Kookga | The Art of Lost Stars [Trans]

Chap 24 - End



Jungkook đi lòng vòng trong nhà lần thứ năm, ngực bắt đầu đau nói, cảm thấy đầu óc nhẹ buốt, như sắp ngất đi. Cậu bước nhanh hơn đến một khu vực nghỉ ngơi nhỏ ở giữa hành lang, thở ra một hơi thật sâu. Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy đầu mình chầm chậm lắc lư khi nghe những chiếc ô tô chạy ngang qua tòa nhà, tiếng vang của Rae đang phát ra, giọng nói vỡ òa của Yoongi khi anh hét lên.

"Tôi sợ," Jungkook thì thầm với ai đó, hành lang vắng tanh. Cậu mở mắt, nhìn chằm chằm vào cửa sổ trước mặt. Ở trên cao nhưng có thể thấy vài cái cây, cành cây di chuyển trong gió, vài loài chim bay qua, hoàn toàn không biết gì về cơn bão vừa xảy ra. "Tôi sợ chết đi được." Cậu lặp lại, cảm thấy mắt mình bắt đầu ngấn nước. Cậu rất sợ những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Đã hơn ba mươi phút, cậu không đếm nhưng có thể cảm nhận được khi mặt trời bắt đầu lặn, có lẽ cậu sẽ ngồi ở đó lâu hơn. Nếu Jungkook thành thật, cậu không có bất kỳ sức mạnh nào trong cơ thể để nhấc tay lên, kiểm tra điện thoại, di chuyển cơ bắp, tất cả những gì cậu muốn là ngồi đó, ngồi đó đến hết đời. Nhưng có một cảm giác dai dẳng trong ngực mình, một cảm giác đang dần bắt đầu khiến Jungkook khó thở. Điều mà một khi cảm thấy tức giận là chuyển sang buồn bã, tội lỗi, cô đơn.

Jungkook nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc vì không di chuyển được trong một lúc. Cậu chớp mắt, từ từ nâng người lên khỏi ghế, phía dưới tê cứng từ bề mặt khó chịu. Rất nhiều điều xảy ra trong đầu khi cậu từ từ bước về căn hộ của Yoongi. Điều này cũng giống như lần trước, Jungkook hoàn toàn sợ hãi và khiến mọi người phải thất vọng, đây không phải là lần đầu tiên họ trải qua khó khăn, đây cũng không phải là lần cuối cùng.

Cậu nhanh chóng đi đến cửa căn hộ, nhanh một chút để đáp ứng mong đợi của Jungkook. Cậu nuốt nước bọt thêm một lần nữa, có lẽ nên lấy một ít đồ ăn nhẹ hay thứ gì đó, bất cứ thứ gì để giảm bớt căng thẳng. Khi cậu quay đi, cửa mở ra, khiến Jungook đóng băng, mắt chạm mắt với Yoongi. Yoongi nhìn cậu chằm chằm, gần như anh cũng ngạc nhiên. Cả hai đều không mong đợi gặp nhau, ngay cả khi cả hai đều biết rằng cuối cùng họ cũng sẽ đối mặt.

"Rae-" Jungkook bắt đầu.

"Con bé đang chơi trong phòng," Yoongi ngắt lời, "mất một lúc để con bé bình tĩnh lại nhưng cuối cùng cũng đã làm được, hy vọng em không phiền, anh đã cho con bé một ít đồ ngọt."

Jungkook lắc đầu, kéo mạnh tay áo len của mình, tránh ánh mắt của Yoongi, Yoongi không buộc cậu phải nhìn anh, Yoongi cũng tránh ánh mắt của cậu cơ mà.

"Anh đã đi đâu đó?" Jungkook hỏi, liếc nhìn chiếc áo len trong vòng tay của Yoongi.

Yoongi hắng giọng. "Không," Yoongi nói, mở cánh cửa rộng hơn một chút. "Vào đi, trời đang lạnh."

"Ừm," Jungkook nói, không nhận ra trời đang lạnh đến mức nào trên hành lang. "Đúng." Cậu bước vào trong, ngay lập tức cảm nhận được sự khác biệt, bên trong căn hộ, bên trong căn hộ của Yoongi ấm áp và đẹp đẽ biết bao. Jungkook liếm môi.

"Yoongi, em-"

"Để anh rót cho em một tách trà," Yoongi siết chặt cánh tay của Jungkook trước khi bước đi, không để Jungkook kết thúc câu nói của mình. Jungkook thở dài, gật đầu, miễn cưỡng đi theo Yoongi vào bếp. Cậu nhận ra cái dĩa Rae làm vỡ đã được dọn sạch, những mảnh vỡ hiện đang nằm trên quầy bên cạnh bồn rửa.

"Anh nghĩ anh chỉ có trà hoa hồng, cái đó được không?"

Jungkook nhìn Yoongi chuẩn bị cả hai ly trà, nhìn một cách vô cùng mãnh liệt, cố gắng tìm ra vì sao Yoongi có thể giữ bình tĩnh và thoải mái trong khi Jungkook thì đang run rẩy. Cậu luồn bàn tay run rẩy vào túi áo, đan xen những ngón tay ở giữa, cố gắng trấn tĩnh lại. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, cậu cố gắng tự nhắc nhở mình.

"Ngồi vào bàn đi," Yoongi lên tiếng, Jungkook ngước nhìn anh. Yoongi khẽ mỉm cười, "Anh sẽ mang ly của em ra trong một phút, ba thìa đường và chỉ một giọt kem, phải không?"

"Vâng," Jungkook nói, giọng dịu dàng và ngập ngừng. Yoongi gật đầu, quay đi. Jungkook chậm rãi bước đến bàn ăn, quay lại lần cuối. Lồng ngực giật nảy lên khi thấy Yoongi lau đi một giọt nước mắt. Jungkook nhanh chóng quay mặt đi, ngồi xuống thở dài. "Vâng," cậu lại thì thầm.

Vài phút trôi qua, cuối cùng, Yoongi bước ra, đôi mắt ngấn nước khi anh ngồi trên ghế trước mặt Jungkook.

"Xin lỗi, anh không muốn đưa em trà lạnh."

Jungkook nghiến chặt hàm, cơn giận từ từ quay trở lại, cậu có thể cảm thấy nó từ từ bắt đầu nổi bong bóng khi nhìn chằm chằm vào Yoongi, người rõ ràng bị tổn thương trong tình huống này nhưng lại đóng vai người trung gian, đóng vai người tốt cho cả Jungkook và Rae.

"Yoongi," Jungkook nói, ngồi thẳng lên ghế. "Em xin lỗi vì những gì Rae đã nói."

Yoongi cười thầm, nhấm nháp ly trà của mình. "Không có gì để xin lỗi cả, Jungkook, con bé nó có quyền."

"Không, con bé không," Jungkook cau mày. "Con bé không có-"

"Jungkook," Yoongi đặt ly của mình xuống. "Anh nghĩ Rae là một cô gái thông minh. Anh biết những gì con bé nói không nên làm tổn thương anh, nó nói điều đó vì tức giận, và nó có mọi quyền. Con bé còn nhỏ, Jungkook, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho dù đôi khi con bé hành động như là bao nhiêu tuổi đó, nó vẫn là một đứa trẻ."

Jungkook gật đầu, "Em không nói về cái đó," cậu nhìn xuống tách trà. "Em muốn nói là con bé không có quyền khiến anh cảm thấy như vậy và em xin lỗi vì những gì con bé đã nói và hét vào mặt anh."

"Tin anh," Yoongi cười khúc khích. "Anh có thể xử lý một vài lời nguyền rủa ở đây và ở đó. Anh đã lớn lên với hình xăm và mặc áo khoác da. Ngoài ra, anh có mái tóc màu xanh lá cây, Jungkook, những lời nói của con bé sẽ không làm anh đau."

"Con bé không đúng," Jungkook khăng khăng nói, cuối cùng cũng nhìn lên Yoongi, đôi mắt vẫn đang ngấn nước. "Anh có khả năng trở thành bố mẹ của con bé và em không quan tâm mẹ con bé nghĩ gì, Yoongi, anh là bố mẹ của Rae nhiều hơn Jenny đã từng."

Yoongi cười khúc khích, rời mắt khỏi Jungkook, đưa tay lên lau nước mắt, khụt khịt. "Không sao đâu, Jungkook, anh đã nhận thấy điều này ngay từ đầu."

"Con bé yêu anh, Yoongi," Jungkook nói. "Em thề."

"Đây không phải là lỗi của em."

"Bằng cách nào đó mà em cảm thấy như vậy."

"Jungkook," Yoongi đưa tay ra, đan những ngón tay của anh vào đôi bàn tay run rẩy của Jungkook. "Đây không phải là lỗi của em, đây không phải là lỗi của Rae và đây cũng không phải là lỗi của Jenny. Đây chỉ là một vết sưng khác mà chúng ta phải xử lý, điều này không thay đổi cách anh cảm nhận về em hoặc về Rae. Anh vẫn yêu cả hai."

Thực sự có kết thúc hạnh phúc?

Jungkook tự hỏi mình khi cậu chạy nhanh hơn, cảm thấy chân mình nóng rát, cầu xin Jungkook ngừng chạy, cầu xin cậu nghỉ ngơi. Điều này chỉ khiến Jungkook chạy nhanh hơn, chạy nhanh hơn và nhanh hơn. Cuối cùng cậu dừng lại trước tòa nhà chung cư cũ của mình.

"Hẳn là cậu phải đến đây từ 5 tiếng trước"

Jungkook thở dài, đưa Yoongi vài cái hóa đơn "Tôi biết, tôi không kịp giờ"

"Không kịp cái gì. May cho cậu là tôi không rời khỏi con bé."

"Tôi xin lỗi. Cảm ơn"

Yoongi chế giễu nhìn vào đống tiền "Con của cậu đang ngủ trên lầu." Anh nhét tiền vào túi, "Nó cứ hỏi bố nó đâu."

Jungkook liếm môi, chà lòng bàn tay vào quần. Cậu chưa bao giờ hiểu tại sao mình lại luôn thấy lo lắng khi ở gần Yoongi.

Chắc là bởi vì những hình xăm trải dài trên vai anh, hay những cái khuyên trên môi và lông mày của anh, hoặc sự thật là Jungkook đang cương cứng.


Jungkook mở cửa bước vào căn hộ của Yoongi, cười khúc khích khi thấy nó bị biến thành một quán ăn nhỏ. Cậu đi quanh căn hộ, vào bếp, nhớ lại những kỷ niệm ở đây, những lần Rae không bao giờ muốn rời đi, những lần vô tận Jungkook muốn hôn Yoongi, những lần vô tận Jungkook đã hôn Yoongi ở đây.

Cậu mỉm cười khi bước vào ban công, nắm lấy lan can khi lắng nghe dòng xe cộ tấp nập, nhắm mắt lại khi cảm thấy làn gió nhẹ, đôi chân đập thình thịch.

"Cậu có chắc không?" Yoongi nhấp vào màn hình làm cho hình phóng lớn hơn. "Thật à?"

Jungkook gật đầu, nhìn Yoongi. "Cảm ơn anh."

Yoongi nhìn cậu. "Đó là nghề của tôi, cảm ơn vì đã gọi cho tôi."

"Tôi không nghĩ đến ai tốt hơn để mà gọi," Jungkook nói, giọng cậu trở nên nhỏ dần nhỏ dần.

Mắt Yoongi hướng xuống đôi môi của Jungkook, khiến tim anh đập nhanh hơn. "Cảm ơn, Jeon."

Jungkook nhún vai, nghiêng người lại gần hơn một chút, nuốt lấy cục nghẹn trong cổ họng mình.

"Cậu đã làm rất tốt," Yoongi quay đi. "Tôi sẽ gửi email cho cậu kết quả cuối cùng vào tối nay."

"K-không vội" Jungkook lắc đầu, cảm thấy hơi thất vọng. "Tôi vẫn cần gom lại hồ sơ của mình."

Yoongi gật đầu, "Ừm. Tôi sẽ dọn dẹp đồ."


Cậu mỉm cười với những điều trong ký ức, tự hỏi tại sao mình không hôn Yoongi. Tại sao họ bay nhảy xung quanh quá lâu, tại sao họ lại ngây thơ và do dự như vậy? Jungkook mở mắt ra, mỉm cười với ánh đèn.

"Anh không sao chứ?"

Anh ổn, chỉ cần giữ cái miệng của em cẩn thận vào, anh đang cố gắng để xem mặt trời mọc."

"Đã lên kế hoạch chưa?" Yoongi lại lên tiếng. "Rae?"

Jungkook ngáp dài vào vai Yoongi. "Chúng ta đã nói chuyện về đứa nhỏ trước và đồng ý rằng nếu có thai, chúng ta sẽ chăm nó."

"Anh yêu cái cách em nói 'chúng ta', " Yoongi cười khúc khích. "Thật ngọt ngào. Khi còn ở trường đại học, em họ của Seok Jin đã mang thai với một thằng nhóc khốn kiếp. Khi cô ấy nói cho cậu ta nghe, cậu ta chỉ bắt đầu phun ra 'của mày'. Cứ như cô ấy là người duy nhất có lỗi."

Jungkook lẩm bẩm. "Em không nghĩ là công bằng khi đổ lỗi cho một người, sau cùng việc đó cũng cần hai người mà."

Yoongi gật đầu chậm rãi. "Cho nên, em sẽ không rời khỏi bọn anh chứ?"

"Em nghĩ em không phải là bố?"

"Em có sẵn sàng làm xét nghiệm quan hệ cha con không?"

Jungkook chế giễu, ôm chặt lấy Yoongi. "Anh làm em hạnh phúc, Min Yoongi." Cậu nhắm mắt, lắng nghe hơi thở, tiếng sóng nước, chim chóc.

Anh cảm thấy nhận được bàn tay đặt trên cái đấy của mình. "Em cũng làm anh hạnh phúc, Jeon. Nhưng ngay bây giờ em khiến anh muốn tát vào mặt em."

"Em đã làm gì-"

"Làm sao em có thể cương ngay lúc này chứ?" Yoongi quay mặt về phía cậu. "Nghiêm túc à?"

Jungkook đỏ mặt, che phần đũng quần của mình. "Anh có mùi thơm."


Jungkook lại cười khúc khích, xoay người lại lại và nhìn thấy Yoongi và Rae, cả hai đều thở hổn hển. "Thắng rồi" Jungkook cười khúc khích, bước về phía họ. "Điều gì khiến hai người mất nhiều thời gian như vậy? Em nghĩ anh đã đánh bại em từ lúc đi xe đạp rồi chứ."

"Được rồi, vận động viên marathon." Yoongi chế giễu, "Nhanh lên, anh đã để lại cặp song sinh cho Jimin và em biết anh không tin tưởng nó."

"Được rồi, được rồi," Jungkook nói, nhìn họ bước đi, mỉm cười với họ. Cậu nhìn lần cuối quanh căn hộ, cảm giác như một nhân vật chính trong một câu chuyện nói lời tạm biệt với một cái gì đó, với ai đó.

Jungkook đóng cửa căn hộ, nhìn Yoongi giúp Rae vào xe, những người bạn còn lại của anh ấy đặt xe đạp lên xe, tất cả bọn họ trò chuyện với nhau. Yoongi phát hiện ra cậu, anh bước đến gần.

"Tại sao lại hoài niệm thế Kook?" Yoongi nói, mỉm cười với Jungkook. Jungkook nhìn anh, cảm thấy mắt mình cay xè. "Em sẽ không phá vỡ thỏa hiệp, đúng không?"

Jungkook bước tới, đặt tay lên má Yoongi, ngón tay cái vuốt ve má anh trước khi thở dài.

"Em yêu anh, Min Yoongi."

"Anh cũng yêu em, Jeon Jungkook," Yoongi thu nhỏ khoảng cách, cả hai đều mỉm cười khi nghe những tiếng cười và tiếng la ó từ bạn bè.


"Jeon Jungkook."

Jungkook quay lại, toàn thân ướt đẫm. Anh nhìn cậu chạy về phía anh. Yoongi cũng đi, mỉm cười rộng hơn khi Jungkook hôn anh.

"Jeon, cái—"

"Em yêu anh," Jungkook nói, ôm lấy mặt Yoongi. "Chết tiệt, em nghĩ anh đã bỏ đi mà không có... anh không trả lời. Em đã nghĩ thế."

Yoongi nhíu mày. "Em làm sao?"

Jungkook gật đầu, mỉm cười dịu dàng. "Em yêu anh. Em yêu anh, Min Yoongi."

"Anh," Yoongi cười khúc khích, cảm thấy mặt anh ấm lên. Anh dựa vào cái chạm của Jungkook.

Jungkook mỉm cười, hôn anh lần nữa, cơn mưa làm ướt cả hai người nhưng Yoongi không bận tâm.

"Anh có nghĩ cái này sến súa không?" Jungkook cười khúc khích, tách ra. "Hôn nhau trong mưa, 'Em yêu anh' đầu tiên trong mưa."

Yoongi đảo mắt. "Quả bóng sến súa lớn, Jeon."

Jungkook lẩm bẩm, dùng ngón cái vuốt ve má Yoongi. "Em đã rất nhớ anh."


"Không có kết thúc có hậu, khi tôi rời khỏi địa điểm này ngày hôm nay, sẽ có nhiều rắc rối sẽ xảy ra với chúng tôi. Nếu tôi hoàn toàn trung thực với tất cả các bạn ở đây, tôi rất sợ và tôi hy vọng. Tôi hy vọng vì tôi sợ hãi. Người đàn ông tôi đã kết hôn, kể từ khi anh ta bước vào đời tôi với mái tóc bạc hà, áo khoác da và nhiều hình xăm. Tôi nghĩ rằng anh ta có một kế hoạch nào đó để quyến rũ tôi hoặc một cái gì đó bởi vì anh ta đã quyến rũ con gái tôi trong vài tuần, đối với những người biết con gái tôi, họ biết rằng Rae không dễ bị ảnh hưởng bởi mọi người xung quanh, dễ bị người lạ theo dõi.

Vì một số lý do mà sau này tôi đã hiểu, Rae đã yêu Yoongi, trở nên tin tưởng anh ta, yêu anh ta như một người bạn và sau đó là một người cha. Vẫn còn một số khó khăn mà tất cả chúng tôi cần phải trải qua. Tôi với Rae, Rae với Yoongi. Từ hôm nay trở đi, bố hứa sẽ trở thành một người cha tốt hơn, Rae. Lắng nghe từng nỗi lo của con và bố hứa sẽ giữ sự quan tâm tốt nhất dành cho con trong tâm trí mình. Từ hôm nay trở đi, em hứa sẽ trở thành một người chồng tốt hơn, Yoongi. Yêu anh, ủng hộ anh, ngưỡng mộ anh. Em hứa sẽ ở đây bất cứ khi nào anh cần một bờ vai để khóc hoặc một đôi tai để nghe anh trò chuyện. Từ hôm nay trở đi, tôi hứa sẽ trở thành một người bạn tốt nhất cho cả hai người. Rae, Yoongi, là cả hai thế giới của tôi, là cả những người bạn thân nhất mà tôi có. Tôi yêu hai người và tôi hy vọng chúng ta trở thành một gia đình hạnh phúc to lướn, tôi hy vọng chúng ta tiếp tục cười, khóc, hát, vẽ tranh, chụp ảnh, la hét, cãi vã, nhảy múa - mọi thứ - cùng nhau. "

"Tôi sẽ không mất nửa cuộc đời để khiến bạn lắng nghe tôi nói về việc tôi yêu người đàn ông đó đến mức nào bởi vì tất cả các bạn đều biết mà. Nói rõ hơn, tôi không có kế hoạch quyến rũ, hoặc nghĩ về nó. Bây giờ, đó là một ý tưởng tuyệt vời để làm như vậy. Nếu tôi thành thật với tất cả các bạn ở đây, tôi cũng không có kế hoạch ở trong căn hộ nhỏ kỳ cục đó. Mặc dù vậy, vẫn có hai người giữ tôi ở đó. Bây giờ, tất cả các bạn đều biết họ là ai, không cần phải ở trong tất cả những điều đó mới có thể hiểu. Rae - chúng ta đã thắng! Chúng ta đã thắng rồi Rae, cả hai chúng ta đều chiến thắng và có thể ở bên nhau, chú sẽ thoát khỏi Jungkook sau, chú hứa.

Đó là nơi tôi dừng lại để cười nhưng nếu tôi làm vậy, tôi nghĩ tôi sẽ bắt đầu khóc thôi. Jungkook, Rae, tôi yêu cả hai rất nhiều và tôi hy vọng sẽ luôn ở trong cuộc sống của hai người cho dù thế nào đi chăng nữa. Cảm ơn đã cho anh thấy những cảm xúc anh đã cố gắng để dập tắt, cảm ơn vì đã yêu anh, cảm ơn bạn vì trở thành chàng thơ của anh."

"Xin chào. Con là Rae. Con lớn lên cùng với một người cha, Jungkook. Khi con còn nhỏ mẹ đã bỏ con và bố và con chưa bao giờ thực sự lớn lên cùng với hình dáng của mẹ. Thật ra con lớn lên với cả hai. Bố dạy mọi thứ mà một người mẹ đáng lẽ phải dạy con, lòng tốt, quan tâm đến người khác, nấu ăn, mỉm cười với người lạ, tha thứ cho những người làm tổn thương mình và luôn luôn tử tế với những người cần nó. Bố cũng dạy con tất cả mọi thứ mà một người cha đáng lẽ phải dạy, dũng cảm, không bao giờ quên rằng con tiến lên phía trước, hạnh phúc, tử tế với những người không tử tế, tha thứ nhưng không quên, không từ bỏ ước mơ và tiếp tục tiến về phía trước.

Nếu con thành thật, con hạnh phúc khi không có mẹ kế, bố đã dạy con mọi thứ mà con cần. Bọn con rất hợp nhau và suy nghĩ về việc ai đó sẽ phá hỏng, hoặc thậm chí làm lu mờ những gì bọn con có, làm con sợ, ngay cả khi điều đó là người mà con yêu rất nhiều như Min Yoongi. Min Yoongi, con xin lỗi vì đã làm tổn thương chú, con xin lỗi vì đã nói chú sẽ không bao giờ trở thành bố mẹ của con, nhưng sự thật là, chú đã là bố mẹ đối với con kể từ khi chúng ta gặp nhau. Mặc dù bố đã dạy cho con tất cả những điều mà một người mẹ và người cha đáng lẽ phải làm, Yoongi đã dạy con tất cả mọi thứ mà một người bạn thân nhất phải làm. Yoongi dạy con tiếng cười, tận hưởng cuộc sống ngay cả khi nó buồn tẻ, tìm thấy niềm đam mê và gắn bó với nó, làm những điều ngớ ngẩn sẽ khiến con gặp rắc rối sau này, cười thật nhiều, theo đuổi giấc mơ cho dù có xa xôi và thỉnh thoảng có khó khăn đến mức nào, cứ làm phiền bố và yêu mọi người như đôi khi họ chỉ là những ngôi sao bị lạc lối khi cố gắng tìm một bầu trời để bừng sáng, và đó là điều mà chú đã dạy con, nghệ thuật của những ngôi sao bị lạc lối.

Chúng ta đã chiến thắng, Yoongi, chúng ta đã chiến thắng và bây giờ chúng ta sẽ trở thành gia đình hạnh phúc nhất, con yêu cả hai người. Con yêu bố, bố mẹ, mẹ, chú, anh em họ sinh đôi của con. Con yêu bạn cả hai người và con không thể chờ đợi điều gì khác hai người sẽ dạy con. Cảm ơn và cảm ơn mọi người đã ủng hộ bọn con, cảm ơn."

___________
Thế là The Art of Lost Stars đã chính thức kết thúc. Cảm ơn mọi người đã cùng mình đồng hành suốt tác phẩm này. Cảm ơn từng dấu sao, từng lời comment của các bạn. ❤️


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật