yoonnie | petrichor

Yoongi, dương cầm và Jennie





[1]

Yoongi nhỏ xíu, đứng cạnh bên nhón chân nhìn mẹ chơi dương cầm. Ngón tay mẹ gầy gầy, xương xương mà hữu lực, ấn lên phím đàn trắng muốt, gõ vào lòng Yoongi những âm thanh trầm bổng tuyệt đẹp.

Sau đó mẹ sẽ đặt Yoongi ngồi vào ghế, cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của Yoongi và dạy Yoongi chơi dương cầm. Cảm giác như hơi ấm của mẹ vẫn còn vương vấn nơi phím đàn, theo những đầu ngón tay non nớt truyền vào tim Yoongi.

Yoongi nói với mẹ, con yêu dương cầm, hệt như yêu mẹ vậy.

Mẹ nói với Yoongi, vậy thì sau này, hãy tìm cho con một người mà mỗi lần ở bên người ấy, con có thể nghe thấy âm thanh của những phím dương cầm.

[2]

Yoongi từng hẹn hò với một cô gái cùng lớp, nhưng chỉ chóng vánh trong vòng một tuần lễ. Cô ấy nói: "Yoongi không thích tớ. Cậu chỉ thương đàn thôi."

Yoongi chỉ "Ừ" một tiếng.

Cô ấy không thể khiến Yoongi nghe thấy được âm thanh của dương cầm.

Và có lẽ các cô gái khác cũng chẳng làm được điều ấy đâu. Trên đời này, chỉ có mẹ mới mang đến cho Yoongi những âm thanh đẹp đẽ như vậy thôi.

Yoongi đã tin là như thế.

Tin rằng ngoài mẹ và âm nhạc, mình sẽ chẳng yêu thương thêm một điều gì nữa.

[3]

Ban đầu Yoongi không thích Jennie. Đây là sự thật. Anh thấy cô nhỏ quá phiền phức, đến mức độ mà hễ nhác thấy cô, Yoongi sẽ lập tức nhắm mắt lại vờ ngủ để khỏi phải tiếp chuyện.

Nhưng rồi, trong một đêm bị đánh thức đột ngột bởi tiếng chuyện trò khe khẽ nơi cuối giường, Yoongi đã hé mắt lén nhìn thử. Chỉ thấy nàng tiểu thư họ Kim đang nói chuyện với mẹ mình, khuôn mặt lộ rõ sự bướng bỉnh.

Bà Kim bảo: "Nhà mình đã đền bù cho cậu ta rồi, chuyện cần làm cũng đã làm xong, sao con cứ cứng đầu dây dưa với cậu ta thế?!"

"Con vẫn còn nợ anh ấy..."

"Con muốn trả nợ, nhưng người ta không muốn, còn chê con phiền kia kìa!"

"Mẹ...!" Môi Jennie bặm lại, khuôn mặt trông như cái bánh bao bị nhúng nước. "Anh ấy thấy con phiền thì con sẽ hạn chế xuất hiện trước mặt anh ấy. Nhưng con vẫn sẽ tiếp tục tự tay chăm sóc Min Yoongi, mẹ đừng cản con nữa..."

Có tiếng thở dài của người mẹ, sau đó là tiếng mở và đóng cửa phòng. Yoongi nhắm mắt lại, tay siết chặt drap giường. Ai đó tiến tới gần anh, có chút vụng về dùng khăn ấm giúp anh lau mặt và tay chân. Mỗi khi tới gần những vết thương thì người ấy sẽ nhẹ tay đến mức Yoongi có cảm giác như người ấy đang dùng một sợi lông vũ quẹt lên da thịt mình. Anh muốn nói, anh không yếu ớt như thế, anh sẽ không đau nếu người ấy lau mạnh tay hơn một chút, thậm chí anh đã có thể dùng cánh tay không bị thương để tự chăm sóc bản thân rồi. Nhưng cuối cùng, Yoongi vẫn lựa chọn nằm yên để cái người vụng về kia chăm sóc.

Đợi đến khi người ấy chẳng còn động tác nào nữa, Yoongi mới hé mắt nhìn. Bên giường anh, nàng tiểu thư nhà họ Kim đã gục đầu xuống đệm ngủ từ bao giờ. Cô vẫn còn nhỏ lắm, hai gò má trắng trắng hồng hồng dường như hơi sáng lên dưới ánh sáng leo lét chiếu vào từ cửa sổ. Yoongi hơi động tay, quệt nhẹ lên má Jennie một cái. Xúc cảm mềm mịn ấy khiến lòng anh bỗng xao xuyến lạ thường.

Yoongi với tay lấy cái mền dự phòng trong tủ đầu giường, cẩn thận đắp lên cho cô gái nhỏ.

Đêm ấy, Yoongi mơ thấy tiếng dương cầm.

[4]

Yoongi gọi điện về cho mẹ. Mẹ hỏi, ở Seoul công việc thế nào? Yoongi đáp, vẫn ổn. Mẹ lại hỏi, đã có cô gái nào khiến con nghe thấy tiếng dương cầm chưa? Yoongi đáp, đã có rồi.

Mẹ lặng đi một chút. Yoongi thoáng nghe tiếng mẹ cười thật khẽ.

Mẹ hỏi, âm thanh ấy như thế nào?

Yoongi đáp, rất khác của mẹ.

Tiếng dương cầm Yoongi nghe được ở mẹ dịu dàng và mênh mông như đại dương. Ở người ấy, lại là âm thanh trong trẻo, tươi mới như bầu trời quang đãng sau cơn mưa dông dữ dội.

Là âm thanh khiến đôi tai Yoongi lưu luyến.

Yoongi biết, mình chưa thể nắm tay người ấy ngay lúc này, khi sự nghiệp vẫn còn là một màu xám nhạt nhoà. Nhưng Yoongi cũng biết, người ấy, mình không thể bỏ qua.

Yoongi nói với mẹ: "Khi con đã đủ mạnh mẽ, đủ tư cách để bảo vệ cô ấy, con sẽ dẫn cô ấy đến gặp mẹ.

Và con tin chắc rằng khi gặp cô bé này, mẹ cũng sẽ nghe thấy tiếng dương cầm vang lên bên tai."

[5]

Phải mấy năm sau, lời hứa của Yoongi với mẹ mới được thực hiện.

Từ sáng sớm, mẹ đã tất bật dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng tươm tất, đi chợ lựa những thực phẩm tươi ngon nhất để nấu các món sở trường của mình. Ba Yoongi nhìn mà thấy chóng mặt, bảo vợ mình trông còn hồi hộp hơn cả cái hồi mới ra mắt nhà chồng.

Nhưng mẹ Yoongi không để những lời ấy vào lòng. Mẹ còn đang bận lo lắng không thôi, liệu vị khách hôm nay có hợp khẩu vị Daegu, có ăn được những món mình nấu hay không.

Chuông cửa bỗng vang lên réo rắt. Mẹ Yoongi vội chạy ra mở cửa, rồi lặng đi.

Đứng trước thềm nhà có hai người. Một là con trai út nhà họ Min, người còn lại là một cô gái còn trẻ, khuôn mặt xinh xắn chẳng giấu được vẻ ngượng ngùng.

Cô gái nhỏ vừa thấy mẹ Yoongi liền cúi gập người, lắp bắp nói: "Ch... Cháu chào bác gái...! Cháu... Cháu là Kim J-Jennie..."

Yoongi nhíu mày: "Em đã luyện tập cả một đường tới đây, sao bây giờ vẫn không nói trôi chảy được thế?"

Cô gái nghe vậy thì im bặt, hai gò má xịu xuống, một bộ dạng ấm ức.

Yoongi đành phải dỗ: "Thôi, thôi, anh xin lỗi. Em đừng có "mở khoá vòi" nhé...!"

Mẹ Yoongi lúc này mới lên tiếng, khoé môi cong lên thành nụ cười hiền: "Jennie đừng để bụng, mồm miệng thằng nhóc này sau chừng ấy năm cũng không nói được bao nhiêu lời hay ý đẹp. Vào đây, vào đây! Bác đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, chẳng biết có hợp khẩu vị cháu hay không..."

Người phụ nữ niềm nở nắm lấy tay cô gái, trước khi dẫn cô vào nhà đã kịp quay đầu lại gửi cho con trai một cái nhìn.

Yoongi thấy vậy, chỉ khẽ cười.

Vì anh biết mẹ đã nghe thấy tiếng dương cầm rồi.



- Toàn văn hoàn -




Xin chào mi người,

Nếu cu đã theo dõi ti phn truyn cui cùng này, xin cho phép t gi li cm ơn ti cu nhé! Cm ơn cu vì đã đc mt petrichor trn vn.

Vn t không nghĩ s update ngoi truyn sm như thế này (vì còn hai ngày na là t thi ri), nhưng t c day dt trong lòng khi thy petrichor ch còn mt xíu na là hoàn mà t thì c nhây mãi. Thế nên t quyết đnh update cho xong luôn, t cũng không phi áy náy na.

Chng đường ca petrichor ngn hơn memento, nhưng thú tht là nó vt v hơn nhiu lm. T đã chia s nhng câu chuyn hu trường ca fic trong "to write".

Nếu không phin, hãy đ li nhng suy nghĩ và cm xúc ca cu v petrichor nhé.

Mt ln na, xin cm ơn mi người nhiu nhiu nhiu lmmmmmm 💜


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật