sese | ngồi nghe em, hát bản tình ca.

14. tỉnh giấc



1.

'xin thông báo, tàu sẽ đến ga Granada trong 20 phút nữa'

sejeong giật mình tỉnh giấc vì tiếng loa trên chuyến tàu đến ven biển miền nam Tây Ban Nha, chuyến tàu này nằm trong tour tham quan của một nhóm người Hàn mà em vô tình cùng toa với họ. nghe được ngôn ngữ mẹ đẻ nơi xứ lạ, em không còn thấy cô đơn nữa, và..

cũng chẳng nhớ người nữa.

hình như em đã ngủ thiếp đi khi cố gắng đọc nốt chương cuối cùng của cuốn sách em mang theo. một câu chuyện có cái kết buồn, em cho là thế.

em cất sách vào túi, gần như không để ý tới những tiếng xì xào đằng xa bằng thứ ngôn ngữ quen thuộc. họ nói gì đó, loáng thoáng 'hôn ước', 'từ bỏ thừa kế',... em chẳng biết nữa. tựa mình vào cửa sổ, nhìn lên bầu trời, dường như sejeong thấy một ngôi sao sáng lắm, như chính nó là neverland trong cổ tích.

dường như, em thấy bóng hình ai đó cùng tiếng đàn kề bên mình. lại là tiếng đàn không đầu không cuối, lạc lõng chơi vơi ngày ấy.

tỉnh giấc đi thôi,
em đã mơ quá lâu rồi.

2.


oh sehun tự thấy mình chẳng phải người bình thường cho cam. ai cũng nhìn gã và bảo, chỉ có kẻ khờ mới tự từ bỏ những gì mình có và chắc rằng kẻ đó cũng phải điên lắm mới gắn đời mình với cây đàn.

một đời đàn bạc,
kiếp gã lang thang.

gã thấy mình tự do, tự do nhất trong mấy mươi năm cuộc đời. gã sẽ tự do chìm trong những đêm mơ có em mà chẳng lo tỉnh giấc. gã sẽ tự do ôm cây đàn khắp mọi nẻo đường, góc phố mặc kệ người đời.

sehun quyết rồi, gã sẽ đi và chỉ dừng lại khi tìm thấy em. gã sẽ đi như một kẻ mơ không thích bị đánh thức.

bắt đầu từ, quê hương của mọi tiếng đàn. Tây Ban Nha.

lila, lila...


to be continued

mình đã nói bao giờ chưa nhỉ, rằng mình thương sejeong nhiều.
và 'memories of the Alhambra' thực sự hay lắm.





Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật