longfic. completed. chanhun. when i have two fathers

aishh



chap này kể lại toàn bỗ diễn biến cái đêm mà anh Pặc bỏ nhà đi bụi nha quý dị :)))

————————

park chanyeol thất tha thất thểu bước trên đường. anh chỉ nấu bữa tối đủ cho jisung còn mình thì bỏ ra bên ngoài cho đầu óc thoáng đãng.

nhưng cứ đi mãi, gió thổi từ tai này qua tai kia vẫn không thông...

thôi thì đi làm vài ly vậy.

vừa uống vừa nghĩ, chỉ thấy một mớ bòng bong. park chanyeol chẳng thể hiểu nổi mình vào lúc này. từng lời nói của hyunji như hiện lên mồn một càng khiến đầu óc muốn nổ tung.

tại sao một người đàn ông hơn 30 lại chẳng thể giải quyết nổi vấn đề của bản thân?

10:30, park chanyeol lại lếch thếch đi về nhà, dù uống say nhưng vẫn nhận thức được rằng mình vẫn đang để jisung ở nhà một mình.

trước cửa chung cư có một bóng người vừa đi tới.

oh sehun?

sảng rồi, park chanyeol nhớ người ta đến sảng thật rồi.

chanyeol cười tự giễu. cậu ấy biến mất gần một tháng, bây giờ làm sao có thể dễ dàng xuất hiện trước con mắt của một kẻ say?

thế nhưng anh vẫn lảo đảo đi tới. càng lại gần, bóng dáng người kia càng hiện rõ hơn trước tầm mắt.

thật sự là oh sehun này.

'yahh, oh sehun!!'

người phía trước giật nảy mình vì tiếng gọi lớn. sảnh chung cư lúc này vắng hoe, âm thanh dội vào tứ phía vang lên thật lớn.

oh sehun quay ra đằng sau, mặc dù giọng nói kia đã bị men rượu bóp méo nhưng cậu vẫn nhận ra chủ nhân của nó là ai.

sehun định cứ thế mà bước đi tiếp coi như chưa nghe thấy gì. chạy trốn cả tuần vậy mà bây giờ lại bị tóm thật quá mất công đi.

'này sao không nghe tôi gọi vậy hả oh sehun!'

chanyeol cố gắng đuổi kịp người phía trước, nhanh chóng bắt được cổ tay sehun.

sehun chưa kịp hoảng hồn vì cổ tay bị nắm đã phải chân nọ đá chân kia chạy theo anh.

phăm phăm dắt theo sehun ra khỏi khu chung cư. phải ra đến bên ngoài chanyeol mới nhận ra mình đang quê thế nào. chả lẽ lôi con người ta xềnh xệch ra đây xong rồi lại thả tay ra rồi nói 'thôi em đi vào đi'?

đã trót đâm lao thì phải theo lao vậy. park chanyeol quyết định đưa sehun tới một nơi mà anh cho rằng mình có thể giãi bày hết tâm sự.

công viên thành phố.

vì đã là nửa đêm nên xung quanh công viên cũng chẳng có nhiều người qua lại. park chanyeol vẫn một mực cầm tay oh sehun chạy tới đó. đến một góc khuất, chanyeol chẳng cần dông dài mà vào thẳng vấn đề chính.

'tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nên tôi sẽ nói thẳng!'

'...'

'aishh! oh sehun! hình như tôi yêu em mất rồi!'

chưa đến 5s sau thì đã tấn công bờ môi của đối phương. và cũng chưa đầy 3s tiếp thì park chanyeol đã ăn trọn một cái tát từ người anh vừa mới tỏ tình.

—————————

đã viết: 9/7/19.

đã đăng: 10/7/19.

mị muốn lấp hố này quá huhu TvT


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật