«AllKook || Hoàn || Trái Tim Sắc Đá»

Chap 25 - End



- "Baekhyun, tao đi nha." 

- "Ừm, mày đi đường cẩn thận đó nha."

- "Tao biết rồi mà."

Nói vài câu với nhau xong cả hai cũng chào tạm biệt đối phương. JungKook có công việc dưới BuSan nên phải xuống đó giải quyết, khi nào giải quyết xong cậu sẽ về. Baekhyun lo lắng nhìn theo bóng lưng của JungKook, chẳng hiểu sao y lại thấy có chút lo lắng cho cậu, cứ có cảm giác như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra vậy. Trong vô thức y vươn tay định ngăn cậu lại nhưng đã quá trễ, cậu đã lên xe và chạy đi mất. 

- "Baekhyun, mày lo lắng cái gì chứ? JungKook chỉ đi xuống BuSan thôi mà, sao phải lo, hơn nữa nó còn có võ chắc chắn sẽ không sao đâu."

Miệng tuy nói thế nhưng trong lòng y lại đang nóng ran, nổi lên từng đợt lo lắng không ngừng, vì thế y cứ loay hoay mãi ở cửa chính. 

- "Cậu Baekhyun, cậu sao thế ạ?"

Quản gia nhìn thấy y cứ đi qua đi lại mãi chẳng chịu yên liền lên tiếng hỏi. Lúc này trên khuôn mặt y hiện rõ hai chữ lo lắng. Bác quản gia nhận thấy được biểu cảm đó của y cũng chẳng nói gì khẽ mỉm cười. Y nhìn thấy được nụ cười đó của bác quản gia, y chẳng hiểu tại sao bác quản gia lại có thể mỉm cười như thế được trong khi y đang vô cùng lo lắng.

- "Bác quản gia, sao bác lại cười cháu như thế?"

- "Cậu Baekhyun à, tôi nghĩ nếu như cậu đứng đây lo lắng thì cũng chẳng được gì, thay vì như thế sao cậu không đi theo cậu JungKook, hay gọi điện cho cậu ấy thử xem."

Baekhyun nghe xong lời bác quản gia nói thì khẽ ngẫm nghĩ. Cũng đúng, y đứng đây thì cũng chẳng làm được gì, nỗi lo trong lòng y cũng chẳng giảm xuống, chi bằng đi theo cậu sẽ an tâm hơn, nhưng không được, đi theo cậu rồi công việc trên đây sẽ không có người giải quyết, thôi thì đành gọi điện vậy. Nghĩ rồi Baekhyun chụp lấy cái điện thoại đang nằm trên bàn, nhanh chóng vào danh bạ kiếm tên của cậu, nhưng đến khi ngón tay của y sắp chạm vào nút gọi thì đột nhiên ngừng lại. 

- "Không được, bây giờ JungKook đang lái xe, nghe điện thoai lúc này rất nguy hiểm, không được gọi, không được gọi. Nhưng không gọi thì mình càng lo hơn. Phải làm sao đây?"

Baekhyun ôm lấy điện thoại mà lẩm bẩm, mãi đến tận 30 phút sau y vẫn chưa quyết được là sẽ gọi hay không gọi. Hướng ánh mắt đã sớm long lanh đến chỗ của bác quản gia y thực sự không biết phải làm gì ngay lúc này, thực sự, thực sự rất cần sự giúp đỡ của một ai đó. Bác quản gia nhìn thấy y như cũng chỉ mỉm cười chứ chẳng nói năng gì, điều này khiến y sớm sụp đổ, niềm hi vọng cuối cùng cũng đã vụt tắt. Y nhìn chằm chằm chiếc điện thoại một hồi liền nhận ra đây không phải là điện thoại của mình, nhìn về phía bàn lại thấy thêm một chiếc điện thoại khác y chang chiếc y đang cầm trên tay. Điện thoại trên bàn là của y, vậy điện thoại y đang cầm là của ai? Chẳng lẽ là của cậu? Lật đật mở điện thoại lên, màn hình khóa hiện lên hình ảnh bông hoa hồng đen đang rụng rời từng cánh hoa, y khẽ thở dài, đây chắc chắn là điện thoại của cậu, cậu để quên điện thoại như thế rồi sao y có thể liên lạc với cậu đây??

...

JungKook mò mẫn cố gắng kiếm điện thoại trong túi xách tay, nhưng mò hoài cậu vẫn không mò ra được cái điện thoại. Được một lúc lâu cậu từ bỏ, cam tâm chấp nhận sự thật rằng cậu đã để quên điện thoại ở nhà. Cậu để quên điện thoại thế này chắc y sẽ lo lắng lắm đây, nhưng quay về lấy thì không được như thế sẽ bị trễ hẹn, thôi thì đến BuSan mượn đỡ điện thoại ai đó gọi điện cho y cũng được. Nghĩ vậy cậu cũng yên tâm phần nào, cầm chắc tay lái lao về phía trước. 

Đèn đỏ đếm đến 0 chiếc xe màu đen nhanh chóng chạy lên phía trước, nhưng ngặt nỗi phía bên trái lại có một chiếc xe đang lao đến, có vẻ như nó không hề có ý định dừng lại, một mạch lao thẳng vào chiếc xe màu đen, hai chiếc xe hư hỏng kéo dài vệt bánh trên mặt đất, cabin hai xe bốc khói rồi cùng nhau nổ tung, chỉ không biết rằng người bên trong còn sống hay đã chết. Người dân xung quanh ngay lập tức gọi xe cấp cứu đến, họ cố gắng lại gần lôi hai người trong xe ra, một người đã chết, còn một người may mắn vẫn còn thở nhưng máu chảy rất nhiều, trên người cũng chẳng có giấy tờ tùy thân chỉ biết được rằng người đó tên là Jeon JungKook. 

Tiếng còi xe cấp cứu vang vọng trong đêm, nó lao vun vút trên con đường vắng vẻ, chạy nhanh nhất đến bệnh viện gần nhất, nếu chậm trễ e rằng người trên xe sẽ chết. Chiếc xe cấp cứu dừng lại trước cửa bệnh viện cũng là lúc mà các bác sĩ hấp tấp đưa người trên cán đẩy vào phòng cấp cứu.

- "Đã liên lạc được với người nhà chưa?"

- "Dạ thưa, chúng tôi không phát hiện được bất kì giấy tờ tùy thân nào của cậu ấy ạ. Chỉ thấy trên xe có khắc dòng chữ 'Jeon JungKook' thôi ạ, chắc là tên của cậu ấy." 

- "Được rồi, kêu mọi người cố gắng tìm ra cách thức liên lạc với người nhà cậu ấy. Tôi e rằng cậu ấy sẽ không qua khỏi đâu."

- "Vâng, thưa đội trưởng!"

Ánh đèn đỏ phòng cấp cứu bật liên tục trong 5 tiếng đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu tắt đi. Vị cảnh sát trưởng kia một mực ngồi ngay hàng ghế ngoài hành lang chờ đợi ca phẫu thuật kia kết thúc. Anh có chút không muốn bỏ đi, chẳng hiểu sao anh lại thấy nhói ở trong lòng, mặt của nạn nhân anh vẫn chưa được nhìn thấy nhưng cái tên JungKook này anh nghe có chút quen. Jeon JungKook... Han JungKook... là cậu sao? 

- "Daniel, mày sao vậy? Sao nhìn thẫn thờ quá vậy?" 

- "GuanLin.. người ở bên trong phòng cấp cứu kia chính là JungKook đấy. Là JungKook đấy!" 

- "Cái gì cơ?"

GuanLin ngạc nhhieen nhìn Daniel, anh nói cái người đang nằm trong phòng cấp cứu kia là JungKook? Là cậu sao? Nhưng tại sao lại như thế..?

- "Mau gọi Baekhyun đến đi."

- "Được!"

GuanLin quay lưng bỏ ra ngoài gọi điện cho Baekhyun, mong rằng nghe được tin này y sẽ không quá kích động. 

...

- "Alo? GuanLin? Sao nay gọi tao thế?" 

- "Baekhyun, mày nghe tao nói nè."

- "Mày nói đi chẳng phải tao đang nghe sao?"

- "JungKook.. bị tai nạn hiện đang cấp cứu tại bệnh viên X."

Chiếc điện thoại trên tay Baekhyun rơi xuống sàn nhà, màn hình vỡ nát, chẳng còn tín hiệu, y cũng chẳng còn sức lực để đứng dậy, JungKook bị tai nạn, đang được cấp cứu. Nhưng rõ ràng hồi nãy cậu vẫn còn cười nói với y mà, tại sao lại như thế được chứ? 

Baekhyun lao nhanh ra ngoài, lái xe đi đến bệnh viện X. Vừa đến nơi y đã chạy ngay đến phòng cấp cứu, ánh đèn kia vẫn còn sáng, ca phẫu thuật vẫn đang được thực hiện, đã 7 tiếng trôi qua nhưng nhìn mọi chuyện chẳng khả quan cho lắm. Baekhyun chạy đến nắm lấy cổ áo của Daniel kéo mạnh.

- "Chuyện này là sao vậy hả? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra!? Nói mau!!"

- "JungKook chạy xe trên đường thì bị một chiếc xe vượt đèn đỏ tông trúng, vì chiếc xe kia đi với tốc độ cao nên đã xảy ra va chạm mạnh, người kia thì chết, còn JungKook thì bị thương nặng."

Daniel vừa dứt lời Baekhyun cũng buông cổ áo anh ra, y ngồi phịch xuống ghế, nước mắt lặng lẽ rời ra khỏi khóe mắt. Daniel cùng GuanLin cũng chẳng biết nói gì, chỉ im lặng đứng đó nhìn y. 

- "Ông trời đúng là bất công, quá bất công. Tại sao lúc nào cũng là JungKook? Tại sao lúc nào cũng là nó chịu khổ? Sao chẳng thể cho nó được một ngày hạnh phúc vậy? Tại sao..?"

Càng nói nước mắt y càng chảy ra nhiều hơn, ướt đẫm cả khuôn mặt, bỗng có một vòng tay to lớn ôm lấy y, vòng tay này thật ấm áp, nó khiến cho y muốn ngủ một chút, ngủ dậy có thể quên đi mọi chuyện thì tốt biết mấy. Mặc kệ ngời đang ôm mình là ai y thiếp đi lúc nào không hay, người kia thấy thế cũng để yên cho y ngủ, nhẹ nhàng bế y lên mang vào phòng bệnh gần đó. Sau khi lo cho y xong liền đi ra ngoài, lúc này từ ngoài cửa có 6 người con trai chạy vào.

- "Anh ChanYeol.. Jung..JungKook em ấy sao rồi anh?" 

- "Vẫn đang cấp cứu."

Nghe được câu trả lời lòng họ bỗng trùng xuống, nếu không tại họ thì chắc bây giờ cậu cũng chẳng phải nằm trong căn phòng cấp cứu kia.

...

FLASHBACK

- "Hôm nay, có vẻ như hắn ta sẽ chạy trên con đường vắng này để tẩu thoát xuống BuSan. Đây là con đường vắng vẻ nhất nhưng lại là con đường nhanh nhất để đến BuSan. Bằng mọi giá phải bắt được hắn."

YoonGi tập trung chỉ vào bản đồ nói cặn kẽ kế hoạch cho mọi người nghe. Các anh ai cũng chăm chú lắng nghe, nói về chiến thuật thì chẳng ai có thể thắng nổi YoonGi, anh tuy có chút lười nhác nhưng một khi đã tập trung thì trông rất đáng sợ. 

- "Được rồi, tối nay thực hiện theo đúng kế hoạch được chứ? Nhớ kĩ, NamJoon và HoSeok chặn đường bên phía tây, Taehyung và Jimin chặn bên phía đông, tao và Jin sẽ chạy theo sau để hắn không thể quay đầu xe bỏ trốn được, nhất định phải dồn hắn đến con đường này, khi đó chúng ta chắc chắn bắt được hắn. Oh Sae Jin, hôm nay mày không thoát được đâu!"

Tối ấy, kế hoạch của anh rất thành công, họ dồn Sae Jin đến đúng con đường mà họ đã định sẵn. Chỉ là việc ngày hôm ấy cậu lái xe qua con đường đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ, Sae Jin muốn chạy thoát nên đã chạy với tốc độ rất nhanh, vượt luôn cả cây đèn đỏ nhưng khi anh nhìn thấy được chiếc xe quen thuộc phía trước mũi xe liền cố gắng nhấn phanh, nhưng đáng tiếc phanh xe đã bị đứt, cứ thế mà chiếc xe của anh lao thẳng vào xe của cậu. Lúc các anh chạy đến cũng là lúc mà cậu được đưa đi, họ không thể tin được rằng chính họ đã gây ra vụ tai nạn này của JungKook. 

ENDFLASHBACK

...

- "Mọi chuyện sẽ ổn thôi." 

Các anh khẽ lẩm bẩm câu nói đấy. Jimin ngồi gần đấy tức giận hét lớn:

- "MỌI CHUYỆN KHÔNG ỔN GÌ HẾT!!! Mọi người hãy xem đi, xem mình đã làm gì em ấy kìa, bây giờ câu nói đó không còn ý nghĩa gì nữa hết. Mọi chuyện đã kết thúc rồi." 

Jimin ngã quỵ từng giọt nước mắt của anh khẽ rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Các anh còn lại cũng chẳng khá khẩm hơn ai cũng khóc, cũng cảm thấy đau lòng, đúng là ông trời biết trêu người mà, năm lần bảy lượt khiến cho các anh tự tay hại người mình yêu, còn gì đau khổ hơn nữa chứ. 

Thời gian cứ thế mà trôi qua, ánh đèn đỏ kia cũng đã tắt. Các bác sĩ bước ra khuôn mặt họ mang nét buồn bã và mệt mỏi. Mọi người chạy lại cố gắng hỏi tình hình của cậu.

- "Các cậu bình tĩnh đi. Nghe tôi nói đây, cú va chạm rất mạnh vào phần đầu khiến cho não bộ của cậu ấy bị tổn thương rất nặng, hầu hết các dây thần kinh đều không còn hoạt động được, đã vậy bên trong não cậu ấy còn có một khối u tuy chưa đến mức xấu nhưng cú va chạm này khiến cho nó phát triển nhanh hơn, dẫn đến tình trạng nghiêm trọng. Thật tiếc, chúng tôi chẳng thể làm được gì hơn, xin chia buồn cùng với gia đình."

Vị bác sĩ thở dài rồi bước đi. Vậy là cậu đã đi rồi sao? Mãi mãi rời xa thế gian này? Đến cuối cùng họ vẫn chẳng thể ở bên cạnh nhau, hạnh phúc. Tình yêu của họ chỉ tồn tại mỗi hai chữ đau thương, chẳng có lấy được chút hạnh phúc. Bây giờ có trách ông trời thì cũng chẳng được gì, chỉ trách họ sinh ra trong những gia tộc thù ghét nhau, để rồi cuối cùng tất cả đều đau khổ. 

...

Một tuần sau đó, Baekhyun tổ chức đám tang cho cậu, y trong xuống buổi lễ khuôn mặt lạnh tanh, một giọt nước mắt cũng chẳng thể rơi được nữa, y đã khóc rất nhiều rồi, khóc đến nỗi hai mắt sưng lên, y còn xém mất đi đôi mắt này, mất đi quyền được nhìn vạn vật xung quanh mình. ChanYeol ở bên cạnh cố gắng an ủi Baekhyun, anh và y cũng đã giải quyết hết mọi hiểu lầm, họ bên nhau hạnh phúc cũng là ước nguyện của cậu. 

Còn các anh, họ không đến đám tang của cậu. Thật ra thì họ có đến nhưng chẳng bước vào bên trong mà chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào, họ không dám bước vào, họ làm sao còn mặt mũi để nhìn cậu chứ. Những ngày sau đó các anh không nói năng gì, cũng chẳng thèm ăn, tự nhốt mình trong phòng. Cố gắng lắm Baekhyun và ChanYeol mới có thể kéo các anh ra khỏi căn phòng tối tăm ấy. Nhưng họ vốn dĩ sau khi mất đi cậu cũng chẳng còn thiết sống nữa, tất cả đã cùng nhau tự sát trong nhà của mình. Đến khi chết họ vẫn nhớ đến cậu, vẫn giữ lấy tấm ảnh của cậu, có lẽ họ đã được gặp lại cậu rồi chăng?

...

- "Được rồi, mau bước qua đi. Đừng hỏi thêm nữa, nếu có duyên ắt sẽ gặp!" 

Otis nhăn mày cố gắng đẩy những người trước đi qua cánh cửa, mấy người này chết cũng đã được 3 ngày rồi mà chẳng chịu đi qua cánh cửa để đầu thai, thế là hành hắn phải ép buộc thế này đây. Sau khi đuổi được hết đám người kia đi qua cánh cửa Otis ngay lập tức quay về bên chủ nhân của hắn.

- "Ngươi lại muốn hỏi ta cái gì đây hả?" 

- "Thần..."

- "Ta không cấm ngươi hỏi, cứ nói đi, có một người bên cạnh đôi khi lãi nhãi như thế cũng hay."

Otis khẽ im lặng, nghĩ ngợi, hắn là một kẻ lãi nhãi sao? Bộ hắn nói nhiều lắm à?

- "Này, ngươi có muốn hỏi không đấy, ta đổi ý bây giờ." 

- "Tình yêu của họ đẹp đến thế, sao ngài lại không cho họ gặp nhau mà nhất định phải để cho cậu trai kia đi đầu thai sớm vậy ạ?" 

- "Duyên không còn gặp cũng chẳng được gì. Người cũng đã nói rồi đấy thôi Otis, có duyên ắt sẽ gặp lại. Với cả nếu bọn chúng có gặp được nhau dưới này cũng chưa chắc gì đã nhớ ra nhau." 

Otis im lặng không nói gì, hắn đang suy nghĩ về những lời mà chủ nhân hắn nói. Rất có ý nghĩa, hắn tin là vậy. 

- "Ngươi đừng đơ ra đó nữa, mau đi làm việc đi!"

- "Vâng, thưa chủ nhân."

...

- "Ah!" 

Cậu trai dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng hồng, khuôn mặt có phần bầu bĩnh khẽ kêu lên một tiếng vì cú ngã đau vừa nãy. Còn những người đụng cậu thì chẳng thèm quan tâm lại còn lạnh lùng quay lưng bỏ đi. 

- "Nè, mấy anh đụng người ta cho đã rồi bỏ đi vậy đó hả? Người gì đâu mà vô văn hóa quá vậy!"

- "Này nhóc, ăn nói cho cẩn thận nha, do nhóc đi đứng không chịu nhìn đường nên mới đụng vào chũng tôi đó nha!"

- "Cái logic đó ở đâu ra vậy chứ? Rõ ràng là các anh đụng vào người tôi còn ở đó mà nói này nói nọ à? Còn nữa, tôi không phải là nhóc có biết chưa hả?"

Hai bên cứ thế cãi qua cãi lại, người đi đường nhìn họ mỗi lúc một nhiều hơn. Nhận biết được điều này họ lườm nhau một cái rồi quay lưng bỏ đi. Một cuộc gặp mặt khá ấn tượng cho một chuyện tình sắp bắt đầu, có vẻ nó sẽ rất thú vị đây. 

...

- "Lời nói và hạnh động trái ngược nhau hoàn toàn. Thần không tin được là đến tận bây giờ ngài vẫn giữ được ngôi vị của mình đấy." 

- "Ta đã nói rồi, Otis. Luật do ta tạo ra, ta có quyền phá bỏ nó. Dù sao thì đám nhóc đó cũng đáng yêu đấy chứ."

Otis bất ngờ đứng chôn chân tại chỗ, chủ nhân của hắn cười rồi, đây là lần đầu tiên chủ nhân của hắn nở nụ cười. Có lẽ hắn nên cảm ơn đám nhóc đó, 7 đứa nó chắc chắn sẽ hạnh phúc.

_End_

Yah, cuối cùng thì bộ này cũng đã hoàn rồi mọi người ạ. Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này. Au thực sự rất vui khi thấy nó được đón nhận đến vậy, dù cho au vẫn còn nhiều sai sót nhưng cuối cùng cũng đã hoàn rồi mọi người ạ. Tiếp đến thì mọi người muốn au đăng truyện nào đây? 

- Từ giờ kẻ phản diện này sẽ là nhân vật chính! || AllKook - Thể loại: Trả thù

- Có nên tha thứ? || AllKook - Thể loại: Tình yêu đơn sơ, kì lạ

- Cậu nhóc đáng yêu, chúng tôi yêu em! || AllKook (phần 2 của ||Xin em hãy tha thứ||) 

- Chúng tôi không muốn em quên chúng tôi || AllKook - Thể loại: Tình yêu buồn

- Bi thương || AllKook - Thể loại: Ngược thụ, ngược luôn cả công

- Xuyên không biến thành ác quỷ || AllKook - Thể loại: Xuyên không, Ác quỷ, Dị giới

- Criminal || AllKook - Thể loại: Chút kinh dị, sát nhân

- Fleem from bondage || AllKook - Thể loại: loading...

- Sai lầm lớn nhất của tôi là không giữ được em || AllKook - Thể loại: loading...

🎉 Bộ này chính thức hoàn 🎉

☀ Time: 1 giờ 32 phút (Sáng) ☀

✔ Day: Ngày 17 tháng 4 năm 2020 ✔

🍀 Write by JeongMae 🍀

❗ Trân trọng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người ạ ❗


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật