Ta Chỉ Đơn Giản Là Hứa Hộ Ngươi Một Đời

Chương 10



Mộng Y bị hai tên tu sĩ vây quanh không đi được liền cực kì tức giận. Nàng sắp bùng nổ thì lại nhìn thấy được Minh Dạ đang ngồi thù lù một góc.

Mắt Mộng Y đảo quanh một vòng, liền anh anh anh phi như bay đến chỗ Minh Dạ.

Ôm chân y mà khóc đến lê hoa đái vũ.

Minh Dạ phản ứng không nhanh nhạy như bình thường được nên bắp đùi phải liền bị nàng ôm cứng lấy.

Y nhìn xuống nữ nhân đang khóc đến đâng thương dưới chân. Sau lại theo một loại quán tính nào đó mà nhìn sang Minh Diễm bên cạnh mình.

Mặt Minh Dạ liền biến sắc, Minh Diễm bên cạnh y mặt đã đen thui hệt như bao công rồi.

Còn có xu hướng hàn khí bay tứ tung, khiến cho Đồng Vu cùng Tĩnh Liên bị hun lạnh đến run rẩy.

Cả hai người len lén quan sát sắc mặt siêu thối của Minh Diễm. Đều rất thức thời mà ôm phần ăn của mình qua bàn của Phượng U Đàm trú nhờ.

Bầu không khí âm u đáng sợ chỉ còn văng vẳng tiếng khóc nức nở của mỗi một mình nữ nhân không biết thức thời kia mà thôi.

Minh Dạ thử giật giật chân, nhưng nàng ta bám quá cứng quá dai, giật mãi không ra.

Minh Diễm đã bị xoát sạch độ kiên nhẫn, hắn tung một cước đạp bay Mộng Y trở về chỗ cũ bên cạnh hai tên tu sĩ kia.

Không ngờ tới mình sẽ bị đối cử như vậy, Mộng Y bị một cước đạp ngay ngực liền bị nội thương ngực cũng xém bị đạp từ nhô thành lõm mất rồi.

Tĩnh Liên ngậm bánh bao nhìn hết cảnh này liền xanh mặt. Sờ sờ ngực chính mình, âm thầm may mắn vì mình vừa chuồn đúng lúc.

Minh Dạ tự nhiên bị Minh Diễm liếc một cái liền có một cảm chột dạ nhẹ đâu đây.

Nhưng hình như y đâu có làm gì sai đâu. Minh Dạ rất nhanh lại điều chỉnh cảm xúc của mình lại.

Y nhàn nhạt mà nhìn Mộng Y đang ôm ngực rên đau kia. Nàng ta dùng ánh mắt đầy căm phần mà nhìn chằm chằm vào Minh Diễm.

Minh Dạ rất không ưa ánh nhìn đó của nàng. Đang định tát cho nàng một phát thì hai tu sĩ vốn đang ngây người kia liền hồi thần.

Mỗi người lôi kéo một tay của nàng mà thô bạo kéo nàng dậy. Mộng Y bị thương vô cớ còn bị đối xử như vậy, nàng làm sao chịu đựng được.

Mộng Y nhanh chóng điều động linh lực hất bay tay hai tên tu sĩ kia. Nàng rút ra một viên châu màu tím bóng lưỡng đầy hoa văn phức tạp trên thân nó.

Thúc giục linh lực tấn công hai tên tu sĩ kia. Rất nhanh hạ gục cả hai tên kia.

Minh Dạ nhìn hoa văn trên viên châu, đáy mắt khẽ lướt qua một tia phức tạp.

Minh Diễm luôn luôn để ý từng cử chỉ của Minh Dạ nên cũng bắt gặp được tia sáng phức tạp đó.

Hắn nhãn thần âm trầm mà nhìn về phía viên châu trong tay Mộng Y. Đang dự định có nên cướp nó tặng cho Minh Dạ hay không thì Minh Dạ đã lên tiếng.

"Ngươi là ai?!!!" Giọng y lạnh lẽo không chứa một tia cảm xúc nào.

Mộng Y vừa tạp bay mấy tên ruồi bọ kia xong, nghe thấy tiếng hỏi kia hình như là hỏi mình.

Nàng chỉnh chỉnh y phục bị loạn của mình lại rồi mới xoay lại nhìn Minh Dạ cười cợt.

Nàng không nói mà giơ giơ viên châu đang phát sáng trong tay mình, lắc lắc trước mặt của Minh Dạ.

Khuôn mặt của Minh Dạ trầm hẳn xuống, tuy nàng ta không nói gì nhưng hắn lại hiết hết cả rồi.

Xoa xoa mi tâm đang ẩn ẩn đau nhứt của mình. Minh Dạ không nói gì nữa mà kéo tay Minh Diễm ngồi xuống tiếp tục dùng bữa sáng.

Minh Diễm thấy y không muốn nói cũng không truy hỏi. Chỉ là sắc mặt thối hoắc của hắn cực kỳ rõ ràng.

Chỉ cần không phải người mù liền có thể nhìn ra. Mộng Y cũng không quan tâm tới vẻ mặt của hắn.

Nàng vô cùng tự nhiên mà lết đến ngồi chung với bọn hắn.

Điều này làm Minh Diễm càng đen mặt hơn nữa. Hắn sắp bạo phát liền bị một bàn tay nắm lấy tay mình.

Độ ấm quen thuộc khiến hắn dần dần bình tĩnh lại. Siết chặt tay y, hắn kiềm nén sự cuồng nộ của mình lại.

Một bữa sáng cực kì nặng nề cứ thế mà trôi qua. Nhóm Minh Dạ lại tiếp tục lên đường, chỉ là kèm theo một cái đuôi Mộng Y nữa thôi.

Minh Dạ không lên tiếng đuổi người, nhóm Đồng Vu cũng không ý kiến gì nhiều.

Chỉ có mỗi Minh Diễm bức bối vì thế giới hai người của hắn và Minh Dạ cứ bị nữ nhân phiền phức này quấy rầy mãi.

Minh Dạ cũng biết được tính tình táo bạo của đệ đệ nhà mình như thế nào. Y ôm hắn vào lòng mình, nhè nhẹ vuốt lưng cho hắn.

Hoàn toàn không thèm để ánh nắt quái dị cùng ghen tị của Mộng Y vào mắt.

Minh Diễm rúc trong lòng của Minh Dạ liền quăng cho Mộng Y một khuôn mặt tràn đầy đắc ý cùng ác ý.

Môi của hắn mấp máy "Ca ca là của ta, ngươi vốn là rác rưởi liền an phận làm rác đi!!" vô tiếng động mà nói với Mộng Y.

Làm nàng ta vốn là một tiểu thư được nuông chìu thì làm sao chịu nổi khiêu khích như vậy.

Mộng Y cực kì tức giận mà móc viên châu ra tấn công thẳng đến chỗ của Minh Diễm lẫn Minh Dạ.

Minh Dạ vốn đề phòng nàng sẵn, nên rất nhanh liền tránh khỏi công kích của nàng.

Nơi mà y và Minh Diễm vừa đứng liền bị khoét thành một cái hố nhỏ đủ khiến người khác rùng mình.

Minh Dạ mặt mày lạnh như băng mà nhìn nàng. Lúc Minh Diễm cứ nghĩ mọi chuyện cứ thế mà qua đi thì Minh Dạ lại đột ngột ra tay.

Y búng tay một cái, dùng linh lực đập nát toàn bộ một bên mặt của Mộng Y.

Trong lúc Minh Diễm vẫn còn ngây người mà nghe tiếng thét như heo bị chọc tiết của Mộng Y thì cả người liền bị Minh Dạ bế lên.

Bị y ôm vào lòng, tuy vẫn cảm thấy được hàn khí cùng sát khí của y vẫn quanh quẩn xung quanh chưa kịp tán.

Nhưng lại làm cho tâm hắn cảm giác được một điểm ấm áp nho nhỏ trong cõi lòng.

Hắn biết y nhận ra hành động của mình, vậy mà y lại không ngần ngại lựa chọn bao che cho hắn.

Điều này càng làm hắn tham luyến sự ấm áp bảo bọc của y hơn nữa. Bảo bối của hắn, chỉ có hắn mới có thể khinh nhờn y.

Hoàn toàn không hay biết một hành động gần như nhỏ nhoi của mình lại khiến bệnh của đệ đệ nhà mình lại nặng hơn.

Minh Dạ không quan tâm tới Mộng Y đang ôm mặt mà ác độc nhìn y. Ôm Minh Diễm nhảy lên phi kiếm bay một mạch về hướng Đông.

Đồng Vu và Tĩnh Liên đều không thèm quan tâm nàng ta, vội vàng đuổi theo phía sau của Minh Dạ.

Mộng Y ôm mặt giương mắt nhìn về phía bầu trời trong xanh kia. Đầy oán độc, hai mắt nàng ta đỏ ngầu mà trừng lớn mắt nhìn.

"Hảo, hảo, hảo!!! Các ngươi chờ đó cho bản tiểu thư, sẽ có ngày ngươi phải quỳ trước váy thạch lựu của ta, Minh Dạ à!!!"

Nàng nghiến răng nghiến lợi mà gằn từng chữ như nguyền rủa ra khỏi cổ họng của nàng.

Cũng bắt đầu từ đây, mà Mộng Y hoàn toàn không quan tâm tới sống chết mà bám theo Minh Dạ tìm chết.

Gây ra vô số rắc rối cho Minh Dạ lẫn Minh Diễm. Cũng mang đến bao lần trút giận thành công của Minh Diễm.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật