[Trans][Hậu Đậu / Lạc Hậu] Tổng hợp oneshot

Không có ngẫu nhiên, chỉ có tất nhiên



Tác giả: koちゃん

-----

Si Mị Võng Lượng, Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường, Nguỵ Anh Lạc từng tưởng tượng rằng sau khi chết sẽ nhìn thấy những kẻ này.

Nhìn bàn tay đầy máu tanh này, khi còn sống hại chết nhiều người như vậy, chết rồi chắc chắn sẽ không được tới miền Cực Lạc đúng không?

Đã sẵn sàng để xuống Vô Gian Địa Ngục, còn tưởng sẽ gặp Đầu Trâu Mặt Ngựa hung thần ác sát như trong sách, không ngờ người tới đón cô lại là một nữ nhân xinh đẹp.

"Nguỵ Anh Lạc?"

"Đúng."

"Đi theo ta."

Cuối cùng nhìn những đứa trẻ quỳ trước giường và hoàng đế đang cầm tay mình, tai hoạ còn lại nghì năm, hoàng thượng, xin lỗi, Anh Lạc chỉ có thể đi cùng người tới đây thôi.

"Đây là đâu?"

"Ngươi nhìn thấy nơi nào?"

Bức tượng chim hạc bằng đồng, trong bồn là những bông hoa nhài đang nở. Đây rõ ràng là Trường Xuân Cung.

"Nhớ tới điều gì sẽ nhìn thấy điều đó, Nguỵ Anh Lạc ngươi thấy gì thì đó là nơi ngươi muốn trở về nhất."

Trở về mà không gặp, hận không thể chết, hôm ấy cô đã về muộn, nhớ gì sẽ thấy đó.

Chưa chắc! Chưa chắc!

Hoàng hậu nương nương!


Chạy vào trong nội điện, trong chiếc thùng lạnh trước sạp nằm vẫn còn trái cây và nước dưa hấu, nhưng lại không thấy bóng hình của người thích nước dưa hấu đâu.


Đúng vậy, hoàng hậu nương nương đã đi lâu như vậy rồi.

"Không thấy người sao."

Nữ nhân kia bước vào, có phần thích thú nhìn Nguỵ Anh Lạc đang thẫn thờ đứng trước thùng lạnh.

"Chắc người rất hận ta, bao năm như vậy mà không một lần gặp ta trong mơ."


"Đều là do ta tự làm tự chịu, ngay cả nguyện vọng cuối cùng của người ta cũng làm trái."

Nếu không phải cô cứ cố chấp muốn trả thù cho tỷ tỷ, hoàng hậu nương nương sẽ không đuổi cô đi Tân Giả Khố chỉ để bảo vệ tính mạng cho cô, nếu không đi Tân Giả Khố thì hôm tiểu yến của Thái Hậu cô sẽ được hầu hạ bên cạnh, cô sẽ có thể giữ được hoàng hậu nương nương khi ngã xuống hoặc cô ngã thay người.


Nếu cô sớm nhận ra được bộ mặt thật của độc phụ Nhĩ Tình và cho Phó Hằng biết, thì có phải hoàng hậu nương nương sẽ không bao giờ biết em dâu và trượng phu của mình lại có tư tình, phải chịu nỗi đau bị phản bội.


Nếu cô phát hiện được quỷ kế của Tô Tịnh Hảo sớm hơn, trở về cung sớm một ngày thì có phải hoàng hậu nương nương sẽ không mất con không.

Miệng thì nói mãi mãi không làm phi tần của hoàng thượng, nhưng cô lại không chỉ làm phi tử của hoàng thượng mà còn sinh cho hắn nhiều con như vậy.


Chắc chắn là hoàng hậu nương nương ghét cô lắm, không muốn gặp cô nữa.

"Nếu cho ngươi cơ hội thực hiện một nguyện vọng thì sao?"

Không biết từ bao giờ trong tay nữ nhân kia xuất hiện một chiếc khăn, lau nước mắt trên gò má cho Nguỵ Anh Lạc.

"Dù là nguyện vọng gì cũng sẽ thành hiện thực?"

"Đúng, bất cứ điều gì, chỉ cần ngươi trả giá tương ứng."

Thế gian làm gì có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

Thu nước mắt lại, Nguỵ Anh Lạc nhìn nữ nhân trước mắt.

Nguyện vọng? Nguyện vọng? Hồi nhỏ cô mong tỷ tỷ sớm ra khỏi cung, tỷ tỷ chết rồi cô muốn tìm chân tướng trả lại sự trong sạch cho tỷ tỷ, tra rõ được chân tướng rồi cô muốn ở bên hoàng hậu nương nương, cô muốn nhìn thấy Thất A Ca trưởng thành, thấy Thất A Ca thành thân có con, đến khi hoàng hậu nương nương qua đời cô muốn đi canh giữ linh cữu cho hoàng hậu nương nương cho tới khi cô thịt nát xương tan.


Nguyện vọng trước kia đã trở thành mong ước xa xỉ, thành nuối tiếc cả đời cô.

Giờ nữ nhân kia nói cô có thể thực hiện một nguyện vọng, chỉ cần có sự trả giá tương ứng.


Nguỵ Anh Lạc cắn môi, chỉ có thể thực hiện một nguyện vọng.


"Nguyện vọng của ta là."

Ánh mắt ấy giống như năm xưa, Nguỵ Anh Lạc phá quan tài kiểm tra thi thể, quyết ý vào công tìm kiếm chân tướng.

"Kiếp sau hoàng hậu nương nương chỉ là Phú Sát Dung Âm."

Ánh mắt nữ nhân kia loé lên một tia sáng.


"Ồ?"

Nữ nhân ấy nhìn vào mắt Nguỵ Anh Lạc.

"Ngươi không muốn gặp lại Phú Sát Dung Âm sao? Ta có thể cho ngươi gặp lại Phú Sát Dung Âm."

Cô đã không còn mặt mũi nào gặp lại hoàng hậu nương nương nữa rồi. Bao năm nay hoàng hậu nương nương không hề vào giấc mơ của cô, có nghĩa là người cũng ghét cô, không muốn gặp cô mà. Cô hà tất phải khiến nương nương không vui. Cơ hội cuối cùng này có thể dùng để hoàn thành nguyện vọng cả đời cũng không còn gì để nuối tiếc nữa.

"Cho dù cái giá phải trả là vinh hoa phú quý kiếp sau của ngươi?"


Khoé miệng nhướn lên một nụ cười nhạt.

"Thành chim trong lồng, mất đi tự do thì những vinh hoa phú quý kia có ích gì."

Nguỵ Anh Lạc quay người nhìn ra ngoài.


"Ta mong nàng ấy hạnh phúc."

Hoa nhài trong sân lắc lư theo gió.

Nô tỳ là viên đá cứng đầu, khiến nương nương phiền lòng rồi.

Hạnh phúc của nàng hơn tất cả mọi thứ.

"Nguyện vọng của ngươi, để ta thực hiện."

Nữ nhân kia vung tay áo, chỗ Nguỵ Anh Lạc đứng lúc nãy, một bông hoa dành dành chầm chậm rơi xuống.


Nữ nhân kia lấy ra từ trong người một chiếc hộp gấm, nhất bông hoa dành dành cất vào trong hộp.

"Thật thú vị, Phú Sát Dung Âm ngươi không nhìn nhầm người."

Hơn mười năm trước, Phú Sát Dung Âm một thân bạch y đứng trong sân nhìn bầu trời sao.

"Ta chỉ có một nguyện vọng, mong cho Anh Lạc được hạnh phúc."

Bên cạnh hoa dành dành là một bông hoa nhài nở rộ.



—————

Nhiều năm sau, trong buổi khai máy một bộ phim truyền hình nào đó.

"Chào em, chị là Tần Lam diễn Phú Sát hoàng hậu."


"Chào chị, Tần lão sư, em là Ngô Cẩn Ngôn diễn Nguỵ Anh Lạc."


Nhân quả luân hồi, không có ngẫu nhiên, chỉ có tất nhiên.

"Chị gọi em là khỉ con được không?"

"Được ạ, Sơn Phong tỷ tỷ!"

Chúng ta yêu nhau là điều số mệnh đã định.





< end >


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật