Ta Chỉ Đơn Giản Là Hứa Hộ Ngươi Một Đời

Chương 4



Càng suy nghĩ, hắn càng liều mạng tu luyện. Nhưng cho dù hắn ngồi tên lửa đuổi theo cũng không bắt kịp Minh Dạ. Hiện tại tốc độ tu luyện của Minh Diễm đã được xem là thiên tài hiếm có rồi, chỉ cần hắn phất tay một cái sẽ có vô số môn phái tranh đoạt hắn tới đổ máu.

Nhưng trước mặt hắn lại là hai con yêu nghiệt có thể chất đặc thù a. Đừng nói Đồng Vu chỉ là linh thể thể chất cho dù chỉ ăn ngủ tu vi của hắn vẫn tè tè tăng lên. Còn Minh Dạ lại có chiến thể trời sinh cùng kim ô huyết mạch. Với thể chất cùng huyết mạch bá đạo như thế tu vi hắn không thèm làm gì cũng như tên lửa bay thẳng bay thẳng.

Hoàn toàn không lo tâm ma cản trở vì nó có cản được đâu đến gần cũng chả đến được. Vì thế dù cho Minh Diễm liều mạng tu luyện vẫn không đuổi kịp Minh Dạ cùng Đồng Vu hai kẻ ăn không ngồi rồi này.

Buổi sáng, Minh Diễm sẽ luyện kiếm cùng Minh Dạ, xong hắn sẽ tự tu luyện đề thăng tu vi. Buổi chiều sẽ học pháp thuật với Đồng Vu. Buổi tối trở về ngủ cùng Minh Dạ.

Minh Diễm từ chỗ Đồng Vu biết được rất nhiều thứ. Hắn hiện tại ở một vị diện cao cấp hơn cả vị diện của hắn. Nơi đây kim đan nhiều như cẩu, thiên tài lụm là có. Nguyên anh hoàn toàn không đáng giá.

Nếu nơi này không có Minh Dạ trấn áp thì sớm đã bị người khác ăn không còn xương rồi. Minh Diễm càng thêm quyết định tăng cường tu vi của mình. Vốn hắn muốn dùng huyết của yêu thú tăng tu vi của mình. Nhưng vì hắn còn quá nhỏ mà cả hai người kia hoàn toàn không cho phép hắn ra ngoài.

Thậm chí Đồng Vũ còn sợ hắn lén trốn ra mà bày cả trận pháp trói buộc lại. Chỉ cần hắn bước vào trận pháp liền bị trói ở đó chờ một trong hai người lại mới có thể đi ra. Hắn chỉ có thể dở khóc dở cười mà nhìn Đồng Vũ bày trận.

Minh Diễm tốn thêm 3 tháng nữa mới thành công trúc cơ. Lúc Minh Diễm hấp thụ linh khí để trúc cơ thì Minh Dạ cùng Đồng Vu ở ngoài lo muốn nổ cả phổi. Minh Dạ đứng ngồi không yên mà nhìn cửa phòng còn Đồng Vu cứ đi tới đi lui đầu cũng đầy hãn.

Đồng Vu biết rất rõ, Minh Diễm cũng không phải con của cửu cửu Minh Dạ. Nhưng có lẽ vì ở chung thời gian khá lâu mà sinh ra tình cảm. Cả hai người đều đã xem Minh Diễm thành thân nhân của mình. Đều đem hắn đặt trên đầu quả tim nên bây giờ mới lo sốt vó lên như thế. Ngay khi bọn họ kết anh cũng không lo được lo mất như bây giờ.

Khi Minh Diễm vừa bước ra liền nhìn thấy cảnh Minh Dạ ướt đẫm người ngồi tựa trên ghế. Đồng Vũ thoi thóp nằm trên sàn như vừa có người tấn công vào cướp của hai người họ vậy. Hắn hoảng sợ chạy đến kiểm tra hai người, sau đó liền dở khóc dở cười khi biết được hai hài tử chỉ vì lo lắng cho hắn mới như vậy. Hắn trong lòng ấm áp ánh mắt nhu hòa nhìn hai người thoi thóp ở đó.

Hắn chỉ trúc cơ mà thôi chứ đâu có thập tử nhất sinh đâu. Hai hài tử này tu vi quá cao, cư xử quá thành thục khiến hắn quên mất bọn họ chỉ là hài tử cũng mới mười tuổi mà thôi. Hắn bước đến chỗ Minh Dạ dùng ống tay áo lao mồ hôi cho y.

Y mỉm cười kéo hắn vào lòng ôm ấp. Đồng Vu nằm dưới sàn trợn mắt nhìn hai tên kia bắt đầu tú ân ái phát cẩu lương. Hoàn toàn như không có sự hiện diện của hắn. Hắn ôm con tim đau tê tái của mình chạy lon ton tìm Tĩnh Liên nhà mình cầu an ủi.

Hôm nay, Minh Diễm đến chỗ của Đồng Vu để học tập pháp thuật cùng một ít vũ kĩ. Liền thấy một nữ hài tử cũng khoảng mười tuổi đang ngồi đung đưa trên xích đu. Nữ hài tử lung linh như minh nguyệt trên bầu trời. Hắn tâm lý đề phòng người xa lạ cũng không tới gần.

Hắn chỉ tin tưởng Minh Dạ cùng tên ngốc Đồng Vu mà thôi. Còn người này vẫn không quan hệ tốt hơn. Hắn quay lưng đi hoàn toàn không thèm chú ý đến nữ hài đã phát hiện hắn.

Đồng Vu vội vã chạy đến, ôm một đống thẻ ngọc giao cho Minh Diễm tự mình nghiên cứu. Còn hắn thì chạy đến chỗ Tĩnh Liên cùng nàng nắm tay tung tăng chạy mất. Một bộ dạng không tim không phổi không quan tâm gì hết.

Minh Diễm sững sờ một hồi lâu rồi ôm đống thẻ ngọc trở về phòng liền chui tọt vào lòng của Minh Dạ. Minh Dạ thấy hắn vừa đi lúc nãy bây giờ liền trở về đã hiểu được 7-8 phần của vấn đề rồi. Y chủ động giải thích cho bé con đang cọ~a cọ trong lòng mình.

"Đệ vừa gặp một nữ hài có phải không? Nàng là Tĩnh Liên là người trong lòng Đồng Vu đó. Bề ngoài và bên trong hoàn toàn bất đồng nhau!"

"Bất đồng? Bất đồng như thế nào vậy ca ca!" Ánh mắt Minh Diễm lóe lóe nhìn Minh Dạ, hai tay nhỏ nắm lấy áo y kéo thân thể mình gần thêm thân cận da thịt của y.

Y mỉm cười nhu hòa nhìn hắn:" Bề ngoài nàng có tính chất lừa đảo rất cao! Nàng rất bạo lực đó! Nữ nhân đều là quái vật a~~! "

"Đệ lấy ngọc giản từ chỗ Đồng Vu về rồi thì ở đây học đi! Ta muốn ra ngoài một chuyến! Tối ta sẽ trở lại!"

Thấy Minh Dạ chuẩn bị ra ngoài Minh Diễm liền sửng sốt. Bởi vì từ trước tới giờ hắn chỉ thấy Đông Vũ ra ngoài mà thôi chưa từng thấy Minh Dạ bước ra khỏi cửa. Hắn liền quấn lấy Minh Dạ làm nũng chơi xấu muốn đi cùng. Gì! Mặt mũi là gì! Tiết tháo bán được chắc!

"Ca ca! Đệ cũng muốn đi! Muốn đi cùng huynh! Đệ chưa bao giờ được ra ngoài hết!"

Quả nhiên, chỉ cần nói như thế Minh Dạ liền mềm lòng, đồng ý dẫn hắn theo. Trước khi đi Minh Dạ vẫn không quên dặn dò liên tục.

"Không được cách ta quá xa sẽ bị lạc! Không được chạy lung tung.....!"

Đợi nói xong hết y mới hài lòng mà nắm bàn tay nhỏ bé mập mạp đi khỏi nhà. Trên phố có hai đứa trẻ hết sức xinh đẹp động lòng người. Đứa lớn mi mục như họa hoàn mỹ vô khuyết, đứa nhỏ trong trẻo nụ cười đầy tà mị như câu hồn người. Chỉ cần đi qua chúng đều phải quay đầu vài lần để nhìn chúng.

Hai đương sự hoàn toàn không thèm chú ý đến họa mình gây ra. Vẫn cứ nắm tay nhau tung tăng hết gian hàng này đến gian hàng khác. Cuối cùng Minh Dạ đem Minh Diễm đến tàng bảo các.

Minh Diễm không biết Minh Dạ muốn mua thứ gì, chỉ thấy y nhìn chăm chú cái đỉnh đen dơ dấy mục nát cùng với một thanh kiếm rỉ sét như sắp hỏng rồi.

"Ta muốn lấy cái đỉnh này cùng thanh kiếm đó!" Y chỉ tay vào hai thứ mình cần.

Nương theo y chỉ lão bản chỉ hiện lên kinh ngạc rồi rất nhanh gói đồ lại cho y. Hiện giờ người có tiền đều thích phá của mà.

"Vâng, tiểu thiếu gia tổng cộng 1000 linh thạch hạ phẩm!"

Minh Diễm không nhịn được trợn mắt nhe răng:" Ăn cướp sao! Mấy thứ đồng nát này mà đáng giá 1000 linh thạch!"

Minh Dạ mỉm cười nhìn đứa nhỏ loi choi kế bên rồi quăng một túi linh thạch lên bàn tính. Thu hồi thanh kiếm cùng lô đỉnh vào nhẫn rồi kéo Minh Diễm còn đang đen mặt đi.

Minh Diễm không biết tại sao y lại mua mấy thứ rác rưởi đó. Nhưng chỉ cần y vui là được, hắn không quan tâm số linh thạch ít ỏi đó.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật