Thơ Ca Việt Nam

Chia tay người Hà Nội - Bùi Thanh Tuấn



Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa,
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc.
Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học,
Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn.

Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn,
Để con nước thả trôi câu lục bát.
Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc,
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều.

Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu,
Nhớ góc phố, nhớ hàng me kỷ niệm.
Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím,
Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa.

Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa...

Đêm Hội quán - đông 1992  

----------

"Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa. Cái rét đầu đông khăn em hiu hiu gió lạnh..."

Ai xui chi sáng nay, quán cà phê tôi vẫn thường ngồi nhìn ra phía Hồ Tây lại mở băng nhạc hát về Hà Nội. Tiếng hát cứ réo rắt kéo hồn người vào một nỗi buồn ảm đạm, kéo tôi về một ngày thật xa - ngày tôi đọc bài "Chia tay người Hà Nội". Ngày ấy xa lắm, nhưng bài thơ chỉ một lần đọc như in sâu vào trong tâm trí. Hà Nội hôm nay chớm lạnh. Cái lạnh đầu mùa bao giờ cũng thế - gợi nhớ và buồn. Có lẽ "Chia tay người Hà Nội" ra đời trong khoảnh khắc ấy chăng?

Chiều Hà Nội, bên Hồ Tây lạnh buốt trong mưa bay, ai nỡ lòng chạy trốn!

Nỗi nhớ cứ níu kéo tơi tả hồn người Hà Nội trở về với quá khứ, về cái buổi "chia tay mắt đầy hoa tím". Chia tay, gót hài chấm mãi lên ngõ hoa, xa dần... chỉ còn lại mùa đông lạnh vắng! Trong trống vắng ấy của Hà Nội, một mình lần theo dấu hài xưa đi tìm lại dáng dấp của người yêu trong từng quán cóc vẹo xiêu, từng hàng me giờ đã thành kỷ niệm, để nỗi nhớ chảy ngược về tim gõ nhịp theo bước chân buồn.

Ngoài kia trời đã chuyển mùa. Giọt cà phê cùng tiếng nhạc như giọt buồn, giọt nhớ rơi giữa Hồ Tây mùa trở gió...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật