longfic. completed. chanhun. when i have two fathers

special



quà mừng 2k lượt đọc 👏🎉🎉

---------

bây giờ là 21:30, park chanyeol đang nằm chán nản trên giường. cả ngày hôm nay chẳng thấy bóng dáng hai bố con kia đâu.

ngày nào cũng thấy cậu hàng xóm xách cổ thằng bé jisung vào đây mặc dù chả được cái tích sự gì nhưng cũng làm anh thấy bớt nhớ nhà. chết tiệt, bác sĩ nói còn phải đợi ở đây một tháng nữa mới được về, mà anh vẫn còn bao nhiêu việc chưa giải quyết.

nghĩ giờ này chắc hai bố con kia sẽ không đến nữa đâu, chanyeol khẽ nhích người lấy chiếc máy tính ở trên bàn cách đó không xa, thiết nghĩ bây giờ làm việc cũng được, giải quyết được cái gì thì hay cái đấy.

không nghĩ chỉ một vài phút sau ngoài cửa có tiếng động. cửa khẽ mở, một cái đầu ló vào, là sehun. chợt nhận ra là anh vẫn còn thức, cậu mới thẳng người bước vào, cười nói:

'anh vẫn chưa đi ngủ sao? xin lỗi hôm nay tôi có việc nên đến hơi muộn. anh ăn tối rồi chứ?'

chanyeol không vội trả lời mà nhìn ra phía sau lưng cậu. sehun biết anh đang tìm gì.

'jisung không tới đâu, thằng bé bảo là còn phải đi ngủ sớm để sáng mai đi học. hôm sau vào thăm ba vậy.'

'chẹp, con với chả cái!'-chanyeol lắc đầu ngán ngẩm.

sehun chỉ biết cười trừ rồi bước đến chỗ để hoa quả, lấy một quả cam rồi hỏi:

'anh uống nước cam nhé?'

'ừm, làm phiền cậu sehun rồi!'

chanyeol nói nhưng mắt vẫn dán vào màn hình máy tính. sehun pha nước cam cho anh xong thì quanh quẩn ở đó một lúc nữa. không khí có phần ngại ngùng, có hai người ở đây mà chẳng ai nói với ai câu nào, làm cho sehun chỉ muốn mau chóng về nhà.

'thôi, anh chanyeol nghỉ ngơi đi nhé. tôi về đây!'

'cậu sehun về cẩn thận nhé!'

ai ngờ lúc sehun vừa mới quay ra thì bên ngoài cửa kính chớp đã rạch ngang trời...mưa rồi.

lúc này hai người không hẹn mà đều nhìn nhau, ánh mắt vừa bối rối vừa phức tạp.

phải mất một lúc lâu sau cuối cùng vẫn là chanyeol không chịu được mà lên tiếng:

'sehun có mang theo ô chứ?

'lúc đi tôi không nghĩ là sẽ mưa...'

'hay thôi tối nay sehun ở lại đây cũng được.'

'...'

'đằng nào thì bây giờ cũng đã muộn, trời lại mưa to thế này. bên ngoài cũng khó có xe để về lắm. thôi thì cậu cứ ở lại đi, nghỉ tạm trên ghế sofa rồi mai hãy về.'

'chanyeol-ssi không thấy phiền chứ?'

'không sao đâu, nếu tôi có cần gì thì cũng có người nhờ vả cho tiện.'

thế là oh sehun mới nghe được dăm ba câu của người ta đã dễ dàng bị thuyết phục.

một lúc sau, chanyeol cũng thôi làm việc. anh xoa xoa mi tâm rồi quay lại nói với sehun lúc này đang nằm thiu thiu trên sofa.

'tôi tắt đèn nhé!'

được sự đồng thuận của người kia, chanyeol mới với tay tới cái công tắc gần đó rồi tắt đèn. nhưng khi căn phòng chìm vào bóng tối, sehun lại cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết, chẳng biết cơn buồn ngủ đã bay đi đâu mất tiêu. sehun cố xoay người tìm tư thế thích hợp cho dễ ngủ, chẳng ngờ lại nghe thấy tiếng nói từ phía giường bệnh:

'sehun khó ngủ à?'

'a...xin lỗi chanyeol-ssi, làm anh thức giấc rồi. hay tôi ra ngoài một chút nhé, lát tôi sẽ quay lại.'

'thôi không cần đâu, sehun cứ ở đây đi, đằng nào tôi cũng chẳng ngủ được. hay chúng ta nói chuyện gì đó đi, biết đâu lại dễ ngủ hơn đấy.'

'vậy cũng được.'

'ngày mai sehun còn phải đi làm, mà tối nay lại ở đây, có phiền quá không?'

'không sao đâu mà, mai tôi nghỉ một ngày cũng được.'

'à, hàng xóm với nhau cũng lâu rồi nhưng tôi vẫn chưa biết sehun làm nghề gì...'

'tôi ấy hả? tôi lắm nghề lắm, lúc thế nọ lúc thế kia. có khi đi làm shipper, chạy bàn, nhân viên pha chế, chụp ảnh, có khi còn là phụ bếp nữa. tất cả những việc có thể kiếm ra tiền và trong khả năng của bản thân, tôi đều thử qua hết. thử hỏi công việc lông bông như thế, tôi nghỉ ngày nào mà chẳng được.'

'bố mẹ của sehun thế nào?'

'bố mẹ tôi tuyệt vời lắm, từ bé đến giờ bất kể chuyện gì họ cũng đều ủng hộ tôi hết. và bây giờ cũng thế, dù tôi không có công việc ổn định, họ vẫn không phàn nàn gì cả. nhưng vì tôi vẫn cảm thấy có lỗi với bố mẹ nên mới quyết định dọn ra ngoài sống, biết đâu sẽ tìm được một công việc ổn định đủ để nuôi sống bản thân.'

'bố mẹ sehun có vẻ tâm lý nhỉ? ước gì bố mẹ của tôi cũng thế!'

'ý của chanyeol-ssi là...'

'sehun chưa bao giờ hỏi tôi hay là nghe tôi kể về mẹ của jisung nhỉ?

'...'
'tôi kết hôn với mẹ của jisung hoàn toàn là do bị bố mẹ tôi ép buộc. cả tôi và cô ấy đều chẳng hề có tình cảm với đối phương. sống với nhau được hai năm thì cô ấy mang bầu jisung, ngay sau đó liền dọn ra ngoài ở. trong suốt quãng thời gian mang thai cho tới khi jisung 4 tuổi cả hai chúng tôi đều không ở cùng nhau. cuối cùng mẹ jisung quyết định ra nước ngoài du học, chủ động đề đơn ly hôn và trao quyền nuôi con cho tôi. đến bây giờ thì tôi vẫn cảm thấy có chút thiệt thòi cho cô ấy, cũng chỉ vì sự sắp đặt của bố mẹ tôi mà phải phí hoài cả thanh xuân của mình. lúc đó tôi đã hứa sẽ cố gắng nuôi dạy jisung thật tốt nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì tôi vẫn là một người ba tệ hại. đúng không?'

không có tiếng đáp lại, chanyeol nghĩ rằng sehun đã ngủ rồi. nhưng không, sehun chưa ngủ, cậu vẫn còn thức, và nghe không sót từng lời anh nói. chỉ có điều, cậu không biết đáp lại làm sao cho thoả đáng. nhưng trong thâm tâm, sehun biết, park chanyeol là một người cha tốt. trước đây, khi mới chuyển đến, sehun đã cho rằng anh là một ông bố đơn thân vụng về, không biết cách chăm sóc con cái. nhưng dần dần, cậu cũng hiểu được, chanyeol vẫn đang từng ngày từng ngày hoàn thiện bản thân mình để trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho jisung...

chợt như có một dòng nước ấm khẽ len lỏi vào trái tim, dường như dòng nước ấy không chỉ còn đơn giản là sự thấu hiểu và cảm thông, mà đó còn là một thứ cảm xúc sâu xa hơn thế nữa.

---------

đã viết: 9+10.5.19

đã đăng: 11.5.19

1205 từ :) wowwww

chuyển sang thành một cái oneshot được rồi đấy :))) đouma viết lung lay cả đầu óc :D

e hèm e hèm! đây có lẽ là món quà nghiêm túc nhất mà tớ làm để mừng fic đạt 2k lượt đọc! *clap clap*🎉🎉🎉

cảm ơn vì đã biết tới đứa con này của tớ, cảm ơn vì đã đọc nó, cảm ơn vì đã đồng hành với tớ trong suốt quãng thời gian vừa qua(mặc dù có lúc tớ nhây mãi không chịu ra chap), và cảm ơn vì các cậu vẫn ở đây để chờ tớ trở lại.

2k không phải là một con số quá lớn, nhưng nó đủ để tớ cảm thấy vui vì những công sức tớ đã bỏ ra. cuối cùng vẫn là cảm ơn các cậu thật nhiều TvT. mãi yêu❤️❤️

mong các cậu sẽ thích món quà này nhé!

lời cuối: cho dù hơi tụt mood và tự vả so với mấy câu trên thì tớ muốn nói là tớ 'lại sắp rest một thời gian' và lần này thì có thể là hơi lâu đấy =))) đừng chửi tớ vì đây là việc bất khả kháng huhu. với cả tớ cũng sắp thi rồi nên không tập trung viết lách gì được đâu T__T

chỉ mong là đến khi comeback mọi người vẫn còn nhớ toyy là được :D

byeeee~~~

#goy_withlove<3


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật