NCT//Câu chuyện tình yêu của bọn học sinh chuyên...//

Chuyến đi chơi "bất ổn" (p3)











Ngồi trên con ca nô nhiệt tình đạp sóng, Moon Taeil bỗng thấy sinh mạng của mình leo lắt vờ lờ, cứ như cọng liễu mong manh trước gió.


Cảm giác nó lạ lắm :')


Quả thật là sức chịu đựng của con người có giới thiệu, Moon Taeil đao đớn, Moon Taeil gục gã.


Anh xơ xác tựa đầu lên vai Na Yuta - người đờn ông nam tính nhất cái nước Nhật Bản, không sợ gì, chỉ sợ mỗi ông anh tâm hồn non nớt chịu không nổi sự say sóng mà nôn oẹ lên người cậu.

Trùi ui!! Vừa nghĩ đến thôi Na Yuta đã thấy rợn da gà.


"Anh Trăng 2k4, đổi chỗ với em đi." Lee Taeyong bỗng nhiên lên tiếng, anh dứt khoác dìu Moon Taeil xích qua một bên, bản thân nhanh chóng ngồi vào chỗ của anh Trăng, ân cần kéo cái đầu đang mơ màng ấy tựa vào vai mình.

Lo liệu cho Moon Taeil xong, Lee Taeyong chẳng nói chẳng rằng, choàng một tay qua vai Na Yuta, một hành động nhỏ nhưng ý nghĩa to rằng anh đây đang đánh dấu chủ quyền đấy!

Na Yuta ngồi im chứng kiến toàn bộ, ngoài mặt thì chẳng biểu lộ gì đâu nhưng trong lòng đang vui gần chết.

Đúng là bồ Na Yuta có khác, xịn vãi lò :v










Nãy giờ nói nhiều về cảnh dưới đuôi quá rồi, bây giờ mình chuyển lên xem trên đầu nó như thế nào nhé.

Tuổi trẻ năng động, tay chân có bao giờ chịu ngồi yên. Na Jaemin vác theo cái máy ảnh, lôi thêm Lee Jeno và Huang Renjun ra phía trước chụp hình. Thả bảy bảy bốn chín cái dáng, bấm máy tách tách liên tục.


"Đúng rồi Cún, sẹc-xy vô, tổng tài lên, như Ngôn Nhất Trì á!!"


Người ta nói, chụp hình là nghệ thuật, người nhiếp ảnh là nghệ nhân. Quả đúng là như vậy! Na Jaemin, một tay nháy kì cựu, không ngại hy sinh tất cả vì nghệ thuật. Để chụp được những bô hình xuất sắc, Na Jaemin sẵn sàng lăn lê bò lết cùng Lee Jeno và Huang Renjun, tận dụng triệt để mọi ngóc ngách, mọi vật dụng.

"Má thằng Jaemin đứng như đi ẻ vậy đó, trông dị vãi, phải chụp lại mới được."

Liu Yangyang cười ha hả lôi điện thoại ra, chụp lại cảnh hậu trường. Lúc chụp xong, cậu lập tức đưa cho Lee Haechan coi, hai thằng liền như hai thằng điên mà ngồi cười sặc sụa.




"Ui~ mọi người ơi~ có cái chòi giữa biển kìa."

Zhong Chenle reo lên thích thú, cả bọn liền theo hướng tay của thằng bé mà nhìn ra, mắt đứa nào đứa nấy cũng sáng trưng, ồ quao! xịn chưa kìa.

"Bọn mình sẽ lên đó chơi á!" Lee Taeyong cười nhẹ buông một câu, sự háo hức của cả bọn liền tăng lên gấp bội.

Ố ố la la! Chiến thôi nào anh em!!











"Ở đây có các dịch vụ như thuyền chuối, chạy ca nô, ngắm san hô, lặn san hô. Đối với lặn san hô thì mình sẽ được phục vụ đầy đủ từ quần áo, thiết bị và đặc biệt là có phần chụp ảnh dưới nước. Các bạn tham khảo nhé!"

Khu Neo chăm chú lắng nghe anh chủ nói. Sau khi tiêu hoá xong, cả bọn lập tức chia ra để trải nghiệm.





Thuyền chuối, đương nhiên không thể thiếu hội 00600, vừa đủ sáu chỗ, quá chuẩn luôn.

Dẫn đầu là Lee Haechan, miệng nhanh hơn não, chưa kịp để bọn kia ổn định chỗ ngồi, cậu đã bô bô to mồm nói anh dẫn lái. "Chạy hết tốc lực nha anh! Cho lật thuyền luôn, càng ác càng tốt."

Đúng là người trẻ có khác, cháy vãi đạn. Anh dẫn lái cực kì chiều khách, tăng tốc đến mức khiến sáu đứa hét ầm trời, sóng ở hai bên trồi lên cao ngút khiến quần chúng ngồi ngoài há hốc. Hội anh lớn cũng gần như rớt tim khi thấy cả thuyền lật ngay giữa biển. Lee Taeyong sốc tới nỗi định bơi ra vớt mấy thằng em nhưng may sao vài giây sau cả bọn liền ngoi lên và trèo lên thuyền, anh Yong lúc này mới yên tâm.








Trò tiếp theo là lái ca nô.

Zhong Chenle không nói nhiều, trực tiếp kéo Park Jisung lên một chiếc, ngầu lòi rịn ga phóng đi, dáng vẻ cực kì chuyên nghiệp, rất ra dáng một kim chủ dẫn dắt người đẹp đi vi vu sơn thuỷ.

Không thua thiệt mấy đứa em, Johnny và Ten cũng thuê một chiếc. Hai anh trai này thì khỏi phải bàn, mỗi người một chiếc kính râm, trông thật quý phái và sang choảnh. Thần thái phóng khoáng của trai nước Mỹ cùng với sự kiêu kỳ của Thập điện hạ xứ chùa vàng, tạo nên một khung cảnh phải nói là hết nước chấm.

P/s: Khác hẳn so với lúc trên xe hen🙄

Và cặp cuối cùng đi ca nô, chính là Winwin và Taeil. Mới đầu Winwin chỉ định đi một mình, loay hoay với đống chỉ dẫn từ anh chủ một hồi, cuối cùng cậu cũng đủ tự tin xuất quân ra trận. Lúc chuẩn bị phóng đi thì từ đâu một con đĩa bám dính như keo năm linh hai xuất hiện và ôm lấy cậu,

Winwin liền bất lực thở dài ngao ngán, phen này coi như tàn rồi, Moon Taeil lại bắt đầu xà nẹo xà nẹo cho mà xem.







Chuyên mục thứ ba là ngắm san hô.

Đa số mọi người đều chơi cái này. Mark Lee hít một hơi thật sâu, sau đó đeo kính và ngụp đầu xuống nước, ngay lập tức hình ảnh trước mắt khiến cho anh phải gật gù cảm thán, công nhận san hô dưới đáy đẹp thiệt. Phải cho Donghyuck xem mới được.

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến.

Thuyền chuối trên đường quay về, Lee Haechan vừa nhìn thấy người yêu thì đã hét lớn. "Mark!! Morkk!! Milkkk." Khuôn mặt quá trời sự hớn hở.

Không thèm nắm lấy tay vịn thuyền, Haechan hứng khởi giơ cao tay vẫy vẫy anh người yêu và chuyện gì đến cũng sẽ đến, cậu rớt thuyền :v nhưng may là đã về tới nên cũng không tốn nhiều sức để bơi về phía anh bồ.

Mark Lee sau khi trông thấy một màn như vậy liền hốt hoảng không thôi, kéo em người yêu lại gần mình, Lee Haechan vần còn sức cà rỡn mà cười khúc khích, đưa tay ôm lấy cổ Mark, cậu như con gấu koala mà bám vào anh.

"Nè Donghyuck! Xem san hô đi, đẹp lắm!"

Vừa nói Mark Lee vừa đặt cái kính ngay trước mắt Donghyuck để cho cậu nhìn.

Ỏ~ sao lại đáng yêu thế này!! Lee Donghyuck sẽ chớt trong bể đường này mất💘







Trong khi tất cả mọi người đều vui chơi thì trên chòi, Xiao Dejun đang nhíu mày lo lắng, tay chân tự động xoắn tít cả lên, hàm răng day day môi dưới khiến nó đỏ ửng.

"Ủa Xiaojun? Sao không xuống chơi?"

Lee Taeyong leo lên chòi, định lấy một cái kính cho Na Yuta, bỗng dưng hình ảnh Xiaojun một mình đơn độc ngồi đây đã thu hút anh.

"Trời ơi anh ơi, em lo cho con kì lân nhà em quá! Nó đòi đi lặn san hô á anh, còn bảo sẽ chụp cho em một bức ảnh thật bô zai."

Nguyên một chữ "SỢ" to tướng dát thẳng lên mặt Xiaojun, tính cách của thằng bồ thì cậu nắm rõ trong lòng bàn tay, nhìn đẹp mã thế thôi chứ điên lắm, khắm bựa đến độ nguyên dàn khu Neo phải cấp giấy chứng nhận loại A+

Tự nhiên hồi nãy Hendery ăn trúng cái gì mà đòi đi lặn cho bằng được. Chắc lại học đâu cái câu nói: "Người thành công luôn có lối đi riêng." mà một mình thuê dịch vụ lặn.

Năn nỉ Xiaojun gãy lưỡi, ăn vạ đủ thứ kiểu (tận mười lăm phút!) cậu mới mềm lòng cho đi, tuy nhiên phải có sự giám sát của Kun cưa. Hendery đồng ý. Cả hai liền được di chuyển đến địa điểm khác để thay đồ và học vài kĩ năng cơ bản.


Lúc cho hắn đi rồi, Xiaojun mới thấy hội hận gì đâu, đã ba mươi phút rồi không thấy hắn, cậu bắt đầu thấy nhớ rồi.

"Vợ Tiêu ơi, anh về rồi!!"

Có ai thấy phong cách gọi người yêu của Huang Hendery giống hệt Lee Haechan không?

Quần chúng xung quanh: Có! Cả hai đứa nó đều phởn như nhau, hai mắt vừa nhìn thấy bồ đã sáng lên như bắt được vàng.

Huang Hendery hối hả chạy đến chỗ Xiao Dejun, tay cầm một bức ảnh, đưa nó đến trước mặt cậu.

"Ảnh anh chụp cho bạn nè."

Trên đó là hình ảnh Huang Hendery mặc nguyên bộ đồ lặn, đội ống thở, đeo chân vịt, trông buồn cười kinh khủng nhưng những thứ đó chưa là gì so với cái dáng hắn tạo ra.

Phải nói bồ cậu là ông hoàng của làng tạo meme, dưới nước vẫn có thể tấu hề được, hai tay chụm trên đỉnh đầu tạo hình trái tym, hai bàn chân chạm vào nhau thành một hình thoi meo méo, tổng thể nhìn đáng yêu lắm luôn.

Xiaojun lập tức bật cười, ngón tay vô thức vân vê mép ảnh, trân trọng từng chút một. "Bồ em đúng là siêu cấp đẹp trai, mười đỉm!"





Và thế là tổng quan về cái kết của chuyến đi chơi "bất ổn".

Một chút ô dề, một chút lầy lội nhưng tràn ngập sự hường phấn. Mong mọi người thích nó.

Mãi iu😘


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật