[ Seventeen/Junhao/CV ] Linh hồn chết tiệt tránh xa lão tử ra!

Chương 21






Ba của Từ Minh Hạo trước kia vốn là nhà giáo, giọng đặc biệt to và có uy lực, ông vừa quát một tiếng đã khiến cậu bị dọa giật mình, lập tức quỳ xuống như một phản xạ tự nhiên. Thế nhưng đầu gối còn chưa chạm đất, thân thể đã được một đôi tay vững chắc hữu lực nâng lên. Văn Tuấn Huy không để cậu quỳ, ngược lại chính mình quỳ xuống, hơn nữa động tác còn đặc biệt mạnh mẽ dứt khoát. nền nhà nghe rõ mồn một, đánh thẳng vào trái tim sớm đã run rẩy của Từ Minh Hạo. Cậu thực sự có cảm giác xương của hắn sẽ vỡ ra mất.

Văn Tuấn Huy có vẻ hoàn toàn không thấy đau, sắc mặt bình thản cúi đầu lạy một lạy rồi nói:

- Nhạc phụ, nhạc mẫu, chị.

Từ Minh Dương - cha của Từ Minh Hạo - vừa nghe hết câu liền đập bàn tức giận:

- Ai là nhạc phụ nhạc mẫu của cậu? Còn nữa, cậu quỳ lạy ai tôi không quản, nhưng tôi bảo con tôi quỳ, mắc mớ gì cậu ngăn nó?

- Thưa ba, Tiểu Hạo là con trai ba, nhưng cũng là vợ của con. Đàn ông không bảo vệ được cho vợ mình thì không đáng mặt đàn ông.

- Câm miệng! Vợ chồng gì ở đây? Nó là con tôi, nó làm sai tôi bắt nó quỳ còn uất ức lắm sao? Minh Hạo! Con quỳ xuống cho ba!

Từ Minh Haoh dĩ nhiên muốn quỳ, nhưng Văn Tuấn Huy dứt khoát không cho, cậu chỉ hơi nhún gối xuống đã bị hắn kéo cho đứng dậy. Cứ giằng co như vậy cũng chẳng phải cách, cuối cùng mỗi bên nhường một bước, Từ Minh Hạo được phép...ngồi bên cạnh Văn Tuấn Huy.

Sau đó, quá trình tra hỏi bắt đầu:

"Hai cậu quen nhau bao lâu rồi?"

Đồng thanh: "Dạ năm tháng."

"Hoàn cảnh?"

Từ Minh Hạo câm nín không biết đáp sao, Văn Tuấn Huy nhanh nhảu trả lời: "Con vô tình gặp em ấy, sau đó nhất kiến chung tình."

"Cậu tên họ là gì? Bao nhiêu tuổi? Nghề nghiệp là gì? Gia đình thế nào?"

"Dạ, họ Văn tên Tuấn Huy, 27 tuổi. Hiện làm võ sư cho một võ đường ở phố X. Gia đình bình thường, ba mẹ đã mất, trưởng bối chỉ còn chị gái Văn Uyển Tình, năm nay 30 tuổi, còn độc thân, là người mẫu kiêm diễn viên tự do." Văn Tuấn Huy khai một mạch, trong lòng thầm nghĩ cũng may cách đây một tháng vừa xin được việc làm ở võ đường, nếu không bây giờ vô công rồi nghề, nhất định sẽ bị nhạc phụ nhạc mẫu xem thường.

"Cậu thích con trai tôi điểm nào?"

"Điểm nào cũng thích. Chỉ cần em ấy là Từ Minh Hạo, có ra sao con vẫn thích."

"Hai cậu đều là nam, yêu nhau như vậy có bao nhiêu khó khăn, cậu biết không?"

"Dạ biết, nhưng con sẽ luôn ở bên Tiểu Hạo. Như ba đã nói, chúng con đều là nam, hai nam nhân cao lớn khỏe mạnh đường hoàng chẳng lẽ không vượt qua được chút khó khăn này sao?"

Cha mẹ Từ Minh Hạo còn thay phiên nhau hỏi nhiều câu nữa, khiến Từ Minh Hạo đã bắt đầu mơ hồ rồi. Không phải là đang tra khảo hay sao, thế quái nào nghe nội dung hỏi đáp lại như cha mẹ vợ với con rể trong ngày đầu ra mắt vậy? Cậu càng nghe càng cảm thấy không đúng, liền ngắt lời bọn họ:

- Ba mẹ à! Xin lỗi con vô phép nhưng mà...ba mẹ đang làm gì vậy?

- Đang hỏi chuyện nó! - Từ Minh Dương nói như chuyện đương nhiên - Con im lặng, hỏi xong nó ba hỏi tới con.

- Không phải! Ý con là... mấy câu hỏi của ba mẹ hình như hơi... kỳ quái.

- Kỳ quái chỗ nào? Hồi chị con dẫn anh rể con về không phải cũng thế này sao? Nào để ba mẹ hỏi tiếp, con làm mất thời gian quá.

- Á? Sao cơ?

Lần này không chỉ có Từ Minh Hạo mà cả Văn Tuấn Huy đều há hốc mồm kinh ngạc. Vậy...vậy là cha mẹ cậu chấp nhận rồi sao? Nhanh như thế? Không cần mất công năn nỉ khóc lóc hay sao? Có phải đang nằm mơ không nhỉ? Ở đâu ra chuyện tốt như vậy chứ?


- Khép miệng vào! - Từ Minh Dương cau mày - Có gì lạ lắm hả? Con tôi sắp phải gả đi, tôi lo lắng một chút không được à?

- Không... Ba à, con muốn nói là sao ba... Ba chấp nhận tụi con dễ dàng vậy ạ? Con cứ nghĩ...

- Nghĩ ba sẽ đánh con như hồi con quen con nhỏ hư hỏng kia hả? Thằng ngốc này! Con là con trai của ba mẹ, ba mẹ chỉ muốn con hạnh phúc thôi. Thằng nhóc Văn Tuấn Huy này rõ ràng rất tốt, có gì phải đánh? Ban đầu ba thấy nó mặt mũi đáng sợ, tưởng là phường không ra gì nên mới tức giận. Nhưng từ lúc nó ngăn không cho con quỳ, ba đã nhìn ra sự thật rồi. Ba sẽ không ngăn cấm hai đứa, nhưng... Khụ... Lần sau muốn làm gì thì nhớ khóa cửa kỹ.

Văn Tuấn Huy và Từ Minh Hạo vẫn còn tiếp tục đơ thêm mấy chục giây nữa, sau đó mới nhảy cẫng lên ôm nhau vì vui sướng. Đây thực sự là chuyện đáng bất ngờ nhất năm, không đúng, nhất cuộc đời của hai người bọn họ. Cứ tưởng phải đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm chứ, yên bình mà qua như vậy, thật quá may mắn đi.

Thế nhưng Từ Minh Hạo vui mừng chưa được bao lâu thì mẹ và chị gái cậu đã thay nhau tạt cho cậu cả vài xô nước lạnh. Hai người phụ nữ dẹp bỏ vẻ mặt hình sự ban đầu, vui tươi hớn hở mà kéo Văn Tuấn Huy ra một bên hỏi chuyện rối rít.

"Con trai, con làm sao lại thích Tiểu Hạo nhà mẹ vậy?"

"Tiểu soái, em là võ sư hả? Thảo nào thân thể đẹp vậy. Em không làm khổ bé nhà chị chứ?"

"Con trai mẹ hơi hậu đậu, hay giận dỗi, xử sự lắm khi hơi tuyệt tình, con thông cảm cho nó nhé."

"Nó còn có tật xấu yêu chó hơn người, em cố chịu ủy khuất nhé."

Theo mỗi câu bóc phốt của mẹ và chị gái, mặt của Từ Minh Hạo lại thêm một đường hắc tuyến. Rốt cuộc có phải người thân hay không? Tại sao lại dìm cậu không thương tiếc như vậy? Để nói một hồi nữa chắc hình tượng của cậu sẽ bị đập tan nát không còn gì mất.

Từ Minh Hạo đang định lên tiếng cắt ngang thì Văn Tuấn Huy lại đột nhiên nói:

- Con chỉ cần Tiểu Hạo không ghét bỏ con thôi, còn lại cái gì cũng không cần. Ngoài việc rời xa con ra, còn lại em ấy muốn thế nào thì là thế đó. Ba mẹ, ba, mẹ, chị, gả em ấy cho con được không?

Một lời nói ra, bốn người nhà họ Từ đều có chút sững sờ. Đã gọi nhạc phụ nhạc mẫu, xưng là vợ chồng, còn...còn làm chuyện kia rồi mới nghĩ tới chuyện hỏi cưới. Tác phong làm việc cũng thật...

Từ Minh Dương thu lại vẻ tươi cười, mặt nghiêm lại hỏi:

- Ta biết con là người tốt, nhưng chàng trai à, nếu thật sự cưới rồi là phải gắn bó bên nhau cả đời, con không hối hận chứ?

Văn Tuấn Huy khẳng định chắc nịch: "Tuyệt không hối hận." Hắn theo đuổi cậu ba năm, chờ cậu năm trăm năm, chấp niệm ấy một đời làm sao đủ xóa hết? Đừng nói một đời, ba đời ba kiếp cũng là không đủ. Chỉ cần ở bên Từ Minh Hạo, hắn không còn gì nuối tiếc nữa.

Bước từng bước tới trước mặt Từ Minh Hạo, nắm chặt lấy tay cậu mà thâm tình nói lời bày tỏ: "Tiểu Hạo, gả cho tôi."

Dứt lời còn nhìn Từ Minh Hạo mà cười, một nụ cười ngây ngô mà chân thật, ánh mắt mang theo ôn nhu như chất chứa cả đời yêu thương, toàn bộ đều chỉ dành cho riêng mình cậu. Trái tim Từ Minh Hạo thoáng chốc loạn nhịp, trong lòng ấm áp không thôi.

Cũng giống như ngày đó, Văn Tuấn Huy nắm tay Từ Minh Hạo, đứng trước mặt biết bao bằng hữu giang hồ và cả cao đường hai bên mà xin được cùng nhau kết tóc se duyên, không ngại đàm tiếu, không sợ gian nan.

Từ Minh Hạo của năm trăm năm trước hay Từ Minh Hạo của hiện tại  đều bị một tấm chân tình ấy làm lay động tâm can, nụ cười nở ra trong nhạt nhòa nước mắt mà đáp: "Được!"

Văn Tuấn Huy sung sướng ôm chặt lấy cậu mà hôn đến quên trời quên đất, không cần điềm ngôn mật ngữ, một chữ đó thôi là đủ rồi. Hai kiếp này hắn hi sinh không lãng phí.

Cha mẹ và chị gái Từ Minh Hạo biết ý, nhẹ nhàng nhẹ nhàng thoái lui ra ngoài, đóng cửa lại. Ba người đồng loạt thở dài. Haizzz, con trai lấy chồng như bát nước đổ đi, trưởng bối còn ngay đó mà cũng không thèm quan tâm đã quấn lấy nhau rồi.

Ngày tháng sau này xem ra cũng không dễ sống đâu.

--------Toàn văn hoàn-------

Kết thúc một bộ rồi
Bắt tay vào làm bộ mới và hoàn nốt bộ kia thôi
Fighting!!!!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật