Thơ Ca Việt Nam

Emily con - Tố Hữu



- Emily, con đi cùng cha
Sau khôn lớn con thuộc đường khỏi lạc...
- Đi đâu cha?
- Ra bờ sông Potomac
- Xem gì cha?
- Không con ơi, chỉ có lầu Ngũ Giác.
Ôi con tôi, đôi mắt tròn xoe
Ôi con tôi, mái tóc vàng hoe
Đừng có hỏi cha nhiều con nhé
Cha bế con đi, tối con về với mẹ...

Washington

Buổi hoàng hôn
Ôi những linh hồn
Còn, mất
Hãy cháy lên, cháy lên sự thật
Johnson
Tội ác bay chồng chất
Cả nhân loại căm hờn
Con quỷ Vàng trên mặt đất
Mày không thể mượn nước sơn
Của Thiên chúa, và màu vàng của Phật
McNamara
Mày trốn đâu? Giữa bãi tha ma
Của toà nhà năm góc
Mỗi góc một châu
Mày vẫn chui đầu
Trong lửa nóng
Như đà điểu rúc đầu trong cát bỏng.

Hãy nhìn đây!
Nhìn ta phút này!
Ôi không! Chỉ là ta với con gái nhỏ trong tay
Ta là Hôm Nay
Và con ta, Emily ơi, con là Mãi Mãi
Ta đứng đây,
Với trái tim vĩ đại
Của năm triệu con người
Nước Mỹ.
Để đốt sáng đến chân trời
Một ngọn đèn
Công lý.

Hỡi tất cả chúng bay, một bầy ma quỷ
Nhân danh ai?
Bay mang những B-52
Những napan, hơi độc
Từ tòa Bạch Ốc
Từ đảo Guam
Đến Việt Nam
Để ám sát hoà bình và tự do dân tộc
Để đốt những nhà thương trường học
Giết những con người chỉ biết yêu thương
Giết những trẻ em chỉ biết đến trường
Giết những đồng xanh bốn mùa hoa lá.
Và giết cả những dòng sông của thơ ca nhạc họa.

Nhân danh ai?
Bay chôn tuổi thanh xuân của chúng ta trong những quan tài
Ôi những người con trai khoẻ đẹp
Có thể biến thiên nhiên thành điện, thép
Cho con người hạnh phúc hôm nay.

Nhân danh ai?
Bay đưa ta đến những rừng dày
Những hố chông, những đồng lầy kháng chiến
Những làng phố đã trở nên những pháo đài ẩn hiện
Những ngày đêm đất chuyển trời rung...
Ôi Việt Nam, xứ sở lạ lùng
Đến em thơ cũng hoá những anh hùng
Đến ong dại cũng luyện thành chiến sĩ
Và hoa trái cũng biến thành vũ khí!
Hãy chết đi, chết đi
Tất cả chúng bay, một bầy ma quỷ!
Và xin nghe, nước Mỹ ta ơi
Tiếng thương đau, tiếng căm giận đời đời
Của một con người. Của một con người thế kỷ.

Emily con ơi!
Trời sắp tối rồi...
Cha không thể bế con về được nữa
Khi đã sáng bùng lên ngọn lửa
Đêm nay mẹ đến tìm con
Con sẽ ôm lấy mẹ mà hôn
Cho cha nhé.
Và con sẽ nói giùm với mẹ
Cha đi vui, xin mẹ đừng buồn!
Washington
Buổi hoàng hôn
Ôi những linh hồn
Còn, mất?
Đã đến phút lòng ta sáng nhất!
Ta đốt thân ta
Cho ngọn lửa chói loà
Sự thật.

----------

Cách đây hơn 50 năm, giữa những năm tháng cả nước Mỹ đang dấy lên phong trào phản đối cuộc chiến tranh do Chính phủ Mỹ đang mở rộng tại Việt Nam, buổi chiều ngày 2-11-1965 đã trở thành một thời khắc không thể nào quên với những người yêu công lý trên toàn thế giới: Norman Morrison - một công dân Mỹ, bế con gái út mới hơn 1 tuổi Emily đến đặt trước cửa Lầu Năm Góc (trụ sở Bộ Quốc phòng Mỹ), hôn vĩnh biệt đứa con gái yêu rồi đổ can xăng mang theo lên người mình và châm lửa tự thiêu để phản đối cuộc chiến tranh phi nghĩa của nhà cầm quyền Mỹ tại Việt Nam.

Trong bức thư viết vội cho vợ, anh viết:

"Anne yêu quý, đừng chỉ trích anh. Đã nhiều tuần, thậm chí nhiều tháng, anh chỉ cầu nguyện được thấy điều anh phải làm. Sáng nay, thật tình cờ anh đã thấy nó, rõ ràng như điều anh biết vào đêm thứ Sáu, tháng 8 năm 1955 rằng em sẽ trở thành vợ của anh... hãy hiểu rằng anh yêu em và các con, nhưng phải hành động vì những đứa trẻ trong ngôi làng của vị linh mục."

Kèm theo bức thư là một bài viết của nhà báo Pháp Jean Larteguy được Morrison đánh dấu bằng mực đỏ. Bài viết có tựa đề: "Một linh mục kể về việc quân đội Mỹ đã đánh bom nhà thờ và sát hại đồng bào ông" được đăng tải trên tờ Paris Match ngày 2 tháng 10 năm 1965.

Trong bài, cha Currien - người bị thương mà tác giả Larteguy gặp tại bệnh viện Thánh Paul, Sài Gòn đã nói: "Tôi đã chứng kiến các tín đồ sùng đạo bị đốt cháy bởi bom napalm. Tôi đã thấy thi thể của phụ nữ và trẻ em nằm rải rác. Tôi cũng thấy những ngôi làng bị gót giày lính Mỹ giày xéo...".

Đau đớn trước công lý bị bóp méo, lương tri bị đầu độc, hàng ngàn thanh niên Mỹ đã và sẽ tiếp tục bỏ mạng một cách vô ích trên một nước Việt Nam bé nhỏ, xa xôi, khao khát hoà bình, đang phải đội mưa bom bão đạn của Mỹ để giành lấy tự do độc lập, Morrison đã hy sinh cuộc đời và hạnh phúc của mình để làm cây đuốc sống thức tỉnh lương tri của những người Mỹ.

5 ngày sau cái chết của Morrison, xúc động vô hạn trước hành động dũng cảm của anh, từ Việt Nam đang kiên cường chống Mỹ, nhà thơ Tố Hữu đã sáng tác bài thơ "Emily con" để ngợi ca sự hy sinh cao cả của anh và chia sẻ sự đồng cảm với anh về tình yêu của một người cha dành cho đứa con trước khi quyết tử.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật