[Np, H+, Nữ Phụ] Nữ Phụ Dịu Dàng

21. Sự thật



Tui muốn nói rằng do tui vào đại học rồi nên là việc học nhiều lắm thời gian giờ giấc bất chợt nên là lịch ra truyện không ổn định đâu nha. Tui rảnh, có ý tưởng tui mới viết được ý.

______________________________________________________________________________________________________

Phía bên này, Lạc Y Trạch và Huân Lưu Khế Hắc vẫn còn trong trạng thái hung phấn khi được gặp lại mẹ mình. Bọn chúng về nhà nhưng tâm hồn thì cứ trên mây, khuôn mặt hớn hở làm mấy người hầu trong nhà ngạc nhiên không ngớt, hai vị thiếu gia trước nay lúc nào cũng khó chịu nay lại cười hớn hở thế kia, không biết có chuyện gì vui.

Huân Lưu Khế Hắc ăn cơm xong thì chạy ngay về phòng, còn Lạc Y Trạch thì vẫn ngồi lại, cậu kêu với quản gia là thím Lưu "thím Lưu, hôm nay con vừa mới gặp được mẹ con. Bà ấy đẹp lắm, vẫn dịu dàng với con như hồi đó. Nhưng mà sao mẹ lại nói chuyện với con như thể không quen biết vậy ạ." Thím Lưu nghe vậy cũng chỉ cười cười, đáp lại "có lẽ ở ngoài nên mới vậy thôi ạ" Lạc Y Trạch nghe vậy cũng thôi không nói nữa, rồi trở về phòng mình.

Có lẽ trong nhà này thì chỉ có thím Lưu được Lạc Y Trạch mở lòng hơn một chút, vì bà đã chăm sóc cậu khi Lạc Miên Miên biến mất, đối với cậu thì thím Lưu là người cậu có thể mở lời nói chuyện. Nhưng vạn lần không ngờ được rằng, đã rất lâu rồi thím Lưu vì tiền mà đã bán đứng bọn họ, luôn báo cáo mọi hoạt động của bọn họ cho Lạc Y Hoa và giúp đỡ cô ta.

Sau khi nghe được Lạc Y Trạch nói vậy thì thím Lưu chờ lúc mọi người trong nhà ngủ say thì bà lén lút tiến đến sau vườn, né tránh các camera, đến chỗ không có camera và máy nghe lén, bà gọi điện đến cho Lạc Y Hoa báo cáo về mọi hoạt động hôm nay của Lạc Y Trạch và Huân Lưu Khế Hắc, đồng thời cũng kể lại câu chuyện mà Lạc Y Trạch đã kể. Lạc Y Hoa nghe vậy nhíu mày hỏi lại "thằng nhóc đó có nói gì khác nữa không?"

"Dạ không ạ. Ban đầu tôi cũng nghĩ là phu nhân nhưng tôi lại nhớ bây giờ phu nhân đang bận ở thành phố O thì làm sao có mặt được." Thím Lưu đáp.

"Bà cũng thông minh đấy, chắc thằng nhóc đó nó nhớ mẹ nó đến điên rồi nên mới nhìn nhầm. Lạc Miên Miên đã chết đời nào cô ta sống dậy được, tận mắt ta thấy xác của cô ta mà. Đúng thật là xấu hổ, chờ nó đủ tuổi ta sẽ tống nó đi thật xa cho rảnh nợ" Lạc Y Hoa nói.

Thím Lưu ngập ngừng "nhưng mà phu nhân, mình làm vậy có ổn không ạ? Dù sao thì việc thôi miên cũng dừng lâu rồi, lỡ mấy thiếu gia nhớ được thì sao ạ?"

Lạc Y Hoa tự tin "chẳng sao hết! Ai lại tin lời của một đứa trẻ chứ! Hơn nữa Lạc Miên Miên đã chết thì bọn chúng dù có nhớ lại cũng chẳng được gì. Chờ tới lúc ta sinh được đứa trẻ cho bọn họ thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả thôi." Thím Lưu có linh cảm không tốt về việc này nhưng cũng chỉ đành dạ dạ cho qua chuyện.

Đúng vậy, khi ấy vì muốn lôi kéo bọn trẻ về phía mình nên Lạc Y Hoa đã xuống tay với bọn trẻ. Cô ta bảo với mấy người Huân Lưu Thanh Đế, Gaius Ailair Ian, Ngụy Diệp Cẩn Lam là muốn kéo gần quan hệ, thân thiết hơn với bọn trẻ để sau này lấy nhau thì bọn trẻ cũng không khó chịu, nên muốn ở riêng với bọn chúng. Bọn họ liền không nói hai lời lập tức đồng ý, nhưng bọn trẻ này thật sự quá thông minh và yêu mẹ chúng, bọn trẻ nhất quyết không chịu lại gần hay tiếp xúc gì với Lạc Y Hoa, chỉ cần thấy cô ta ở gần là sẽ ném đồ vào người cô ta, hay nói những lời đâm thọt ép cô ta tránh xa bọn chúng.

Không còn cách nào khác cô ta liền lén kiếm một chuyên gia tâm lí đến thôi miên bọn trẻ, khiến bọn chúng nghĩ cô là mẹ của bọn chúng còn Lạc Miên Miên là kẻ chia cắt mẹ con bọn họ. Tuy việc thôi miên chỉ là tạm thời nhưng cũng đủ để cô thực hiện kế hoạch của mình. Như dự đoán sau khi loại bỏ được Lạc Miên Miên thì bọn trẻ cũng dần tỉnh táo lại, nhưng tỉnh rồi thì làm được gì nữa dù sao kế hoạch của cô ta cũng hoàn thành rồi, phần còn lại cô ta cũng chẳng để tâm.

Bọn trẻ sau khi tỉnh lại thì cũng chẳng thể làm gì nữa, đau khổ, oán hận, muốn trả thù, nói với cha bọn chúng nhưng cha bọn chúng không tin. Bọn chúng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà sống, dần dần bọn chúng cũng xa cách với gia đình. Đáng thương cho mỗi Lạc Y Trạch sau khi tỉnh vì quá đau khổ mà trở thành bệnh, nhưng trong cái rủi có cái may bệnh không nặng lắm dường như chỉ phát cuồng khi thấy Lạc Y Hoa hoặc bị kích thích quá mức.

Nhưng rồi sự việc này dần bị chôn vùi những kẻ biết đến việc này đều bị Lạc Y Hoa giết, chỉ còn mỗi thím Lưu là biết sự thật nhưng vì bà ta còn có ích nên được cô ta giữ lại. Bởi thế nên cô ta mới có thể tự tin mà sống nhưng có lẽ cô ta đến mơ cũng chẳng tin được rằng Lạc Miên Miên còn sống nhưng đó là chuyện của sau này.

Lạc Y Trạch và Huân Lưu Khế Hắc đi ngủ trong cơn hưng phấn vì được gặp mẹ hồi chiều, trong lòng hai cậu suy nghĩ rằng ngày mai mình sẽ chạy ra thật sớm thì chắc chắn sẽ có cơ hội gặp được mẹ. Nhưng điều không ngờ rằng ngày hôm sau, 2 đứa trẻ giành cả ngày chỉ để nhìn chăm chăm chiếc đồng hồ treo phía trên cái bảng, ngay lúc chỉ còn 5 phút là tan học, hai đứa liền dọn hết tất cả những gì trên bàn vào cặp, lúc chuông tan học reo liền đứng phắt dậy chạy thật nhanh về phía cửa nhưng vừa sắp ra đến cửa lớp thì bị Phù Vân túm lại Hai đứa chờ đấy! Làm gì mà chạy nhanh vậy? Hôm nay ông bà nội muốn gặp hai đứa nên cô sẽ chở hai đứa về.

Lạc Y Trạch và Huân Lưu Khế Hắc liền giãy dụa muốn thoát khỏi cái tay đang túm áo bọn nó, Huân Lưu Khế Hắc bảo Vậy cô buông tụi cháu ra đi, tụi cháu ở dưới sân trường chờ cô. Lạc Y Trạch bên cạnh cũng gật đầu liên tục biểu thị sự đồng tình.

Phù Vân lắc đầu Không được, lỡ mấy đứa xuống dưới lại chạy lung tung bắt cô đi tìm , rất phiền! Cô còn rất nhiều việc không rảnh để chơi trốn tìm với hai đứa đâu. Nên mấy đứa chờ đó đi! Nói rồi xách Lạc Y Trạch và Huân Lưu Khế Hắc về phía phòng giáo viên, cả quá trình đi Phù Vân cố ý đi thật chậm nhưng cũng tốn kha khá sức để kéo cả 2 đứa nhóc đang muốn đi về hướng ngược lại, trong phòng giáo viên Phù Vân giả bộ làm việc để kéo dài thời gian Hai đứa chờ chút đi, cô làm xong cái này thì chúng ta đi liền

Lạc Y Trạch và Huân Lưu Khế Hắc cũng chẳng thèm để ý cô, 2 đứa bám vào cửa sổ nhìn chăm chăm vào bên ngoài cố gắng tìm hình ảnh quen thuộc. Nhìn mãi mới thấy được bóng dáng quen thuộc, Lạc Y Trạch hưng phấn hét lên Mẹ kìa!!!!! Huân Lưu Khế Hắc nhìn theo hướng tay của em trai mình cũng thấy được bóng dáng quen thuộc đó, nhìn kĩ, cậu chợt bảo Mẹ đang dắt tay ai thì phải? Nghe vậy Lạc Y Trạch cũng nheo mắt nhĩn kĩ Hình như là cái đứa trong góc lớp nhưng bọn chúng cũng chả để tâm mấy, cả hai lập tức xoay người chạy về phía cửa, nhưng chưa đi được bao nhiêu đã bị Phù Vân giữ lại Đã bảo ngồi yên rồi mà! Hai đứa cứ vậy thì khi nào cô mới xong việc.

Cô đừng lừa con, cô làm gì có việc trên bàn cô điện thoại vẫn chưa thoát game kìa Huân Lưu Khế Hắc chỉ vào bàn làm việc Phù Vân

bị đứa trẻ vạch trần Phù Vân cứng họng không thể nói được đành xoay người dọn dẹp đồ đạc.

Phù Vân dọn đồ một cách thật chậm, cứ bỏ một món vào túi là rớt một món ra bên ngoài, 2 đứa trẻ nhìn cô dọn mà xoắn hết cả ruột, tâm trạng nôn nóng cứ hết nhìn ra của rồi nhìn Phù Vân, đến khi cô dọn xong hết thì bọn chúng như ngựa thoát dây cương phóng thẳng ra cửa chạy thật nhanh ra ngoài. Phù Vân ở phía sau hét lên Đi từ từ, té bây giờ rồi nhìn đồng hồ thở phào phù hên quá, vừa kịp

Lạc Y Trạch và Huân Lưu Khế Hắc chạy đến cổng trường thì chẳng còn thấy bóng dáng quen thuộc đâu hết, cả hai hụt hẫng, nghe tiếng Phù Vân đi phía sau bảo bọn nó Hai đưa còn đứng đó làm gì? Mau theo cô ra xe. liền tức giận, nếu không phải Phù Vân cản bọn chúng thì đã gặp được mẹ rồi. Thế là cả chặng đường hai đứa trẻ chẳng thể cho cô một sắc mặt tốt, Phù Vân thấy vậy cũng cười thầm trong lòng, lâu lắm rồi mới thấy chúng có biểu cảm như vậy, rồi lại suy nghĩ biện pháp ngăn cản tiếp theo vào ngày mai.

Cứ thế mỗi ngày bọn chúng đều bị chặn lại vào giờ ra về, không gặp ông bà thì cũng là tài xế không tới hay kêu bọn chúng ở lại gặp riêng nói chuyện hoặc là phát riêng bài kiểm tra và hàng tá lí do để giữ hai đứa ở lại. Bọn chúng không thể hiểu nổi, giống như Phù Vân cố tình giữ bọn chúng ở lại vậy, thấy không thể thoát khỏi ma trảo của cô hai đứa liền nảy ra một ý kiến.

Như thường ngày mỗi chiều bị Phù Vân giữ lại, kì này Lạc Y Trạch và Huân Lưu Khế Hắc không phản kháng nữa thuận theo Phù Vân, làm cô cũng ngạc nhiên, nhìn 2 đứa mới hôm trước còn nháo nhào với cô nay lại yên tĩnh ngồi yên như trở về lúc trước. Phù Vân nghĩ chắc hai đứa này lại bày mưu gì rồi, tính đánh lừa cô hay gì, cô không dễ mắc bẫy đến thế đâu. Nhưng việc này lại diễn ra liên tục trong cả tháng, có lúc chẳng cần cô cản 2 đứa nó vẫn tự giác ở lại như bình thường, điều này khiến cô hơi buông lỏng cảnh giác, trùng hợp là đợt này phía trường yêu cầu Phù Vân đi công tác, thấy Lạc Y Trạch và Huân Lưu Khế Hắc bình thường lại rồi, nên cô quyết định đi luôn.

Nhưng ngàn vạn lần Phù Vân không ngờ rằng việc cô đi công tác hay thái độ của bọn chúng đều nằm trong kế hoạch của Huân Lưu Khế Hắc. Cậu biết được trường sẽ có một đợt công tác vào một tháng tới và nhà trường cần có một giáo viên đi, nên cậu cố tình bảo chú của mình tức hiệu trưởng cử Phù Vân đi công tác, chú cậu ban đầu không đồng ý nhưng thấy cậu năn nỉ quá mức, đồng thời cậu hiến khi xin xỏ điều gì nên đành đồng ý để Phù Vân đi. Phía bên Lạc Y Trạch, Huân Lưu Khế Hắc đã phải khuyên hết mực để nó thuận theo kế hoạch, may là kế hoạch thành công tốt đẹp.

Khi chuông tan học vang lên, Lạc Y Trạch và Huân Lưu Khế Hắc lập tức chạy ra cổng, kì này không có ai ngăn cản nên có vẻ rất thuận lợi. Trong lòng mừng rỡ, cuối cùng bọn chúng cũng được gặp mẹ rồi, nghĩ viễn cảnh được gặp mẹ được mẹ ôm vào lòng, bọn chúng không kiềm được sự hạnh phúc. Đến khi ra đến cổng trường thì hiện thực như đập vào mặt bọn nó tiếng mẹ dần thoát ra khỏi miệng lại tắt ngúm đi, bởi vì người đang đứng ngoài cổng trường chính là Nhược Tiểu Đàm.

Thấy hai đứa trẻ, Nhược Tiểu Đàm nhíu mày, mặt khó chịu Hả?

______________________________________

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG ĐỘC QUYỀN Ở WATTPAD NHỮNG TRANG KHÁC ĐỀU LÀ GIẢ

~THÂN ÁI♡♡♡~

Lê Chido♡


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật