ᴛᴀᴇᴋᴏᴏᴋ || ᴀɴ ɴʜɪêɴ.

Phiên ngoại 2.



Đều nói giai đoạn đầu tiên trong một mối quan hệ, chính là xuất hiện một loại năng lực toả ra khiến mọi thứ xung quanh trở thành màu hồng. Dĩ nhiên, Kim Thạc Trân hoàn toàn tránh không khỏi việc phải chứng kiến bầu không khí này. Thậm chí còn với tần suất thường xuyên nhất.

Nếu như lúc trước Kim Thái Hanh là bộ dạng nghiêm túc làm việc, ngẫu nhiên trò chuyện với đứa nhỏ một chút là gác máy. Hiện tại thì tốt rồi, văn kiện đều bị người nào đó lựa chọn bỏ qua, dành toàn bộ thời gian cho việc nói chuyện yêu đương!

Thật ra Kim Thái Hanh cũng không hoàn toàn vô trách nhiệm như Kim Thạc Trân nói. Chính là cứ đúng giờ liền nhấc máy để nghe thanh âm của đứa nhỏ nhà mình. Mỗi ngày ba lần, một lần mười lăm phút, đồng hồ còn không chính xác được như anh.

Thư ký Kim khinh thường ra mặt. Có người thương thì giỏi lắm sao! Ngang nhiên biểu diễn một màn khanh khanh ta ta như vậy có còn đạo đức hay không!

Thời điểm được biết em trai nhỏ của Kim đại thiếu gia đến công ty. Thâm tâm Kim Thạc Trân rất chi là phiền não. Mọi khi cách nhau ở đầu dây bên kia, Kim Thái Hanh gần như đã muốn bỏ quên hết mọi thứ mà chỉ để ý đến em. Bây giờ còn trực tiếp tới đây, có khác gì vừa kịp lúc tiếp tay cho giặc hay không.

Nhân viên nữ A: "Tui nói quan hệ của bọn họ thật tốt. Rõ ràng cùng một nhà nhưng nhị thiếu gia vẫn dành thời gian đến thăm ông chủ. Các người nói xem, đây không phải tốt thì là gì?"

Nhân viên nam B: "Bà nói đúng lắm. Không phải ai cũng như họ đâu, tui liếc mắt một cái liền nhận ra giữa hai người rất hoà thuận với nhau, ngài ấy chính là chăm sóc nhị thiếu gia từng chút một đó."

Nhân viên nam C: "Ông nói mới chợt nhớ. Có lần tui vào đưa tài liệu, Kim tổng lạnh lùng của các chị em lại đang lau mặt cho nhị thiếu gia! Rất dịu dàng luôn! Còn thật vui vẻ mà bẹo má của nhị thiếu gia. Đúng rồi, thật sự là bẹo má! Nói rõ chút đi, mấy người có làm như vậy với em của mình cho dù nó đã trưởng thành rồi hay không?"

Nhân viên nam D: "Ai thì không biết nhưng em tui thì không hề nhé! Tui chỉ nhờ nó nấu mì, còn nhờ nó bỏ nấm vào trong. Nó liền cho cả thanh chocolate thay vì nấm vào bát tui!"

Nhân viên nữ E: "Em trai ông là nhất rồi. Chúc mừng vì có được đứa em cực phẩm nhé." Nhắn xong còn thật lòng đi tới vỗ vỗ vai ra chiều an ủi.

Một người khác cất tiếng nói: "Nhưng cũng công nhận đúng không? Giữa hai người họ chính là huynh hữu đệ cung trong truyền thuyết đó nha. Quả thật làm người ta ngưỡng mộ."

Vị trưởng phòng hết nói nổi nhìn đám người này. Mỗi lần nhị thiếu gia đến thì luôn diễn ra cảnh tượng bà một câu ông hai câu. Hoàn toàn là bộ dạng ngồi ăn dưa đến quên trời quên đất.

Kim Thạc Trân khinh thường hừ mũi sau khi nghe được cụm từ bốn chữ kia, rất muốn ngẩng mặt lên trời nói bậy một tiếng. Đồng tình cái con khỉ! Huynh hữu đệ cung cái con khỉ!

Kim Thái Hanh nhìn thấy em cũng rất ngạc nhiên. Chẳng phải sáng nay công việc ở cửa hàng nhiều lắm sao, như thế nào lại chạy đến đây rồi.

"Một mình đi như vậy có mệt hay không?" Ở trên trán em hôn một cái, dịu dàng lên tiếng.

"Không có mệt đâu." Kim Chính Quốc vùi đầu vào vai đối phương, mềm mại trả lời anh.

"Nói anh nghe một chút đi, sao em lại đến đây?"

"Chính, chính là... Muốn thấy anh hai nha." Ngượng ngùng ôm chặt người đàn ông. Em xấu hổ đến mức vành tai đã biến đỏ rồi.

Nhưng chỉ đúng một nửa, còn lại đều là Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kì chịu không nổi dáng vẻ của em. Không có việc gì nhưng lại cười đến ngốc, hoàn toàn chìm vào thế giới yêu đương với Kim Thái Hanh. Ngay cả người ít nói như Mẫn Doãn Kì cũng nhịn không được mà nhanh chóng để em tới đây.

Nhận được đáp án ngoài ý muốn, Kim đại thiếu gia ban đầu hơi ngẩn người, sau đó yêu thương nhìn lấy em, nụ cười dần hiện rõ trên môi: "Ừ, anh hai cũng nhớ Quốc nhi."

"Anh ơi, sáng nay còn chưa có hôn hôn." Đều do Kim Thái Hanh tạo thành thói quen, mỗi sáng sẽ hôn em một chút. Hôm nay vì đi vội nên vẫn chưa được anh hai hôn hôn, em dù đối với việc này còn mang theo ngượng ngùng, nhưng nếu không có thì sẽ cảm thấy không quen nha.

"Như vậy, là lỗi của anh rồi." Mũi chạm mũi, thật nhẹ tại môi em hôn xuống.

Kim Chính Quốc cảm nhận độ nóng trên gương mặt, sau đó nghiêng một bên má áp vào vai anh, yên lặng nhìn anh hai nhà mình làm việc.

Được một lúc Kim Thái Hanh dừng lại mọi hành động, chỉ chăm chú nhìn vào em. Đứa nhỏ không hiểu ra sao đột nhiên anh hai nhìn mình như vậy, cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên: "Dạ? Em có phải đang cản trở anh không?" Ngoan ngoãn làm một đứa nhỏ hiểu chuyện: "Ưm... em ra ngoài một lát nha."

"Lại nghĩ đi đâu rồi. Bởi vì Quốc nhi rất đáng yêu, làm anh hai không thể tập trung được. Nói xem, nên phạt em bằng cách nào đây?" Gương mặt người trong lòng lúc này đã ửng hồng một mảng, Kim Thái Hanh tâm tình không thể nào tốt hơn được nữa, lập tức hôn vào đôi má mềm của bé nhà mình.

Cho nên mới nói, lời đường mật gì đó quả thật khiến người ta chịu không có nổi đâu nha!

"Đùa em thôi." Cưng chiều hôn mũi cậu bé: "Quốc nhi cùng anh tới một nơi có được không?"

Đáp lời anh là một tiếng "Ưm" bằng giọng mũi. Người đàn ông làm sao nhịn được, vậy nên một lúc sau chỉ thấy Kim Chính Quốc cả người mềm yếu tựa vào đối phương. Đôi má và vành tai, còn có vùng cổ không chịu thua kém mà đồng loạt chuyển sang một màu hồng. Ánh mắt mông lung nhìn người trước mặt em, lệ quang nơi khoé mắt theo đó cũng tràn ra một chút, cánh môi ban đầu hồng nhạt hiện tại đã trở nên sưng đỏ khác thường.

Kim Thái Hanh yêu thích muốn chết, một bên dỗ dành bé cưng đang nũng nịu hờn giận, một bên lại tranh thủ ôm ôm hôn hôn em lần nữa. Sau đó, dưới ánh mắt ai oán của Kim Thạc Trân mà quang minh chính đại dẫn người rời khỏi công ty.

Công viên ở thời điểm hiện tại có chút an tĩnh, Kim Thái Hanh và Kim Chính Quốc chậm rãi đi trên con đường trải đầy lá phong đỏ. Tà dương dịu nhẹ phủ lên thân ảnh một lớn một nhỏ, tạo thành hai cái bóng phản chiếu đổ dài in trên mặt đất.

Nhìn người bên cạnh mình ngay lúc này, trong lòng dâng lên sự yêu thương không thành lời.

Đứa nhỏ mà anh cam tâm tình nguyện chở che, khiến cho anh hiểu được như thế nào là đau vì một người. Không phải đau lòng, mà bởi vì bản thân anh đã đặt Kim Chính Quốc ở vị trí không ai có thể thay thế. Quá coi trọng, quá để tâm, cho nên mới nảy sinh cảm giác thương tiếc cùng không nỡ.

Thương tiếc khi chứng kiến em rơi nước mắt, uỷ khuất tựa vào lòng anh từng hồi nức nở.

Ngay cả khi cậu bé vui vẻ. Nụ cười của em quá đỗi rạng rỡ, đến khi phát hiện ra, thì tầm nhìn trước mắt anh cũng nhoè đi mất rồi.

Không nỡ để em trưởng thành, không nỡ để em va chạm với thế giới bên ngoài. Anh thấu rõ ngoài kia có bao nhiêu xấu xa và bất công, chính vì vậy mới không mong em phải nhìn thấy điều đó.

Kim Thái Hanh thậm chí còn điên cuồng mà nghĩ. Dù cho thế giới có biến thành một màu đen, anh cũng sẽ khiến Kim Chính Quốc vẫn có thể nhìn thấy màu hồng.

Bé nhỏ của anh chỉ nên nhận lấy những điều xinh đẹp mà thôi.

Dưới ánh nhìn nghi hoặc của em, thấp giọng nói một câu.

"Cảm ơn em."

"Vì cái gì nha?" Ngây ngô tròn mắt hỏi.

Kim Thái Hanh cười nhưng không đáp. Những lời này không nên nói ra thì hơn. Bằng không sẽ làm bé nhà anh ngượng đến đỏ mặt mất.

"Mỏi chân hay không?"

"Không mỏi. Đi với anh hai rất thích nha." Đuôi mắt cong cong, ngay cả khoé miệng cũng tạo thành một độ cung nhỏ.

"Ừ, anh cũng rất thích em." Nhìn xem, đôi má em đã ửng hồng rồi.

Người trước mặt đáng yêu như vậy, Kim Thái Hanh nhẹ nhàng ôm em vào lòng, không kiềm được mà lặp lại lời anh vừa nói.

"Cảm ơn em. Bé nhỏ, anh thương em."

Kim Thái Hanh là người thuộc chủ nghĩa vô thần, hiển nhiên sẽ không tin vào cái gọi là kiếp sau. Vậy nên đối với anh mà nói, chỉ có thể thật tốt yêu thương em ở hiện tại và cả sau này.

An nhiên của một đời, Kim Thái Hanh anh sẽ đem đến cho em.

Toàn văn hoàn.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật