THỊNH THẾ ĐÍCH PHI - C.VER - P1

Chương 200: Tê Hà bị thương



Nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của Dao Cơ, tròng mắt Tần Phong co lại, bình tĩnh nhìn nàng nói: "Nàng có vấn đề gì sao?" 

Dao Cơ cả kinh, cười lớn nói : "Ta...ta có thể có vấn đề gì chứ?" 

Tần Phong lạnh nhạt nói: " Lời vừa rồi của nàng và Mộc Liệt ta đã nghe cả rồi. Mộc Liệt nói không sai, nếu như nàng cảm thấy khó khăn thì ta sẽ hồi bẩm Vương phi, để nàng rời đi trước."

 Dao Cơ vội vàng lắc đầu nói: " Không cần, ta không sao."

Tần Phong chăm chú nhìn nàng nói: "Tốt nhất nàng nên suy nghĩ cho kỹ, nếu tương lai vì nàng nhất thời không đành lòng mà làm hỏng chuyện của Vương gia và Vương phi..." 

Chống lại ánh mắt bình tĩnh của Tần Phong, trong lòng Dao Cơ run lên, nhắm lại hai mắt, lần nữa mở ra thì chỉ còn một mảnh yên lặng, gật đầu nói: "Ta biết rồi, con trai ta vẫn còn ở Lệ thành, ta tuyệt đối không làm hỏng chuyện của họ."

"Tốt nhất là như vậy" Tần Phong nhìn Dao Cơ thật sâu rồi xoay người ra cửa, rất nhanh biến mất khỏi Mộc Dương Hầu phủ.

Ra khỏi Mộc Dương Hầu phủ không xa, liền thấy Lâm Hàn treo người như con dơi dưới mái hiên, lung la lung lay nhìn mình. 

Thấy Tần Phong tới, Lâm Hàn mới trượt xuống, nhìn Tần Phong lắc đầu nói: "Ngươi cần gì phải như vậy? Ngươi làm vậy chỉ khiến nàng ấy thêm hận ngươi mà thôi." 

Đặc biệt đi một chuyến đến Mộc Dương Hầu phủ, hắn còn tưởng Tần Phong tính thổ lộ nỗi lòng mình với Dao Cơ, ai ngờ lại là một trận vừa đấm vừa xoa, vừa uy hiếp lại thêm chút cảnh cáo. 

Tần Phong thực sự thích Dao Cơ sao? Lâm Hàn có chút nghi ngờ.

Tần Phong nhàn nhạt nói: "Vương phi nói không sai, bây giờ nói rõ ràng chung quy vẫn tốt hơn tương lai mất mạng."

"Nói cho cùng thì ngươi vẫn không tin nàng ấy?" Lâm Hàn thiêu mi hỏi.

Tần Phong nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Ta phải tin gì đây? Tin Dao Cơ không có ý định phản bội Định Vương phủ sao? Hiện tại ta tin Dao Cơ sẽ không phản bội Định Vương phủ, nhưng mà...Ta không biết Dao Cơ còn yêu Mộc Dương không nữa." 

Chỉ cần Dao Cơ vẫn còn một chút tình cảm với Mộc Dương thì ai cũng không dám đảm bảo đến lúc đó Dao Cơ sẽ làm ra chuyện gì. 

"Hiện tại chúng ta chỉ cần đảm bảo kế hoạch cùng sự an nguy của Vương phi không xảy ra chuyện gì là tốt rồi."

Nhìn Tần Phong không chút lưu luyến đi về phía trước, Lâm Hàn nhún vai một cái vừa đi theo, vừa nói: " Có cần cho người theo dõi nàng ấy không?"

"Mộc Liệt sẽ nhìn chằm chằm nàng ấy." Giọng nói nhàn nhạt của Tần Phong truyền đến.

Lâm Hàn phía sau thở dài, chuyện tình cảm thật quá phiền phức. May mà trước mắt hắn vẫn chưa bị chuyện này làm phiền, bằng không giống như Tần Phong và Dao Cơ hoặc là như Phượng Tam công tử thì còn không khổ chết sao? 

Vẫn là đợi mấy năm nữa thái bình thì tìm một cô nương thích hợp rồi lập gia đình thôi.

Trong Mộc Dương Hầu phủ, Dao Cơ ngồi một mình ngây ngốc trong phòng. Chuyên ngày hôm nay quả thực khiến nàng chấn động, ngoại trừ hốt hoảng lúc đầu thì Dao Cơ đã dần dần hiểu ý định của Định Vương phi. 

Đồng thời không khỏi bội phục Định Vương phi, thậm chí ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này cũng có thể nghĩ đến. 

Nàng chưa bao giờ muốn phản bội Định Vương phủ cũng như việc nàng chưa bao giờ có ý định khôi phục lại với Mộc Dương như trước. 

Nhưng đồng dạng, cho tới bây giờ nàng chưa từng muốn Mộc Dương chết. Có lẽ, Vương phi cũng không muốn mạng của Mộc Dương, nhưng người như Mộc Dương, một khi phá hủy Mộc Dương Hầu phủ thì không khác nào lấy mạng hắn.

Định Vương phi là người chu toàn cho nên Dao Cơ không trách nàng ấy thăm dò mình. Thậm chí còn cảm kích nàng ấy, nếu như đợi đến lúc chuyện đổ xuống đầu nàng mới biết thì nàng thật không chắc mình rốt cuộc có làm được hay không. 

Hiện tại mặc dù cũng khó xử, đau khổ nhưng cũng cho nàng đủ thời gian để suy nghĩ cùng quyết định. Mặc dù thống khổ nhưng giảm bớt khả năng ngoài ý muốn.

"Dao Cơ, nghe nói nàng không khỏe?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Mộc Dương. 

Dao Cơ vội vàng chỉnh lại vẻ mặt, bình tĩnh xoay người nhìn nam tử ngoài cửa. Đã qua tuổi nhi lập nên bộ dáng hắn càng thêm thành thục, chững chạc hơn hồi còn trẻ. 

Không còn là quý công tử phong lưu phóng khoáng dung mạo dịu dàng, cũng không còn là thế tử Hầu phủ đau đớn giãy giụa giữa cha mẹ và người yêu nhưng không thể không bất đắc dĩ thỏa hiệp năm đó nữa. Hắn hôm nay, càng thêm mấy phần cường thế cùng bá đạo.

Dao Cơ đứng dậy, cười nhạt nói: "Không có gì, tâm trạng không tốt lắm mà thôi."  

Mộc Dương đau lòng nhìn nàng, trên mặt áy náy: "Có phải phu nhân lại làm phiền nàng không? Trở lại ta sẽ nói với nàng ấy, để nàng ấy an phận một chút, không gây khó dễ với nàng nữa." 

Dao Cơ khẽ mỉm cười, bên mép dâng lên một tia giễu cợt, lạnh nhạt nói: "Cũng nhiều năm như vậy, nói ra có tác dụng sao?"

"Dao Cơ..." Mộc Dương bất đắc dĩ thở dài nói : "Nàng vẫn còn giận ta? Liệt Nhi cũng lớn như vậy rồi, chúng ta không thể cố gắng sống qua ngày sao? Nàng muốn gì ta đều cho nàng, cũng không còn ai có thể bắt nạt mẹ con hai người nữa."

Dao Cơ cười khổ, nhiều năm như vậy, lời này nàng đã nghe đến chết lặng. Mặc dù nàng trở lại phủ Mộc Dương Hầu là có dụng ý khác, nhưng dần dần nàng không thể không cảm thấy may mắn vì phần dụng ý này. 

Nếu như năm đó nàng không được Tần Phong cứu mà trực tiếp bị bắt trở về Mộc Dương Hầu phủ, nếu như người ở lại trong phủ hôm nay không phải là Mộc Liệt được Định Vương phủ huấn luyện từ nhỏ mà là con trai ruột của nàng, thì bằng thái độ của Mộc Dương như vậy, mẹ con bọn họ thật sự có thể sống đến giờ sao?

Mộc Dương rất yêu nàng, nhưng đồng dạng hắn cũng yêu nhiều thứ khác. Cho dù là vì nàng và con thì hắn cũng không nguyện ý buông tha bất kỳ thứ gì, cho dù chỉ là một chút. 

Cho dù mình đã sớm không còn tư cách trách hắn, nhưng vẫn như cũ không thể không vì thái độ của hắn mà cảm thấy chua xót, chua xót cho đứa con của nàng.

" Chàng còn nhớ không? Mùa thu năm trước tại sao Mộc Liệt lại bệnh nặng?" Dao Cơ lạnh nhạt hỏi.

Mộc Dương khẽ cau mày, "Dao Cơ, rốt cuộc nàng muốn thế nào?"

Dao Cơ cũng không để ý hắn, tiếp tục nói: "Còn nữa, năm ngoái, nó bị ngã từ trên lưng ngựa xuống. Rồi thì mùa xuân năm nay nó bị rơi xuống hồ..." 

Dao Cơ lần lượt kể ra các loại nguy hiểm mà Mộc Liệt gặp phải mấy năm nay, dĩ nhiên còn có một ít chuyện trong tối ngoài sáng của chính nàng. 

Mặc dù Mộc Liệt không phải con ruột nàng nhưng nó bị như vậy là vì con trai nàng. Mà điều khiến Dao Cơ càng thêm nản lòng thoái chí là Mộc Dương ngoại trừ giết những hạ nhân nha hoàn kia thì chưa từng xử lý bất cứ người nào chỉ điểm phía sau màn.

"Dao Cơ, rốt cuộc nàng muốn thế nào? Liệt Nhi không phải không có chuyện gì sao, sao hôm nay lại nói đến những chuyện này? Nàng biết mà, là lỗi của chúng ta..." 

Còn chưa nói xong, chỉ thấy Dao Cơ mắt lạnh nhìn hắn nói: "Không phải chúng ta, mà là chàng. Mộc Dương, là chàng có lỗi với những nữ nhân kia. Nếu lúc trước ta rời đi không bao giờ trở lại Mộc Dương Hầu phủ thì chàng căn bản không cần xin lỗi bất cứ ai. Là chính chàng náo loạn với cha mẹ rồi giận chó đánh mèo thê tử. Về lâu về dài, chàng bắt đầu cảm thấy có lỗi với các nàng ấy. Nhưng mà....cho dù có thật là ta có lỗi với các nàng đi chăng nữa thì con trai ta cũng không nợ gì các nàng hết."

"Dao Cơ..." Mộc Dương có chút kinh ngạc nhìn cô gái lạnh lùng trước mặt. 

Kể từ mấy năm trước khi hắn đón Dao Cơ và Mộc Liệt về Hầu phủ, tính tình Dao Cơ đã khác hẳn trước kia. Hắn vốn cho rằng Dao Cơ còn oán trách hắn khiến nàng và con phải chịu nhiều khổ cực, cho nên luôn tỉ mỉ che chở và nhân nhượng mọi điều. 

Nhưng đến giờ hắn mới phát hiện, Dao Cơ từ lâu đã không còn là Dao Cơ xinh đẹp, quyến rũ, đôi mắt sáng thiện không hỏi, tiếu ngữ yên nhiên trong Khuynh Thành phường năm đó nữa rồi. Trên dung nhan xinh đẹp giờ đây chỉ còn lạnh nhạt cùng kiên quyết mà hắn chưa từng thấy qua. 

Mộc Dương đột nhiên có chút khủng hoảng, chẳng lẽ mấy năm nay hắn chưa từng thực sự hiểu được Dao Cơ sao?

Dao Cơ nhàn nhạt nhìn hắn thật lâu mới thở dài nói: "Mới vừa rồi Liễu di nương cho người tới báo, nói là cơ thể có chút không khỏe, chàng đi xem một chút đi."

Thần sắc trên mặt Mộc Dương chậm lại, giống như hiểu ra, mỉm cười ôm bả vai gầy gò của Dao Cơ, có chút lúng túng lại đắc ý nói: "Được rồi, là ta không tốt, ta không nên gạt nàng....Nhưng mà nàng biết đó, phụ thân của Liễu di nương..." 

Dao Cơ rũ mắt, lạnh nhạt nói: "Ta biết rồi, trong phủ ngoài trừ Liệt Nhi cũng chỉ có hai nữ hài, Liễu di nương có thai âu cũng là chuyện tốt, chàng đi đi."

Mộc Dương nhìn dáng vẻ Dao Cơ một chút, xác định vẻ mặt của nàng đã bình thường trở lại, không còn tức giận nữa mới buông nàng ra, nói: "Vậy ta qua đó xem một chút. Buổi tối sẽ tới chỗ nàng dùng bữa." 

Dao Cơ chẳng chút hào hứng, gật đầu một cái rồi thôi.

Mộc Dương vừa mới đi, cửa sổ đã giật giật vài tiếng, Mộc Liệt đang trèo vào từ bên ngoài, nhìn Dao Cơ lắc đầu nói: " Ta không hiểu ngươi cứ mãi vương vấn hắn làm gì? Không duyên không cớ mang trên lưng cái danh chuyên sủng, nhưng nữ nhân trong nhà này so ra có ít hơn nhà khác là bao? Nếu không có chúng ta che chở, chỉ sợ ngươi chết thế nào cũng không biết."

Dao Cơ bất đắc dĩ nhìn nó nói: "Cửa có thì không đi mà trèo cửa sổ làm gì? Ngươi chỉ là con nít, biết cái gì mà nói...Ta cùng hắn đã sớm không còn gì, chẳng qua là hắn..."

Mộc Liệt đảo mắt, bò đến ngồi xuống một chiếc ghế nói: " Bản công tử cũng chẳng phải không biết chuyện yêu đương. Ta biết ngươi đang nghĩ gì, cho dù ngươi không có ý gì với hắn nhưng ngược lại hắn vẫn là cha ruột của vị đệ đệ ta chưa biết mặt kia. Nếu sau này đứa nhỏ lớn lên biết mẹ nó chính là người hại chết cha ruột nó thì ngươi cũng không tiện giải thích đúng không? Vậy, ngươi không nói cho nó biết là được rồi."

"Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt, trừ phi nó cả đời không biết thân phận của mình." Dao Cơ có chút u buồn nói. 

Mộc Liệt nói: "Ta chưa từng gặp cha mẹ mình, nhưng mà vẫn sống vui vẻ đó thôi. Hơn nữa, không phải ngươi nói là cha mẹ nuôi đối xử với nó rất tốt sao?" 

Dao Cơ im lặng nhìn Mộc Liệt một cái, đứa nhỏ chưa từng làm cha mẹ thì sao có thể hiểu được tâm tình của người mẹ đây? 

Mộc Liệt phất tay một cái nói: "Được rồi, cùng lắm thì sau này ngươi và Tần thống lĩnh sinh thêm một đứa nữa. Về phần tiểu đệ đệ của ta thì chỉ cần biết nó sống tốt là được rồi. Chung quy, so với việc nó biết được thân phận của mình thì hiện giờ vẫn tốt hơn nhiều đúng không? Không phải ngươi nói hiện giờ nó cũng là công tử con nhà quan sao?"

Mấy năm nay, thân phận của Mộc Liệt có chút khó xử nhưng nó vẫn hiểu hết. Thứ nhất, nó là con trai lớn của Mộc Dương Hầu phủ, trước mắt cũng là con trai duy nhất. Nếu thuận lợi thì tương lai nó sẽ trở thành người thừa kế tước vị Mộc Dương Hầu phủ. 

Nhưng mặt khác, nó là con vợ kế, mẹ đẻ đã từng là vũ cơ, hơn nữa sống chết cũng không vào cửa. Nếu không phải hiện tại Mộc Dương Hầu phủ không có nam đinh, thì ngay cả gia phả nó cũng không được vào. 

Điều này khiến cho nó bị đám trưởng tử nhà khác bài xích rõ rệt. May mắn là nó không cần đóng giả làm tiểu công tử Mộc Dương Hầu phủ cả đời. 

Nếu không mấy năm nữa, ngay cả hôn sự của nó cũng khó mà thành, đại gia tộc chân chính thì không muốn gả đích nữ cho con trai của một vũ cơ, mà gia tộc nhỏ hoặc thứ nữ thì lại không xứng với thân phận người thừa kế phủ Mộc Dương Hầu. 

Nếu như tiểu nhi tử thật sự của Dao Cơ lớn lên ở nơi này thì Mộc Liệt dám cam đoan nếu không bị người giết chết, không bị Mộc Dương chiều hư, thì tính tình cũng tự động vặn vẹo.

"Ngươi nói nhăng cuội gì đó?" Dao Cơ tức giận trừng mắt nhìn nó một cái, đứa bé này càng lớn càng không biết giữ mồm giữ miệng. 

Mộc Liệt cười híp mắt nói: "Không cần ngượng ngùng. Mới vừa rồi là Tần thống lĩnh tới thăm ngươi hả?"

Dao Cơ lạnh nhạt liếc mắt nhìn nó một cái, vừa nhắc tới Tần Phong, sắc mặt nàng càng thêm ảm đạm. 

Mộc Liệt đồng tình đưa tay vỗ vỗ nàng nói: "Thật ra thì, lúc đầu ngươi chạy tới phủ Mộc Dương Hầu đúng là tự chuốc lấy khổ. Nếu lúc đó ngươi gả cho Tần thống lĩnh thì cho dù Vương gia có ghét Mộc gia đi nữa cũng sẽ nể mặt Vương phi và Tần thống lĩnh mà không gây khó dễ cho đệ đệ."

Dao Cơ cười khổ, chuyện này nào có đơn giản như nó nói. Nếu là Định Vương phi thì có lẽ sẽ không so đo, nhưng mà Định Vương tuyệt đối sẽ không khinh địch mà bỏ qua cho Mộc gia. 

Định Vương muốn giết Mộc Dương Hầu thì đã sớm động thủ, cho nên vẫn không ra tay có nghĩa là muốn hành hạ Mộc Dương, phá hủy Mộc gia mà thôi. 

Một con cờ như nàng, sao Định Vương có thể bỏ qua? Mấy năm này, mặc dù Mộc Dương Hầu phủ còn chưa bị diệt nhưng cũng náo loạn không được yên bình.

"Liệt nhi, ngươi không cần lo lắng cho ta. Ta biết nên làm thế nào mà." Dao Cơ cười nhạt nói. 

Trên đời này, không ai quan trọng hơn con trai nàng. Cho dù nàng không thể ở bên nhìn nó trưởng thành nhưng nàng nhất định sẽ tận lực giúp nó cả đời không lo.

Trong Lê vương phủ, Địch Oánh mang theo hai người hầu đi ra ngoài. Nhưng mới đi tới đại sảnh đã bị người ngăn lại. Địch Oánh cau mày nhìn Đông Phương U trước mặt, không vui nói: "Ngươi làm gì đó?"

Đông Phương U quan sát Địch Oánh từ trên xuống dưới một phen, hỏi: "Ngươi đi đâu đây?"

Gương mặt xinh đẹp của Địch Oánh trầm xuống, không vui nói: "Ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi?" 

Đông Phương U lạnh nhạt nói: "Hiện tại, Lê Vương phủ là do ta làm chủ, không có lệnh của ta, không ai được phép ra ngoài."

Địch Oánh cười lạnh một tiếng, "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi là Vương phi, ta cũng là Vương phi, Bản phi muốn ra ngoài ngươi quản được chắc? Huống hồ...Bản phi đã xin phép Thái phi nương nương, Thái phi nương nương cũng đã đồng ý, còn ngươi vì cớ gì mà không cho ta ra ngoài?" 

Mấy ngày nay, Lê Vương phủ có chút thay đổi. Đông Phương U đột nhiên ra tay nhận lấy mọi sự vụ trong Lê Vương phủ, thậm chí mơ hồ có chút ý định đoạt quyền trên tay Hiền Chiêu Thái phi. 

Quả thật Hiền Chiêu Thái phi không thích Địch Oánh, nhưng so với Đông Phương U hung hăng vênh váo hiện tại thì Địch Oánh nhu thuận, vô hại lại phá lệ có chút đáng yêu. 

Cho nên, thỉnh thoảng Địch Oánh cầu xin bà một vài chuyện, Hiền Chiêu Thái phi hơn phân nửa đều đáp ứng.

Đông Phương U nghe vậy, khinh thường cười lạnh nói: "Ta nói là, hiện tại Lê Vương phủ do ta định đoạt. Đừng nói là Hiền Chiêu Thái phi, cho dù Thái hậu tự mình đến cũng không có tác dụng." 

Không trách được Hiền Chiêu Thái phi ghét Đông Phương U còn hơn cả Địch Oánh. Đông Phương U ngoại trừ danh tiếng bên ngoài nát bét thì mọi mặt khác đều hơn Địch Oánh nhiều. Nhưng mà đồng dạng, tính tình Đông Phương U không bằng Địch Oánh. 

"Ta nhất định cứ ra ngoài đấy, ngươi làm gì được ta?" Địch Oánh cứng rắn nói.

Đông Phương U nhíu lông mày, không ngờ Địch Oánh vốn nhu nhược lại cứng rắn như vậy. Địch Oánh này cùng Tam tỷ Định Vương phi Địch Lệ Nhiệt Ba của nàng ta hoàn toàn không giống người một nhà. Đông Phương U chưa từng đặt nàng ta vào trong mắt. 

Lúc này, bị Địch Oánh chống đối, thì càng thêm mất hứng, "Địch Oánh, nể mặt Định Vương phi, Bản phi cũng cho ngươi vài phần mặt mũi. Nhưng tốt nhất ngươi đừng có không biết xấu hổ."

Địch Oánh tức giận, không thèm để ý Đông Phương U mà trực tiếp xoay người ra cửa. Nàng không tin Đông Phương U dám giết nàng ngay trong vương phủ.

"Bắt lại cho ta!." Sau lưng, Đông Phương U lạnh lùng nói.

Chỉ thấy một thân ảnh màu xanh thoáng qua, hai nam tử một trái một phải xuất hiện trước mặt Địch Oánh, chặn lại đường đi của nàng. 

Đông Phương U ngạo nghễ nói: "Đem nữ nhân này mang về viện của nàng ta, nếu còn náo loạn thì nhốt vào đại lao cho ta."

"Vâng." Hai nam tử cung kính đáp lại.

"Ngươi dám!." Địch Oánh kinh hãi, hai người kia rõ ràng không phải là thị vệ Lê vương phủ. 

Thấy hai người tiến lên định bắt mình, Địch Oánh không khỏi thét ầm lên. "Đông Phương U! Ngươi thật quá đáng! Vương gia nhất định không bỏ qua cho ngươi đâu!."

Đông Phương U khinh thường hừ nhẹ một tiếng, "Ngoan ngoãn ở trong nhà cho ta. Dám ra ngoài, có tin ta cắt chân ngươi không hả? Ngươi cho rằng đây là Lệ thành, có tỷ tỷ Định vương phi làm chỗ dưạ cho ngươi sao?"

"Ngươi dám! Vương gia...Vương gia cứu mạng!." Địch Oánh giãy dụa thét to.

"Đang náo loạn cái gì đó?" Mặc Cảnh Lê đi từ ngoài vào, nhìn màn kịch trước mắt, sắc mặt bất thiện. 

Thấy Mặc Cảnh Lê tới, Địch Oánh vội vàng vùng ra khỏi sự kiềm chế của hai người kia, trốn sau lưng Mặc Cảnh Lê, "Vương gia...Vương gia cứu mạng. Đông Phương U muốn đánh gãy chân ta!."

Mặc Cảnh Lê không vui nhìn về phía Đông Phương U, cau mày nói: "Ngươi náo loạn cái gì? Đừng có quá đáng."

Đông Phương U cũng không vui, cau mày nói: "Ta quá đáng cái gì, ta chỉ cho người đưa nàng ta về phòng thôi."

Mấy ngày nay, chuyện trong Lê vương phủ tự nhiên không gạt được Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Lê nhìn về phía Địch Oánh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?". 

Địch Oánh không ngờ Mặc Cảnh Lê sẽ hỏi lại mình, vội vàng nắm lấy thời cơ nói: "Ta đã bẩm báo Thái phi rằng muốn ra ngoài một chút, ai biết nàng ta đột nhiên nổi điên, ở trong đại sảnh ngăn ta không cho ra ngoài. Còn uy hiếp nếu ta vẫn xuất môn thì sẽ nhốt ta vào đại lao, rồi cắt đứt chân ta....Ta thân là Lê vương phi mà ngay cả cửa cũng không được ra sao? Nếu hiện giờ Vương gia đã chán Oánh nhi rồi thì không bằng cứ bỏ ta đi, ta cần gì phải chịu nhục như ngày hôm nay?" 

Lâu ngày như vậy, Địch Oánh cuối cùng cũng có tiến bộ. Chiêu lấy lui làm tiến này đã sớm dùng quen.

Mặc dù Mặc Cảnh Lê đã sớm không còn yêu thích Địch Oánh như trước, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ tử đã theo mình mười mấy năm. Hơn nữa trước đó cũng đã cam đoan với Địch Lệ Nhiệt Ba cho nên cũng không bạc đãi nàng ta. 

Không vui quét mắt nhìn Đông Phương U một cái, nói: "Địch Oánh ra ngoài một chút thì liên quan gì tới ngươi? Mẫu phi cũng đồng ý rồi, ngươi còn náo loạn cái gì?"

Sắc mặt Đông Phương U trầm xuống, nói: "Ta mặc kệ. Tóm lại, mấy ngày này, người của Lê Vương phủ không có lệnh của ta thì không được phép ra ngoài."

Nghe vậy, mặt Mặc Cảnh lê cũng tối lại, lạnh giọng nói: "Đông Phương U, ngươi đừng quá phận! Có phải ngay cả Bản vương muốn ra ngoài cũng phải được sự đồng ý của ngươi không? Mấy ngày nay chuyện ngươi chống đối mẫu phi Bản vương còn chưa tính sổ với ngươi đó, ngươi đừng có mà không biết điều!." 

Đông Phương U lạnh lẽo cười một tiếng, nói: "Đó là mẫu phi của ngươi, liên quan gì tới ta? Bản cô nương không cần phải nhún nhường lão thái bà kia."

Mặc Cảnh Lê định nổi giận nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà cuối cùng nhịn xuống, nhìn chằm chằm Đông Phương U nói: "Ngươi không cho Oánh nhi ra cửa, có lý do gì không?"

Đông Phương U cứng lại, cường ngạnh nói: "Ta thích thế. Nói không được ra ngoài thì chính là không được ra ngoài."

"Nữ nhân điên!." Mặc Cảnh Lê mặc kệ nàng ta, một phen kéo Địch Oánh ra ngoài, gọi thị vệ của mình tới nói: "Đưa Vương phi ra ngoài, Bản vương muốn nhìn xem ai dám ngăn cản."

Cho dù Đông Phương U có lợi hại hơn đi nữa thì chủ nhân chân chính của phủ Nhiếp Chính Vương vẫn là Mặc Cảnh Lê. 

Cuối cùng Địch Oánh thản nhiên được thị vệ bên cạnh Mặc Cảnh Lê hộ tống rời khỏi Lê vương phủ.

Trong đại sảnh, Mặc Cảnh Lê không vui bỏ lại cho Đông Phương U một câu tự mình giải quyết cho tốt, cũng không quay đầu mà trở về thư phòng luôn.

Vẻ mặt Đông Phương U tối tăm, nhìn chằm chằm cửa hồi lâu không nói. Điều này khiến cho người bên cạnh nàng âm thầm kinh hãi. 

Hiện nay những người bên cạnh Đông Phương U đều là thuộc hạ từ núi Thương Mang lúc trước, sau khi núi Thương Mang bị diệt, bọn họ đương nhiên đi theo thiếu chủ là Đông Phương U. 

Trong đó, không ít người cùng Đông Phương U lớn lên trong núi Thương Mang. Nhưng nhìn dáng vẻ Đông Phương U hôm nay, bọn họ cơ hồ không thể tin được người trước mặt chính là thiếu chủ núi Thương Mang nhân thông tuệ nhưng không màng thế sự ngày trước. 

Cuối cùng, mọi người chỉ có thể cho rằng sau khi núi Thương Mang gặp biến cố, phu nhân đột ngột bỏ mình, Đông Phương U chịu đả kích quá lớn khiến tính tình hoàn toàn thay đổi, chỉ đành âm thầm thở dài trong lòng.

"Vương phi, Vinh phi kia đã đi rồi, chúng ta có cần..." Nam tử áo xanh mới vừa rồi định tiến lên bắt Địch Oánh thấp giọng hỏi.

Đông Phương U hừ nhẹ một tiếng nói: "Quên đi, nếu làm quá ngược lại khiến cho Mặc Cảnh Lê càng thêm nghi ngờ. Các ngươi cho người nhìn chằm chằm Địch Oánh cho ta, nếu như nàng ta dám tiếp xúc với người của Định Vương phủ, lập tức giết!."

Nam tử áo xanh có chút nghi hoặc nói: "Mọi người đều biết quan hệ giữa Định Vương phi và Vinh phi không tốt. Cho dù người Định Vương phủ thật sự tới tìm công tử Thanh Trần thì chỉ sợ cũng không tới tìm Vinh phi. Huống hồ, ngay cả Lê Vương cũng không biết thì nàng ta có thể biết gì chứ?"

Đông Phương U trầm mặc chốc lát nói: "Nói thì nói vậy nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn. Người Định Vương phủ từ trước đến nay luôn quỷ kế đa đoan, Địch Oánh nữ nhân ngu ngốc kia, nói không chừng bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền."

Nam tử áo xanh gật đầu nói: "Thuộc hạ hiểu rồi. Thuộc hạ sẽ phái người theo sau Vinh phi."

Địch Oánh rời khỏi Lê Vương phủ, liền cho thị vệ của Mặc Cảnh Lê đi về. Mấy thị vệ này vốn chỉ cần đưa nàng xuất phủ tránh cho Đông Phương U gây khó dễ, cho nên cũng không đi theo nàng khắp nơi mà lập tức trở về. 

Địch Oánh tùy ý đi đi lại lại trong Nam kinh một lúc rồi xoay người đi vào một ngôi đền rất thịnh hương khói trong thành. 

Mỗi tháng Địch Oánh đều tới chùa cầu phúc cho đứa con mất tích đã lâu của nàng, thấy nàng đến, chủ trì trong chùa vội vàng tự mình ra đón. 

Địch Oánh như thường châm lên một nén hương rồi cho các tiểu sư phụ hầu hạ trong nội đường lui ra ngoài, một mình quỳ gối trong phật đường cầu phúc cho con trai.

Hai năm qua, Địch Oánh thường xuyên tới nơi này, các tiểu sư phụ trong chùa cũng biết Lê Vương phi vì con trai mà cầu phúc. 

Mặc dù không hiểu con trai của Lê Vương phi rõ ràng đã chết mà tại sao mỗi lần Lê Vương phi đến đây đều vì người sống mà cầu phúc, nhưng những người này đều biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói cho nên đối với hành động của Địch Oánh cũng không lưu tâm.

Trong phật đường yên tĩnh, Địch Oánh quỳ gối trên bồ đoàn, thành kính hướng về tượng phật phía trên yên lặng cầu nguyện. Cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng chân khe khẽ khiến nàng cả kinh, xoay người liên thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng từ từ đi ra từ sau điện. 

"Tứ muội, muội vẫn tốt chứ?" Công tử áo trắng ngậm cười hỏi.

Địch Oánh sửng sốt, có chút ngạc nhiên nói: " Tam....Tam tỷ? Sao lại là tỷ?" 

Địch Lệ Nhiệt Ba vuốt vuốt chiết phiến trong tay cười nói: " Chẳng lẽ không phải ta? Tứ muội không nhận ra sao?"

Kinh ngạc qua đi, Địch Oánh mới hỏi: "Tại sao Tam tỷ lại tự mình tới Nam Kinh?" Vốn là nàng cho rằng Dao Cơ tới gặp mình, nhưng không ngờ Địch Lệ Nhiệt Ba lại tự mình tới.

Nghe Địch Oánh nói....Nụ cười trên mặt Địch Lệ Nhiệt Ba thu lại, nhẹ giọng thở dài nói: "Đương nhiên là có chuyện. Vài ngày trước, muội có đưa cho Dao Cơ một phong mật thư gửi về Lệ thành, bên trong nói những gì?"

Địch Oánh sửng sốt, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc lắc đầu nói: "Không phải vấn đề ở chỗ muội. Lá thư này đưa tới tay Đại ca, nhưng hiện tại...Đại ca mất tích rồi. Cho nên ta muốn biết trong thư viết những gì." lúc này Địch Oánh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Sau khi Đông Phương Huệ chết. Mặc Cảnh Lê liền đi tìm Đông Phương U. Hiện tại, tất cả thế lực còn lại của núi Thương Mang đều nằm trong tay Đông Phương U. Mặc Cảnh Lê và Đông Phương U làm một giao dịch, Đông Phương U toàn lực giúp đỡ Mặc Cảnh Lê còn Mặc Cảnh Lê sẽ giúp Đông Phương U chiếm được công tử Thanh Trần."

"Chiếm được?" Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày, từ này dùng trên người công tử Thanh Trần thật làm cho người ta chán ghét. 

Suy nghĩ một chút, hỏi: "Như vậy...Có khả năng là Mặc Cảnh Lê bắt cóc Đại ca?"

Địch Oánh suy nghĩ một chút, rốt cuộc lắc đầu nói: "Cũng không chắc....Quả thật Mặc Cảnh Lê phái người qua sông nhưng lại tay không trở về. Mặc Cảnh Lê vẫn rất tức giận, lại cãi nhau một trận với Đông Phương U. Mấy ngày nay, mặc dù Đông Phương U giúp Mặc Cảnh Lê chèn ép Thái hậu nhưng Đông Phương U cũng cực kỳ phách lối trong phủ, ngay cả Hiền Chiêu Thái phi cũng không để vào trong mắt. Vì thế Mặc Cảnh Lê đã ầm ĩ vài trận cùng nàng ta, hôm nay nàng ta cũng không cho ta ngoài."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu lông mày, suy tư hồi lâu hỏi: " Đông Phương U sao? Mấy ngày nay Đông Phương U có xuất phủ không?"

Địch Oánh lắc đầu một cái, một lúc lâu sau mới hiểu ra, có chút kinh ngạc nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Tỷ cho rằng Đông Phương U giam giữ công tử Thanh Trần sao?" 

Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài nói: "Chỉ là suy đoán mà thôi." 

Địch Oánh nói: "Mấy ngày này Đông Phương U cũng không ra khỏi cửa. Nhưng mà thủ hạ dưới tay nàng ta rất nhiều, hiện nay trong vương phủ không thiếu người của Thương Mang sơn. Mặc Cảnh Lê không nói gì nên người khác cũng không thắc mắc." 

Nghe Địch Lệ Nhiệt Ba nói...trong lòng Địch Oánh không khỏi vì sự to gan của Đông Phương U mà khiếp sợ. Bắt cóc một người mà mình thích nhưng người đó lại không muốn trở thành nam nhân của mình, Địch Oánh tự nhận mình tuyệt đối không làm được.

Địch Lệ Nhiệt Ba vừa vuốt vuốt chiết phiến, vừa suy tư. Một lúc lâu sau mới nói: " Sau khi trở về muội hãy nghĩ biện pháp để Mặc Cảnh Lê biết chuyện Đông Phương U đang giam giữ công tử Thanh Trần."

Địch Oánh ngẩn ra, có chút mờ mịt nói: " Muội biết nói với Mặc Cảnh Lê thế nào? Chắc gì hắn đã tin lời muội?" 

Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ một chút, để Địch Oánh đi nói quả thật không thích hợp. Trước không nói vì sao nàng biết chuyện công tử Thanh Trần mất tích mà chính là đầu óc Địch Oánh không thể nào nghĩ ra được chuyện phức tạp như vậy. 

Chỉ sợ vừa nói ra đã bị Mặc Cảnh Lê hoài nghi. Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩ một lát, nói: "Công chúa Tê Hà hiện giờ sao rồi?"

Địch Oánh có chút hả hê hừ nhẹ nói: "Cuộc sống của nàng ta đương nhiên còn khó khăn hơn ta." 

Nghĩ tới việc công chúa Tê Hà vô danh vô phận áp trên đầu mình nhiều năm như vậy, lại thấy bộ dáng công chúa Tê Hà bị Đông Phương U sửa trị, Địch Oánh không khỏi cảm thấy sung sướng trong lòng.

Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh nhạt nói: "Nhưng Mặc Cảnh Lê vẫn tương đối sủng ái nàng ta đúng không?" 

Bất kể thế nào thì ít nhất công chúa Tê Hà vẫn am hiểu cách làm nam nhân vui vẻ hơn Địch Oánh nhiều. Chỉ nhìn dáng vẻ vừa hả hê vừa ghen tỵ của Địch Oánh đây thì biết công chúa Tê Hà vẫn chưa thất sủng hoàn toàn. 

Hơn nữa có Đông Phương U ở đây thì muốn công chúa Tê Hà hoàn toàn thất sủng cũng khó. Có lẽ Đông Phương U rất lợi hại nhưng nàng ta thật sự quá dễ khiến cho nam nhân như Mặc Cảnh Lê chán ghét. 

Địch Lệ Nhiệt Ba có thể khẳng định, Đông Phương U càng sửa trị công chúa Tê Hà thì ngược lại Mặc Cảnh Lê càng sủng ái nàng ta hơn.

"Muội nghĩ cách để cho công chúa Tê Hà biết chuyện này, đến lúc đó nàng ta nhất định sẽ nghĩ cách nói cho Mặc Cảnh Lê. Nhưng mà phải cẩn thận, đừng để nàng ta hoài nghi muội." Địch Lệ Nhiệt Ba phân phó nói.

Địch Oánh suy nghĩ một lát, mặc dù hiện giờ Đông Phương U khống chế Lê Vương phủ cho nên rất nhiều người Định Vương phủ không thể dùng tiếp. Nhưng chuyện Địch Lệ Nhiệt Ba phân phó cũng không khó làm lắm nên liền gật đầu đồng ý.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng ta, suy nghĩ một chút nói: "Đúng rồi, con của muội đã có tin tức."

"Cái...Cái gì?" Trong lòng Địch Oánh run lên, khiếp sợ nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba. Kích động đến mức khóe mắt nhanh chóng ẩm ướt, cũng không quản cách ăn mặc của hai người lúc này mà một phen nắm lấy tay Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Có tin tức? Thật sao...Nó còn sống thật sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh gật đầu, nhìn dáng vẻ kích động không cách nào kiềm chế của Địch Oánh, trong lòng không khỏi thoáng qua một tia thương hại. 

Nhẹ giọng nói: "Quả thật có tin tức, lúc trước Mặc Cảnh Kỳ cũng không giết đứa bé kia. Qua vài ngày nữa chắc sẽ có tin tức chính xác."

Địch Oánh nào quản được nhiều như vậy, gật đầu liên tục nói: "Muội biết rồi, muội sẽ chờ. Tam tỷ, cám ơn tỷ....Tỷ muốn làm gì muội cũng sẽ giúp tỷ, chỉ cần muội có thể gặp lại con của mình."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng thở dài nói: "Ta không cần muội làm chuyện gì nguy hiểm cả. Muội yên tâm, đợi sau khi tìm được Đại ca rồi, ta sẽ dẫn muội đi gặp đứa bé kia."

Nước mắt trong mắt Địch Oánh rốt cuộc không nhịn được rơi xuống, chỉ cần có thể tìm được con của mình, cho dù là muốn mạng của nàng, nàng cũng không tiếc.

Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay vỗ vỗ lưng nàng nói: "Được rồi, lau nước mắt rồi trở về đi. Bên ngoài có người đang nhìn đó, ở lâu không tiện." Địch Oánh rốt cục ngừng khóc, xoa xoa mặt rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi trong phật đường trống rỗng, ngẩng đầu nhìn tượng phật vẻ mặt từ bi nhìn chúng sinh một cái, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

"Vương phi." Trác Tĩnh lặng yên không tiếng động xuất hiện trong phật đường, thấp giọng bẩm báo: "Bên ngoài có người theo dõi Lê Vương phi, là người của núi Thương Mang." 

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Chúng ta cứ ở trong này đi. Không cần để ý bọn họ."

Trác Tĩnh yên lặng gật đầu, qua một lúc, Trác Tĩnh mới hỏi: "Vương phi muốn để cho Mặc Cảnh Lê và Đông Phương U nội chiến. Như vậy có được không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài nói: "Có được hay không cũng phải thử một chút. Chúng ta cho rằng Đông Phương U đang giam giữ Đại ca. Nhưng mà nàng ta không động thì chúng ta không cách nào tìm được, đã như vậy....không bằng đả thảo kinh xà. Nếu quả thật Đông Phương U giam giữ Đại ca thì ta không tin nàng ta có thể giấu Đại ca ở một nơi cách mình quá xa. Cho dù không phải ở Nam Kinh thì cũng là khu phụ cận."

Trác Tĩnh đồng ý gật đầu. "Phái người nhìn chằm chằm Lê Vương phủ, dù sao thì Đông Phương U cũng không định mãi mãi không đi gặp Đại ca." Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng phân phó.

"Tuân lệnh." Trác Tĩnh thấp giọng nói.

Nhiếp Chính Vương phủ.

Đông Phương U một mình ngồi trong thư phòng nhìn bức họa trên bàn đến xuất thần. Trong con ngươi tối tăm tràn đầy lưu luyến si mê cùng oán hận. 

Không thể không nói, họa kỹ của Đông Phương U quả thật không tệ, trên bức họa vẽ một nam tử áo trắng tóc đen, vẻ mặt lạnh nhạt tựa như tiên nhân trên cửu trùng thiên.

Giơ tay khẽ chạm vào dung nhan vô cùng tuấn mỹ của nam tử trong tranh, trong mắt Đông Phương U hiện lên một tia vui mừng.

"Đông!." Cửa thư phòng bị một cước đá văng ra. 

Ánh mắt Đông Phương U lạnh lẽo, không vui ngẩng đầu nhìn về phía nam tử đang cực kỳ tức giận ngoài cửa, "Ngươi làm gì đó?"

Mặc Cảnh Lê bước nhanh vào thư phòng, thấy bức họa trên bàn thì khinh thường hừ lạnh một tiếng. Tiến lên túm lấy vạt áo của Đông Phương U cả giận nói: "Tiện nhân! Ngươi thật to gan, dám đùa giỡn Bản vương!."

Đông Phương U ngẩn ra, không vui giơ tay đẩy bàn tay đang nắm cổ áo mình ra nói: "Ta không biết ngươi lại phát điên cái gì! Mặc Cảnh Lê. Đừng tưởng ta sợ ngươi, có tin bản cô nương hiện tại liền giết ngươi hay không?"

Mặc Cảnh Lê khinh miệt cười: "Giết ta? Rời khỏi Bản vương thì Giang Nam này còn chốn nào cho núi Thương Mang ngươi dung thân nữa? Ngươi cho rằng giết Bản vương rồi ngươi có thể còn sống mà rời khỏi Lê Vương phủ sao? Huống hồ...hiện tại mỹ nam tới tay, ngươi cam chịu chết chắc?"

Sắc mặt Đông Phương U biến đổi: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì."

Mặc Cảnh Lê cười lạnh, nói: "Không biết? Bản vương phái người giúp ngươi đi bắt Từ Thanh Trần, ngươi ngược lại nửa đường phái người chặn đứng. Bản vương thay ngươi chịu tiếng oan, còn ngươi thì một mình nhận hết mọi chỗ tốt? Đến lúc đó, ngươi phẩy tay áo ra đi, từ đó tiêu dao sung sướng còn Bản vương thì lưu lại cùng Định Vương phủ sứt đầu mẻ chán? Ngươi nghĩ cũng hay quá nhỉ? Đông Phương U, nếu lúc trước ở Lệ thành ngươi thông minh như vậy,thì sao có thể rơi xuống tình cảnh ngày hôm nay?"

Đông Phương U thầm giật mình trong lòng nhưng mặt vẫn không đổi nói: "Ta không biết ngươi nghe được mấy lời điên khùng này ở đâu. Cái gì mà chặn đứng? Là do chính ngươi không có bản lĩnh bắt được công tử Thanh Trần, Bản cô nương không bội ước coi như là không phụ lòng ngươi rồi. Ngươi đừng có mà được voi đòi tiên!."

Vẻ mặt Mặc Cảnh Lê vặn vẹo, cười gằn nói: "Ngươi cho rằng Bản vương sẽ tin ngươi chắc? Bắt đầu từ hôm nay, ngươi đàng hoàng an phận trong phủ cho ta, không được đi đâu hết."

"Ngươi muốn giam lỏng ta?" Sắc mặt Đông Phương U âm trầm nhìn chằm chằm hắn.

Mặc Cảnh Lê thiêu mi nói: " Nói cho ta biết, hiện giờ Từ Thanh Trần đang ở đâu?" 

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Mặc Cảnh Lê không thèm để ý, đẩy Đông Phương U ra giơ tay cầm bức họa trên bàn lên, giễu cợt cười nói: "Mấy ngày nay ngươi không rời khỏi Vương phủ phải không? Sao vậy, không dám đi gặp công tử Thanh Trần? Cũng đúng . . công tử Thanh Trần phong hoa tuyệt đại, được xưng là công tử thần tiên, sao có thể để ý kẻ tàn hoa bại liễu như ngươi? Ngươi cũng chỉ dám cầm bức họa mà ngây người thôi."

Sắc mặt Đông Phương U thay đổi, đưa tay giằng lại bức họa trong tay Mặc Cảnh Lê, " Mặc Cảnh Lê, ngươi trả lại cho ta !"

Mặc Cảnh Lê nghiêng người tránh khỏi, biết mình không phải là đối thủ của Đông Phương U nên cũng không dây dưa với nàng ta. 

Xoay người đi ra ngoài, cảnh cáo nói: "Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn ở lại Lê vương phủ, chớ có hành động thiếu suy nghĩ. Ngươi đoán xem công tử Thanh Trần có biết là ngươi bắt hắn không? Ngươi không dám đi gặp hắn đúng không? Ha ha. . . công tử Thanh Trần trí tuyệt thiên hạ, sao có thể không đoán ra? Ngươi nói xem Từ Thanh Trần liệu có tình nguyện đi tìm chết cũng không cần nữ nhân như ngươi không? Nếu như ta là công tử Thanh Trần, nhất định có chết cũng sẽ không muốn loại nữ nhân như ngươi, không duyên không cớ vấy bẩn thanh danh mấy trăm năm của Từ gia. Ha ha..."

"Mặc Cảnh Lê !" Đông Phương U giận dử, tiện tay nắm lấy nghiên mực trên bàn ném về phía Mặc Cảnh Lê. 

Mặc Cảnh Lê sớm có chuẩn bị, vội lách người ra khỏi cửa, nghiên mực đập vào cửa thư phòng gây lên một tiếng loảng xoảng loảng xoảng vang dội.

Nhìn chằm chằm đại môn bị mình đập đến lung la lung lay , vẻ mặt Đông Phương U âm chí vặn vẹo khiến cho người ta rét lạnh, hồi lâu mới cắn răng nghiến lợi phun ra hai chữ, " Tê Hà..."

Lê vương phủ, trong viện công chúa Tê Hà.

Công chúa Tê Hà mặt đầy vui vẻ ngồi dựa trên ghế quý phi chợp mắt. Mấy ngày nay nàng bị Đông Phương U chèn ép gay gắt, mặc dù có Lê Vương che chở nhưng mà Lê Vương cũng không thể thời thời khắc khắc bên cạnh nàng, càng không thể nào vì nàng mà trách phạt Đông Phương U tay nắm toàn bộ thế lực núi Thương Mang. Cho nên mấy ngày nay cuộc sống của nàng thật sự hết sức uất ức. 

Hôm nay thật vất vả lắm mới có cơ hội trước mặt Lê Vương hung hăng cáo trạng nàng ta một phen.

So với Địch Oánh đã thất sủng từ lâu thì mặc dù nàng không có danh phận thức tế nhưng những năm gần đây vẫn thịnh sủng không suy. Có rất nhiều chuyện Mặc Cảnh Lê không gạt nàng, cho nên chuyện Mực Cảnh Lê phái người chặn công tử Thanh Trần lại, công chúa Tê Hà cũng biết. 

Nàng vốn không thấy hành động lần này của Mặc Cảnh Lê có chỗ nào tốt, bởi nàng biết Từ Thanh Trần lợi hại cỡ nào, quả nhiên cuối cùng người Mặc Cảnh Lê phái đi tay không mà về. 

Vốn là cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng hôm qua không cẩn thận nghe được hai nha đầu nói chuyện phiếm, nàng đột nhiên trong lòng vừa động, liền đem chuyện này gán trên người Đông Phương U. 

Về phần có phải sự thật hay không, ai quan tâm chứ? Chỉ cần câu chuyện hợp lý, Mặc Cảnh Lê sao có thể không tin?

Chỉ cần nhìn vẻ mặt Lê vương lúc rời đi rồi sau đó vội vàng vọt tới thư phòng, sáng sớm hôm nay Đông Phương U từ nơi nào chạy tới hung hăng mắng nàng một trận là biết, Lê Vương tuyệt đối tin tưởng không chút nghi ngờ những gì mình nói.

"Tiện nhân, ngươi ngược lại thật nhàn nhã ! " Giọng nói của Đông Phương đột nhiên vang lên ở cửa. 

Giọng nói lạnh lùng đến mức công chúa Tê Hà cũng không nhịn được rùng mình, công chúa Tê Hà chợt đứng dậy nhìn chằm chằm Đông Phương U đang mang người tiến vào nói: "Ngươi tới chỗ ta làm gì?"

Đông Phương U cất bước vào trong sảnh, đi tới trước mặt công chúa Tê Hà từ trên cao nhìn xuống nàng ta.

"A ! " Đang lúc công chúa Tê Hà bị nàng nhìn đến mức không nhịn được muốn nổi giận thì Đông Phương U đột nhiên giơ cho nàng một cái bạt tai vừa nhanh vừa độc, mặt công chúa Tê Hà nhất thời bị đánh đến thiên hôn địa ám, trên gương mặt trắng nõn nổi lên mấy dấu tay vừa sưng vừa đỏ. Một tia máu tràn ra từ bên mép, chảy xuống vạt áo trước ngực.

"Ngươi... " Tê Hà công chúa bị cú bạt tai bất thình lình làm cho hồ đồ. Nàng hiển nhiên không ngờ Đông Phương U ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng mà đã động thủ. 

Bưng gương mặt đau rát, ánh mắt công chúa Tê Hà cũng muốn phun ra lửa, "Đông Phương U, ngươi dám đánh ta !"

Đông Phương U khinh thường bĩu môi nói: "Ta đánh ngươi thì sao? Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Cũng chỉ là một tiểu thiếp ngay cả danh phận cũng không có mà thôi, không, ngươi ngay cả tiểu thiếp cũng không bằng, nhiều nhất cũng chỉ là một nha đầu thông phòng. " 

Công chúa Tê Hà vốn xuất thân công chúa, hôm nay lưu lạc đến thân phận lúng ta lúng túng này vốn là nổi khổ tâm trong lòng nàng. 

Nay lại bị Đông Phương U không chút khách khí lôi ra giễu cợt như vậy, công chúa Tê Hà giận quá hóa cười, bụm mặt đồng dạng nở nụ cười khinh miệt với Đông Phương U, 

"Ta cho dù không danh không phận thì thế nào? Ít nhất Lê Vương yêu thích ta. Chung quy vẫn không giống người nào đó, đưa lên tận cửa người ta cũng không cần, bây giờ chỉ còn nước đi bắt cóc người ta. Không phải là muốn nam nhân đến điên rồi, nên mới đi cường đoạt công tử Thanh Trần đó chứ?"

"Quả nhiên là ngươi nói hươu nói vượn với Mặc Cảnh Lê ! " Đông Phương U cắn răng nói.

Công chúa Tê Hà đắc ý nói: "Là ta nói đó, thì sao? Ngươi dám làm thì đừng sợ người khác nói chứ. Thật là mất hết mặt mũi nữ nhân chúng ta, nếu ngươi sợ không ai muốn ngươi thì cứ dùng tạm mấy tiểu cẩu bên cạnh cũng tốt lắm. Đừng dùng thủ đoạn bẩn thỉu đi phá hư công tử Thanh Trần người ta. Nói không chừng công tử Thanh Trần không chịu nổi nữ nhân như ngươi mà tình nguyện đi tìm chết đó."

Đông Phương U nói chuyện không lưu tình, công chúa Tê Hà tự nhiên cũng không khách khí. Đều không chút lưu tình đâm vào chỗ đau của đối phương. 

Gương mặt mỹ lệ của Đông Phương U rút đi một tia âm trầm vui vẻ, lạnh lùng nhìn Tê Hà công chúa nói: "Mặc Cảnh Lê thích ngươi? Được. . . Bản cô nương liền nhìn một chút xem Mặc Cảnh Lê thích ngươi đến đâu. Người đâu , kéo nàng ta ra ngoài cởi hết y phục, đánh cho ta !"

"Đông Phương U, ngươi dám ! " sắc mặt công chúa Tê Hà đột biến, hung tợn nhìn chằm chằm Đông Phương U.

Người đi theo Đông Phương U cũng sợ hết hồn, có chút do dự nhìn về phía nàng. Mặc dù bọn họ đều là người của Đông Phương U, nhưng dù sao Lê Vương mới là chủ nhân của Nhiếp chính vương phủ, công chúa Tê Hà rốt cuộc cũng là nữ nhân của Lê vương.

"Ngươi nhìn xem ta có dám không ! Còn không mau đi. " Đông Phương U nhìn công chúa Tê Hà cười lạnh nói: "Đi mời lê Vương tới đây, nói bản cô nương có chuyện muốn thương nghị cùng hắn. " 

Thuộc hạ bất đắc dĩ, chỉ đành lĩnh mệnh đi mời Mặc Cảnh Lê, hai người khác một tả một hữu lôi kéo công chúa Tê Hà ra ngoài sân, ra tay cởi y phục của nàng. 

Công chúa Tê Hà cũng không phải là cô gái yếu đuối, trường tiên trong tay vung lên động thủ với bọn họ. Nhưng mà võ công của nàng không đủ để bảo vệ sự an nguy của mình, không lâu sau đã bị người chế trụ.

Đông Phương U từ bên trong theo ra ngoài, lạnh lùng nhìn dáng vẻ không thể động đậy của công chúa Tê Hà, cười lạnh nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cởi y phục của nàng rồi dùng cái roi kia đánh mạnh cho ta !"

"Đông Phương U, ngươi đang làm gì? " cửa viện truyền đến tiếng gầm giận dữ, Mặc Cảnh Lê mang theo Địch Oánh vội vã chạy tới. 

Thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt thêm đen, đoán rằng lúc sáng mình phát giận với Đông Phương U thì nay Đông Phương U liền đem tức giận phát tiết trên người công chúa Tê Hà. Dĩ nhiên, sự thật cũng quả đúng như thế.

Đông Phương U tuyệt nhiên không chút để ý lửa giận từ Mặc Cảnh Lê, khiêu khích cười nói: "Ngươi không phải nhìn thấy rồi sao? Thế nào, ta thân là Nhiếp Chính Vương phi, dạy dỗ một nữ nhân ngay cả tiểu thiếp thông phòng cũng không bằng, cũng phải xin phép Vương gia hả ?"

Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nói: "Buổi sáng Bản vương đã nói với ngươi, chuyện trong Vương phủ không cần ngươi quản ."

Mặc Cảnh Lê đến muộn một chút mà trên người công chúa Tê Hà đã chịu sáu bảy roi, áo lót trên người cũng bị xé rách, lộ ra vết thương. 

Thấy Mặc Cảnh Lê, liền giống như thấy được ngọn cỏ cứu mạng vậy, vội vàng nhào vào trong lòng Mặc Cảnh Lê, "Vương gia, ô ô. . . . Vương gia, chàng nhất định phải thay Hà nhi làm chủ . Ô ô. . . Đông Phương U nàng ta thật là quá đáng. Hà nhi đau quá..."

Mặc Cảnh Lê thấy trên người công chúa Tê Hà toàn là vết thương, sắc mặt càng thêm khó coi. Địch Oánh bên cạnh hắn nhắc nhở: "Vương gia, trước gọi đại phu tới xem cho công chúa Tê Hà một chút đi. " 

Mặc Cảnh Lê tán thưởng nhìn Địch Oánh một cái, xoay người phân phó nói: "Mau mời đại phu.

"Không được đi ! " Giọng nói của Đông Phương U vang lên từ phía sau.

"To gan ! Lê Vương phủ do Bản vương định đoạt, còn chưa tới phiên ngươi làm chủ. " Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nói. 

Đông Phương U nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên ha hả thấp giọng cười, cười mà như không cười nhìn Mặc Cảnh Lê nói: "Vương gia, mặc dù thế lực núi Thương Mang sơn đã bị Tây Lăng và Định vương phủ giết đến bảy tám thành, nhưng ít nhất cũng còn dư ba thành."

Mặc Cảnh Lê hờ hững nói: "Bản vương biết, chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy thế lực núi Thương Mang sơn ra uy hiếp Bản vương sao ? " nếu là lúc trước, có lẽ Mặc Cảnh Lê sẽ sợ, nhưng hiện tại chỉ còn lại ba thành thế lực có lẽ có thể gây lộn xộn cho hắn nhưng chưa đủ để khiến hắn khiếp sợ.

Đông Phương U mỉm cười nhìn công chúa Tê Hà một cái, công chúa Tê Hà đang rúc vào trong ngực Mặc Cảnh Lê thấy thế thì không khỏi rùng mình, một tia huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng biến mất không thấy. 

Chỉ nghe Đông Phương U cười nói: "Dĩ nhiên không phải. Ta chỉ muốn nói cho Lê Vương biết. . . Thật ra thì ở Định Vương phủ . . . Còn có vài người của núi Thương Mang sơn. Ta có thể đưa họ cho Vương gia, không biết ngươi muốn hay không?"

Ánh mắt Mặc Cảnh Lê rụt lại, ánh mắt bén nhọn bắn thẳng về phía Đông Phương U. Định Vương phủ nổi danh phòng vệ nghiêm sâm, không phải không có người thử đặt cọc ngầm trong Định Vương phủ, nhưng mà người cài vào đều rất nhanh liền mất tích, còn người bên ngoài thì vĩnh viễn không nhận được nửa phần tin tức hữu dụng. 

Đông Phương U cũng không thèm để ý đến ánh mắt Mặc Cảnh Lê, thiêu mi cười nói: "Không cần kinh ngạc, dù gì núi Thương Mang sơn cũng có mấy trăm năm nội tình, tự nhiên có một ít bí mật người khác không biết. Mặc dù không phải người quan trọng gì nhưng nếu như dùng tốt thì cũng sẽ mang lại hiệu quả không tưởng."

Mặc Cảnh Lê lãnh đạm nói: "Ngươi muốn gì?"

Đông Phương U chỉ vào công chúa Tê Hà nói: "Nàng, ta muốn Vương gia giao nàng cho ta xử trí."

Mặc Cảnh Lê định quả quyết cự tuyệt, nhưng mà há miệng thế nào cũng không nói ra lời. Công chúa Tê Hà kinh hoàng nắm lấy vạt áo của Mặc Cảnh Lê, "Vương gia. . . Cảnh Lê ca ca, nữ nhân kia sẽ giết ta mất !"

Đông Phương U giễu cợt nhìn Mặc Cảnh Lê, giống như chắc chắn hắn sẽ không cự tuyệt vậy. Đông Phương U lấy ra một mảnh giấy từ trong tay áo nói: "Để tỏ lòng thành ý, Vương gia trước tiên có thể nhìn xem cái giá ta đưa ra liệu có đáng để Vương gia làm như vậy không?"

Mặc Cảnh Lê trầm mặt nhận lấy mảnh giấy nhìn một chút rồi thu vào trong tay áo. Công chúa Tê Hà bỗng dưng trợn to hai mắt, "Cảnh Lê ca ca... . " nhìn nụ cười âm trầm trên mặt Đông Phương U, công chúa Tê Hà hoảng sợ vạn phần nắm lấy ống tay áo Mặc Cảnh Lê, giống như không tin Mặc Cảnh Lê thật sự sẽ đem mình giao cho Đông Phương U. 

Đông Phương U đắc ý cười một tiếng, phân phó người bên cạnh, "Kéo nàng ta trở về, tiếp tục đánh cho ta !"

Hai người áo xanh liếc nhau một cái, tiến lên lôi công chúa Tê Hà kéo vể giữa sân. Công chúa Tê Hà biết nếu như rơi vào trong tay Đông Phương U chỉ sợ mình thật không còn đường sống, chỉ có thể gắt gao nắm lấy tay áo Mặc Cảnh Lê không buông, "Cảnh Lê ca ca, cứu cứu ta. . . Không muốn. . . Vương gia, cứu cứu ta... ."

Mặc Cảnh Lê trầm mặc nhìn vẻ mặt hoảng sợ cùng tuyệt vọng của cô gái trước mắt. Công chúa Tê Hà bên hắn mười năm, bỏ qua thân phận công chúa cao quý, vô danh vô phận đi theo hắn. 

Nếu nói không có chút tình cảm nào thì đó là gạt người, mặc dù hắn không thương nàng, nhưng tình cảm mười năm qua cũng không phải là giả. Chẳng qua là...

Cuối cùng, Mặc Cảnh Lê chỉ có thể trầm mặc kéo cánh tay của công chúa Tê Hà đang nắm chặt ống tay áo của mình ra. Nhìn ngón tay ngọc nhỏ dài bị kéo ra, quang mang còn sót lại trong mắt công chúa Tê Hà cũng dần dần biến mất.

Cuối cùng, công chúa Tê Hà vẫn bị kéo tới giữa sân, tiếng roi quất cùng tiếng kêu thảm thiết thống khổ của nữ tử vang lên, cho dù người đứng ngoài viện cũng không khỏi sợ hãi phát run.

"A a. . . Cứu cứu ta. . . Vương gia, cảnh Lê ca ca. . . . Không muốn...đau quá. . . A ! " Công chúa Tê Hà thống khổ lăn lộn trên mặt đất, chỉ chốc lát đã bị đánh đến mức cả người đầy máu tươi, hấp hối, "Vương gia. . . Tại sao. . . Tại sao... Cứu ta..."

"Ai cũng không cứu được ngươi. " Đông Phương U cười lạnh nói: "Không phải ngươi nói Vương gia thích ngươi sao? Thoạt nhìn thì hắn thích lễ vật ta đưa cho hắn hơn đấy. Yêu thích hắn dành cho ngươi, ngay cả một tờ giấy cũng không bằng."

Nghe Đông Phương U không chút khách khí giễu cợt, công chúa Tê Hà chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn. Trừ nỗi đau bỏng rát, còn có nỗi đau mười mấy năm qua từng giọt từng giọt nổi lên trong lòng. 

Lần nữa chống lại cặp mắt tăm tối của Mặc Cảnh Lê, công chúa Tê Hà đột nhiên cảm thấy buồn cười. Trong mắt Mặc Cảnh Lê, không có chút nào động lòng cùng thương tiếc. Rốt cuộc mười mấy năm này, nàng đang làm cái gì?

"Ha hả. . . Ha ha... " Công chúa Tê Hà thấp giọng bật cười, chợt ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt, "Cảnh Lê ca ca, chàng thật là ác tâm... ."

"A ! " Lại một roi nữa quất tới, công chúa Tê Hà đau đến co quắp nhưng vẫn như cũ không ngừng cười, "Ha hả. . . Ô. . . Hoàng tỷ. . . Hoàng tỷ. . . Hà nhi sai rồi..."

Nhìn thảm trạng của công chúa Tê Hà, Địch Oánh đứng sau lưng Mặc Cảnh Lê đột nhiên cảm thấy cho dù khoác áo choàng làm từ lông khổng tước ấm áp thì vẫn như cũ lạnh lẽo đến mức cả người phát run. 

Không nhịn được lui về sau một bước, nhìn nam tử cao lớn tuấn mỹ trước mắt lại không nhịn được muốn cách hắn thật xa.

Mặc Cảnh Lê trầm mặc nhìn dáng vẻ hấp hối của công chúa Tê Hà, rốt cục ánh mắt hơi trầm xuống xoay người rời đi. 

Thấy hắn rời đi, Địch Oánh không nhịn được muốn đi theo nhưng mà đột nhiên sợ tình cảnh ở chung với Mặc Cảnh Lê . Hai chân mãi không bước tiếp được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn tình hình trước mắt.

Nhìn Mặc Cảnh Lê rời đi, Đông Phương U khẽ hừ một tiếng ý bảo thủ hạ dừng tay. Thản nhiên đi tới trước mặt công chúa Tê Hà mỉm cười nhìn nàng nói: " Thế nào? Hiện tại ngươi còn cảm thấy Mặc Cảnh Lê thích ngươi sao? Dám càn rỡ trước mặt ta, ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Bản cô nương chính là muốn ngươi chết không nhắm mắt."

Công chúa Tê Hà ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ửng đỏ đều là vô số oán độc, "Đông Phương U, đời này công tử Thanh Trần vĩnh viễn sẽ không liếc mắt nhìn ngươi một cái ! Ngươi là đồ điên, là thứ lòng dạ vặn vẹo, là tàn hoa bại liễu không ai cần,cho dù công tử Thanh Trần có thích thôn nữ thì cũng sẽ không coi trọng thứ tiện nhân như ngươi. Ta nguyền rủa ngươi, đời đời kiếp kiếp muốn mà không được..."

"Đánh chết nàng cho ta! Bản cô nương nhất định sẽ trở thành thê tử của công tử Thanh Trần, chỉ tiếc ngươi không có phúc chờ đến ngày đó ! " Gương mặt xinh đẹp của Đông Phương U trầm xuống, lạnh lùng nói.

Roi lần nữa vung lên, công chúa Tê Hà vốn còn đang chửi ầm lên dần dần không một tiếng động, "Vương phi, nàng ta chết rồi."

Đông Phương U chán ghét liếc mắt nhìn thi thể gần như không nhìn ra trên mặt đất, "Ném tới bãi tha ma đi, không được chôn, ta muốn thi thể nàng ta bị chó hoang ăn ! " 

Tất cả mọi người trong sân không khỏi rùng mình, cho dù là người của Đông Phương U cũng không khỏi lộ ra ánh mắt khiếp sợ cùng hoảng hốt. Chủ nhân các triều đại của núi Thương mang mặc dù không phải người tâm từ thủ nhuyễn gì, bởi người tâm từ thủ nhuyễn chẳng thể chưởng quản một thế lực lớn như vậy. 

Nhưng mà cũng chưa từng xuất hiện người thô bạo ác độc đến thế. Nữ tử trước mắt này. . . . thật sự vẫn còn là thiếu chủ nhân thông tuệ ngây thơ trên núi Thương Mang ngày trước sao?

Không để ý tới ánh mắt của mọi người, Đông Phương U hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài, thời điểm đi tới bên người Địch Oánh thì dừng bước thấp giọng nói: "Ngươi cũng thành thật một chút cho ta. Nếu không, tiện nhân kia chính là tấm gương của ngươi."

Địch Oánh bị nàng ta dọa sợ đến mức liên tiếp lui về sau vào bước, chật vật ngã ngồi dưới đất. Cắn răng hoảng sợ vạn phần gật đầu liên tục, Đông Phương U khinh thường bĩu môi, "Thật vô dụng, ngươi thật sự là muội muội của Địch Lệ Nhiệt Ba sao? Ngươi nói xem, công tử Thanh Trần sẽ thích ta chứ?"

Nếu công tử Thanh Trần thích ngươi, chẳng phải là hắn mắt mù tai điếc rồi sao?

Nhưng mà Đông Phương U đứng ngay trước mặt, cho dù Địch Oánh có mười lá gan thì cũng không dám nói như vậy. Chỉ có thể dùng sức gật đầu, Đông Phương U cũng không quản nàng, hài lòng gật đầu một cái xoay người đi.

Nhìn công chúa Tê Hà không chút thương tiếc bị người mang ra ngoài, Địch Oánh cả người nhũn ra căn bản không đứng dậy nổi. 

Nàng và công chúa Tê Hà đấu nhau mười mấy năm, nàng vốn cho rằng nữ nhân mà mình ghen tỵ nhất là Địch Lệ Nhiệt Ba, nữ nhân mình hận nhất chính là công chúa Tê Hà. Lại không ngờ rằng. . . Nữ nhân khiến mình không thoải mái mười năm, cứ như vậy. . . Chết?

"Đỡ. . . Đỡ ta về phòng. . . . " không dám ở lại đây thêm nữa, Địch Oánh vô lực nói. Sau lưng một bàn tay trầm ổn đem nàng đở lên, một nha đầu trong Lê Vương phủ dung mạo phục sức bình thường cẩn thận đỡ Địch Oánh dậy, thấp giọng nói bên tai nàng: "Tứ tiểu thư đừng sợ, Đông Phương U sẽ không tổn thương đến người."

Địch Oánh gật đầu một cái, "Chúng ta trở về trước đi... " Tất cả những gì xảy ra hôm nay thật là một đả kích quá lớn đối với Địch Oánh. 

Không chỉ vì sự ác độc của Đông Phương U, mà hơn nữa là sự tuyệt tình của Mặc Cảnh Lê. Đối với công chúa Tê Hà mà mình sủng ái mười năm Mặc Cảnh Lê cũng có thể tuyệt tình như thế, vậy đối với người đã sớm thất sủng như mình. . . Địch Oánh rùng mình, dựa vào nha đầu đang đỡ mình tập tễnh đi về sân viện.

Trong một bãi tha ma ngoài Nam Kinh, một khối thi thể huyết nhục mơ hồ lộ ra khỏi chiếu, bị người ta tùy ý vứt đó. Trong bãi tha ma u lãnh, chỉ có tiếng quạ đen thỉnh thoảng kêu lên, có vẻ phá lệ âm trầm đáng sợ.

Hồi lâu, một đạo hắc ảnh xuất hiện giữa nghĩa địa. Đi tới trước mặt cỗ thi thể kia ngồi xổm xuống nhìn một chút, sau khi dò xét mạch đập cùng hơi thở của thi thể huyết nhục mơ hồ đó thì lắc đầu một cái, sách sách tán dương: "Thủ pháp không tồi. " 

Giơ tay lên đem một viên thuốc nhét vào trong miệng của nàng, cũng không ngại nàng cả người máu tươi cùng bụi đất, đem nàng xốc lên nhàn nhạt nói: "Có thể sống sót thì coi như ngươi mạng lớn, còn nếu chết thì ít nhất cũng không cần phơi thây nơi hoang dã... " nam tử nói xong, khiêng thi thể lên vai nghênh ngang biến mất khỏi nghĩa địa.











Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật