[GL][DiênHy][LạcHậu] Ái Thương

Hậu sinh (29): Kết thúc.



Tiếng chuông chùa vọng từng hồi cảm giác vừa thanh tỉnh lại vừa miên man. Tay trong tay với Ngụy Anh Lạc, Phú Sát Dung Âm chầm chậm ngắm nhìn phong cảnh của Bồng Sơn. Ngồi trong đình viện, phóng tầm mắt xuống dòng sông như dải lụa vắt ngang rừng lại khiến người ta cảm thấy an bình.

- Anh Lạc, rất nhiều năm trước, ta đã đến đây một lần. Lần ấy ta gặp được Đại Tăng Huyền Không, cũng là người đã tặng chúng ta chuỗi ngọc.

- Dung Âm, vì sao nàng nhất quyết muốn đi Bồng Sơn?

Nhìn chuỗi ngọc trong tay Dung Âm nhìn vào đôi mắt sâu tựa đáy hồ long lanh của Anh Lạc

- Vì muốn trả cho một người một đáp án.

Ngụy Anh Lạc khó hiểu nhìn Dung Âm, không lâu sau đó, nàng để ý rằng từ những bậc thang sau rặng trúc có hình bóng của một tăng nhân. Y tuy là tăng nhân nhưng khôi ngô tuấn mỹ vẻ đẹp ấy gọi là không nhiễm bụi trần.

- Tham kiến đại sư – Dung Âm kính cẩn chấp tay, Ngụy Anh Lạc cũng học theo. Khi nàng nheo mắt lại nhìn kỹ thì hình như người này trông rất quen.

Người kia là Huyền Không, đồ đệ chân truyền nhiều đời của Huyền Trang đại pháp sư. Không ai biết y bao nhiêu tuổi, chỉ biết rằng y nổi tiếng tinh thông huyễn thuật, biết trước thiên cơ.

Huyền Không không nhanh không chậm nở ra một nụ cười đức độ

- Phú Sát thí chủ đến đây có lẽ là vì đã tìm được cho mình đáp án.

- Đúng vậy – Dung Âm gật đầu rồi kéo Ngụy Anh Lạc ngồi bên cạnh.

Nhiều năm về trước, khi sơ ngộ Huyền Không, Dung Âm đã được tặng chuỗi ngọc như vật hộ thân. Chuỗi còn người còn, chuỗi mất người vong. Khi ấy, Huyền Sư tiết lộ cho Dung Âm biết rằng nàng mệnh nàng gặp nhiều biến cố. Năm ba mươi bảy tuổi sẽ gặp một đại nạn vong mệnh. Tuy nhiên, không phải không có cách hóa giải. Nếu như năm nàng ba mươi lăm tuổi gặp được Thiên chiếu Bảo Mệnh Tinh thì tai qua nạn khỏi, nửa đời còn lại sẽ vui vẻ.

- Đại sư, thế nào là Thiên chiếu Bảo Mệnh Tinh? – Phú Sát hoàng hậu năm xưa hỏi.

- Câu hỏi này chỉ có hoàng hậu biết đáp án. Khi nào có được đáp án rồi xin hãy đến Bồng Sơn tìm bần tăng.
Dung Âm ở hiện tại cười như nước, hai chuỗi ngọc đặt kế nhau

- Thiên chiếu Bảo Mệnh Tinh của ta là một người rất đáng yêu, người ấy sẽ cưỡi hỉ thước bảy màu, ôm một quả dưa hấu thật to mà đến ở cạnh ta.
Ngụy Anh Lạc nhìn đi nhìn lại Huyền Không vì cảm thấy quen mặt, nhưng rồi nàng đã nhớ ra

- Ông, ông là người ở bờ Vong Xuyên – Họ Ngụy lắp bắp.

Huyền Không nheo mắt cười đầy ẩn ý

- Anh Lạc cô nương cuối cùng cũng đã nhận ra bần tăng.

- Anh Lạc, ngươi quen đại sư sao? – Dung Âm hỏi.

Ngụy Anh Lạc liên tục gật đầu

- Đúng vậy, Dung Âm, kiếp trước, khi ta trút hơi thở ở Diên Hy cung năm bốn mươi chín tuổi. Trên đường xuống Hoàng Tuyền chính người này đã dẫn ta đi.

Ỏ bờ Vong Xuyên, tăng nhân không nhiễm bụi trần đối diện một người tuy trang sức lộng lẫy nhưng sắc mặt lại không có chút gì gọi là niềm vui đã hỏi người nọ

- Nhân sinh như mộng, hà cớ gì phải chấp nhất sâu nặng như thế?

- Nhân sinh nếu đã như mộng, vậy tại sao lại không thể là một giấc mộng đẹp? Vì sao phải sinh ly tử biệt?

- Sinh tử luân hồi là tạo hóa vạn vật tự tính, nhân quả luân hồi không thể tránh. Thiên đạo hữu tình, ắt có sắp xếp.

- Nhân quả? Nếu có nhân quả vì sao một người cả đời chưa từng có một ý niệm xấu xa lại phải chịu cảnh ba lần mất con? Lại phải chịu cảnh người bên cạnh phản bội? Một người như nàng ấy vì sao phải chịu đau khổ, bị giày vò tới chết? Còn kẻ một đời ôm thù hận, một đời cố chấp, một kẻ bội tín như ta lại được hưởng vinh hoa phú quý? Lại được sống một đời nhung lụa thế này? Thiên đạo hữu tình? Ta khinh, thà nói rằng ông trời bất công, xem vạn vật như cỏ rác.

Phú Sát Dung Âm vuốt nhẹ lọn tóc bay loạn trong gió của Ngụy Anh Lạc không nói gì. Nàng cũng chẳng biết phải nói lời gì, nàng nợ Ngụy Anh Lạc quá nhiều, nợ một đời, một kiếp nợ một tấm chân tình.

- Anh Lạc cô nương, thiên đạo hữu tình, cô đã tin chưa?

- Anh Lạc khấu đầu cảm tạ đại ơn đại đức của người, kiếp này có thể làm lại cũng nhờ người – Ngụy Anh Lạc quỳ rạp cúi sát đất.

- Tất cả đều chỉ là do duyên mà ra. Cũng có thể khổ vì hứa mà thành. Phú Sát thí chủ, Ngụy thí chủ hy vọng cả hai có thể trân trọng phước đức nhiều đời đã tích mà thành,  bần tăng xin cáo từ.

Bóng dáng người nọ ẩn dần sau rặng tre, cũng không cần ai nói ra duyên nợ nhiều đời, cũng không ai biết vì sao những kẻ bèo nước gặp nhau lại giúp nhau nhiều đến như thế. Chỉ biết rằng, có hai người nợ nhau đã hơn trăm năm, mỗi kiếp gặp lại đều vì một lời hứa mà bỏ lỡ nhau. Đến lần này cuối cùng đã có thể ở bên cạnh nhau. Sợi xích nghiệt ngã cuối cùng cũng đã gỡ được.

Ngọn cỏ, cành cây ở Bồng Sơn này dường như hữu tình, hữu ý chỉ cần nhìn vào liền đem lại cho Anh Lạc cảm giác thân thuộc, tay nắm lấy tay nhau cùng rời khỏi nơi kia.

- Dung Âm, đến giờ ta vẫn không hiểu, vì sao xâu chuỗi kia lại có thể bảo vệ nàng?

Dung Âm mỉm cười, chầm chậm nâng chuỗi ngọc của mình đặt lên cành cây gần đó mà ngâm nga

- Hồng đậu sinh nam quốc,
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật tối tương tư.

(Nước nam sinh đậu đỏ
Xuân về nở cành xinh
Người ơi hái nhiều nhé
Nhớ nhau tha thiết tình
*Đây là bài thơ “Tương tư” của Vương Duy)

Ngụy Anh Lạc khó hiểu nhìn Dung Âm, nụ cười của nàng tựa tiên nga

- Anh Lạc, ngươi nhìn những hạt chuỗi đỏ này có giống hồng đậu không? Hồng đậu có hột hình tròn, màu sắc tươi hồng, hình dạng đáng yêu, thường làm trang sức trên mái tóc phụ nữ. Người xưa lấy cây này biểu tượng cho tình yêu nên mới có tên là cây “tương tư”.

Nheo đôi mắt tuyệt hảo của mình, Phú Sát Dung Âm cười như quỳnh hoa khai

- Ta mang xâu chuỗi này bên cạnh chính như mang nỗi tương tư của người ta thương.

Dung Âm dang tay, ôm lấy eo Ngụy Anh Lạc

- Còn người thương của ta lại chính là người mà cả đời này luôn bảo vệ ta.

- Dung Âm, ta nguyện cùng nàng đi đến tận chân trời, sợ gì dung nhan tàn phai, sợ gì chẳng được tự tại, chỉ cần ở cùng nàng chính là điều hạnh phúc nhất – họ Ngụy dứt lời liền đặt một nụ hôn lên trán người kia một nụ hôn nồng thắm.

Sau khi rời khỏi Bồng Sơn, Ngụy Anh Lạc cùng Dung Âm lên đường tới Tân Cương để hội ngộ cùng đám người ở phủ. Kẻ đầu tiêu của cuộc dạo chơi này chẳng ai khác ngoài Trầm Bích.
Trời đêm Tân Cương lấp lánh như thiên hà đang đổ về đây, trời đất như đang thiên vị nơi này. Mặt đất phủ một tầng cát bị gió thổi cuốn tung nơi chân trời, còn bầu trời trên cao thì phủ đầy tinh tú.

- Anh Lạc – Dung Âm từ trong lều bước ra, nàng thay một bộ y phục của nữ nhi Tân Cương. Sắc trắng tinh khôi cùng hoa văn như loài bướm đang đậu trên thân khiến cho bộ dáng của Dung Âm trở nên vô cùng tuyệt mĩ.
Ngụy Anh Lạc đưa mắt nhìn đến thần hồn điên đảo, nàng đánh ực một cái, bị Trầm Bích chọt mạnh vào eo mới tỉnh ra mà phản ứng.

- Dung Âm, nàng đẹp quá – Lâu rồi nàng mới lúng túng như thế này.
Dung Âm che miệng cười một cái, nắm lấy tay kẻ đang mặc y phục nam nhân Tân Cương kia.

- Sao hôm nay lại lúng túng như thế?

- Không, không có, chỉ là vì, nàng khiến ta điên đảo mà thôi – Ngụy Anh Lạc cười một cái giữ chặt bàn tay người kia.

Bên đám lửa lớn, bộ tộc du mục cùng nhau ca hát, âm thanh nhộn nhịp, náo nức.

- Anh Lạc, thỏ trắng, ngồi trong đó làm gì? Mau ra nhảy thôi – Trong lúc đang kéo tay Minh Ngọc

- Dung Âm, đi thôi

- Ừ.

Tay trong tay, cả hai cùng nhau nhảy múa dưới ngọn lửa bập bùng, cả vũ trụ như cũng hòa cùng một thể, không còn quá khứ, cũng chẳng ai nhớ rằng bản thân đã rời khỏi cung cấm bao lâu vì đối với họ nó chẳng có chút ý nghĩa gì.

Bọn họ đã như thế cùng nhau phiêu du tứ hải, cùng nhau vui ca đàn hát. Sau này, Vĩnh Tông lớn rồi, trở thành đại quan viên. Tiểu Yến Tử thì trở thành đệ nhất tài nữ Giang Nam. Ngụy Anh Lạc cùng Dung Âm mỗi ngày nắm tay nhau đến thêu phường rồi cùng nhau đi chùa cầu phúc. Cuộc đời cứ như vậy mà trôi qua, có thể chẳng là trọn kiếp bình yên nhưng chí ít lần này đã có thể đi cùng nhau đến lúc tuổi già.

--- Chính tuyến hoàn thành ---------

Hãy chờ phiên ngoại, mọi người mong cp nào lên sóng?


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật