Ta Chỉ Đơn Giản Là Hứa Hộ Ngươi Một Đời

Chương 13



Sáng sớm Minh Diễm liền tỉnh dậy, vốn người tu chân không cần ngủ hay ăn gì cả. Nhưng Minh Dạ liền ái ngủ ái ăn.

Hắn thân là trượng phu không thể nào không chiều theo ý ái nhân nha.

Nhìn người nọ ngủ thập phần say, lông mi dài khép lại như cánh bướm chập chờn. Liền biết là dấu hiệu người nọ chuẩn bị tỉnh lại.

Hắn liền chơi xấu mà chui vào ngực người nọ ôm y thật cứng thật chặt khiến y không tài nào nhúc nhích được.

Minh Dạ vừa tỉnh ngủ, thấy thế nào cũng không lay động được tiểu bánh bao trong lòng mình. Liền nhắm mắt ngủ tiếp luôn.

Minh Diễm "......."

Minh Diễm có phần dở khóc dở cười mà nhìn cái người thuận thế làm tới kia.

Cả hai ai cũng không thèm động cho đến khi Đồng Vu chịu hết nổi phải chạy đi gọi người mới thôi.

Hu hu, tiểu đồng bọn ngày càng thay đổi đến ta cũng nhận không ra thì phải làm sao a?!!!

Đồng Vu ôm tâm tình tan nát đi cọ độ tồn tại với Tĩnh Liên. Tĩnh Liên cũng cực kỳ thông cảm mà an ủi tên ngốc nhà mình.

Minh Dạ tay nắm tay Minh Diễm đi ra ngoài, nhìn hai kẻ dở hơi kia đang ỏng a ỏng ẹo nhìn tới thật gai mắt.

Sau khi ra khỏi kiếm trũng, vì tu vi của ai cũng tăng lên rất nhanh rồi. Nên Minh Dạ kiếm vào động phủ mà thuê cho bọn Minh Diễm củng cố tu vi trước rồi lại tiếp tục.

Thuê xong động phủ, Minh Diễm hai mắt lưu luyến mà nhìn Minh Dạ làm cho Minh Dạ nổi cả da gà ra mới không buông tha mà đi vào động phủ.

Hai người Đồng Vu và Tĩnh Liên cũng lục tục mà tiến vào dưới ánh mắt như lăng trì xử tử của Minh Dạ.

Nhìn cả ba đã yên vị, Minh Dạ lưu luyến mà đứng nhìn một chút sau đó quay lưng bỏ đi.

Sắc mặt lúc này của y không còn nhu hoà hay vui vẻ như lúc còn ở bên cạnh bọn Đồng Vu nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lẽo đầy thị huyết.

Nếu y nhớ không lầm thì ả nữ nhân Tôn Kiều kia cũng không ở xa lắm đâu nhỉ. Minh Dạ nở một nụ cười khát máu, không khí xung quanh cũng biến đổi theo thái độ của y rồi.

Tôn Kiều đang ngồi trong một dảnh đường nào đó đột nhiên rùng mình, một cảm giác lạnh lẽo tận xương sống đánh úp lấy ả.

Nam nhân kế bên ả thấy vậy chỉ lo lắng hỏi han vài câu rồi cũng đi mất, để lại ả một mình trong sảnh đường cũng nỗi bất an đầy rẫy khắp nơi.

Minh Dạ không phi kiếm mà chỉ đi từng bước từng bước như dẫm đạp từng bước chân trên xác hàng vạn người để đi đến chỗ con mồi đã định sẵn của mình vậy.

Minh Diễm bế quan cố gắng củng cố tu vi vủa mình, hoàn toàn không biết gì đến sự luân chuyển phong vân của tu chân giới.

Tôn Kiều mang theo cõi lòng bỗng nhiên nặng trịch của ả mà trở về phòng. Căn phòng của ả vốn vô cùng xa hoa nhưng hôm nay lại mang cho ả cảm giác lương bạt tê tái đến không ngờ.

Mọi trang trí xa hoa cứ như sắp đưa tiễn mình ra đi vậy. Bị suy nghĩ của mình làm cho hết hồn, Tôn Kiều nhắm mắt tự bơm hơi cho mình.

Cánh cửa vốn đóng lại bỗng nhiên đột ngột bị đánh bật ra, một thân hình hài đồng chỉ mới 12-13 tuổi lẻ loi đứng ở cửa.

Nhìn qua trong y thật cô độc, lại phiêu phiêu như tiên nhân cao cao không thể với tới.

Ánh mắt tàn độc của t từ trên cao nhìn xuống cứ như ả là một thứ rác rưởi chỉ cần thở cũng làm ô uế mắt y vậy.

Tôn Kiều làm sao không nhận đứa trẻ trước mắt mình là ai, cố gắng nặn ra một nụ cười cực khó coi. Tôn Kiều cười gượng nhìn người trước mắt không mời mà đến.

Trong lòng ả luân chuyển rất nhiều thứ, nơi này của ả có rất nhiều cao thủ ẩn ở khắp nơi trong bóng tối, vậy mà thằng nhãi kia vẫn mon men vào được làm lòng ả không khỏi sợ run.

Minh Dạ nhìn nhìn con kiến hôi đang run rẩy trước mặt mình cố gắng moi ra nụ cười giả tạo kia. Làm y không khỏi cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

Trước khi Tôn Kiều kịp lên tiếng, Minh Dạ đã đánh ra một tia kiếm khí cắt đứt lưỡi của ả rồi. Chiếc lưỡi nhỏ màu hồng hồng đẫm máu nằm trơ trọi trên nền đất kia.

Tôn Kiều đau đớn tới trào nước mắt mà ôm lấy miệng mình không ngừng cúi đầu hít thở cứ như như vậy sẽ làm giảm bớt đau đớt mà ả phải chịu.

Tôn Kiều không ngờ tên này sẽ ra tay ngoan như vậy liền vận dụng linh lực đánh tới chỗ Minh Dạ.

Hai mắt Minh Dạ tràn ngập khinh thường, né cũng lười né. Chính diện tranh phong cùng ả làm mặt ả càng thêm tái nhợt không còn giọt máu.

Đẳng cấp tu vi không phải là thứ mà người như ả có chống lại càng không thể vượt cấp đánh người trước mặt được.

Muốn kêu cứu cũng hoàn toàn chẳng rên la gì được, hai mắt Tôn Kiều một mảnh tuyệt vọng mà nhìn kẻ như tu la chuyển thế trước mặt.

Ả không hiểu, rốt cuộc ả đã làm gì để tên nhóc này ghi hận chứ?!! Rốt cuộc là tại sao a?!

Tôn Kiều cứ như thế mà bị hành hạ tới chết, cả khuôn mặt cho tới chết đều là không cam lòng.

Minh Dạ thì cứ dửng dưng lấy khăn tay ra lau chùi tay mình xong rồi ném khăn tay lên cái bản mặt mà y ghét bỏ kia.

Về phần nguyên nhân mà y muốn giết Tôn Kiều thì do y muốn mà thôi. Dẫu sao Tôn Kiều cũng là mẫu thân của Minh Diễm mà, để sau này bớt có kẻ dám giành người với y.

Giết hết trước cho đỡ phiền toái sau này vậy, y ghét những thứ mà mình không khống chế được.

Trong đầu Minh Dạ loé lên nụ cười của một phụ nhân, nàng mỉm cười dịu dàng lới nói nhẹ nhàng đầy yêu thương trong biển lửa với y cùng hình bóng của một nam nhân đầy máu đang đưa lưng về phía y.

Mỗi lần nhớ tới, tim y không khỏi thắt chặt lại, cảm giác đau đớn thường thấy đó lại xuất hiện.

Minh Dạ hít một hơi thật sâu, nhắm chặt đôi mắt đầy vô cảm của mình lại. Một tay nắm lấy phần áo bên ngực trái của mình không tự chủ được mà siết chặt.

"Chưa muộn.....chưa thật sự là muộn!!"

Minh Dạ lẩm bẩm an ủi chính bản thân mình, sau khi lấy lại cái sự tĩnh lặng như nước kia. Y lại đi từng bước từng bước ra khỏi phòng. Sẵn tiện đóng luôn cánh cửa kia lại dùn cho Tôn Kiều.

Y cảm thấy mình thật chu đáo làm sao.

Minh Dạ lại đi đi từng bước từng bước một mà trở về. Đi được một nửa đường, y liền khựng lại một chút rồi lại bước tiếp tục mà đi.

Chỉ là không trở về nữa mà là đi dạo ở chợ gần đó để khoay khoả tâm hồn nhỏ bé của mình.

Lúc này, ở gần đó Mộng Y ôm miệng nhỏ đầy hoảng sợ mà ngột bệch xuống một cái hẻm gần đó.

Lúc nãy nàng gặp Minh Dạ liền bám theo phía sau y, thấy y đi vào khu biệt viện kia nàng cũng bám theo và chứng kiến sạch trận tra tấn vừa rồi.

Nhớ tới cái chết của ả nữ nhân vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Y càng trở nên trắng bệch. Nàng không nhịn được mà cúi người nôn khan.

Xong, hai mắt lại trở nên càng thêm điên cuồng với ý nghĩ của mình. Chỉ có người như Minh Dạ mới xứng đáng đứng bên cạnh mình.

Siết chặt nắm tay, Mộng Y lại lần nữa bám theo Minh Dạ đi đến chỗ chợ nho nhỏ kia.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật