longfic. completed. chanhun. when i have two fathers

chuseok có gì vui



'trung thu là tết thiếu nhi. vì sao người lớn lại đi chơi nhiều... á uiii'

con chưa kịp đọc hết bài thì đã bị ba con véo tai. hừ người đâu mà bạo lực gia đình.

'ai dạy mày học mấy cái đấy hả?'

'con thấy bạn đọc thì con cũng đọc theo thôi.'

'vớ vẩn, học không lo toàn học mấy thứ linh tinh. lần sau còn để ba nghe thấy thì no đòn biết chưa?'

xì, con biết thừa là ba đang khó ở vì bố sehun hôm nay đã về nhà bố mẹ đẻ từ sớm. bảo sao ba con cục súc từ sáng tới giờ đó.

'sao công ty ba hôm nay lại nghỉ vậy ạ?'

'thì nghỉ lễ chuseok đấy thôi.'

'nhưng mà mọi người lớn cả rồi mà!'

'thích thì nghỉ. đi làm cả năm mệt muốn chết!'

'chứ không phải là ba để công ty đình công một ngày, dành thời gian đi chơi với bố sehun à?'

'...'

con lại chả nói đúng quá. nhưng mà ổng như này con thấy cũng tội. thật chứ bỏ cả một ngày để nghỉ, chỉ muốn ở bên cạnh người yêu(con cũng không chắc là phải gọi như nào mới đúng) thì người ta lại không có nhà.

'ba ơi! giờ mình về thăm ông bà đi! lâu rồi con chưa gặp ông bà nữa!'

'ừ!'

hai ba con lôi nhau đi rồi lại lôi nhau về. vì sao? vì ông bà nội cũng đi chơi chưa về. ba con nhìn héo không thể tả.

'hay ba gọi bố sehun về đi!'

'điên đâu mà làm thế!'

'nhưng mà nhìn ba thế này con không chịu được!!!'

con đang định lấy điện thoại gọi cho bố sehun thì chuông cửa reo. con lại lết tấm thân gần 6 tuổi ra mở cửa.

ài, cứu tinh của con đây rồi. bố sehun xuất hiện ở trước cửa như đang soi sáng cuộc đời con lúc này. con kéo bố vào bên trong, bây giờ ba con đang nằm vất vưởng ở trên sofa, mắt nhắm, tay vắt trán ngẫm nghĩ sự đời.

'ba đếm đến ba đi, con có điều bất ngờ cho ba này!'

con cũng không quên ra hiệu cho bố sehun giữ im lặng.

'đi ra chỗ khác chơi không lại mắng cho bây giờ!'

thôi con chả thèm úp úp mở mở nữa làm gì. con đẩy bố lên phía trước rồi nói.

'ba mở mắt ra đi xem nào.'

ba con nhíu nhíu mi con có cảm giác nếu như bố không xuất hiện ỏw đây thì ba đã đập cho con vài phát rồi ấy chứ.

ba trợn tròn mắt khi nhìn thấy bố sehun, sau đó liền nhảy bổ đến chỗ bố, gục đầu vào hõm vai người ta show ân ái ngay trước mặt con trẻ, lại còn lên giọng làm nũng.

'ai cho bỏ người ta đi mất tăm nửa ngày hả? hả?'

ôi thật sự phi lễ, chớ nhìn!

mặc cho bố sehun ngại ngùng đẩy ra thì ba con vẫn một mực dính chặt lấy không buông. thôi con đi tìm toben để chơi đây chứ ở đây không phải chỗ để con hít thở nữa rồi, hứ!

chiều hôm đó, khi bố sehun đã về nhà. con mon men đến gần người ba đang ngồi cười tự kỉ ở phòng khách. mặc dù hơi đáng sợ nhưng vì lợi ích nên đành phải hi sinh vậy.

'ba ơi! ba ơiii~~~'

'gì?'

'tối nay cho con đi chơi đi, chuseok mà ở nhà hoài chán lắm!'

'để xem đã, nếu bố sehun đi cùng thì đi, không thì thôi!'

ơ ơ ơ, thế nào mà việc đưa con ruột của ổng đi chơi lại phải dựa vào quyết định của người yêu ổng vậy?

con thấy mà con tức á!

tuy nói vậy thôi nhưng ba con vẫn còn có tình người lắm. tối đó ba dẫn cả nhà ra ngoài chơi(dĩ nhiên cả nhà này có tính thêm bố sehun). đi qua tiệm bánh của anh đẹp trai đầu ngõ, hôm nay cửa hàng trang trí đẹp lắm luôn, đèn đuốc sáng trưng nhìn thích cả mắt.

mặc dù đã ăn tối rồi nhưng mà nhìn vào mấy cái khay bánh trong tủ kính con vẫn không nhịn được mà chảy nước miếng. lại ngước lên nhìn ba con rồi chớp chớp mắt. ổng thừa hiểu ý con nên chỉ mắng vốn một câu 'có ăn là giỏi' nhưng vẫn mua cho con hai chiếc songpyeon. anh chủ đẹp trai bán bánh mà không lấy tiền, nói là hôm nay cửa hàng tặng bánh miễn phí. người gì đâu vừa đẹp vừa tốt bụng ư ư!!

con miệng nhai bánh, tay thì lại ôm chân bố sehun đòi bế. bố mới chỉ kịp cúi xuống, còn chưa chạm tới thì con đã bị nhấc bổng lên cổ ai kia ngồi rồi.

'vớ vẩn, phải như này mới hợp lý!'

bố sehun chỉ cười, con thì thích thú nhìn ngó xung quanh khi đang ở độ cao hơn m8 so với mặt đất. ái chà chà, ngồi trên cao đúng là thích thật. mai sau con cũng muốn cao được cao như ba.

vì cao mới được nằm trên! mặc dù 'nằm trên' theo nghĩa nào thì con không biết. thấy ba con nói vậy à.

rồi ba cứ công theo con ở trên vai  đi mấy giờ đồng hồ mà không kêu mỏi. mọi người đi trên đường ai cũng nhìn gia đình con hết, hạnh phúc quá nó vậy á. đi đâu cũng thành tâm điểm.

mãi hơn 10h đêm mới trở về nhà. hôm nay con vui lắm luôn, được ba dẫn đi chơi cùng với bố sehun này, được ba mua bánh cho này(mặc dù là bánh miễn phí và thậm chí là cẩu lương mà con đớp phải còn nhiều hơn cả nhân bánh). ngày này mọi năm, con làm gì biết được những điều này, chỉ nghe qua lời của bạn kể lại. cuộc sống của hai ba con con trước đây nhạt nhẽo thế nào, đều là từ khi bố sehun xuất hiện mà thay đổi.

park jisung sắp lên 6 tuổi, chỉ có duy nhất một điều ước rằng lễ chuseok năm sau và nhiều năm sau nữa, gia đình con cũng có thể như này, vui vẻ, hạnh phúc cùng nhau đi chơi!

————————————

đã viết và đã đăng: 14.9.19

hiii

quà trung thu muộn cho các cậu :) đáng ra tớ đã định bùng đấy, nhưng thôi. tớ không có ý định phát triển sự Nghiệp đâu :)) nghiệp quật nặng lắm rồi.

cơ mà lâu rồi không viết nên nó lủng củng thật sự. văn phong của tớ rất thất thường, lúc lên lúc xuống đến tớ còn chả hiểu được ấy :v

tâm hự thế thôi, lại lặn tiếp đây ạ :'>


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật