaaaaaaa..

- Đúng như tôi nghĩ, em rất hợp với màu đen.

Giọng nói của Minhyun vang lên làm Jaehwan giật mình, nghiêng đầu quay về phía cửa sổ cậu sửng sốt khi thấy một thân ảnh đen tuyền đang ngồi dựa lưng vào thành cửa sổ, máu tóc màu bạc sáng lấp lánh.

"Soạt" Minhyun kéo tấm rèm cửa sổ lên, ánh sáng chiếu rọi vào gian phòng khiến cậu không kịp thích ứng đưa tay lên che..

- Chào buổi sáng Jaehwan!

Hắn di chuyển như điện đến bên giường, bàn tay cầm lấy tay đang che ánh sáng của cậu đưa lên miệng hôn, giọng nói nhẹ nhàng kèm theo một nụ cười như có như không:

- Chào mừng em đến với lâu đài Dark Blood!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật