Thất Kiếm Anh Hùng-Sự trở lại của huyền thoại

36. Nháo



"Địa phận của ngươi ư!"

Hộ pháp nhấn mạnh từng lời một. Hắc Tiểu Tử hơi giật mình khi nhận ra hắn mà lại vừa lớn giọng với người này. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ lần này thì dù có là ai đi chăng nữa hắn cũng sẽ không để bất luận người nào gây ra bất lợi gì cho Hồng Miêu.

"Xin hộ pháp thứ lỗi. Nhưng vừa rồi ngài cũng có phần quá đáng, Hắc Tiểu Tử mong là ngài sẽ không vì chuyện này mà sinh khí."

Vừa dứt lời, Hắc Tiểu Tử liền cho người vào thu dọn những mảnh vỡ đang nằm ngổn ngang dưới sàn, cùng lúc phân phó người đi lấy thêm một kiện y phục khác. Hắn xoay người muốn kiểm tra xem thuốc có làm ảnh hưởng đến vết thương ở ngực của Hồng Miêu thiếu hiệp hay không. Chưa cầu hắn nhọc tâm, chàng đã đưa tay ngăn cản.

"Ta không sao."

Có thể Hắc Tiểu Tử không quá để tâm đến sự xuất hiện của hộ pháp. Nhưng Hồng Miêu thì có, nhìn sắc mặt của hắn không mấy hòa hoãn, chàng lên tiếng hỏi thăm.

"Đã cất công đến nơi này thì hẳn là phải có chuyện gì cấp bách. Nếu không ngại, hộ pháp cũng có thể hỏi ta."

Hồng Miêu nói ra lời này vốn dĩ không cần người kia phải đáp lại. Nhưng tình huống lại đang khó xử, ít nhiều sẽ có ảnh hưởng không tốt đến Hắc Tiểu Tử lớn mật kia. Lúc cần lên tiếng thì vẫn nên lên tiếng một chút, có người xoa dịu bớt bầu không khí ngột ngạt trước mắt vẫn không mất mát gì.

Vốn không muốn cùng Hắc Tiểu Tử nhiều lời, nhận ra ý tứ trong lời nói của Hồng Miêu. Điềm tĩnh như vậy... cũng không giống với người đang giấu diếm điều gì. Trong lòng có phần chột dạ, bản thân hắn vô duyên vô cớ trút giận lên người này, mà cái người này từ đầu đến cuối lại chưa hề có nửa điểm tức giận. Nhìn đến vệt đỏ trên tay chàng, hắn nghĩ đến vừa rồi dường như thuốc còn bắn lên vị trí gần vết thương... Cảm giác tội lỗi tự dưng kéo tới, lại ngửi thấy mùi dược quen thuộc.

"Loại dược kia từ đâu mà có. Ta nhớ là thứ này không được phân phó cho Âm Thổ."

Ý tứ đều nằm trong lời nói, Hắc Tiểu Tử mới đầu còn muốn đuổi khéo hộ pháp. Nhưng Hồng Miêu đã nói đến như vậy, xem ra hắn cũng không nên chọc người này sinh khí thêm nữa.

"Giáo chủ đã ghé một lúc, ngài ấy chỉ để lại dược rồi đi ngay."

"Vậy sao?"

Trái ngược với biểu cảm ngạc nhiên của Hắc Tiểu Tử trước đó, hộ pháp hoàn toàn không xem hành động của giáo chủ có gì đáng kinh ngạc. Hắn nhìn các mảnh vỡ đang được thu dọn.

"Thuốc hỏng rồi, loại dược này không nhiều. Ta sẽ cho người đến Hoa điện hỏi thăm một chút."

Nghe được lời này của hộ pháp, Hắc Tiểu Tử liền phất tay cao hứng lấy từ trong ngực áo ra một chiếc hộp nhỏ.

"Ngài không cần làm thế, vẫn còn ít dược ta xin được từ phía chủ quản. Cũng may."

"Ngươi đến đó từ lúc nào?"

"Vừa lúc nãy thôi. Thư Kỳ nói thứ dược này rất tốt nên bảo ta đến đó một chuyến. Vậy mà lại có lúc dùng đến, không uổng công..."

"Ngươi nói, Thư Kỳ vừa ở đây sao!"

Không nghĩ đến trong chuyện này có bao nhiêu bất thường. Nhưng trông thấy vẻ mặt của hộ pháp đã hoàn toàn thay đổi khi nghe nhắc đến Thư Kỳ. Cả chàng và Hắc Tiểu Tử đều nhận ra điểm khác lạ, dù thế nào thì cả hai đều là những người thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra ngoài kia.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hai người càng làm cho hộ pháp tức giận. Lớn giọng hạ lệnh, hắn ngay tức khắc điều thêm nhiều thuộc hạ đến nơi này, muốn thay đổi toàn bộ đám người đang canh gác tại đây.

Tình huống quá bất ngờ, Hắc Tiểu Tử lần đầu tiên nổi giận, không còn muốn dây dưa nhiều lời ngay lập tức rút kiếm chĩa về phía hộ pháp.

"Hộ pháp, ngài đừng khiến ta phải động thủ. Hắc Tiểu Tử từ xưa đến nay luôn làm việc theo lệnh, có điều gì cần chỉ giáo thì ta nhất định sẽ vui vẻ tiếp nhận. Bằng không... ta sẽ không khách khí nữa."

Trước sự dứt khoát kiên định của Hắc Tiểu Tử, chỉ thấy hắn nhếch mép cười nửa miệng, mày trái hơi nhướng, kiếm dắt bên hông không thèm chạm đến, chậm rãi lùi một bước tựa vào cửa. Khinh thường nói...

"Theo ta lâu như vậy, ngươi thật sự nghĩ sẽ quay lại cắn ta sao."

Này không phải là câu hỏi, hộ pháp nói với giọng điệu rất nhởn nhơ. Ban đầu còn thấy hắn nhượng bộ nhưng hiện tại đã không còn cảm nhận được nữa.

Hắc Tiểu Tử cũng nhận ra, phong thái này rất giống với lúc ở tửu lâu, chỉ khi có dính dáng tới người kia thì hộ pháp mới thật sự cái gì cũng không cần.

Nếu đã vậy...

Đem kiếm thu lại, Hắc Tiểu Tử thở dài oán trách.

"Hộ pháp, ngài biết ta hoàn toàn không có ý đó. Giữa ta và ngài dù gì cũng không phải xa lạ, ta đã làm gì sai ngài cứ mạnh dạn khiển trách. Từ nãy đến giờ ta cái gì cũng chưa làm, ngài xông vào đây gây khó dễ Hồng Miêu thiếu hiệp. Ta thật sự muốn biết đến cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra."

Hắc Tiểu Tử rất kiên nhẫn muốn làm dịu lại bầu không khí lúc này. Đối diện là hộ pháp ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo không thể nhìn nổi tâm tình. Chỉ thấy hắn vừa định nói gì đó đã có một bàn tay đặt lên vai hắn ghì nhẹ.

"Hộ pháp, giáo chủ có lệnh cho người quay lại đại điện xử lý công vụ. Việc ở đây vẫn để cho Hắc Tiểu Tử tiếp quản."

Hắn nhìn đến người kia, trong mắt như có khẩn cầu. Tâm trạng phức tạp vừa tức giận vừa đau lòng, cuối cùng vẫn là nhượng bộ một bước. Nhưng trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở...

"Hồng Miêu thiếu hiệp, hôm nay ta sẽ không tính toán với ngươi. Nhưng nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ta cũng không tưởng tượng nổi ta sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Chàng biết, lời này của hắn nói ra không phải dành cho mình. Một lời này giống như đang răng đe Hắc Tiểu Tử và người bên cạnh hắn. Ngày hôm nay cũng thật mở mang tầm mắt.

Dứt lời, hộ pháp liền muốn rời đi lại không nghĩ đến người kia không có ý định theo mình. Hắn nhìn nàng ta, ánh mắt nàng vẫn luôn đặt trên người Hồng Miêu thiếu hiệp kia.

"Thư Kỳ, nàng nghe không hiểu lời ta hay sao? Mau đi thôi."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật