« taemin » Hey! Sweetie

twelve




hellu mình ngoi lên rồi đâyyy

___________________


" Xin lỗi cậu Taehyung, tất cả là do mình... "

" Không, không cần xin lỗi. Mình không trách cậu, chỉ xin cậu một chuyện. "

" Cậu mang đồ đạc đi khỏi căn nhà này được không? "

Kim Taehyung vừa mới khóc xong. Hắn chậm rãi ngồi xuống nói chuyện cùng Jungkook.

Mắt hắn đỏ ngầu còn vẻ mặt lại lạnh như băng, cả người sực mùi chết chóc.

Taehyung thừa nhận, lúc trông thấy Park Jimin nằm bất tỉnh trên giường, hắn gần như điên dại mà khóc lên, gọi không tỉnh, kêu không thưa, Jimin chưa bao giờ làm thế với hắn cả. Đối với Taehyung, Jimin là một cái gì đó ấm áp hơn cả mặt trời, mong manh tự làn gió và ngọt ngào gấp bội mấy loại đường ngoài siêu thị. Hắn vẫn nhớ như in, nụ cười tươi rói cùng cách nói chuyện của cậu giống như một cái phao đã cứu vớt hắn vào ngày hắn tuyệt vọng nhất. Vì thế, Park Jimin đối với hắn chính là tuyệt đối nâng niu, nhưng không ngờ, bông hoa trong lồng kính mà hắn ngày ngày chăm bẵm, lại bị người ta đem ra vùi dập đến độ này khiến trái tim Kim Taehyung đau nhói như thể vừa bị ai đó đem ra dẫm nát.

Jeon Jungkook nhìn thấu mọi trạng thái cảm xúc của Kim Taehyung. Anh cứ nghĩ, mình sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ kinh khủng nhất của hắn. Thế nhưng không, không, hắn chỉ bình tĩnh nói đuổi anh đi. Đuổi anh đi sao? Chán ghét đến độ ấy cơ à? Cũng phải, Kim Taehyung yêu thích Park Jimin như thế kia cơ mà. Jeon Jungkook rũ mắt, nhìn chằm chằm sàn nhà lạnh lẽo, một câu cũng không nói cứ như thế ngồi lặng im như tượng.

Taehyung rời mắt khỏi Jungkook, nhìn vô định vào không trung. Hắn không rõ nên xử trí sao nữa. Hắn biết Jungkook có tình cảm với mình nên cách hắn đối xử với anh so với bọn Yoongi cũng nhẹ nhàng hơn nhưng hôm nay việc Jungkook làm đã gián tiếp gây ra những vết thương cho Jimin làm Taehyung không thể đối xử nhẹ nhàng thêm với anh được. Nếu lúc đó Jungkook quát cho Jimin một câu thì liệu rằng cậu có nằm đó với đầy thương tích không? Đi ăn thì đi ăn, sao còn lôi theo Jimin làm gì? Lại còn là đi với tên Jang Jin Yeom, Jeon Jungkook quên y ghét mọi thứ thuộc về Kim Taehyung sao?

Hiện tại Taehyung chỉ có thể nói đuổi Jungkook đi mà thôi, hắn sợ nếu anh còn ở đây hắn không nhịn được mà xả cục tức này lên người anh mất. Nhưng có lẽ, đối với cách xử trí nhẹ nhàng này của hắn, Jungkook đã hiểu sai, anh luôn nhấn mình trong cái suy nghĩ Kim Taehyung đã chán ghét anh cực độ nên tâm trạng anh càng tuột dốc thê thảm. Jungkook ủ rũ nghĩ, càng nghĩ, mắt lại càng rớm lệ, anh mím chặt môi để mình không khóc thành tiếng, cầu mong rằng tên họ Kim kia sẽ chẳng phát hiện anh đang rơi nước mắt vì hắn. Nhưng Kim Taehyung biết cả, hắn chậm rãi với người qua, nâng mặt Jungkook lên rồi lau sạch nước mắt trên má anh, giọng trầm thấp nói.

" Đừng khóc, mình không có ý chán ghét cậu nên mới đuổi cậu đi. Chỉ là mình rất bực, rõ ràng cậu có thể khiến Jiminie tránh xa khỏi chỗ đó mà, nhưng sao cậu không làm vậy? Dẫu gì người đã gây nên thương tích cho Jimin là Jang Jin Yeom chứ không phải cậu, mình không trách nhưng mình nghĩ cậu không thể ở lại đây thêm nữa. Jungkook, mình biết từ năm ấy, cậu vẫn còn tình cảm với mình, để cậu ở lại đây, đối xử tốt với cậu coi như mình bù đắp lại việc chẳng thể đáp lại tình cảm của cậu, nhưng việc cậu không chăm sóc tốt cho Jimin giúp mình coi như đã phụ lại những gì mà mình làm cho cậu. Mình rất yêu Park Jimin nên bất kể ai khiến Jiminie tổn thương đều là kẻ thù của mình, mình không muốn đối xử nặng nề với cậu dù cậu chỉ vô tình tiếp tay cho tên họ Jang gây nên việc này nhưng dẫu sao, chuyện cũng đã rồi, mình không thể coi như cậu là người vô tội được. Vì thế, để cậu rời khỏi ngôi nhà này coi như là sự trừng phạt của mình dành cho cậu, cậu hiểu chứ? "

Lời Kim Taehyung nói chậm rãi, nhẹ nhàng, từng chữ, từng chữ đều lọt hết vào tai Jungkook. Hóa ra là vậy, hóa ra Taehyung không phải chán ghét Jungkook nên mới đuổi anh đi. Jungkook khẽ nở nụ cười rồi gật đầu. Phải, nếu như lúc đó anh đuổi Jimin về đương nhiên tên khốn đó sao có cơ hội ra tay, vì thế trong chuyện này cũng là một phần lỗi của Jungkook. 

Jeon Jungkook hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Kim Taehyung, anh lau sạch nước mắt sau đó đứng dậy, gật đầu với Taehyung mà nói.

" Được rồi, đối với sự trừng phạt của cậu tớ xin lãnh chịu. Bao giờ Park Jimin tỉnh,...cho tớ gửi lời xin lỗi tới nhóc ấy. Dù gì cậu không phải đuổi tớ cũng đi đây, gây ra tai họa thì đâu còn mặt mũi mà ở lại? "

Jungkook cười mà như không, hành lý anh đã thu dọn sẵn rồi, mà cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại mà nhìn Jimin nữa, đưa nhóc ấy đi chơi mà một tí trách nhiệm cũng chẳng có, còn khiến nhóc ấy thương tích đầy mình, chắc Jungkook phải đắp mấy lớp mặt nạ mới dám nói nói cười cười trước mặt Park Jimin khi cậu tỉnh dậy. Taehyung gật đầu tỏ ý chào tạm biệt, xe taxi cũng vừa đến nơi, Jungkook kéo hành lý ra ngoài, đi được một đoạn, như nhớ ra điều gì đó anh quay ngoắt lại, nói to với Kim Taehyung.

" Này! Hai người phải thật hạnh phúc đấy nhé! Tớ chờ thiệp cưới từ hai người đó. Tạm biệt! "

Tuy buồn thì buồn nhưng đã yêu thật lòng rồi, thì chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là cũng đủ hạnh phúc lây.

Jeon Jungkook cũng như thế, gửi lại mảnh tình đơn phương thời ấy ở Seoul, ở Kim Taehyung. Đoạn tình này, anh tự nguyện cắt đứt, dù trái tim vẫn run lên mỗi khi nhớ về hắn nhưng sẽ chỉ còn Jungkook biết, chỉ còn Jungkook mà thôi....


--------------


" Alo? Đã làm như tôi bảo chưa? "

" Đã điều tra xong thưa Kim tổng, đúng như ngài nói, tên đó có liên quan tới một đường dây buôn bán ma túy, chính hắn cũng là một con nghiện. "

" Còn bằng chứng? "

" Đã thu thập đủ. "

" Được rồi cứ tiếp tục đi. Gọi điện cho thư ký Choi, thông báo tất cả nhân viên của công ty từ hôm nay phải ở lại làm tăng ca. Chúng ta sẽ tăng năng suất làm việc để đánh bại cả Jang gia. "

" Như thế liệu có được không thưa Kim tổng, ý tôi là Jang gia không phải là một công ty nhỏ bé gì, có ảnh hưởng lớn nên việc lật đổ họ quả là điều không tưởng.... "

" Không sao, cứ làm như những gì tôi bảo. Từ trước đến nay chúng ta và Jang gia vẫn luôn tranh dành  nhau từng dự án một chứ đâu có ưa gì. Thế nên lần này, loại bỏ Jang gia là cần thiết, một lần và mãi mãi, chỉ có như vậy mới khẳng định được vị thế của chúng ta, chỉ có như thế tôi mới bảo vệ được những thứ là của mình. "

" Đã rõ thưa Kim tổng. "

Kim Taehyung buông điện thoại ra, tựa đầu vào ghế mà suy nghĩ.

Jang gia không chỉ hoạt động bên ngành ẩm thực mà còn lấn sân sang bất động sản. Một số dự án được số vốn đầu tư không nhỏ đã khiến Jang gia có tiếng tăm trong lĩnh vực này và Kim Thị cũng vậy. Taehyung đam mê chứng khoán, hay tiếp nối bố mà theo bất động sản. Kim Thị tuy mới mà phất lên như diều gặp gió, khiến Jang gia và Kim Taehyung chính thức trở thành đối thủ của nhau trên thương trường. Vốn dĩ, Taehyung không nghĩ tới chuyện xóa sổ Jang gia đâu, nhưng biết sao được tên Jang Jin Yeom ngu ngốc đó cứ thích đâm đầu vào chỗ chết thì Taehyung đây cũng sẽ cho hắn toại nguyện.

Đã động vào đồ của Kim Taehyung này mà mơ được sống thoải mái ư?

Ha ha ha.... tao sẽ bắt mày lãnh đủ.


--------------------


extra~~ nho nhỏ

Jungkook ghét mấy ngày mưa, mưa cứ tầm tã làm anh thấy buồn buồn sao ấy.

Nhưng dạo gần đây Jungkook không ghét mưa nữa. Vì, anh mới tìm được một thú vui mà chỉ riêng những ngày mưa mới có. 

" Anh hậu đậu quá! Lần nào tôi thấy anh cũng làm hỏng ô đấy. "

" Ha ha, thực ra thì tôi cố tình đó chớ! "

" Hửm? "

" Hỏng ô mới được đi cùng với em, mới được gần em chứ, nếu ô không hỏng chắc em sẽ chẳng bao giờ ở gần tôi như thế này. "

" Anh......"

" Tôi thích em, JK~ "

-----------------------------------------------


ngọt chưaaaaa 

huhu chuyên môn up muộn thoi :< sorry mọi ngừiiiii QAQ



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật