[BHTT]: TRỨNG GÀ GẶP TẢNG ĐÁ

Ngoại truyện 7: Cuộc đấu của hai kẻ điên (End)



Hôm nay có một số kịch bản gửi đến cho tôi, tôi trốn trong phòng đọc mấy cái nhưng chẳng cái nào hấp dẫn tôi bằng cái quyển nhật ký lúc trước của tôi. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cũng quyết định buông kịch bản xuống và mở quyển nhật ký ra xem. Xem trang cuối cùng mà tôi đã ghi lại về "Cuộc đấu của hai kẻ điên"

***

Khi nghe em ấy nói tôi mới là "con mồi" thực sự của phó giáo sư Park thì tôi kinh hãi cả đi, nên mức hai tay run rẩy, quơ một cái thì quơ trúng cái bình thủy tinh đựng nước để trên bàn làm nó vỡ ra thành trăm mảnh thủy tinh. Người tôi chợt run lên rất mạnh, em vẫn im lặng, không lên tiếng, leo xuống giường, dọn dẹp, dọn xong, vẫn là cái ánh mắt đau lòng đó nhìn tôi. Em càng nhìn, tôi càng thấy chuyện này không hề đơn giản chút nào. Vì sự thật, Hyojin là em gái ruột của tôi, thì tại sao phó giáo sư Park khi cố tình mặc giống với em gái tôi năm xưa khiến tôi lại cảm thấy trong lòng có chút "rục rịch". Đúng là do Mask nói, là tôi đang muốn làm tình với cái hình ảnh này, chứ thật sự tôi không hề có chút ý định gì với vị phó giáo sư này. Vậy thì tại sao...nhìn thấy hình ảnh một cô gái mặc đầm bohenmian trắng, cổ có điểm chút họa tiết lại khơi gợi lên trong người tôi sự dục vọng rất nhanh như vậy? Chẳng lẽ...

Tôi cố gạt phăng cái ý nghĩ điên rồ ấy ra trong đầu, vẫn nín thin, nghe xem tri kỷ của tôi nói tiếp

-Chị ta cố tình chọn một người mắc phải hội chứng Oedipus, và tôi tin rằng, với năng lực của chị ta, anh ta đã sớm chết rồi, không phải đến tận 5 ngày sau lời thách đấu mà báo chí đã đưa tin. Người phụ nữ đó... - Tôi bỗng nhiên liếc thấy cơ mặt của chồng tôi hằn lên rất rõ sự giận dữ, tay còn siết lại vào nhau. Nhưng khả năng tự kiềm chế cơn giận của Mask rất tốt, chẳng bao lâu sau, em ấy đã nói tiếp

-Cố tình ám thị chị qua lời nói, dẫn dắt chị cho chị kinh tởm, ghê sợ hội chứng Oedipus. Sau lưng chị ta, chắc chắn còn có người điều khiển được giới truyền thông nên mới tung ra tin tức bảo rằng người chị ta muốn giết chết sớm hơn của tôi 10s, khiến đến cả tôi cũng tin rằng mình đã thua. Mục đích, chỉ là để tôi bảo chị đến gặp chị ta. Chết tiệt!

Nói đến đây, Mask đấm mạnh xuống giường, cực kỳ căm phẫn. Tôi vẫn chưa hiểu gì tất, nhưng lờ mờ đoán ra, tôi mới chính là con mồi thật sự mà phó giáo sư Park nhắm đến. Chị ấy cất công tạo ra một cuộc thi đấu "giả", bảo truyền thông tung tin khiến ngay đến cả Mask cũng nhầm lẫn để rồi cuối cùng giống như...tôi tự chui đầu vào rọ vậy. Nhưng tại sao...ở tôi có gì đặc biệt mà được phó giáo sư Park "chấm" trúng thế?

-Người phụ nữ đó cố tình mặc trang phục giống với em gái của chị năm xưa, giảng giải rất chi tiết về chứng mặc cảm Oedipus, giữa cuộc trò chuyện thì có tiếng chuông điện thoại, đây chính là ngòi nổ, tác động trực tiếp vào đại não của chị. Mấy lời mà chị loáng thoáng nghe được có thể là...

Now, who is that knocking?

Who's knocking at my chamber door?

Now could it be the police?

They come and take me for a ride-ride

Oh, but I haven't got the time-time

Hey, hey, hey, she's busy sucking on my ding-dong

She's busy sucking on my ding-dong

Oh, now, do it just like Sister Ray said

-Đây là một đoạn trong bài Sister Ray của ban nhạc rock The Velvet Underground. Bài hát xoay quanh chủ đề sử dụng ma túy, bạo lực, đồng tính luyến ái và sở thích mặc đồ khác giới. Chị ta không cần chị nghe nhiều, nhưng chị ta đã khiến chị nghe được đoạn đặc sắc nhất

Bây giờ, ai là người gõ cửa?

Ai đang gõ cửa buồng của tôi?

Bây giờ có thể là cảnh sát?

Họ đến và đưa tôi đi nhờ

Ồ, nhưng tôi không có thời gian

Này, này, này, cô ấy đang mút lấy cái ding-dong của tôi

Cô ấy đang mút mát trên ding-dong của tôi

Oh, bây giờ, làm điều đó giống như chị Ray đã nói

Nghe xong tôi cảm giác như trong bụng mình cuộn lên một cái gì đó, muốn nôn ra hết. Lời bài hát không thể nào tục tỉu hơn được nữa, nhưng mà là...phó giáo sư cố tình để tôi nghe thấy sao?

-30-45 phút, chắc chắn chị ta tin rằng mình đã ám thị chị xong nên nhạc chuông điện thoại mới reo lên đúng lúc như vậy. Cuối cùng là lời dặn dò "Đừng nhìn nhầm đèn pha xe ô tô", đây là một sự ám thị rất rõ ràng

-Chị từng bị tai nạn giao thông. Trong 1 tiếng trò chuyện, người phụ nữ đó đã ám thị xong chị, không ngừng khơi gợi lên một ký ức mà chị đã cố tình lãng quên. "Đừng nhìn nhầm đèn pha xe ô tô" thực chất chính là muốn chị nhớ lại lúc bị tai nạn giao thông, mình đã bị một luồng ánh sáng rọi thẳng vào mắt và đó chính là đèn pha của chiếc xe đằng trước, khiến mẹ mình bị lạc tay lái. Dưới sự ám thị này, đêm qua...nếu chị có vô tình thấy bất kỳ một luồng sáng nào, chị cũng sẽ liên tưởng đến đèn pha đã gây ra tai nạn cho mẹ và em gái mình, và hôm qua tôi đã tra rồi. Đoạn đường chị lái qua, trùng hợp...vừa mới thay các trụ đèn đường

Em ấy vừa dứt lời, tôi có cảm tưởng như trời đất quay cuồng, không còn ngồi vững nữa. Người bị ám thị là tôi, có nghĩa...là "con ác quỷ" đó đã tìm ra được nỗi đau tâm lý của tôi và khống chế tôi rất dễ dàng. Tại sao...tại sao...một nỗi đau mà ngay cả đến chính tôi còn không biết thì người đó...sao lại biết được

-Tổng kết lại một chút. Người phụ nữ đó mặc giống em gái của chị và đã bước đầu thôi miên được chị rất nhanh về việc quan hệ tình dục với chị ta. Tiếp đó, là về một người đàn ông mắc phải hội chứng mặc cảm Oedipus. Cuối cùng là khiến chị nhầm lẫn giữa "đèn pha" và "đèn đường" dẫn đến việc bị lạc tay lái. Giờ chị đã biết chị ta muốn làm gì chưa?

Môi tôi mấp máy liên hồi, tôi muốn nói, nhưng không chữ nào phát ra từ cuống họng được. Tôi quá sợ hãi, không, tôi không phải sợ "con ác quỷ" kia mà là...sợ tôi. Nhờ chị ấy, tôi...tôi...

-Người mắc phải hội chứng mặc cảm Oedipus là chị và đối tượng là em ruột của chị

Ầm một tiếng~~~ Lời Mask nói giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi, rạch đi một đường dài. Không...không...thể...như vậy được....Oedipus, nói theo cách dễ hiểu thông thường là "Loạn luân" và...và...

Không phải...là tri kỷ của tôi gạt tôi thôi, không thể nào là như vậy được. Tôi dần điên loạn, một mình la hét cuồng loạn khắp trong phòng. Bác sỹ và y tá có chạy đến xem chuyện gì nhưng tất cả...tất cả đều bị Mask đuổi đi hết. Để rồi cuối cùng, em ấy khóa luôn cửa lại. Trong phòng bệnh này, chỉ còn tôi và em

Tay tôi ôm chặt đầu, ngã khụy xuống, đau quá, đau như xé nát cơ thể tôi ra vậy. Từng dòng ký ức, từng kỷ niệm không biết lại tại sao lại cuồn cuộn đến như sóng biển ngoài khơi vậy

***

Cha tôi là cảnh sát, mẹ tôi cũng là cảnh sát nhưng cấp bậc thấp hơn. Ngày tôi còn nhỏ, chỉ có hai chị em tôi. Tôi là Park Hyomin, thì em tôi là Park Hyojin, nhỏ hơn tôi 2 tuổi. Có đôi khi trong một tuần, nguyên ngôi nhà chỉ có mình chị em tôi. Vì cha mẹ bận thường xuyên lắm nên gần như là 2 chị em dựa vào nhau mà sống

Đến khi tôi 10 tuổi, thì em tôi cũng đã 8 tuổi. Có một ngày, em tôi xách một quyển truyện qua và hỏi tôi. Em ấy chỉ chỉ vào cái chỗ bị truyện làm mờ, ngây thơ hỏi "Chị hai đây là gì mà sao lại trắng xóa vậy?". Tôi nhìn theo mà hơi đỏ mặt vì đó chính là vùng kín của một người phụ nữ. Sao lại có thứ truyện rác rưởi này chứ? Đang mắng nhưng chợt nhớ ra là còn phải trả lời em mình nên đành đáp lại con bé

-Là cái thứ bên dưới bụng của em ấy. À, từ đâu mà em có quyển truyện này vậy?

-À - Em ấy cố tình phớt lờ câu hỏi sau của tôi, còn có chút vui vẻ nữa. Sau đó thì...sau đó thì...em ấy tự nhiên tuột quần xuống trước mặt tôi, cả hai cái, còn vô tư chỉ vào chỗ đó nữa

-Là cái này à?

Tôi điếng người, vội ngồi xuống kéo quần em ấy lên ngay, còn mắng mỏ nữa "Em làm cái gì vậy?". Nhưng có vẻ em ấy không quan tâm, còn vô tư cười nói

-Chị cũng có nữa mà phải không? Cho em xem của chị đi

Và đó là lần đầu tiên mà hai chị em chúng tôi thấy được vùng kín của nhau, tôi nghĩ, lúc đó chắc do em còn nhỏ cũng muốn tò mò là người con gái khác có cái bộ phận này giống em không? Sao không phải là bộ phận sinh dục của đàn ông mà là phụ nữ? Lúc đó tôi cũng hơi khó hiểu, nhưng rồi cũng thôi, làm tốt vai trò của một người chị

Nhưng càng lớn thì tình chị em của chúng tôi càng "kỳ lạ", cộng thêm việc cha mẹ cũng suốt ngày nhồi nhét vào đầu tôi rằng: Sau này phải cố gắng trở thành một nữ cảnh sát thật giỏi để nối nghiệp cha mẹ. Cha tôi hy sinh năm tôi cũng được 19 tuổi rồi, chỉ còn 3 mẹ con. Mẹ phải làm nhiều công việc hơn để có tiền trang trải học phí cho hai chị em và vì thế, chúng tôi lại càng ở bên nhau một mình hơn

Kỳ lạ là vì, chuyện không chỉ dừng lại ở việc năm tôi 10 tuổi mà sau đó, tôi còn phải thay mẹ dạy em về giáo dục giới tính nữa. Tôi nhớ, năm tôi 13 tuổi, tôi và em cùng nhau ngồi xem một bộ phim truyền hình. Đến "cảnh nóng", em ấy lại chỉ vào mà cất giọng ngây thơ

-Chị hai, sao 2 người này hôn nhau xong lại tắt đèn tối thui vậy. Sau khi hôn nhau thì họ làm gì?

Tôi khi ấy nuốt vào ngụm nước bọt, đang lựa lời để giải thích thì tự nhiên...em gái ruột của tôi lại chồm qua bên phía tôi và hôn chụt một cái vào môi tôi. Mắt tôi mở to ra ngay, tính mở miệng, quát lên "Em đang làm cái gì vậy?", thì bỗng thấy em ấy cong môi cười thật vô tư, cất giọng

-Thì ra hôn nhau là vậy

Câu nói này, không những khiến lửa giận trong người tôi dập tắt ngay mà đâu đó còn chút nóng nóng trong người tôi. Cổ họng tôi khẽ chuyển động, nhìn sang em gái mình. Nó chưa trưởng thành hết nhưng cũng có chút đồi núi rồi, và vì nó bảo mặc áo ngực khó chịu quá nên đến giờ vẫn không mặc, làm có một cái gì đó nhô nhô ra qua lớp áo. Nhìn cảnh này, tôi chỉ thấy cổ họng mình khô khốc, tim còn đập mạnh không ngừng nữa. Ngập ngừng mãi một lúc, mới thốt ra được mấy từ

-Hyojin...em...có muốn biết...sau khi hai người hôn nhau sẽ làm gì không?

Con bé rất nhanh mà gật đầu, mắt sáng long lanh tỏ ý sẵn sàng học hỏi. Sau đó thì...ngay tại sofa, lần đầu tiên tôi mới biết...người của em gái mình thật thơm, thật mềm mại...

Sau đó, tôi cứ nghĩ mọi chuyện đến đây sẽ kết thúc, giống như những đứa trẻ khi qua tuổi tò mò rồi sẽ thôi vậy. Nhưng không...không biết là do tôi hay do Hyojin kỳ lạ nữa mà cả hai chúng tôi đều bị thu hút bởi đối phương. Có những lần, tôi đã tự tát mình rất nhiều lần và nói rằng: Nó là em ruột của mày đó, nhưng tôi vẫn không khống chế được bản thân mình. Mà em gái tôi, nếu nó "tránh" tôi đi, thì tôi đã có thể khắc chế được rồi. Không, càng lớn, nó càng "quá quắt" hơn nữa. Năm nó 12 tuổi, nó bảo tôi vào tắm chung với nó, sau đó là cầm lấy bàn tay của tôi đặt lên cơ thể trần truồng của nó mà cất giọng

-Chị hai, chị xem cơ thể em đang phát triển rồi này

Não tôi ý thức rằng phải giật tay ra ngay nhưng không biết tại sao tay tôi như bị đóng đinh trên cơ thể của em gái mình vậy, để rồi cuối cùng...tôi lần đầu biết của em sao lại "hẹp" đến như vậy

Chúng tôi sau đấy gần như là chìm trong nhục dục lẫn nhau đỉnh điểm là...năm tôi 18 tuổi ông bà đưa 2 chúng tôi về quê chơi. Cha mẹ bận nên không có đi chung được. Ngày ấy, hai chị em rủ nhau lên rừng chơi, đi mới được tới nửa đường thì tai bỗng nghe thấy mấy âm thanh cực kỳ nhạy cảm. Tôi phản ứng rất nhanh, định kéo em đi ngay, nhưng đã trễ. Em đã thấy, còn nhìn chằm chằm vào hình ảnh một đôi nam nữ đang hoan ái cùng nhau nữa chứ

Buổi tối hôm đó, tôi vừa mới trải tấm nệm mỏng ra thì tự nhiên em lại xông xộc đi vào, còn cuồng loạn hôn tôi nữa. Tôi đã 18 tuổi rồi, càng lớn tôi đã ý thức được đây chính là điều sai trái nhất trên thế gian này, nên vội đẩy em ra ngay mà gằng giọng

-Hyojin! Em thôi đi!

-Tại sao? Không phải lúc nhỏ chúng ta vẫn thường làm như thế này sao?

Tôi bỗng liếm đôi môi khô khốc của mình, tôi muốn nói với em rằng "Lúc nhỏ là do chị muốn dạy em thôi, thật ra không có mục đích gì cả". Vì những năm cấp 3 đi học, tôi nhận ra là mình thích con trai, cũng đi ăn chung với mấy người nữa. Tôi nghĩ, nên dập tắt mộng tưởng này của em rồi

-Lúc nhỏ là lúc nhỏ. Chị chỉ muốn thay bố mẹ dạy em thôi. Không có ý gì với em cả

-Vậy là...chị chưa hề yêu em?

Em gái tôi hỏi một câu quá sức đột ngột khiến tôi ngẩng cả người ra. Con bé này nói cái gì thế, tôi và nó là chị em ruột của nhau và nó vừa hỏi tôi là có yêu nó không? Chẳng lẽ hành động của tôi đã khiến nó hiểu lầm. Giờ nghĩ lại thì...chắc là như thế rồi

Tôi thở hắt ra một tiếng, cố nói cho nó hiểu

-Hyojin, thật sự là chị không có tình cảm gì khác ngoài tình cảm chị em với em cả. Những cái chị làm lúc nhỏ, nếu khiến em đã hiểu lầm gì đó thì cho chị xin lỗi. Nhưng thực sự là chị chỉ muốn thay mẹ dạy em một số kiến thức giới tính cơ bản thôi. Với lại, chị đã 18 tuổi rồi, chị cũng biết là mình thích đàn ông, không phải phụ nữ, và nếu có thích phụ nữ thì cũng không thể nào là em ruột của mình được

Tôi đã nói rất rõ ràng mong con bé hiểu, con bé hiểu thật khi nó khẽ cười một nụ cười đưa cho tôi chai nước suối lạnh, lên tiếng "Em xin lỗi, nãy giờ em chọc chị chơi đó. Nhưng chị nghĩ sao mà em lại yêu chính chị ruột của mình được. Chị uống nước đi"

Tôi thở phào ra ngay, nhờ phúc của con bé mà làm tôi nãy giờ khát ghê nên tu liền hết chai nước, còn sảng khoái A~~~ lên một tiếng nữa. Chỉ là...

Tại sao sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy mình đang trần như nhộng mà ôm em gái mình ngủ thế này. Và trên người nó, cũng không một mảnh vải che thân

Đây là mơ, chắc chắn là mơ thôi, tôi...và...em ruột của mình...Theo quán tính vì quá kinh hãi nên tôi sẽ ngồi bật dậy ngay, nhưng tôi chưa kịp làm thế thì...em gái tôi đã kéo sát người tôi lại, còn vùi cả khuôn mặt của nó vào trong ngực tôi, cất giọng

-Em đã trao hết tất cả những thứ gì quý giá nhất của em cho chị rồi đấy, chị Hyomin~

Tôi nghĩ là em lại đang đùa tôi nữa nhưng...khi tôi dời mắt xuống tấm nệm thì...một vài đốm nhỏ máu in trên tấm nệm như đang chứng minh cho lời em gái tôi nói là sự thật. Nhưng...tôi thật sự không nhớ gì cả

Cứ nghĩ sau chuyện đó, sẽ khiến chúng tôi khắng khít hơn, nhưng không, tôi đã tránh em ấy. Tôi dọn đến nhà bạn ở, gặp em ấy ở cổng trường, tôi vờ đi ngang qua như người không quen biết. Em gái tôi gọi tôi không bắt máy, em gái tôi nhắn tin, tôi không trả lời. Những điều mà tôi và em đã làm có thể xếp vào loại "trời tru đất diệt" nên tôi chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt thứ tình cảm loạn luân này càng nhanh càng sớm thôi

Một ngày, tôi ngồi trong thư viện trường học bài tối thì điện thoại có tin nhắn, cũng mở ra xem thì... "Chị Hyomin! Sao chị lại tránh em", cùng với đó là một bức hình mà cổ tay em gái tôi đầm đìa máu. Quá hoảng hốt, tôi gọi ngay cho con bé nhưng điện thoại đã tắt. Tôi tức tốc về nhà, chỉ thấy một màn: Em ấy gục đầu trong bồn tắm với trên tay là một con dao sắc lẽm

Khi em đã yên vị ở bệnh viện thì tôi cũng nhắn cho mẹ, bảo rằng mẹ hãy tới, con còn có việc bận. Tôi chỉ sợ mình phải đối diện với em như thế nào khi em tỉnh dậy thôi

Và ngày hôm đó, ngày xảy ra tai nạn giao thông. Mẹ tôi không biết gì cả, còn ngây thơ nghe theo lời em bảo rằng đến đón chị Hyomin và chúng ta cùng đi nhà hàng ăn. Nếu chỉ có em đến trường, tôi đương nhiên tránh rồi, nhưng lần này lại có thêm mẹ thì tôi không tài nào từ chối được

Ngồi trong nhà hàng, tôi tránh ngồi kế em nên đã sang phía bên đối diện mà ngồi thì...chưa ăn được mấy miếng bỗng thấy chân em đang mơn trớn trên bắp chân tôi. Tôi hôm nay mặc váy nên cứ thế mà cả cơ thể như có luồng điện chạy qua khi em đang dùng chân mình khiêu khích tôi. Tôi cố nhịn, nếu không mẹ mình sẽ biết

Ăn xong, tôi vội vã nói bà chở tôi về ký túc xá với, vì tôi nhận thấy em gái mình có gì rất bất ổn. Giống như...một kẻ điên tình vậy. Ngồi trên xe, cũng tính là yên ổn mấy phút đầu đi thì...

-Mẹ! Con yêu chị Hyomin

Hyojin dõng dạc nói làm tôi đang ngồi ở băng ghế sau suýt chút nữa ngã lăn xuống thảm xe. Mẹ tôi cười nhẹ, xoa đầu con bé, dịu dàng nói "Ừm. Mẹ biết tình cảm chị em của con rất tốt mà"

-Không phải! Là kiểu tình yêu nam-nữ á. Và chị Hyomin với con cũng đã làm tình với nhau luôn rồi

Tôi...chẳng thể ngăn kịp con bé, chỉ có thể kinh hãi mà há hốc mồm, mẹ tôi cũng y hệt như thế, kinh hãi quay sang nhìn con bé. Chỉ là...sau đó...một tiếng Ầm~ rất lớn vang lên, mắt tôi nhòe đi vì một thứ ánh sáng gì đó rất chói mắt. Và cuối cùng...tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa

***

Đây là gì? Đây là gì đây? Là nỗi đau tâm lý của tôi sao? Từng dòng ký ức ấy, thật sự quá đáng sợ. Tôi và em gái mình loạn luân với nhau, và vì tôi tránh con bé mà nó mới phải dùng cách nói với mẹ tôi. Để rồi, đổi lại là tính mạng của mẹ và em gái mình. Nếu như ngày đó, tôi...dùng cách khác dạy em tôi, nếu như ngày đó, tôi...sớm khiến nó dừng lại thì liệu có cái kết cục mà tôi mất cả mẹ và em gái không?

Trong khoảng không mờ mịt của ký ức, một vài mảnh hình ảnh hiện lên trong đầu tôi. Là mùi thuốc khử trùng nồng nặc, là mấy người mặc quân phục, và...là một người phụ nữ vừa mới đi vào

-Tiến sỹ Park, chúng tôi thật xin lỗi vì sự bất tiện này, nhưng nạn nhân có những biểu hiện hết sức kỳ quái. Chúng tôi chỉ muốn lấy lời khai về vụ tai nạn vừa rồi, nhưng cô ấy cứ không ngừng lẩm bẩm: Loạn...loạn...luân...; Hyo...Hyo...Jin... như một người tâm thần vậy. Mong cô giúp cho

-Ừm! Được rồi. Tôi cần nói chuyện riêng với bệnh nhân

Ai đây, người phụ nữ năm đó là ai mà đã khiến trí nhớ của tôi về chuyện này hoàn toàn biến mất trong đầu tôi. Liệu...nếu đúng là chị ấy, vậy tức là cuộc thí nghiệm mà chị ấy nói vào tối hôm qua chính là...Tôi. Và...tôi chính là...

Một vật thí nghiệm tuyệt vời nhất!

Ác mộng, chắc chắn là ác mộng thôi. Người bị Oedipus không phải là tôi mà. Tôi ôm đầu, hét lên một tràng "AAAAAAAAAAAAA!!!". Người phụ nữ đó đã nói đúng. Ai cũng đều có một nỗi đau tâm lý cả, có những người bộc lộ ra rất rõ ràng, còn có những người đã giấu chúng đi rất kỹ

Tôi không biết là mình đã cuồng loạn bao lâu nữa, chỉ biết là khi có một vòng tay ôm tôi rất chặt vào người, mùi hương quen thuộc thì mới làm tôi trấn tĩnh lại một lát. Nhưng nước mắt của tôi cứ không ngừng rơi ra. Tôi nghĩ rằng, một người vợ thì có quyền khóc trong lòng chồng của mình phải không?

-Về Oedipus thì chắc người phụ nữ kia đã nói rất rõ rồi, tôi không cần nói lại nữa. Tôi chỉ muốn nói, không phải là lỗi của chị. Chị dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, căn bản không thể nào dạy tốt em gái của mình bằng những bậc sinh thành được. Em gái chị lệch lạc như thế, một phần là do sự cô độc trong tâm hồn thôi, trùng hợp, chị lại khiến con bé vui vẻ và nó lại nghĩ rằng: Chị chính là mảnh ghép còn thiếu trong đời nó

-Chính vì ký ức lúc nhỏ, chị đã bị thu hút bởi những người đồng giới rất nhanh, hơn nữa còn là nhỏ tuổi hơn mình. Hay nói theo cách dễ hiểu, không phải khi không mà chị lại thích tôi nhanh đến như vậy, tất cả đều là do trong tiềm thức chị, luôn có một phần bị thu hút bởi người phụ nữ khác, và chị luôn né tránh nó bằng cách đi quen với rất nhiều thằng đàn ông. Cho đến khi gặp tôi, chị mới có thể thẳng thắn thừa nhận tiềm thức bị thu hút bởi phụ nữ của mình thôi

Nghe xong tôi càng bật khóc lớn hơn nữa. Chị ấy khi mặc chiếc đầm mà em gái tôi lúc nhỏ từng rất thích mặc đã khiến tôi nảy sinh dục vọng ngay. Chị ấy chọn người bị mắc chứng Oedipus là để tiến hành ám thị tôi, gợi cho tôi nhớ về tình yêu loạn luân lúc trước. Và cuối cùng, chị ấy khiến tôi nhớ về tai nạn giao thông của mẹ mình, để tôi nhớ lại vì sao mà mẹ và em gái tôi lại chết

Tôi chợt run rẩy, người phụ nữ này...từ đầu đã nhắm đến tôi rồi. Chị ấy, giết một người chủ yếu để dẫn dụ tôi mà thôi, căn bản, anh ta không có nghĩa lý gì trong cuộc đấu lần này cả. Nhưng tại sao? Chẳng lẽ...từ đó đến giờ, phó giáo sư Park vẫn luôn "săn" tôi, và khi gặp tôi ở bên Mỹ cùng với Mask, chị ấy đã biết rồi. "Con mồi" mà chị ấy đã để lạc thế lại tự nhiên tự xuất hiện trước mắt mình. Nếu đây là thật thì...

Người phụ nữ tên Park Sunyoung này đúng là một con ác quỷ

Khóc một hồi lâu, tôi hơi sụt sùi mà rời khỏi người em, cất giọng đầy bi thương "Em không ghê tởm chị sao?"

-Tại sao? Người tôi thích, người tôi yêu, người tôi cưới là Park Hyomin của hiện tại, không phải là Park Hyomin của quá khứ

Tôi cố gượng cười, tôi đã từng làm ra cái trò kinh tởm ấy, loạn luân với chính em ruột mình mà em ấy cũng không một chút quan tâm. Về vì sao em ấy biết, tôi nghĩ điều tra chút là ra thôi. Chắc lúc em kể vanh vách về gia đình tôi, em hẳn đã biết hết rồi. Thấy tôi cũng bớt khóc thì em ấy cũng dìu tôi trở lại giường, tôi không biết tại sao, chỉ cần Mask ôm tôi, tôi sẽ thấy rất nhẹ nhõm

Em ấy nhìn tôi một chút sau đấy bỗng nhiên môi của em lại phủ lên môi tôi, kéo người tôi lại và nồng nàn hôn lấy. Tôi theo thói quen cũng phối hợp cùng em. Dường như là sợ làm đau tôi nên cũng rất nhanh, em đã rời khỏi, ôm tôi vào lòng, vuốt tóc tôi, khàn giọng nói

-Để chị chịu khổ rồi. Nhưng yên tâm, tôi đã tặng quà đáp lễ cho chị ta rồi

Tôi khẽ cười trong lòng em, thật ra tôi muốn nói "Không sao, chị phải cảm ơn chị ấy mới đúng". Vì nhờ phó giáo sư khơi gợi lại cái ký ức bi thương ấy mà khiến tôi đã nhẹ lòng hơn rất nhiều, cũng như trân quý người trước mặt hơn. Vì...chồng tôi đã bao dung tất cả những quá khứ "dơ nhớp" của tôi

-Jiyeonnie~ Em là cũng đánh vào nỗi đau trong tâm lý của phó giáo sư Park sao? Vậy...nỗi đau của chị ấy rút cuộc là cái gì?

-Mùi khói!

Cuộc đấu của "hai kẻ điên" này...mãi mãi không có hồi kết

Hyomin.

29.07.2021

***

Bút tích của tôi chấm hết ở đây. Tôi đọc xong mà ngẩng cả người ra. Thừ người ở trên giường, ngẫm nghĩ...

Rút cuộc là tôi đã ghi cái quái gì trong nhật ký của mình thế này~ Chả hiểu gì hết~

Rika~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật